Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 475: Sắc nước hương trời

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ánh nắng chiều chưa tắt hẳn, vẫn còn nhuộm đỏ bầu trời cứ như là màu máu đầy
lạnh lẽo. Hoàng cung nguy nga và trang nghiêm, hào quang màu vàng nhạt lan
tỏa.

Trong thời gian ngắn như thế mà năm vị Tôn giả bỏ mình, từ khi bọn họ tiến vào
cho tới khi mất mạng cũng chẳng hề lâu, vầng mặt trời đỏ kia vẫn chưa hề khuất
núi.

Những đệ tử môn đồ còn sống sót đều hóa đá, chẳng dám nhúc nhích dù là cử động
nhỏ, khí lạnh tỏa ra từ đầu tới chân mỗi người, làm sao đối đầu với tiểu Thạch
bây giờ? Ai có thể cùng tranh hùng đây.

“Keeng!”

Thạch Hạo tra kiếm vào vỏ, lưng đeo thần kích trấn quốc xoay người đi vào
trung ương Thiên cung, chẳng thèm liếc nhìn bọn họ.

Những người này luôn nhìn người bằng nửa con ngươi, luôn luôn được người khác
vây xung quanh, trở thành người trung tâm, đi tới đâu thì đều được những người
cùng tuổi dùng lễ để tiếp đãi, nhưng nay lại vô cùng hoảng sợ.

“Muốn giữ mạng thì theo ta vào trong, chỉ cần trả lời một vài vấn đề là được.”
Bằng Cửu xuất hiện, lão dẫn theo một nhóm quân binh và chiến tướng, nhìn bọn
họ cùng với giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Nội tâm của những người này do dự, tiểu Thạch đã rời đi rồi chẳng lẽ đám thị
vệ này còn dám ngăn cản bọn họ ư? Nếu như liều mạng phá vòng vây hơn phân nửa
có thể tránh được một kiếp.

Chỉ trong nháy mắt thì đã có người đưa ra quyết định, điều khiển bảo cụ nhanh
chóng trốn về không trung. Có người tiên phong thì tự nhiên có người đi theo,
trong phút chốc ráng lành lan tỏa.

“Xoẹt!”

Thanh âm phá không cắt đứt trời xanh khiến cho tim mật của đám người như bể
nát, lão thị vệ mặt không chút cảm xúc mở ra trận pháp trong hoàng cung, hàng
loạt phù văn xông lên tận trời cao.

Chỉ tích tắc, một nhóm người bị quét trúng rồi thiêu đốt trong hư không hóa
thành chùm ánh lửa rực rỡ, cứ như sao băng vụt ngang trời.

Mười mấy người còn lại như rơi vào hố băng, đứng im tại chỗ như trời trồng,
rồi bắt đầu đi theo đám quân binh, vô cùng phối hợp.

Trận chiến này, năm vị Tôn giả đều chết, đệ tử môn đồ bị vây nhốt không một ai
có thể chạy thoát. Chiến tích chấn thế này đủ làm đám người mang lòng dạ xấu
phải sợ hãi.

“Xuất kích!”

Trước trung ương hoàng cung, Thạch Hạo mặc chiến y màu vàng, chiến kiếm giờ
cao, lớn giọng ra lệnh, trong buổi hoàng hôn này, nó suất lĩnh rất nhiều chiến
tướng, điều động vô số chiến xa vàng óng của hoàng tộc hùng hổ vụt lên bầu
trời, bắt đầu một cuộc thanh tẩy.

Ngoại trừ năm vị Tôn giả ra thì người của ba giáo ở trong thành còn rất nhiều,
bọn họ đang chờ đợi tin tức, chiến xa màu vàng xẹt ngang trời, đi đến đâu thì
bọn họ triển khai vây quét tới đó.

Thạch Hạo quyết đoán và vô tình, càn quét tất cả những người còn sót lại, hoặc
giết chết hoặc bắt giữ, đánh tan tát cao thủ ba giáo.

Buổi hoàng hôn dính đầy máu, cả Thạch đô rung liên hồi, thế lực khắp nơi câm
như hến. Tân hoàng thể hiện sự mạnh mẽ của mình, một lúc bình định nhân mã cả
ba giáo, khiến mỗi một vị tu sĩ đều sợ hãi không thôi.

Ngay cả bách tính khi biết chuyện này thì bắt đầu thảo luận sôi nổi, hô lớn
tên Nhân Hoàng. Những người này cũng không hề biết đến truyền thừa bất hủ của
vực ngoại, chỉ biết rằng tân hoàng mạnh mẽ vô song.

Chiến dịch này, chấn động thiên hạ!

Tin tức lan truyền, khắp nơi dậy sóng.

Trong bảo khố của hoàng cung, Thạch Hạo đang đi dạo, một bên thảo luận với Đả
Thần Thạch cách bày trận như thế nào, một bên thì chậm rãi chọn trân vật, còn
không thì ném đại cho nó một miếng vật liệu thuộc tính Thổ nào đó.

“Đại ca anh minh thần võ, khí khái cái thế, đè ép quần hùng, tư chất ngút
trời, lục hơp* xưng tôn, bát hoang vô địch, thiên hạ vô song, đệ nhất thế
giới…”

(*): Lục hợp: ý chỉ thiên hạ, vũ trụ.

Đả Thần Thạch nịch nọt không ngớt, còn bảo đảm phù văn của đại trận mà nó bố
trí tuyệt không xảy ra vấn đề gì.

Tiểu Tháp không thể nào bình tỉnh được nữa, nó đã nhịn mấy ngày rồi, sau khi
thấy Đả Thần Thạch nuốt mấy món bảo liệu thì chợt bùng phát, bắt đầu trao đổi
với Thạch Hạo, nó cực kỳ tức giận, trách mắng Thạch Hạo vì sao lãng phí kỳ
trân, việc tiêu xài này đáng lên án.

Thạch Hạo phản bác, nói: “Dù sao cũng hơn mày, đưa mày một miếng thần liệu mà
cũng chỉ giúp tao có một lần. Nó khác, bố trí cả một trận pháp hoàn chỉnh có
thể quét ngang cả đám, bao nhiêu người tới thì giết sạch bấy nhiêu.”

“Phung phí của trời, những thiên tài địa bảo này sao có thể tiêu xài như thế
chứ, nếu như giao hết cho ta thì ta bảo đảm sẽ bố trí ra sát trận tuyệt thế.”
Tiểu Tháp lên tiếng, tuy biểu hiện vẻ không vừa lòng thế nhưng lại ẩn chứa vẻ
dụ hoặc bên trong.

“Vậy chúng ta cùng nhau làm cuộc giao dịch chứ?” Thạch Hạo nhìn nó, tỏ vẻ có
thể cho nó toàn bộ thần liệu trong bảo khố này.

“Thế ngươi muốn ta làm gì?” Tiểu Tháp vô cung khao khát với những thứ này.

“Vậy mày làm Tế Linh của Thạch Quốc nhá?” Thạch Hạo nói, Tế Linh của đời này
đã biến mất trong đại kiếp nạn, giờ cũng chưa thấy tung tích đâu nữa.

Lập tức, tiểu Tháp chẳng hề có chút động tĩnh nào, nó không muốn xuất thế vì
kiêng kỵ một số lực lượng, nhưng trước lời dụ dỗ đầy cuốn hút này khiến nó có
chút động lòng.

“Không có gì to tát cả, chỉ cần ngày ngày mày bảo vệ Thạch Quốc, tận lực với
bổn phận của một Tế Linh, nhưng nếu đại kiếp nạn tới thì mày có thể trốn đi,
mày không muốn khôi phục lại trạng thái như lúc toàn thịnh ư?”

Thạch Hạo đồng ý, không chỉ bảo liệu trong hoàng cung này mặc nó chọn lựa, mà
sau khi trở thành Tế Linh thì có thể dùng sức mạnh của quốc gia để tìm kiếm
những vật liệu mà nó cần thiết.

Tiểu Tháp suy nghĩ, quả thật nó cần rất nhiều thần liệu để chữa trị bản thân,
nhưng đối với nó mà nói, bởi vì trận chiến năm đó có những loại hạn chế cộng
thêm việc nó biết rõ bản chất nên vô cùng kiêng kỵ.

Đối với nó, toàn bộ thế giới này vô cùng cân bằng, muốn có được thứ gì đó thì
phải trả một cái giá, đây chính là loại cảm ngộ sâu nhất mà sinh linh ở cấp độ
như nó nhất định đạt tới, sớm muộn gì cũng phải trả lại nhân quả kia.

Quả thật nó đã động tâm, sức mạnh của một quốc gia kinh người biết bao, ngay
cả người của Thượng giới còn muốn phát động để mấy Cổ quốc hợp lực tìm kiếm
thứ mình cần.

Tiểu Tháp do dự, nếu nó trở thành Tế Linh, chỉ riêng các loại thần liệu trong
hoàng cung này cũng đủ giải quyết vấn đề cần thiết trước mắt của mình, đồng
thời trận pháp đã bố trí thành công lúc trước cũng có thể hóa giải và như thế
trân liệu đạt được càng nhiều, dù gì đó cũng là những tích lũy từ thượng cổ
tới giờ.

“Đại kiếp nạn là cái thá gì, cũng không phải mày không có sức mạnh để tranh
đoạt, chỉ là không muốn bại lộ sớm mà thôi, nếu mày cứ như thế miết thì khi
nào mới gây dựng lại chân thân đây? Mày không nắm lấy cơ hội này, không tận
lực xuất kích, cứ bị động ngồi im chờ đợi thì vĩnh viễn khó có thể vượt lên
được. Đại kiếp nạn đến, có thể nói là biến cục kinh thiên, nhưng đây cũng là
một kỳ ngộ, có thể xem như cuộc tranh đoạt lớn nhất thế gian, mày phải chủ
động giành giật lấy!”

Thạch Hạo đầu độc, thao thao bất tuyệt, chỉ kém chút là chửi thẳng mặt tiểu
Tháp.

“Nhóc con, ngươi còn kích động hơn cả ta nữa đấy, có phải cảm thấy chọc đám tu
sĩ ba giáo không nổi nên muốn đẩy qua cho ta đi xử lý đám tép riu này?” Tiểu
Tháp khinh thường nói.

“Đây là đại thế, ta thấy dòng lũ thời gian không thể nào ngăn cản nổi, muốn
quật khởi và vượt lên trời cao thì phải dồn hết sức một lần, sớm muộn gì cũng
có một ngày ta đánh thẳng lên Thượng giới!” Thạch Hạo nói.

Tiểu Tháp muốn bĩu môi, muốn nói nó lấy trứng chọi đá, không biết trời cao đất
rộng là gì, nhưng rồi cũng gạt di, ngay cả một thiếu niên còn dám lớn tiếng
nói thế, mà nó trong những năm tháng qua chỉ biết co ro, càng lúc càng cẩn
thận quá,

“Ngươi không thể nào hiểu được, đến tột cùng là thứ gì có thể uy hiếp đến ta
đâu, hừ, ta muốn phát uy thì cả thế gian phải khiếp sợ, chẳng qua sẽ long trời
lở đất khiến cho giới này lần nữa mở ra và phải làm lại từ đầu mà thôi!”

“Mày đáp ứng?” Thạch Hạo kinh ngạc.

“Muốn ta trở thành Tế Linh của một Thạch Quốc nho nhỏ này quá là buồn cười,
nếu sau này ngươi đánh lên Thượng giới, rồi trở thành Thiên Đế ta trở thành Tế
Linh thì còn tạm được.” Tiểu Tháp lên tiếng.

“Bốc phét, nếu như thật có thể tiến vào Thượng giới rồi sau đó trở thành Thiên
Đế thì cần quái gì tới Tế Linh chứ, bản thân tao lúc đó đã vô địch thiên hạ
rồi.” Thạch Hạo bĩu môi nói.

“Ha ha, ngươi thì biết cái khỉ mốc gì, khí đó sẽ càng nguy hiểm hơn, chỉ khi
nào đạt tới cấp bậc đó thì ngươi mới hiểu thôi.” Tiểu Tháp cười đểu.

Sau đó, nó im lặng như đang suy nghĩ, nó đã bị Thạch Hạo kích thích, nó phải
trở lại Thạch thôn, nếu như Liễu Thần cũng có ý định ra tay thì liều mạng cũng
đáng.

“Có thể khiến Liễu Thần ra tay sao?” Thạch Hạo vui mừng, nếu như có thể thỉnh
cầu người thì không phải sợ gì nữa. có thể quật khởi trong dòng lũ đại thế này
rồi cứ thế nhằm thẳng trời cao mà xông.

Liên tiếp mấy ngày, bên trong hoàng cung vô cùng yên tĩnh.

Đương nhiên, bên ngoài cũng trở nên hỗn loạn, thế cuộc trong thiên hạ biến đổi
nhanh chóng, khắp thế gian trở nên ồn ào.

Tạm thời Thạch Hạo bỏ mọi chuyện sang một bên, nó yên lặng tu hành, nghiên cứu
pháp môn Toan Nghê, đây chính là bảo thuật của hung thú Thái cổ cấp Thiên,
chính là đại thần thông trấn quốc của Thạch tộc, lực công kích của lôi điện
được xưng là vô địch trên đời này.

Sau đó, nó xuất quan, bởi vì Bằng Cửu, Chiến vương cầu kiến.

Bọn họ nói rõ lý do, nó đường đường là một Hoàng đế của một quốc gia thế nhưng
vẫn chưa có một phi tử nào, chuyện này không hợp với thân phận cho lắm, hậu
cung không người thì không được.

Thạch Hạo yên lặng rồi sau đó nở nụ cười, lắc đầu nói: “Chuyện này không cần
các ông bận tâm đâu, hiện tại bên cạnh ta có một thị nữ là đủ lắm rồi.”

Khối đồng thau xuất hiện, hi quang chiếu rọi, một thông đạo màu vàng lóe lên
rồi một cô gái tuyệt sắc xuất hiện, gương mặt như hoa, làn da trắng mịn, cứ
như là tiên tử đi ra từ trong bức tranh vậy, thanh lệ xuất trần.

“Nguyệt Thiền, dâng trà.” Thạch Hạo nói.

Chiến vương và Bằng Cửu trợn trong mắt, một cô gái như thế, phong hoa tuyệt
đại, xinh đẹp tựa như đang mơ không thể chê vào đâu được, không ngờ cứ thế
xuất hiện trước mặt.

“Bệ hạ, không được đâu.” Rất nhanh, hai người chợt tỉnh ra, đây chính là tiên
tử của Bổ Thiên giáo – Nguyệt Thiền, thân phận của nàng quá đáng sợ, không ngờ
lại bị giam cầm ở bên cạnh, thật sự tân hoàng muốn nàng làm thị nữ cho mình?

Lần đầu tiên Nguyệt Thiền tiên tử được thả ra ngoài, ánh mắt lướt qua, hàng
lông mi dài cong nhấp nháy, dáng vẻ này, khuynh thành tuyệt thế, lòng người
run sợ.

Nàng không thể nghe theo lệnh mà Thạch Hạo vừa nói, không cam tâm trở thành
thị nữ, thân phận của nàng quá cao quý tuyệt không thể cúi đầu, nàng không hề
nói câu nào chỉ đứng yên nơi đó, cứ như là một cây hoa sen phát sáng, tỏa ra
khí tức thánh khiết.

“Bệ hạ…” Bằng Cửu và Chiến vương như muốn khuyên ngăn điều gì.

Thạch Hạo khoát tay áo, nói: “Ngay cả Tôn giả của Bổ Thiên giáo giáo ta còn
dám giết, việc trưng dụng Thánh Nữ của bọn họ làm thị nữ thì có đáng gì.”

Đúng lúc này, một vệt sáng hiện lên, tiểu Tháp từ trong hư không trở về hoàng
cung, bên cạnh mang theo một luồng sương mù hỗn độn, thần bí vô cùng.

“Thành công, cây liễu thụ kia đã động ý, tạm thời ta sẽ làm Tế Linh của Thạch
quốc.” Nó truyền âm nói tin tức như thế, sau đó bay vào sợi tóc trên đầu Thạch
Hạo.

Trong lòng Thạch Hạo rung lên bần bật, sau đó là cười ha hả, hoàn toàn quên đi
mọi thứ xung quanh, tâm tình thả lỏng hoàn toàn.

Sau nó mỉm cười với Chiến vương và Bằng Cửu, nói: “Yên tâm đi, tạm thời cũng
chưa tới mức quá lộ liễu, nàng chỉ cần là thị nữ bên cạnh ta, không để cho
người ngoài biết là được.

Sau đó, nó nhìn về Nguyệt Thiền tiên tử, trêu: “Nguyệt Thiền, mấy ngày nay
Thạch Hạo bận tu hành với chống lại ba giáo nên đã hơi lạnh nhạt với Nguyệt
Thiền.”

Hàng mi của Nguyệt Thiền tiên tử khẽ run, vô cùng tức giận, từ khi xuất thế
tới giờ, ngoại trừ cái tên vô sỉ đứng trước mặt này ra thì chưa một ai dám đùa
giỡn với chế nhạo mình như thế.

“Dâng trà đi, nếu không Thạch Hạo cũng chẳng ngại tự mình giải thích với
Nguyệt Thiền đâu, cũng có thể giải thích chuyện khác, ví dụ như mười loại cực
hình thái cổ chẳng hạn.” Thạch Hạo cười nói.

Hàng lông mày lúc này của Nguyệt Thiền tiên tử nhíu lại, nàng rất muốn phát
tác thế nhưng chỉ biết mím chặt bờ môi đỏ. Thứ gọi là mười loại cực hình
thượng cổ thì chẳng phải tốt đẹp gì, đặc biết đối với nữ giới thì đó là loại
không tôn trọng và khó chịu.

“Không sao, chúng ta có thể từ từ mà, chuyện gì cũng đều có thể quen thuộc
hết, ví như dâng trà, như sắp xếp sinh hoạt hàng ngay…” Thạch Hạo hờ hững
nói.

Chiến vương và Bằng Cửu hai mắt nhìn nhau, tự giác ngậm miệng rồi cáo lui.

Hai người vừa lui ra thì liền có người tới bẩm báo rằng, có cố nhân tới thăm,
đang cầu kiến ở ngoài hoàng cung.

Người đến khiến Thạch Hạo ngạc nhiên, đó chính là Thiên Hồ tiên tử, cũng chính
là Ma nữ, nàng đi vào trong trung ương Thiên cung, yểu điệu duyên dáng, ánh
mắt giả dối, dung mạo tuyệt đẹp cộng thêm vẻ kỳ ảo.

Nhiều ngày biến mất nay nàng lại xuất hiện, cười hì hì nói: “Ta nghe nói ngươi
đã bắt được nha đầu Nguyệt Thiền rồi, sao không gọi ra gặp mặt chứ.”

“Nói bậy, ta đã bắt được nàng ta đâu.” Thạch Hạo chối.

“Ta cảm nhận được khí tức của nàng mà, mới đây nàng còn xuất hiện trong cung
điện này nữa, nhưng ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần nói nàng ra gặp mặt thì ta
tuyệt không tiết lộ bất kỳ chuyện gì ra ngoài đâu.” Ma nữ nở nụ cười đầy lẳng
lơ cũng có chút xíu tà ác, vô cùng khát vọng và cấp bách, rất muốn gặp mặt
Nguyệt Thiền tiên tử.

Thạch Hạo suy nghĩ đôi chút rồi thả Nguyệt Thiền tiên tử ra ngoài.

“Ấy da, mỹ nữ, sao cưới hỏi mà không thông báo cho muội muội một tiếng chứ,
chúc mừng chúc mừng, sớm sinh quý tử.” Ma nữ cười đầy gian ác, trường hợp như
vầy thì đời nào nàng bỏ qua cơ hội đả kích đối phương chứ.

Dù Nguyệt Thiền tiên tử trước nay luôn bình tình, nhưng với trường hợp này
cũng trở nên lúng túng, khuôn mặt hoàn mỹ ửng hồng, nhưng rất nhanh khôi phục
lại như cũ.

“Hì hì, tỷ tỷ giữ bình tĩnh tốt thật đấy, xem ra sau khi kết hôn vạn sự đều mỹ
mãn như ý cả, nào để muội muội nhìn tí nào, xem thử có khác trước hay không.”
Ma nữ cười đùa, tiến lên sờ sờ vòng một của Nguyệt Thiền tiên tử, miệng cười
đầy sảng khoái.

“Ngươi…” Nguyệt Thiền tiên tử thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lùi về sau.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận