Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 439: Sắp loạn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Một bóng người cao ráo chầm chậm bước đi xung quanh ngọn Thái Cổ Thần sơn này,
phóng tầm mắt tới chín tầng trời, tuy rằng viễn siêu thế gian nhưng cũng chất
chứa vô tận tang thương cùng cô độc, bóng người đó không phải là ai khác mà
chính là Liễu Thần.

“Ngọn núi này, con sông này, cả thiên địa này nữa, cuối cùng cũng sẽ tan thành
mây khói mà thôi.” Nàng (hắn)* nhẹ giọng thì thầm.

(*): Nguyên văn của tác giả là như thế, thằng cha tác giả vẫn muốn che giấu
giới tính của Liễu Thần.

Đối với sự phân tranh của Thiên Nhân tộc, Kim Bằng tộc và những đại cường tộc
khác thì nàng (hắn) cũng không thèm để ý tới, mà chỉ một mình cất bước đi dạo
trên Thiên Thần sơn mà thôi, bởi vì nàng (hắn) nhìn thấy dấu chân của một
người.

Người đó là một vị thiên kiêu từng đứng sừng sững ở Thần đạo đỉnh phong, chí
cao vô thượng, được mệnh danh là tồn tại cấm kỵ, ai cũng đều cho rằng y đã
chết đi khi còn quá trẻ, thế nhưng ở tại Thiên Thần sơn này lại có dấu tích
của y để lại.

Ở bên trên một nửa khối đá có lưu lại một nửa dấu chân rất mơ hồ, nhưng mà
Liễu Thần từ trên dấu chấn đó có thể nhận ra được đây chắc chắn là dấu chân
của người đó để lại. Chẳng lẻ đây là do người đó trong lúc bị thương lưu lại
hay sao?

Đây chỉ là cảm giác mà thôi, một loại trực giác vô cùng nhạy cảm, trong mắt
của Liễu Thần xuất hiện từng tia ánh bạc kèm theo hỗn độn nhìn xuyên qua dấu
ấn mà bước chân kia để lại, sau đó rất nhiều cảnh tượng xuất hiện trước trong
mắt của nàng (hắn).

“Trận pháp Thái cổ là do ngươi lưu, nhờ vào nó mà ngươi mới thoát chết được,
hay là ngươi vốn chưa hề rời đi mà vẫn còn sống ở trong vực này? Haizz…!”
Sóng mắt của Liễu Thần chuyển động như là muốn nhìn xuyên qua toàn bộ Hoang
Vực để tìm kiếm người đó, nàng (hắn) rất muốn gặp lại được người kia.

“Lời của ngươi nói có thật hay không?” Một âm thanh vang dội được truyền đến
từ quần thể cung điện kia, cường giả của Chân Hống tộc đã đến, đám người của
Chân Hống tộc phát ra khí tức rất khủng bố, thực lực kinh thiên, bọn họ đang
dò hỏi thực hư lời của Thạch Hạo đã nói.

Người hỏi chính là một vị thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, bên ngoài thân
được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, toàn thân như được đúc từ đồng thau, gã
tuy còn rất trẻ nhưng đã được phong Vương, là một cường giả Liệt Trần cảnh
thực thụ.

Bọn họ tuyệt đối là một cường tộc sánh vai với Kim Sí Đại Bằng tộc, tổ tiên
của bọn họ cũng là một hung thú cấp Thiên thời Thái cổ. Bọn họ không phải chỉ
là con cháu của hung thú cấp Thiên thôi mà còn có thuần huyết của Chân Hống
nữa, cho nên có sức uy hiếp đến khắp cả Hoang Vực.

Nói theo một cách khác thì bọn họ chính là những tồn tại đỉnh cao ở Hoang Vực
này, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cho nên không có một ai cam nguyện đi
trêu chọc vào bọn họ.

“Đúng vậy, chỉ cần bất kỳ ai có thể đánh bại một con Kim Bằng thì ta sẽ cấp
thêm cho người đó một suất.” Thạch Hạo cười nói.

Hống Thiên liếc chéo Thạch Hạo nói: “Như thế chẳng thà bọn ta tóm cổ và bắt ép
ngươi cùng với con chim ngu ngốc kia không được à, lúc đó muốn bao nhiêu suất
thì có bấy nhiêu?”

“Ngươi nhìn ta giống như là loại người dễ bị bắt nạt lắm sao, dù là Kim Sí Đại
Bằng thì cũng bị ta bắt đi làm đồ nhắm rượu, vậy ta sẽ sợ đám người các ngươi
ư?” Thạch Hạo chẳng hề nể nang nói: “Sở dĩ bọn ta chưa trở mặt với đám già đó
là vì muốn mượn tay đám các ngươi hành hạ đám đó một phen mà thôi.”

“Ngươi cũng quá……thất đức mà.” Mắt của Hống Thiên lập tức trợn trắng lên,
tuy rằng nó nói khó nghe như thế nhưng sao lại dễ làm thân thế này. Kỳ thật
thì hắn cũng chẳng ưa thích gì Kim Sí Đại Bằng tộc cả, cho nên cảm thấy tên
nhóc hỉ mũi chưa sạch này thật là dễ mến.

Sau đó người của Thanh Loan tộc cũng đến, bọn họ và Thiên Thần sơn có quan hệ
rất thân thiết, bằng không thì năm đó sẽ không liên thủ cùng nhau đi đoạt tạo
hóa bên trong tổ Côn Bằng.

Tuy nhiên, những người này chẳng có chút hảo cảm gì với Thạch Hạo cả, nếu
không phải bọn họ phát hiện ra chuyện kia thì phỏng chừng lđã động thủ từ lâu
rồi, có không ít người ở trong đám này muốn tiêu diệt tên thiếu niên Nhân tộc
này.

Sau đó không bao lâu thì lại có thêm sáu, bảy chủng tộc thuần huyết đăng lâm
vào Thiên Nhân tộc, năm xưa họ đều được quy vào hàng ngũ Thần Ma, tất cả đều
từng xuất hiện qua cường giả cấp Thần..

“Gàooooo, nhóc con Kim Vân Tiêu mau lăn ra đây cho ta. Để ta xem trong hai năm
qua ngươi có tiến bộ thêm được chút nào hay không!” Hống Thiên đột nhiên quát
lên khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, ai cũng không ngờ rằng hắn lại muốn
động thủ với tu sĩ của Kim Bằng tộc.

“Hồ đồ!” Một ông lão của Hống tộc quát lên. Ông ta vô cùng mạnh mẽ, vẫn chưa
hóa thành hình người, toàn thân lóng lánh ánh đen, khí tức khủng bố.

Trong lúc ông ta quát lên thì hàng loạt phù văn đồng thời hiện lên quanh thân
như là một quầng sáng rực, khiến ông ta tựa như một con Thú Thần vậy.

Ở phía xa xa, Thạch Hạo nhìn ông ta mà nước miếng chảy dài, đây là một con Hắc
Hống thuần huyết hiếm thấy vô cùng, nếu như có thể lột da hoặc móc nguyên thủy
phù cốt trên người lão này thì đúng là phát tài rồi.

“Oắt con, tưởng ta là đồ ăn hay sao mà nước miếng chảy dài thế hả!” Ông lão
của Hống tộc kia tức giận không thôi.

“Không phải đâu, tiền bối nhìn lầm rồi, ta tuyệt đối không có chảy nước miếng
đâu, chẳng qua ta cảm thấy ngài dạy dỗ con cháu có phần không đúng lắm, tại
sao không cho phép hắn đi khiêu chiến chứ?” Có đánh chết Thạch Hạo cũng không
dám thừa nhận.

Các cường giả của những bộ tộc khác cũng trừng mắt với nó, bởi vì bọn họ đã
sớm phát hiện gan của tên nhóc này không hề nhỏ, ánh mắt không ngừng đảo qua
đảo lại trên người tộc trưởng của bọn họ, lại còn chảy nước miếng nữa chứ, quả
thật là vô liêm sĩ mà.

Không lâu sau đó, một tiếng hót của chim Bằng vang lên rung trời, lông vũ màu
vàng bay tán loạn, cường giả trẻ tuổi Kim Vân Tiêu của Bằng tộc bị người khác
đánh bại ở phía sau núi, nửa cái mạng gần như mất đi, bị người trong tộc
khiêng trở về.

“Nhóc con Hống Thiên, ngươi lại dám ra tay à?” Ông lão kia lại tiếp tục quát
mắng hắn.

“Hống huynh quả nhiên là một vị anh hùng hào kiệt chân chính, vậy y theo lời
ta nói, tặng thêm cho huynh một suất, tới lúc đó huynh có thể tùy ý dẫn theo
một người nữa tiến vào trận pháp kia.” Thạch Hạo cười cười nói.

“Tốt!” Hống Thiên đạt được lời hứa hẹn của Thạch Hạo liền ngoan ngoãn quay về
gặp tộc trưởng mà im lặng lắng nghe cuộc lên lớp..

Sau đó, bên trong mấy cường tộc lớn khác có không ít người nhảy ra khiêu
chiến, đánh cho đám Kim Bằng tộc bị trọng thương không ít người, hiển nhiên
đám người đó đều nắm chắc phần thắng trong tay cho nên mới dám nhảy ra khiêu
chiến.

Chỉ mới có một ngày đi qua mà sắc mặt của đám người Kim Sí Đại Bằng tộc ai nấy
đều tái xanh cả, tuy rằng người bị thương không nhiều lắm nhưng đối với bọn họ
mà nói, đây đúng là một chuyện khó có thể chấp nhận được.

“Tên nhóc này quả thật quá kiêu ngạo mà, tưởng rằng Kim Sí Đại Bằng tộc chúng
ta không dám tiêu diệt nó hay sao?” Một lão già sắc mặt âm trầm nói.

Còn về phần của Thạch Hạo thì nó đã sớm quên chuyện này đi rồi, nó chỉ nhìn
không vừa mắt đám người Bằng tộc mà thôi cho nên mới cố ý làm ra nháo sự như
thế, mà nó hiện tại đang vùi đầu vào trong đại nghiệp trận pháp rồi.

Mà những loại thần liệu do Kim Bằng, Chân Hống, Thanh Loan và các đại tộc khác
mang tới Thiên Thần sơn quả thật rất nhiều, có thể chất thành một ngọn núi
nhỏ, óng ánh sáng rực, thực sự là mê người.

Ở bên tai Thạch Hạo thỉnh thoảng có một vài âm thânh đầy mê hoặc vang lên, âm
thanh đó không ngừng dụ dỗ Thạch Hạo là chỉ cần trộm lấy một phần nhỏ trong
núi thần liệu đó đưa cho nó thì nó sẽ cho Thạch Hạo một lần trợ giúp.

“Không được!” Rất may Thạch Hạo vẫn rất tỉnh táo, từ chối thẳng thắn lời đề
nghị của tiểu Tháp, không có bị lời nói của nó làm cho mê hoặc.

“Thần liệu đang ở trước mắt, chỉ cần đưa nó cho ta là ngươi có thêm một lần cơ
hội yêu cầu ta ra tay, ngươi thật sự muốn bỏ qua hay sao?” Cốt tháp từng bước
từng bước dụ dỗ.

Cuối cùng, Liễu Thần đi tới bên Thạch Hạo rồi liếc mắt nhìn tiểu Tháp một cái
mà không hề nói gì, việc này khiến cho tiểu Tháp ngượng ngùng không thôi, nó
cảm thấy đi dụ dỗ một thiếu niên quả thật không hay ho gì.

“Thiên Thần sơn có cái gì đó không ổn lắm, các ngươi mau chóng rời khỏi nơi
này đi.” Liễu Thần truyền âm nhắc nhở Thạch Hạo cùng với Nhị Ngốc Tử.

Lời Liễu Thần vừa nói ra khiến cả hai người chấn động trong lòng, bọn họ biết
rõ Liễu Thần mạnh mẽ biết bao cho nên lời nói của nàng (hắn) rất đáng tin cậy,
hai người đều gật đầu biểu thị biết rồi.

“Vật liệu vẫn còn thiếu ba loại, các ngươi mau chóng thu gom đi.” Nhị Ngốc Tử
lên tiếng nói.

“Gàoooooo….”

Đúng vào lúc này thì ở phía sau núi truyền đến một tiếng rít gào, có Kim Sí
Đại Bằng bay lên, phía sau nó có một con Toan Nghê đang truy đuổi theo, sấm
chớt rền vang, đại chiến vô cùng kịch liệt.

Có một ít tán tu đã tới, bọn họ nghe được thông tin Bằng tộc đang thủ lôi, chỉ
cần đánh bại được một tên Kim Sí Đại Bằng là có thể bước vào trận pháp vượt
giới kia, chính vì thế mới phát sinh xung đột.

Thạch Hạo đờ ra, nó vốn tưởng rằng sẽ không ai không nể mặt Bằng tộc mà đi
khiêu chiến, cùng lắm có một ít tên tiểu bối chạy ra làm loạn mà thôi, thật
không ngờ lại xuất hiện một đám ác độc.

Tuy con Toan Nghê này không phải thuần huyết nhưng mà lại cưỡng ép tấn cấp lên
Tôn giả cảnh cho nên thực lực vô cùng khủng bố, nó đè lên một con Kim Bằng rồi
đánh túi bụi khiến cho lông chim bay tán loạn, ánh vàng chói lọi.

Kết quả là con Toan Nghê kia dành được thắng lợi cuối cùng, toàn thân tia điện
chập chờn, hiển nhiên bị thương không hề nhẹ, suýt chút nữa đã bị phế luôn
rồi.

“Cho rằng Bằng tộc chúng ta dễ ức hiếp hay sao?” Một ông già sắc mặt âm trầm
nói, sát khí tỏa ra khắp nơi. Ngoại trừ Kim Vân Tiêu là Bằng tộc thuần huyết
bị đánh bại ra thì toàn bộ những con bị đánh bại khác đều là bán huyết cả,
không một ai dám khiêu chiến các thành viên trọng yếu của Kim Bằng tộc cả, dù
sao bọn họ cũng là chủng tộc cấp Thiên kia mà.

Bất quá, tình trạng như thế này cuối cùng cũng thay đổi. Mấy vị tộc trưởng của
các cường tộc lớn cũng đã đưa ra lời cảnh cáo tới các bậc hậu bối của mình,
yêu cầu bọn họ không được phép làm chuyện xằng bậy nữa.

Mà Thạch Hạo cũng chẳng so đo làm gì nữa, bởi vì nó không có thời gian đi quản
mấy chuyện này, Liễu Thần lần nữa truyền âm yêu cầu nó nhanh chóng rời khỏi
nơi này, thậm chí đến cả tiểu Tháp cũng nói như vậy.

“Ngươi mau chóng đưa hộ tí kia cho bọn họ đi, ta cảm thấy cái trận pháp này có
gì đó rất quái lạ, cẩn thận coi chừng chọc đến nhân quả cực lớn đó!” Đây là
lời mà tiểu Tháp nhắc nhở Thạch Hạo.

Đồng thời, tiểu Tháp diễn biến phù văn giúp Thạch Hạo, có thể nhìn thấy được
một ít huyền bí bên trong.

Khi Nhị Ngốc Tử sử dụng thần liệu để bù đắp cho trận pháp khiến cho nơi này
vọt lên một luồng khí thế không tên. Mà ở trên một tảng đá cách đó không xa
thì vết đấu chân được in trên đó hiện lên càng ngày càng rõ và chân thực hơn.

“Đang kêu gọi một vị tồn tại cầm kỵ, nếu như trận pháp được tu bổ lại hoàn
toàn thì khó mà nói được sẽ phát sinh chuyện gì.” Tiểu Tháp ngưng trọng nói.

“Người đó là ai?” Thạch Hạo hỏi.

Tiểu Tháp lắc đầu. Nó ra dấu kêu Thạch Hạo hãy đi hỏi Liễu Thần ấy, bởi vì bản
thân của nó vốn không đầy đủ, bị mất đi mấy tầng thân tháp cho nên có rất
nhiều ký ức cũ bị mất.

“Liễu Thần, nơi này sẽ có nguy hiểm sao?” Thạch Hạo hỏi, nếu như đúng thật như
vậy thì việc tu bổ trận pháp này còn có ý nghĩa nữa sao? Tu bổ hay không tu bổ
thì Vân Hi cùng tộc nhân của mình cũng đều có chung một kết quả là chết mà
thôi.

“Thiên Nhân tộc sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn đâu, có thể bọn họ sẽ
thành công rời đi khỏi nơi này, bởi vì chủ nhân của tòa trận pháp này có quan
hệ rất mật thiết với Thiên Nhân tộc cho nên bọn họ sẽ không có việc gì, nhưng
những bộ tộc khác thì rất khó nói kết quả sẽ như thế nào.” Liễu Thần trực tiếp
giải thích.

Ở phạm vi xung quanh trận pháp khồng ngừng vọt lên từng tia sáng rực, vô cùng
thần bí, ngoại trừ Liễu Thần cùng với tiểu Tháp ra thì không một người nào
khác có thể thấy được.

Thạch Hạo nhờ vào thần thông của tiểu Tháp cho nên mới có thể nhìn thấy được,
nó lập tức cảm nhận được một luồng khí tức thần bí, đồng thời nó còn nhìn thấy
được dấu chân ở xa xa kia tựa như lúc nào cũng có thể xuất hiện một người đạp
phá bầu trời mà giáng lâm xuống.

Thạch Hạo kinh sợ không thôi, nó cảm thấy việc bản thân mình bất hòa với một
vài sinh linh thuần huyết chẳng là cái đinh gì so với chuyện này, trước một sự
việc bí ẩn to lớn như thế này việc bất hòa với đám người kia chẳng đáng để nó
bận tâm tới nữa.

Thế này là sao, Hoang Vực rốt cuộc có cái gì mà khiến cho một ít tồn tại cấm
kỵ giáng lâm xuống, lại khiến cho một đại nhân vật thiết lập ra một bố cục như
thế này, cuối cùng Vực này có đồ vật gì mà có thể hấp dẫn được bọn họ.

Nó có một dự cảm rằng Hoang Vực lập tức sẽ trở nên hỗn loạn, có lẽ đúng như
lời Liễu Thần đã từng nói, lần này đại loạn không giống như những lần trước,
có lẽ sẽ phá vỡ hết mọi thứ đã diễn ra ở quá khứ.

“Đi thôi, không nên gây thêm nhân quả gì với nơi này nữa, chặt đứt hết mọi
liên hệ với nơi này đi.” Tiểu Tháp mở miệng nói, nó thừa sức làm chuyện đó,
bởi vì nó có một vài thủ đoạn nhỏ dùng để tiêu diệt hết thẩy nhân quả.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài tất cả tính toán của Thạch Hạo, nguyên bản nó còn
muốn làm một vố lớn, ai ngờ đâu lại nhận được nhắc nhở rằng không nên ở lại
nơi này quá lâu.

Nó thậm chí còn dự định hợp tác với Nhị Ngốc Tử để đi thu lộ phí qua đường từ
mấy cường tộc lớn kia, theo ý của nó thì ai muốn bước vào trận pháp kia thì
trước tiên hãy giao ra tiền lộ phí cái đã rồi mới được vào. Chỉ tưởng tượng
tới viễn cảnh đó thôi thì nó đã chảy nước miếng ròng ròng rồi, nào ngờ đâu
chuyện này lại không thể thực hiện được, chiếu theo tình hình hiện tại thì bọn
nó phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới an toàn được.

“Vù”

Đột nhiên, rung động không tên xuyên thấu qua tiểu Tháp rồi truyền đến Thạch
Hạo khiến cho nó cũng chấn động theo, không hiểu vì sao nó lại cảm thấy toàn
thân vô cùng lạnh lẽo.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nó thất thanh hỏi.

“Đại kiếp nạn sắp bắt đầu buông xuống rồi.” Tiểu Tháp khẽ nói.

“Tại sao những người kia lại không cảm nhận được mà ta lại có thể cảm nhận
được?” Thạch Hạo vô cùng chấn động, đồng thời trong lòng nó tràn đầy nghi vấn.

“Bởi vì ta đang ở nhờ trên người của ngươi cho nên ngươi mới có thể thông qua
ta mà cảm nhận được nó.” Tiểu tháp bình tĩnh giải thích.

Thạch Hạo cảm nhận được là tiểu Tháp không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của nó,
tựa hồ nó cũng đang nâng cao cảnh giác, rõ ràng tiểu Tháp cũng nhận lấy áp lực
không hề nhỏ, không lẽ đại kiếp nạn lần này làm cho nó cảm thấy căng thẳng?

“Ngươi cũng đang lo lắng?” Thạch Hạo dò hỏi.

“Vù” một tiếng, con mắt của Thạch Hạo đau đớn vô cùng, nó nhìn thấy ở phía
trên bầu trời có một vệt sáng xẹt qua, so với sấm chớp còn muốn chói hơn, cực
kỳ chói mắt

“Đó là cái gì vậy?” Nó có chút sốt sắng, thần sắc nghiêm túc hỏi.

“Có đại năng của Thượng giới đang thăm dò, đó là vết nứt không gian, phàm nhân
căn bản không thể cảm ứng được, ngươi do thông qua ta cho nên mới cảm nhận
được nó.” Tiểu Tháp cực kỳ nghiêm túc giải thích.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận