Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 445: Thần thánh như rơm rác

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Sao lớn như mưa, lao xuống dày đặc cả trời cao, từng tinh thể từ vực ngoại lao
nhanh xuống, những đuôi lửa sáng chói do ma sát với không khí, uy năng vô
lượng không ngừng trào dâng.

Thần thánh như là cỏ rác, không đáng giá một đồng, tên Tôn giả bị xích thần
trật tự vây nhốt chẳng thể nào phản kháng dù chỉ là mong manh.

Tim mật của tất cả sinh linh gần như rớt hết ra ngoài, quả nhiên là đại kiếp
nạn, vực này muốn bị diệt ư? Cơ bản không có cách nào để giữ mạng, dù là trốn
lên trời hay là chui xuống dưới đất đi chăng nữa.

Trong lòng Thạch Hạo trở nên tối tăm, thế này thì sao mà trốn đây, nhìn từng
tinh thể áp sát mình, mấy vị Tôn giả kia cũng phải gặp nạn, trên người nó trở
nên lạnh toát, đúng, không có bất cứ biện pháp nào.

“Vèo!”

Nó nhìn thấy một con Kim ô đang độ thanh niên, nắm giữ tốc độ cực kỳ nhanh,
quanh người phủ bởi ánh lửa sáng rực xuyên thủng mây mù, vọt thẳng lên cửu
thiên, trông cực kỳ đẹp mắt.

Đây là một cường giả Liệt Trận cảnh vô cùng trẻ tuổi, y cũng chẳng phải là Tôn
giả gì cả, tốc độ cũng chẳng hề chậm hơn Thạch Hạo, đảo mắt đã bỏ chạy ra khỏi
trời cao nơi đây.

Thế gian này quả nhiên có những kỳ tài ngút trời mai danh ẩn tích, thế nhân
không hề hay biết, chí ít con Kim ô này cực kỳ mạnh mẽ.

“Ồ, không có bắt hắn ư!” Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, nó vốn đã ngừng lại
không tiếp tục chạy trốn nữa, nó không muốn bị quy tắc xích thần kia xích lại,
hiện tại vẻ hoảng sợ xuất hiện đầy mặt.

Chẳng lẽ đây chính là một tia hi vọng sống vô cùng mong manh mà đại đạo lưu
lại ư, cứ để mặt có một vài tu sĩ lao thẳng ra ngoài vực ngoại? Chợt trong
lòng Thạch Hạo bừng tỉnh, như đã nắm bắt được thứ gì đó.

Tiếng xé gió không ngừng dứt bên tai, lại có thêm một hậu duệ của hung thú cấp
Thiên phóng lên trốn về vực ngoại, cứ như là phù quang nhanh đến mức tận cùng.

Sau khi phát hiện ra điểm lạ thường thì trong lòng Thạch Hạo trở nên mơ màng
rồi nhanh chóng trấn định bản thân và chú tâm quan sát, nó nhìn thấy chiếc
chuông lớn kia chấn động rồi những gợn sóng khuếch tán xung quanh nhằm thẳng
những người đang trốn chạy kia.

“Xoẹt!”

Xích thần trật tự xuất hiện, lần nữa khóa chặt lại một vị Tôn giả nhưng cứ mặc
cho những cường giả tuổi trẻ thoát đi, thứ này chỉ lùng bắt những tu sĩ đỉnh
cao trong Hoang Vực mà thôi.

Thạch Hạo vô cùng bình tĩnh, giống như những tu sĩ khác nó cũng bay lên không
thế nhưng không có phóng bạt mạng chạy trốn, nó hòa vào dòng người bỏ trốn và
lẳng lặng quan sát tất cả.

Ba pháp khí kia cũng không có biến mất mà chỉ trở nên mơ hồ lơ lũng trên trời
cao, từng gợn sóng vô cùng khó hiểu lan tràn trấn áp vạn vật!

“Tôn giả dù có bay lên trời cao cũng không tài nào chạy được!” Thạch Hạo lẩm
bẩm, quy tắc không ngừng hạ xuống cứ như là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt,
khiến người khác kinh sợ.

Chỉ nơi đây mà đã có tới mấy vị Tôn giả bị xích chặt, như vậy đủ phán đoán
được những nơi khác trong Đại Hoang và Thần sơn cũng như thế này.

“Ầm!”

Đúng lúc này, nơi phương xa vụt lên một luồng ánh đỏ, vô tận hi quang phóng ra
cứ như là dòng lũ vỡ đê vô cùng mãnh liệt kéo đứt những sợi dây xích đang trói
buộc rồi nhằm về vực ngoại.

“Xoẹt!”

Đáng tiếc đây là đại kiếp nạn, một lưỡi đao thần cực kỳ trong suốt hạ xuống
đồng thời chém thẳng xuống chặt đứt con đường sống của luồng ánh đỏ đó.

Tiếng leng keng vang lên, nơi đó phù văn xuất hiện vô tận, một Pháp tướng cực
kỳ to lớn, đỉnh thiên lập địa, to lớn vô biên xuất hiện, khí tức thần thánh
không ngừng tỏa ra.

“Trời ơi, đó là Thần Linh!”

Dù là tận thế nhưng rất nhiều sinh linh kinh hãi, việc này quả thật khiến
người khác sợ hãi mà, trong đại kiếp nạn này dù là Thần Linh cũng không thể
trốn được ư?

Ánh đỏ không ngừng xoay tròn nơi đó, cứ như là giao long ngẩn đầu gầm vang
thành tiếng, từng ký hiệu không ngừng hóa thành rồi nhằm thẳng về phía lưỡi
đao thần kia hòng đối kháng lại quy tắc thiên địa này.

Tiếng gầm rú giận dữ vang lên, âm thanh tụng kinh rung trời, Pháp tướng kia
càng ngày càng hóa lớn, dù là rất nhiều sinh linh ở phía Nam cũng nhìn thấy và
trở nên ngơ ngác, tựa như nhớ tới một tượng thần trong ngôi miếu cổ nào đó ở
phía Nam.

“Phụt!”

Màu máu vọt lên, đầu lâu đã bị lữa đao quy tắc chém lìa, Pháp tướng của Thần
Linh từ từ ngã ầm xuống dưới một ngọn núi, tiên huyết nhuộm đỏ cả trời cao,
phù văn tán loạn.

Cảnh tượng này kinh khủng ra sao? Thạch Hạo chấn động không nói thành lời.

Chúng sinh đều chiến, rất nhiều người ngã quỵ dưới đất, hoàn toàn bất lực,
trong đại kiếp nạn này dù là Thần Linh cũng không có khả năng tự vệ hay sao?
Chết đi một cách dễ dàng như vậy khiến người khác tuyệt vọng.

“Ngươi chỉ là một tên giả Thần, cũng chỉ là mới có chút Thần Hỏa mà cũng dám
xưng Thần.” Trong cõi u minh tựa như vang lên một câu nói truyền khắp cả cửu
thiên, khiến cả sông núi cũng phải nổ vang theo.

Dù là như thế nhưng tu sĩ đều trở nên sợ hãi, khó mà bật thành lời được, thần
thánh như là cỏ rác, cũng phải rơi vào tuyệt cảnh trong đại kiếp nạn này, vậy
những tồn tại ở cập bậc kia sẽ chết hết hay sao?

Thạch Hạo căng thẳng và im lặng, đây là kiếp gì đây?

Nó nhìn khắp thiên địa, từng vệt sáng chói vọt lên, phàm là những tu sĩ có
năng lực đều điều động bảo cụ và bắt đầu trốn về phía vực ngoại hòng giữ lấy
cái mạng nhỏ bé của mình.

Nói tới phiền phức, thật tế đây chỉ mới bất đầu, những việc này cũng chỉ diễn
ra trong nháy mà thôi.

Xung quanh đều là bóng người, ai nấy đều sợ hãi, đâu đâu cũng tiếng la ó, ra
sức chạy trốn, toàn bộ những tu sĩ mạnh mẽ đều hoảng hốt, sao lớn áp sát,
không ngừng chấn động, thần thánh phải đền tội, lòng người kinh sợ.

Tu sĩ không ngừng gào khóc, vẻ hoảng sợ tràn ngập trong lòng, tận thế ập tới
chỉ trong chớp mắt, toàn bộ cường giả đều trở nên điên cuồng.

Thạch Hạo lẫn vào trong đám người trốn về phía vực ngoại.

Ba pháp khí lơ lững ở không trung. Vực ngoại, áp lực của những ngôi sao lớn ép
thẳng lên càng ngày càng lớn, những ánh lửa bùng cháy do sự ma sát với nhau,
tựa như có thể thiêu đốt cả hư không, nhưng nói chung lại những sao lớn này
vẫn chưa có hạ xuống dưới.

“Hả?” Ánh mắt của Thạch Hạo chợt bừng sáng, bởi vì rơi vào cảnh tuyệt vọng này
nó chỉ còn cách thả lỏng tâm tình nên vô cùng bình tĩnh, nhưng lúc này lại
phát hiện được điểm dị thường.

Tuy thời gian ngắn nhưng đáng lẽ những sao lớn này phải rơi xuống dưới rồi mới
phải, thế nhưng tới giờ vẫn chưa có diệt thế.

Nó không để ý tới nữa mà tiếp tục hòa vào dòng người lao lên trời cao, sau đó
đã hứng phải mấy ngôi sao lớn đang lao xuống, uy thế không gì sánh được.

Thạch Hạo rung động, những ngôi sao này quá lớn, cơ bản không thể nào tránh
khỏi được, tuy rằng chỉ tới mây xanh nhưng khó mà thoát khỏi được.

“Không đúng!”

Rốt cuộc, nó cũng phát hiện ra được điểm dị thường là gì, ngôi sao lớn này xẹt
qua cứ như là bọt nước vậy, chưa hề tổn thương tới bọn nó mà phóng thẳng đập
xuống mặt đất bên dưới.

Ầm một tiếng, bên dưới xuất hiện hào quang vô tận, tựa như có vô tận những gợn
sóng khuấy động bao phủ cả trời đất mênh mông.

Nhưng mà, Thạch Hạo lại rùng mình, không hề tin vào những gì mình đang thấy,
trong lòng hiện lên những ý nghĩa khó mà tin được.

Giả, cảnh tượng tận thế này là giả, hay nói là những ngôi sao đồng loạt lao
xuống này không phải là thật.

Sau đó, từng ngôi sao ập xuống mang theo ánh lửa ngập trời, bầu trời bị thiêu
đốt trở nên sôi trào.

Thời khắc này, Thạch Hạo lại thấy được Tôn giả đang vọt lên từ phía dưới,
ngoài ra còn có một Pháp tướng cực kỳ to lớn thuộc về một vị Thần Linh khác
đang ra sức trốn về vực ngoại.

Đang trong đại kiếp nạn thì có thể trấn định ư, và những ngôi sao này vô cùng
chân thực như vậy thì ai có thể phân biệt rõ ràng chứ, những sinh linh chí
cường đều chấn động, xích thần trật tự hơi đảo qua đã trói chặt những người
này lại.

Trong lòng Thạch Hạo phát lạnh, đây là một luồng ý chí như thế nào đây? Đùa
giỡn với các cường giả, hư cảnh tận thế lại chân thực như vậy, khiến cho các
Tôn giả chủ động vọt thẳng lên trời cao sau đó bắt gọn.

Thủ đoạn này khiến người khác lạnh toát từ đầu tới chân!

Sao đối kháng đây?

Cũng không biết qua bao lâu, những ngôi sao lớn cuối cùng cũng chẳng thấy, vô
vàng ngôi sao hóa thành những bóng mờ, những gợn sóng khủng bố diệt vong, bên
dưới vẫn là sông núi, chưa hề hủy diệt.

Ngẩn đầu nhìn lên, đám sinh linh bỏ chạy sớm nhất bị chiếc chuông lớn từ
Thượng giới hạ xuống bao bọc lại, toàn thân bọn họ đều óng ánh.

“Là đang tra xét?” Cột sống của Thạch Hạo tỏa ra hơi lạnh.

Đám người kia không phải là Tôn giả mà là những tu sĩ kiệt xuất sớm bỏ chạy về
ngoại vực trước tiên đang bị chiếc chuông lớn tra xét kỹ càng.

Thạch Hạo thở dài, nếu như trong lòng nó không ngừng cảnh giác, hùa theo đám
đông chạy trốn thì chắc chắn cũng sẽ bị tra xét như những người kia.

Đều nằm trong lòng bàn tay, chạy trốn sao mà được!

“Giả, đó là cảnh tượng hư ảo, tai nạn cũng không hề xảy ra, không phải là hạo
kiếp tận thế!”

“Tôn giả bị trói chặt không tài nào tránh được, nhưng những thứ này không phải
tới vì chúng ta, thiên địa vẫn tươi đẹp như trước!”

Thời khắc này, cả thế gian đều hoan hô, hết thảy tu sĩ đều toát mồ hôi hột ướt
hết cả áo quần, sau khi trải qua sự việc như thế này ai nấy đều kích động, vui
mừng khi mình còn sống.

Toàn bộ ngôi sao là giả, chỉ là đạo tắc diễn biến mà thành, hiện tại sương mù
đã được xua tan, cả thế gian đều ăn mừng.

Chỉ có số ít người trầm mặc, càng ngày bọn họ càng cảm thấy run sợ hơn, còn có
thứ gì đáng sợ hơn nữa? Loại ý chí và sức mạnh vừa nãy đã đánh lừa toàn bộ
Hoang Vực!

Đông đảo tu sĩ hạ xuống mặt đất, Thạch Hạo trầm mặc đứng trong đám người này.
Tất cả mọi người đều ăn mừng sau tai nạn nhưng nó lại lạnh giá cả người.

“Cuối cùng cũng tránh được một kiếp, đời này hẳn là không việc gì nữa rồi.”
Trên ngọn núi Thạch Hạo đang đứng xuất hiện một ông lão, chống một cây trượng
bằng trúc xanh, sợi tóc trắng xám, con ngươi sâu thẳm.

Thạch Hạo thất kinh, đây là một Tôn giả mà lại ở gần nó như thế, tình huống
chẳng ổn chút nào.

Bên cạnh ông lão còn có một thiếu nữ, tuy không nói là xinh đẹp nhưng rất dễ
nhìn, một thân y phục màu trắng, con mắt trong veo mang vẻ bất an, nàng dìu
lấy ông lão, dáng vẻ như vừa sống sót sau một hồi tai nạn.

Bỗng nhiên, trong thiên địa nổi lên một cơn gió lạnh, một vệt sáng từ trời cao
vọt tới, đấy là một thanh mâu màu đen, tuy không dài nhưng sắc bén bức người!

“Chuyện gì xảy ra thế?” Ông lão biến sắc, lợi dụng pháp lực mạnh mẽ của mình
muốn xoay người rời đi.

Nhưng đã chậm, bụp một tiếng, thanh mâu màu đen có tốc độ cực nhanh đâm thủng
người ông lão và kèm theo vẻ điên cuồng cuốn xác lão đi xa.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết cũng không phải do tên Tôn giả kia phát ra mà xuất phát
từ thiếu nữ áo trắng, nàng chỉ đỡ ông lão nhưng lại không thể chịu đựng nổi
sóng sức mạnh của thanh mâu đen kia, sau khi bị gió mạnh quét qua thì cả người
đều nổ tung.

Cả người Thạch Hạo lạnh toát, sau đó nỗi căm phẫn hiện lên trong lòng.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng không thể nào chạy thoát
khỏi đại nạn này.

Tiếng gió vù vù vang lên, trong thiên địa từng vệt sáng xẹt qua bao phủ cả bát
hoang, vụt qua sông núi.

Thạch Hạo dõi mắt nhìn theo, vẻ mặt dần lạnh lẽo, đây không phải là ảo giác mà
đại kiếp nạn đã bắt đầu bao phủ thiên địa, nó chưa hề kết thúc.

Nó đưa tay ra, trên cánh tay vẫn còn dính một vài giọt máu, đấy chính là máu
văng ra dính lên người nó khi thiếu nữ bị nổ tung.

“Kiếp này… sỉ nhục chúng sinh, lạnh lùng vô tình.” Thạch Hạo tức giận nói.

“Ha ha…”

Nó mơ hồ nghe được âm thanh vù vù bên tai, có giọng nói lạnh lùng vang lên,
như đang cười và có cả hờ hững bên trong.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận