Gợn sóng nhấp nhô, hi quang dâng trào cứ như dòng sông bạc đang chảy xiếc, hư
không bị phá tan, nơi đó sinh ra một cánh cửa lưu chuyển khí thế bí ẩn.
Tiểu thế giới!
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Thạch Hạo nhìn thấy loại không gian như
thế này, khi ở Bách Đoạn sơn hay là Thế Giới Hộp Báu, hoặc lớn hoặc nhỏ tất cả
đều là một thế giới nhỏ.
Hai mắt nó sáng rực nhìn chằm chằm vào bên trong, nó tin rằng đây không phải
là cạm bẫy do đám Nguyệt Thiền bày ra cho nên vững tin cất bước tiến vào một
nơi đầy tối tăm.
Nơi đây rất hiu quạnh cứ như là một vùng đất hoang không hề có chút sinh cơ
nào, vùng đất này cũng không tính là nhỏ, phạm vi cũng tới mấy chục dặm.
“Đây là không gian bị người khác vứt bỏ ư, hình như đã xảy ra kiếp nạn nào đó
và cơ hồ đã bị phá nát.” Thạch Hạo lẩm bẩm, cẩn thận quan sát.
Tiểu thế giới này vô cùng tăm tối, hoàn toàn không có ánh sáng, từng dải sương
mù lượn lờ, mặt đất rạn nứt như mạng nhện không ngừng lan tràn về phương xa,
không chỉ như thế, mà ngay cả hư không cũng như vậy, lúc nào cũng có thể tan
rã.
“Đây chính là tiểu thế giới của Thạch Hoàng ư?” Thạch Hạo kinh ngạc.
Phía trước Thiên cung đã bị giới nghiêm, cũng không phải do người của Thạch
quốc bao vây mà tất cả đều do cao thủ của tam giáo vậy nhốt không cho người
khác bước vào, bọn họ muốn giam giữ hòng vây giết tiểu Thạch.
Trong tiểu thế giới, Thạch Hạo từ từ bước đi, cẩn thận cảm ứng, tìm kiếm kỹ
lưỡng.
Đến cùng, Thạch Hoàng lưu lại thứ gì?
“Vù!”
Đột nhiên, toàn bộ tiểu thế giới run lên, một tiểu ẩn trong suốt xuất hiện,
thứ này tỏa ra hào quang rực rỡ cứ như là một vầng thái dương nhỏ từ sâu dưới
nền đất bay lên.
“Ồ, đây là thứ gì?” Thạch Hạo kinh ngạc.
Chiếc ấn này cũng không lớn lắm, chỉ lớn như quả hạnh đào mà thôi nhưng long
lanh và đẹp mắt, vô tận long khí lượn lờ xung quanh, còn có một loại khí thế
thần bí vọt lên theo, ráng lành trong nháy mắt dâng trào đè ép toàn bộ tiểu
thế giới.
“Bảo bối thật lợi hại.”
Không cần suy ngẫm nhiều, chỉ dựa vào hào quang như thế mà có thể khiến cho
tiểu thế giới trở nên thần thánh thì có thể đưa ra ngay kết luận, đây là một
báu vật.
“Đừng nói là chí bảo Thượng cổ tương tự như Phiên Ấn ấn nhen?” Trong lòng
Thạch Hạo hồi hộp.
Pháp ấn này không ngừng xoay tròn, hào quang buông xuống vô cùng nhu hòa, đồng
thời khí thế thần bí càng ngày càng nhiều hơn, thứ này vọt tới rồi treo ở trên
đỉnh đầu Thạch Hạo.
Từng dòng thác nước đổ xuống bao phủ Thạch Hạo đứng bên dưới, cứ như là từng
tấm rèm che bảo vệ nó ở bên trong.
Chuyện này khiến nó hoảng sợ, những thác nước này đều do khí lành biến thành,
đứng bên dưới bảo ấn thì cả người trở nên thư thái cứ như muốn phi thăng trời
cao, đây là bảo bối gì?
Đặc biệt, hô hấp của Thạch Hạo còn cộng hưởng theo bảo ấn này tạo nên khí thế
thần bí, còn có long khí vòng quanh thân thể.
“Có một luồng sức mạnh chí cường được ẩn chứa bên trong bảo ấn, dường như có
thể tiến nhập vào trong thân thể của ta, đây chính là đồ mà Thạch Hoàng lưu
lại?” Thạch Hạo nghi ngờ không thôi.
Bảo ẩn lơ lững, tuy chỉ lớn như quả hạnh đào nhưng những luồng long khí buông
xuống lại có sức mạnh vô cùng thần bí và dũng mãnh, nếu không thì sao làm
Thạch Hạo chấn động chứ.
Đột nhiên, Đả Thần Thạch bên trên sợi tóc của Thạch Hạo gào rú không thôi, nó
nhánh chóng phóng thẳng tới bảo ấn kia.
“Ầm!”
Đáng tiếc, nó bị đánh bay ngay lập tức, một tia khí tức Hoàng đạo đánh nó bay
thẳng vào nơi sâu nhất của tiểu thế giới.
“Người một nhà gặp nhau mà dám làm vậy với ta, ca liều mạng với mày!” Đả Thần
Thạch quay ngược lại rồi cực tốc xông tới.
“Coong!”
Nó phóng tới rất nhanh và văng ngược lại cũng rất nhanh.
Thạch Hạo giật mình, đây là một khối thần thạch khác ư? Nó vô cùng kinh ngạc,
sau đó cẩn thận quản sát.
“Tương truyền, Tế Linh đời thứ nhất của Thạch quốc chính là một khối Đả Thần
Thạch, sau đó thông linh và tu thành Thần Linh.”
Thạch Hạo cũng khó giữ được bình tĩnh, chẳng lẽ đây là Tế Linh Thạch quốc,
đúng là khó tin mà, chuyện này quả thật khiến người khác sợ hãi.
Đả Thần Thạch nói nhỏ, cả thân hình run rẩy từ đằng xa lăn lại đây, vẻ mặt cực
kỳ căm tức, nói: “Bắt nạt người cùng tộc, mày đúng là kẻ vô ơn bạc nghĩa.”
“Không được vô lễ, có khả năng đây là một vị Thần Linh, là Tế Linh Thạch
quốc.” Thạch Hạo trịnh trọng nói.
“Khoan, chờ một chút, hình như ta biết thì phải.” Đả Thần Thạch tỉnh táo lại
sau đó bay lên không trung, lơ lững ở nơi đó, chăm chú quan sát bảo ấn.
“Nó đã lột xác, chính là thạch thai* của một vị tiền bối sau khi thành Thần để
lại.” Đả Thần Thạch lớn tiếng nói, hiện tại thứ này cũng chỉ là một khối bảo
ấn, cũng chẳng phải là tộc nhân của nó.
(*): Bào thai bằng đá.
Thạch Hạo thất kinh, cẩn thận quan sát bảo ấn, sau đó kéo bảo ấn dang lơ lửng
trên đầu mình xuống, một lúc lâu sau thì trong lòng nó chấn động, đây là ngọc
tỷ của Thạch quốc, là Nhân Hoàng ấn?!
Không phải là đại ấn bị phá nát ở bên ngoài kia hay sao? Xem ra đó chỉ là hàng
giả, đây mới chính là quốc bảo!
Tiểu Tháp nói không sai, cả nước cùng thờ cúng, Nhân Hoàng, Tế Linh cộng hưởng
với sức mạnh tâm tư trong lòng thì có thể nhanh chóng tu hành. Ngoại trừ bọn
họ ra, tự nhiên còn có trọng khí của một quốc, đó chính là Nhân Hoàng ấn.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, số mệnh được ngưng tụ từ bảo ấn này còn nhiều
hơn, còn hùng hồn hơn cả so với Nhân Hoàng và các đời Tế Linh, bởi vì từ
Thượng cổ tới giờ, mọi người đều quỳ lạy, thờ cúng Thạch quốc.
“Sức mạnh tâm linh, gừi gắm cũng là một loại tín ngưỡng, toàn bộ đều quy về
trong ấn này, đây chính là pháp khí ký gửi số mệnh liên tục của Thạch quốc.”
Tiểu Tháp thán phục.
Nó cảm nhận được một sức mạnh đặc biệt, từ xưa tới nay được người người không
ngừng cúng bái, hàng loạt bí lực, vô tận số mệnh đều quy vào trong bảo ấn này.
“Nếu như ngươi muốn trở thành Tôn giả mà nói thì có bảo ấn nơi tay, gần như có
thể thành công ngay lập tức.” Tiểu Tháp nói.
Thạch Hạo thất kinh, đây là sức mạnh cỡ nào chứ, ngay lúc này có thể sinh ra
một vị Tôn giả? Bảo ấn này quá nghịch thiên mà.
“Ngươi thấy gì không, những luồng bí lực không ngừng tụ hợp về bảo ấn này, chỉ
cần người của Thạch quốc thờ cúng thì thứ bí lực đó sẽ tuôn tới đây và dung
nhập vào trong bảo ấn.” Tiểu Tháp giải thích.
Bên cạnh, Đả Thần Thạch nuốt nước miếng ừng ực, hận không thể ôm chặt lấy khối
bảo ấn này mà gặm lấy gặm để.
“Nếu nói là pháp khí thì cũng chưa chắc, nhưng tuyệt đối là báu vật đệ nhất
Thạch quốc, đây chính là cội nguồn của vận nước. Toàn bộ bí lực đều tụ tập về
nó, chính là vị trí số mệnh của một quốc.” Tiểu Tháp nói tiếp.
Nó vốn trầm miên lâu nay nhưng sau khi bị kinh động vì nhìn thấy khối kỳ ấn
này thì không ngừng giải thích, rất để tâm tới bảo ấn này.
Tế Linh, Nhân Hoàng đều dựa vào bí lực mà cả quốc cùng thờ cúng để tu hành, tu
vi thăng tiến cực nhanh, hiện nay bảo ấn này còn ẩn chứa bí lực vạn cổ, nếu
như Thạch Hạo rút lấy một chút thì có thể nhanh chóng tấn cấp làm Tôn giả.
“Ta không dám dùng.” Thạch Hạo lắc đầu, bởi vì nó từng hỏi qua Liễu Thần và đã
nhận được câu trả lời vô cùng nghiêm khắc, các đời Tế Linh, Nhân Hoàng tu hành
công nhận rất nhanh nhưng nếu dùng lấy căn cơ quốc thổ có lẽ sẽ cắt đứt gốc
rễ.
Tiểu Tháp gật đầu, đáp: “Dùng để tăng cường tu vi thì cũng chỉ là tiểu thừa mà
thôi, nhưng rất nhiều nhân vật mạnh mẽ đều tập hợp số mệnh này lại rồi sử
dụng, nó có thể bảo vệ bản thân, vĩnh viễn không bao giờ trụy kiếp.”
“Là Thạch Hoàng?” Trong lòng Thạch Hạo giật mình.
“Hắn chắc chắn chưa chết, có bảo ấn này bảo vệ nhiều lắm chỉ trọng thương mà
thôi, nhưng hơn phân nửa đã không còn ở Hoang Vực này rồi.” Tiểu Tháp đưa ra
suy luận.
“Bảo ấn này lợi hại đến vậy luôn à?” Thạch Hạo cứng đờ.
“Ngươi nghĩ sao thế hả, nếu không sao các đời Tế linh cứ đi thu gom loại bí
lực này chứ.” Tiểu Tháp nổi cáu.
Đột nhiên bảo ấn run lên, ánh sáng càng ngày càng long lanh hơn, sau đó bắt
đầu dâng tràn khí lành bao phủ lấy toàn thân Thạch Hạo, nó đươc vô lượng hào
quang vờn quanh cứ như là một Đế hoàng thiếu niên vậy.
“Đây là…” Nó cảm giác chỉ mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có một loại “đại
thế” thiên địa, giơ tay nhiều lần là có thể dời non lấp bể, tiêu diệt sinh
linh bốn phía.
Tuy rằng như thế, nó cũng hơi sốt sắng một chút.
“Không cần lo lắng, chỉ cần ngươi không luyện hóa thứ bí lực này thì sẽ không
vấn đề gì đâu, hơn nữa cũng có thể thu thả bảo ấn này.” Tiểu Tháp lên tiếng
rồi bĩu môi, nói tiếp: “Đó chính là muốn ngươi làm Nhân Hoàng Thạch quốc,
truyền ngôi cho ngươi đấy.”
“Sao lại như thế chứ?” Thạch Hạo không rõ.
“Không phải thì sao thứ bí lực của bảo ấn này lại gia trì lên thân thể ngươi
chứ, cả quốc cùng thờ cúng, ngươi sắp trở thành người đạt lợi lớn nhất rồi
đó.” Tiểu Tháp đáp.
Không lâu sau, Thạch Hạo ra khỏi tiểu thế giới, sau khi lấy đi Nhân Hoàng ấn
thì thứ bí lực này sẽ tự động tan rã, quy về trong hư vô.
Ở bên ngoài Trung ương Thiên cung, cường giả tam giáo vây quanh, dẫn đầu là
Nguyệt Thiền tiên tử, Tần Lôn, Trượng Lục đã bày toàn bộ sát cục, chuẩn bị
trấn áp Thạch Hạo.
“Thạch Hạo, ngươi có thể trốn tới khi nào chứ, còn không mau xuất hiện?” Một
vị trưởng lão cười gằn.
“Ầm!”
Đột nhiên, cả tòa trung ương Thiên cung chấn động, long khí mờ mịt, còn có cả
ráng lành vô tận đều gom lại một chỗ, cảnh tượng nơi sâu trong cung điện khổng
lồ này đều có thể chứng kiến.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, bên trên bảo tọa cao nhất kia, Thạch Hạo ngồi
sừng sững nơi đó nhìn xuống bên dưới, toàn nhân có một loại bí lực vô cùng đặc
biệt, tựa như tuân theo đại vận khí thiên địa mà sinh trưởng, có một loại khi
phách khí thôn sơn hà.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên thế nhưng khi ngồi ở trên cao ấy, lại khiến
người khác cảm thấy vô cùng áp bức, ai nấy đều phải sợ hãi, tập trung tâm thần
cao độ.
“Thạch Hạo, ngươi mưu toan soán ngôi hoàng đế ư, thật là to gan, dám ngồi trên
vị trí của Nhân Hoàng, mật ngươi lớn thật!” Một vị Vương hầu quát lớn, bởi vì
có cao thủ tam giáo ở đây nên mấy người này chẳng sợ gì cả.
“Chúng ta được mời tới để trợ giúp tân hoàng đế của Thạch quốc.” Một vị trường
lão của đại giáo vực ngoại cất lời vô cùng đường hoàng, mở miệng là nói giúp
đỡ, không bằng cứ nói là muốn làm con rồi cho rồi.
Mà khi bọn họ xông vào hoàng cung của một quốc thật sự vô cùng vênh váo, hung
hăng, vô cùng bá đạo.
Thạch Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ, khí tức trên người càng thịnh hơn, tựa như số
mệnh của thiên địa đang quy tụ về một người, muốn hóa thân thành Thiên đế.
“Ầm!”
Đột nhiên, tòa cung điện phát sáng, vô tận ánh vàng chiếu rọi, một pháp chỉ
cực kỳ to lớn hiện ra chiếu sáng cả bầu trời, đi kèm theo đó là luồng âm thanh
cực lớn.
“Truyền ngôi cho Thạch Hạo…”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thạch Hoàng hạ xuống di chiếu, hiện nay xuất
hiện, là muốn truyền ngôi cho Thạch Hạo!