Tử khí đông lai*, tia chớp đan dệt, cả tòa trung ương Thiên cung đều bị nhấn
chím ở bên trong, lôi đình rền vang khiến người khác chấn động.
Nếu không có trận pháp thần linh bảo vệ thì dù là cung điện khổng lồ cỡ nào đi
nữa cũng phải hóa thành tro tàn, ký hiệu màu vàng di chuyển ngược xuôi chặn
lại lôi bạo, hóa giải toàn bộ.
Trong cung điện, cả người Thạch Hạo cháy đen y như là cục than, nó đang nghiên
cứu bảo thuật Toan Nghê, điều khiển lôi điện – được xưng là bảo thuật đứng đầu
khi thảo phạt, kết quả tạo ra những luồng tia điện nhảy múa tứ tung.
Đây mới chính là bảo thuật mạnh nhất của hung thú thái cổ cấp Thiên, cũng là
thần thông trấn quốc của Thạch Quốc, uy năng vô cùng, hơn xa những pháp môn mà
nó chiếm được trước kia.
Mấy ngày nay, nó không ngừng nghiên cứu nên cũng đã có tiến triển kinh người,
thế nhưng để hoàn toàn hiểu rõ, lô hỏa thuần thanh thì cần phải có thời gian
tích lũy.
Trong Thiên cung, đây chính là nơi thích hợp nhất cho việc tu luyện, không chỉ
có nguyên khí dồi dào mà còn có trận pháp thần linh bảo vệ, cứ mặc thi pháp
thế nào thì cũng chẳng sợ nơi đây bị hủy diệt.
Những tiếng vang rền truyền tới, các khớp xương trên người Thạch Hạo đều phát
ra những tiếng vang, những lớp da chết trên người cháy đen, mức độ mạnh mẽ tới
hiện tại là có thể nhanh chóng khôi phục lại ngoại thương.
Huống hồ, trong Thiên cung này còn có một cái linh trì*, nước hồ chảy ào ào có
tác dụng vô cùng hữu ích với thân thể. Thạch Hạo dùng linh tuyền cọ rửa thân
thể, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ rồi lại tiếp tục đả tỏa, cẩn thận suy
đoán thần thông lôi đạo.
(*): Trì là ao, hồ.
“Xuân lôi* sắp tới rồi, ta cần phải tiến vào các đám mây để cảm ngộ lôi đạo
trong thiên địa tự nhiên này, như thế mới có thể nhanh chóng hiểu được bảo
thuật Toan Nghe.” Thạch Hạo lẩm bẩm.
(*): Sấm chớp mùa xuân.
Đồng thời, nó cũng muốn đoạt lấy một cơ duyên lớn, trong lôi đình không chỉ có
sức mạnh hủy diệt mà cũng hình thành nên sức sống tràn trề, trong đó cũng có
Lôi kiếp dịch, có giá trị không tưởng.
Năm đó, lúc ở Bổ Thiên giáo, chỉ một giọt Lôi kiếp dịch mà đã được cho là báu
vật rồi, mà trong mỗi lần xuất hiện lôi đình thì chỉ xuất hiện một trũng nhỏ,
nếu như có thể đoạt được và đi gột rửa thân thể thì đạo hạnh sẽ tăng tiến
nhanh chóng, tác dụng vô cùng lớn!
Nhưng, thứ này vô cùng hiếm có và rất khó đoạt được, người có tu vi cao cũng
khó mà chiếm được, bởi vì lúc đó sức mạnh lôi đình sẽ dựa vào tu vi mà tăng
theo.
Sau khi nó kết thúc việc tu hành, Nguyệt Thiền đi vào, tuyết y không dính chút
hạt bụi nào, linh động và siêu nhiên, vẻ đẹp của nàng cứ như là một nhân vật
hoàn mỹ bước ra từ bức tranh, nơi tay bưng một khay ngọc, bên trên có một chén
trà thơm.
Nếu như người ngoài biết được, tiên tử của Bổ Thiên giáo lại hầu hạ một chàng
trai như vậy nhất định sẽ phát điên, chuyện như thế đời nào xảy ra chứ, quá
mức hão huyền.
Ma nữ đã rời đi được mấy ngày rồi, nàng thấy thiên địa chuẩn bị xảy ra biến cố
lớn, có thể chuyện kinh thiên động địa kia sẽ xảy ra nên rời đi để chuẩn bị
một số thứ.
Nguyệt Thiền tiên tử đưa cho Thạch Hạo một chiếc khăn mặt màu trắng để lau
người, rất là quan tâm, y hệt như một thị nữ phục tụng chủ nhân, đứng sát bên
cạnh.
Đương nhiên vẻ kiêu ngạo đã thấm trong máu xương của nàng, không thể nào khuất
phục được, hiện tại, với tình thế bức bách khi đối diện với thiếu niên ngang
ngược này khiến nàng chịu không thấu.
Từ xưa tới nay chưa từng ai dám vô lễ với nàng như thế cả, nhưng hiện nay,
tình thế còn áp đảo hơn người, là tù binh, nếu nàng khăng khăng chống lại thì
chỉ nếm vị thiệt thòi càng nhiều hơn mà thôi.
Uống xong một chén trà thơm, Thạch Hạo đặt chén ngọc long lanh xuống khay rồi
đưa mắt nhìn tuyệt đại giai nhân đứng bên cạnh, khẽ mỉm cười, nói: “Ngươi chấp
nhận ở bên cạnh ta là muốn đạt được pháp môn Côn Bằng đúng không?”
Nguyệt Thiền tiên tử với vẻ đẹp như tiên, mờ ảo xuất trần, khi nghe Thạch Hạo
nói thế thì trong đôi mắt xinh đẹp chợt lóe, môi đỏ khẽ mở như muốn nói gì
nhưng chợt hét lên một tiếng.
“Bốp!”
Bởi vì, một bàn tay cực kỳ đáng ghét vỗ thật mạnh lên bờ mông vểnh cao đầy
kiêu hãnh ấy khiến cho nàng tức giận, mặt đỏ bừng bừng.
Vẻ mặt này nếu như ngoại giới thấy được, nhất định sẽ trợn mắt há miệng.
Nguyệt Thiền tiên tử vung tay đẩy mạnh bàn tay vẫn còn dính sát trên mông mình
ra, đúng là quá đáng mà, cú đập vừa rồi rất mạnh khiến nàng cảm thấy hơi rát,
và cảm giác ấy cũng không tệ chút nào.
Thạch Hạo cũng không có thu bàn tay lại, cứ đặt ở nơi đó đồng thời cặp mắt
phát sáng, bắn ra hai luồng thần mang kinh người tiến vào trong mi tâm của
Nguyệt Thiền.
Nó có ý định quấy nhiễu tiên tử của Bổ Thiên giáo, khiến nàng phân tâm trong
nháy mắt, sau đó lợi dụng cơ hội này để tìm tòi biển ý thức của nàng, dò xét
xem thử ý muốn của nàng là gì.
Thân thể của Nguyệt Thiền tiên tử chẳng hề di động, gặp phải cuộc đánh lén này
nội tâm của nàng chợt hoảng hốt.
Thần niện của nàng vô cùng mạnh mẽ, không dễ để bị giam cầm, nếu như muốn xâm
nhập vào trong biển thần thức của nàng thì chắc chắn sẽ bị nàng dùng toàn lực
phản kích lại, thế nhưng lần này Thạch Hạo lại đột nhiên đánh lén thì lại là
chuyện khác.
Không thể nào nghi ngờ gì cả, biển ý thức của tiên tử Bổ Thiên giáo tuyệt đối
là một khu cấm địa, có bí mật kinh thiên, ngoài trừ mục đích của mình thì còn
có Bổ Thiên thuật, bảo thuật Chân Long…
Cho dù là một bí mật nào lộ ra ngoài thì chắc rằng sẽ tạo nên chấn động chẳng
hề nhỏ.
“Thành công rồi?” Thạch Hạo vui mừng, thuận lợi như thế sao.
Bỗng nhiên nó biến sắc, phía trước biển ý thức nó nhìn thấy hai cái cổng màu
vàng khổng lồ đóng rất chặt, khó lòng mà mở ra được, đây chính là gốc rễ của
nơi đây.
Khu vực vừa tiến vào chẳng có giá trị gì cả, đây mới là nơi thần thánh nhất,
chính là vùng cấm thánh khiết của Nguyệt Thiền tiên tử.
“Cánh cửa khổng lồ màu vàng này sao lại có khí tức của thần linh thế nhỉ?”
Thạch Hạo khá là giật mình, chuyện gì thế này, sức mạnh bảo vệ ùa tới khiến nó
cẩn thẩn hẳn lên.
Thạch Hạo tiến tới, dúng sức đẩy mạnh cánh cửa màu vàng kia, quả nhiên vô cùng
chắc chắn, cứng rắn không tài nào phá vỡ được, trấn giữ toàn bộ bí mật bên
trong.
“Mở cho ta!”
Thạch Hạo phát lực, thần thức hóa thành một người tí hon thi triển pháp môn
Côn Bằng, đẩy mạnh cánh cửa phía trước.
“Ầm ầm!”
Rốt cuộc, cánh cửa màu vàng đó hơi chút rung chuyển rồi bị đẩy hở ra tạo thành
một khe nhõ, trong nháy mắt sức mạnh màu vàng thần thánh dâng trào, vô cùng
hùng vĩ.
Nó linh cảm có điều không hay sắp xảy ra, đây chính là biển ý thức của đối
phương, tác chiến ngay tại sân nhà thì việc chiếm ưu thế của Nguyệt Thiền là
vô tận, nếu như nó xông vào rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.
Bởi vì, hiện tại không còn là tập kích nữa, đối phương chắc chắn đã có chuẩn
bị.
“Sức mạnh này…” Thạch Hạo giật mình, hiện tại nó cảm nhận được luồng thần
niệm này vô cùng mạnh mẽ, ẩn chứa từng luồng khí tức thần linh, hào quang lấp
lánh lưu chuyển.
Nó linh cảm rằng, Nguyệt Thiền tiên tử tuyệt đối là một quý nữ vô cùng ghê gớm
của Thượng giới, thân phận vô cùng đáng sợ, khả năng có người lưu lại sức mạnh
để bảo vệ nguyên thần trong đầu của nàng.
“Không đúng, giống như là sức mạnh do bản thân nàng sinh ra, đến cùng nàng ta
từng đoạt được cơ duyên gì đây, làm sao lại có khí tức của thần linh?” Rất
nhanh, Thạch Hạo lại biến sắc.
Lần nữa đẩy mạnh cánh cửa vàng, khiến cho khe hở mở rộng thêm chút nữa rồi dõi
mắt nhìn vào bên trong, sâu trong ý thức thần thánh đó, hải dương màu vàng óng
vô tận, nơi đó có một tòa tiên cung vô lượng lơ lửng, bên trong có một cô gái
đang ngồi xếp bằng cứ như đang ngủ say, toàn thân là hào quang màu vàng óng,
thân thánh hoàn mỹ, cứ như là thần vậy.
Tuy nàng rất mờ ảo thế nhưng lại thánh khiết cực kỳ, thể phách thon thả, hoàn
mỹ khiến người khác phải thán phục.
“Không đúng lắm.” Thạch Hạo rùng mình, lui về phía sau, mặc cho cánh cửa vàng
óng từ từ khép lại, và cũng không tiếp tục tấn công nữa.
Hào quang lóe lên, Thạch Hạo lui lại và trở về bản thể. Trong phút chốc thất
thần nhưng Nguyệt Thiền cũng nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, không kìm được
khẽ sợ hãi, bởi vì bàn tay đáng ghét kia vẫn còn dính chặt ở nơi đó.
“Bốp!”
Thạch Hạo vỗ tiếp cái nữa rồi mới kéo tay về, nhìn chằm chằm nàng, quả nhiên
không hề đơn giản, nếu không dò xét kỹ chắc chắn sẽ quên một vài thứ.
Nhưng mà nó cũng không hề e ngại, như vậy cũng không sao cả, có một giai nhân
tuyệt đại bên người, “cảnh đẹp ý vui cũng đủ xây đắp tình cảm” rồi, cũng không
là chuyện xấu gì cả.
Nguyệt Thiền tiên tử không nói lời nào nhanh chóng lui về sau, thần sắc trên
gương mặt xinh đẹp ấy biến ảo liên tục, thật sự rất muốn đạp nát Thạch Hạo ở
dưới chân nhưng hiện tại không cách nào làm được.
“Nguyệt Thiền, thời gian của chúng ta không còn nữa, lúc nào thì động phòng
đây?” Thạch Hạo uể oải hỏi.
Nó cảm thấy, mặc kệ đối phương có bí mật gì thì cứ bình tĩnh ứng phó, nếu
không lỡ đùa thành thật, cưới một vị tiên tử rồi mang về Thạch thôn thì mọi
người sẽ vô cùng thán phục.
“Trong đầu có một vị nữ thần, kỳ lạ thật.”
“Ngươi đang tự kỷ gì đấy?” Nguyệt Thiền hỏi.
“Không có gì, một tiên tử làm vợ, nào, tiên tử, ôm một cái nào.” Thạch Hạo
cười cười, giơ hay tay ra.
“Ta đi pha trà!” Lần này, Nguyệt Thiền tiên tử vô cùng nhanh nhẹn, eo nhỏ uốn
cái tránh né ra ngoài, sau đó đôi chân thon dài bước nhanh ra khỏi Thiên cung.
“Ha ha..” Thạch Hạo sảng khoái cười to, đùa giỡn với tiên tử một giáo, chuyện
này quá thú vị.
“Răng rắc!”
Đột nhiên, trong thiên địa truyền tới tiếng nổ mạnh, lôi điện vô cùng to xẹt
ngang, xé toan bầu trời.
“Xuân lôi đã tới rồi à, nên tu hành bảo thuật Toan Nghê rồi, cố gắng đạt tới
cảnh giới hoàn mỹ. Thế nhưng, việc này không phải muốn ta trì hoãn đêm động
phòng hoa chúc hay sao?” Thạch Hạo thở dài.
Nhưng mà, nó liền liên tưởng tới chuyện gì đó không ổn, tia chớp kia quá to
lớn, còn kéo rất dài đè ép cả thiên địa.
Lẽ nào tu sĩ ba giáo lại tiếp tục đến vây công? Nó đã chờ rất nhiều ngày rồi
nhưng vẫn chưa thấy đối phương có động tĩnh gì cả, việc này rất kỳ lạ.
Trong lúc này, tiểu Tháp rời hoàng cung để tra xét Hoang Vực mấy ngày trước đã
trở về, nó từ trong một thông đạo lưu chuyển hai khí Âm – Dương lao ra ngoài
rồi phóng thẳng vào trong hoàng cung.
“Có con cá lớn hạ xuống rồi!” Tiểu Tháp nói.
“Nhân vật Thượng giới rốt cuộc đã hạ giới à?!” Thạch Hạo khiếp sợ.
“Không sai, ta đã linh cảm tới một trường máu me be bét, có thể sẽ chấn động
tới tồn tại cấm kỵ của thiên cổ gần như vẫn lạc đấy!” Tiểu Tháp hết sức nghiêm
túc.
Đó chính là lôi điện chín màu, khí tức khủng bố, đi kèm là khí hỗn độn đè ép
bầu trời, cảnh tưởng vô cùng hùng vĩ khiến lòng người khiếp sợ, toàn bộ bầu
trời như muốn vỡ nát ra.
Lôi điện này, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhưng, vẻ ngột ngạt ấy vẫn chưa biến mất, hiển nhiên có người xuyên thủng giới
bích*, đang từ một giới khác đầy gian nan hạ xuống đây, muốn xuất hiện trong
Hoang Vực này.
(*): Bức tường ngăn cách giữa hai giới.
“Giờ chúng ta làm gì đây, đi nhờ Liễu Thần à? Tới thời khắc mấu chốt, mấy
người đồng loạt ra tay nhá.” Thạch Hạo hỏi.
“Chúng ta chỉ xem cuộc vui thôi.” Tiểu Tháp nói khẽ, nó biết sự tình này
nghiêm trọng cỡ nào, hiện tại đi đoạt tạo hóa, thưởng cơ duyên, rất có thể tự
mình rước họa vào thân.
Toàn thân nó phát sáng thế nhưng cũng ngăn cách với thiên địa, không tiết lộ
chút dấu vết nào của bản thân, sau đó mở ra một tòa tổ tế đàn trong hoàng cung
để quản chế* cả thiên hạ.
(*): Giám sát và điều khiển.
Từ việc này cũng đủ thấy chỗ nghịch thiên của tiểu Tháp rồi, chỉ bố trí lại tế
đàn đôi chút mà có thể xem khắp Hoang vực, tìm kiếm người của Thượng giới.
Trạm thứ nhất, nó mượn tổ tế đàn để quản chế hoàng đô Hỏa quốc, hiện nơi này
đã trở thành phế tích, nơi đây có lôi điện chín màu vô cùng mãnh liệt, bầu
trời bị phá tan, một bàn chân đầy gian nan đạp xuống.
Thạch Hạo vô cùng chấn động, bàn chân đó vô cùng to lớn, còn to hơn cả mấy
tầng mây phía trên, bao phủ cả bầu trời, bàn chân này đạp lên lôi điện chín
màu, kèm theo đó là sương mù hỗn độn với thần uy cái thế.
“Đang nhằm về phía Thần tàng chí tôn!” Tiểu Tháp tỏ vẻ kinh ngạc.
Tiếp theo, hình ảnh lại chuyển đổi, nó bắt đầu kiểm tra nơi khác, đó chính là
Dược đô.
Cách mấy trăm dặm ngoài Dược đô có một thung lũng, âm thanh ầm ầm, thiên địa
nổ vang, khí hỗn độn dâng trào, một gốc rễ tiên đang phát sáng kèm theo là
tiếng tụng kinh vang vọng.
“Gốc này muốn xuất thế rồi, không biết sẽ dẫn tới vị tồn tại cấm kỵ cỡ nào ra
tay đây, đây vốn là rễ thần đệ nhất của Thượng giới!” Tiểu Tháp càng nghiêm
túc hơn.
“Ầm!”
Ngay lập tức, bầu trời này cứ như là thủy tinh bị phá vỡ, một bàn tay màu tím
cực lớn ập xuống che kín cả bầu trời, sương mù hỗn độn mờ mịt bao phủ.