Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 437: Bằng tộc giá lâm

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đại kiếp nạn đặc biệt? Thạch Hạo cảm thấy lạnh lẽo khắp cả người, Liễu Thần đã
phát hiện ra được gì mà lại lẩm bẩmnhư vậy?

Trân pháp nằm ở một vị trí vô cùng bí mật, nó ẩn giấu ở bên trong một bãi kỳ
thạch tựa như do thiên nhiên tạo thành, nếu như không đọc qua ghi chép trên
cốt thư thì thật sự không thể tìm ra được nó.

“Ngồi xem sóng gió nổi lên thôi!” Liễu Thần tiếp tục tự nói rồi biến mất tại
chỗ.

Thạch Hạo lập tức tỉnh táo lại, sau đó nó lại nhìn xung quanh mình thì phát
hiện nơi này cường giả như rừng, nhưng lại không có một ai có thể nhìn thấy
được cũng như nghe được lời của Liễu Thần nói cả.

Bãi đá rất lớn, khắp nơi đều là đá, có loại thì dựng đứng như măng, có loại
thì như trâu đang nằm ngang dọc, đủ loại hình thù kỳ dị.

Tất cả người trên kẻ dưới của Thiên Nhân tộc vô cùng phấn chấn, bọn họ không
ngừng thương lượng xem làm cách nào để thu gom đủ nguyên liệu để tu bổ trận
pháp, việc tu bổ trận pháp này là một công trình không hề nhỏ cho nên nhất
định phải cần tới nhiều bộ tộc ra sức mới làm được.

Nguyên liệu cần tới thật sự là rất nhiều cho nên chỉ dựa vào nguyên liệu bên
trong bảo khố của bọn họ thì không thể nào đủ được, vì thế bọn họ cần phải
liên hợp với các bộ tộc khác để thu gom nguyên liệu, dù sao đây là trận pháp
dùng để vượt giới mà đi cho nên mức tiêu hao không thể nào nhỏ được.

Mặc dù việc này rất khó khăn nhưng cuối cùng vẫn coi như có một chút hi vọng.

“Nếu như Thiên Nhân tộc liên kết với các bộ tộc trên những ngọn Thần sơn khác,
thì những bộ tộc nhỏ bé như chúng ta thật sự không đáng chú ý đến mà, đến lúc
đó bọn họ sẽ cho phép chúng ta tới đây sử dụng trận pháp ư?” Hỏa Nha lo lắng
nói.

Đám Cửu Đầu Sư Tử cũng nhíu mày không thôi, bọn họ linh cảm rằng nơi này sắp
có sóng to gió lớn nổi lên, đến lúc đó bộ tộc bọn họ muốn bước vào trận pháp
để đi ra thế giới thần bí khác e là gặp muôn vàn khó khăn.

Nên biết bất kỳ tòa trận pháp nào cũng có giới hạn cả, nhất là loại trận pháp
vượt giới thì số lần truyền tống càng ít hơn những loại trận pháp bình thường
khác rất nhiều, cho nên muốn truyền tống đi quá nhiều người là điều không thể,
chính vì thế mà số người được phép bước lên pháp trận kia là rất ít.

Đến lúc các tộc cùng đến, những bộ tộc không hề có Tôn giả tọa trấn thì đừng
bao giờ nghĩ đến việc tranh giành quyền bước lên tòa trận pháp kia.

“Bỏ đi, chúng ta không cần phải đi tranh giành làm gì.” Cửu Đầu Sư Tử suy nghĩ
rất nhiều nên mới đưa ra một quyết định quyết đoán như vậy.

“Cũng tốt, mà nghĩ lại thì trong bộ tộc của ta không hề có Tôn giả tồn tại,
cho nên đại kiếp nạn có giáng lâm thì chúng ta cũng không cần quá sợ hãi.”
Chim loan năm màu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nó linh cảm rằng Thiên Thần sơn nhất
định sẽ gặp không ít sóng gió.

Sống sót đúng là vô cùng quan trọng thật, nhưng đại kiếp nạn lại không hề làm
thương tổn gì tới những sinh linh chưa đạt tới cấp Tôn giả thì bọn họ và bộ
tộc của mình không cần thiết phải chạy trốn làm gì.

Tuy rằng đi tới một thế giới thần bí khác là điều vô cùng hấp dẫn, thậm chí
còn có thể coi là một cơ duyên vô cùng to lớn mà cả cuộc đời chưa chắc gặp
được, nhưng cái quan trọng nhất là bọn họ có mạng để mà hưởng hay không đã,
không có mạng để hưởng thụ thì có là cái gì đi nữa cũng chỉ vô nghĩa, cho nên
dựa vào tình huống hiện tại thì tốt nhất bọn họ không nên dây dưa vào làm gì.

Thạch Hạo nghe xong lời bàn tán của bọn Cửu Đầu Sư Tử thì nhíu mày không thôi,
nó từng hỏi qua Liễu Thần và nhận được câu trả lời là không đi, vậy nó cũng
không cần thiết phải đi làm gì, quan trọng nhất là vẫn chưa tìm được chút tung
tích gì về cha mẹ cùng với gia gia Đại Ma Thần của nó cả, cho nên nó cũng
không muốn đi khỏi nơi này.

Người lo lắng nhất trong đám người bọn họ đương nhiên là Hỏa Linh Nhi rồi, phụ
hoàng của nàng mạnh mẽ biết bao nhiêu ai ai cũng biết, cho nên ông ta không
thể nào tránh thoát được đại kiếp nạn cả, nàng lo lắng nhìn về phía Thạch Hạo.

Thạch Hạo trấn an mọi người rằng: “Cứ chờ xem tình hình trước đã, thời gian
vẫn còn kia mà, không nên vội vàng đưa ra quyết định rồi lỡ mắc sai lầm sau
này. Đại kiếp nạn lần này vô cùng đặc biệt, cho nên trước khi đại kiếp nạn
diễn ra nhất định sẽ có dấu hiệu báo trước.”

Ở xa xa bên kia thì Nhị Ngốc Tử đang hả hê vô cùng, hiện tại thì nó là một
nhân vật vô cùng trọng yếu cho nên lúc nào cũng có người vây xung quanh mình.
Hình dáng lúc nó biến thành người nhìn rất có phong phạm, có thể thấy được năm
xưa nó oai hùng biết bao nhiêu.

Đám người Thạch Hạo tạm thời phải cư trú ở chỗ này để chờ đợi kết quả từ người
của Thiên Thần sơn, bọn nó muốn nhìn thử Thiên Thần sơn cùng với những ngọn
Thần Sơn khác có thể thu gom đủ nguyên liệu cần thiết hay không rồi sau đó mới
tính tiếp.

Đám người Thạch Hạo được dẫn đến nghỉ ngơi tại một cung điện nằm trên một ngọn
núi vô cùng hùng vĩ, nơi này có sương mù vờn quanh, cây cối thì xanh um kèm
theo những con suối chảy róc rách càng tô điểm thêm vẻ đẹp cho nơi này. Cảnh
sắc nơi này tương đối đẹp đẽ.

“Tại sao ta cứ có cảm giác là tòa cung điện này không phải là vật tầm thường
nhỉ?” Hỏa Nha kinh dị hỏi, mặc dù chỉ là gạch ngói bình thường mà thôi nhưng
lại khiến cho người khác luôn cảm thấy nó tràn đầy khí tức thần thánh.

“Đương nhiên rồi, nó do Thần Linh tự tay xây dựng nên thì làm sao có thể là
vật bình thường được chứ.” Một tên hầu mở miệng giải thích, trên mặt gã thể
hiện ra một vẻ rất khó diễn tả, giống như là đang hãnh diện kèm theo sự say mê
không nói nên lời.

“Cung điện này được xây dựng nên cũng nhằm phục vụ việc ăn ở của mọi người mà
thôi.” Thạch Hạo xì nói, nó cũng không xem trọng tòa cung điện này lắm.

Cung điện này rất hùng vĩ, ở trên bầu trời còn có linh cầm bay lượn, kèm theo
hoa rơi nước chảy, nếu đứng trên đỉnh núi mà nhìn về phương xa thì thấy sương
mù lưu động, mặt trời đỏ hạ sơn, tựa như là sống ở trên thần giới vậy.

“Những người kia là ai mà lại được sắp xếp cư trú ở trên này vậy?”

Đám người hầu không ngừng nhỏ giọng bàn tán về đám người Thạch Hạo.

“Bọn họ không phải là tu sĩ của những ngọn Thần Sơn khác mà chỉ là những người
bình thường thôi. Ta nhớ lần trước hình như là có khách quý đến từ Hống tộc đã
từng cư trú tại nơi này, bọn họ là một trong những ứng cử viên để làm cô gia*
đấy, đám người này so với họ thì tính là cái gì chứ?”

(*): Cách bố mẹ vợ gọi con rể, ý đại khái là chỉ người chuẩn bị làm rể.

……

Chỉ mới có một ngày thôi mà phiền phức đã tìm tới cửa rồi.

Là người của Kim Sí Đại Bằng tộc chạy tới gây chuyện, bọn họ đến không phải
chỉ một người mà nguyên một đám cùng nhau đi tới, đúng là phiền phức không hề
nhỏ nhen. Dẫn đầu đám người của Kim Sí Đại Bằng tộc là một ông lão tóc vàng,
mắt tựa như một mặt trời thu nhỏ vậy, khi chớp mắt sẽ có từng chùm sáng màu
vàng tóe ra.

Đáng sợ nhất chính là ông ta có một luồng khí tràng vô cùng mạnh mẽ, mỗi một
cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế giống như một vị Thần Linh cao cao
tại thượng vậy, xung quanh thân thể của ông ta đều có ráng lành hừng hực, kim
quang bao phủ cả người.

“Ta nghe nói là có người dám tiến vào Thiên Nhân các, hôm nay ta đặc biết tới
xem là thần thánh phương nào mà có mặt mũi to như vậy.” Một người trẻ tuổi
đứng bên cạnh ông lão kia mở miệng nói.

Khi đám người Thạch Hạo đi ra ngoài nhìn thấy đám người này thì lấy làm kinh
hãi, không ngờ những người đi tới đây đều là cương giả của Bằng tộc!

Bình thường làm sao có thể gặp được Kim Sí Đại Bằng chứ, những người tới đây
đa số không phải là Kim Sí Đại Bằng thuần huyết, mà bọn họ chỉ có một nửa
huyết mạch của Kim Bằng mà thôi, nhưng trong số những người tới đây cũng có
không ít người là Kim Sí Đại Bằng thuần huyết, trên người bọn họ tỏa ra hào
quang vàng óng như hỏa diễm đang thiêu đốt vậy.

“Ta cứ tưởng là đại nhân vật nào chứ, hóa ra là đám người các ngươi à, mặt mũi
to thật đấy, lại có thể vào trong này ở.” Một người thiếu niên nói với giọng
vô cùng lạnh lùng.

Tuổi tác của hắn không quá lớn, chỉ khoảng mười sáu tuổi mà thôi, tóc vàng như
thác nước đổ xuống. Hắn nhìn đám người Thạch Hạo với ánh mắt đầy bất thiện,
người này chính là Kim Vân Tiêu mà Thạch Hạo đã từng gặp mặt qua khi ở hoàng
đô Hỏa quốc.

Mà huynh trưởng của hắn lại là một trong hai đại kỳ tài mạnh nhất Thái Cổ Thần
Sơn được người người ca tụng, người này từng rời khỏi Thái Cổ Thần Sơn tiến
vào Hoang Vực để mài giũa bản thân, hắn ta tuyệt đối là người mạnh mẽ và đáng
sợ.

“Tìm bọn ta có chuyện gì à?” Thạch Hạo hờ hửng hỏi.

Kim Vân Tiêu cười nhạo nói: “Cũng không có gì cả, ta chỉ muốn đến xem thử
thôi. Nơi đây là thần điện của Thiên Nhân tộc, dưới tình huống bình thường thì
căn bản không cho phép người ngoài nghỉ ngơi, các ngươi đúng là không biết
trời cao đất rộng là gì mà, cho đám các người trú ngụ lại .thì các người sẽ
trú ngụ lại à.”

Đây rỏ ràng là cố ý đến gây sự mà, người này từng bị Thạch Hạo cho ăn quả đắng
khi còn ở hoàng đô Hỏa quốc, hiện nay hắn ta ỷ lại việc có trưởng bối đi cùng
nên chẳng hề sợ hãi gì mà đi gây sự với đám người Thạch Hạo.

“Hiển nhiên là trừ vị công chúa của Hỏa tộc này ra rồi, với thân phận cao quý
của nàng thì cho dù ở Thiên Thần sơn hay là Thần Sơn của Bằng tộc chúng ta đều
có thể nhận được đãi ngộ tốt nhất.” Kim Vân Tiêu lại tiếp tục nói.

Lần đến đây chủ yếu là nhằm vào đám người Thạch Hạo mà thôi, còn đối với Hỏa
Linh Nhi thì hắn vô cùng khách khí khi nói chuyện với nàng, trước mặt Hỏa Linh
Nhi thì hắn không hề tỏ vẻ kiêu căng mà cười nói vô cùng hòa nhã, thậm chí hắn
còn mời chào Hỏa Linh Nhi đi tới Bằng ộc làm khách một chuyến.

Hỏa Nha nhìm về phía đám người vừa tới nói: “Chủ nhân của nơi này sắp xếp cho
chúng ta cư ngụ tại đây thì có liên quan tới các người à? Hay là do đám các
người ăn no rửng mỡ không việc gì làm nên chạy tới đây làm loạn mua vui?”

“Ai cha cha, chỉ là một con quạ nhỏ mà cũng dám gây sự với Bằng tộc chúng ta
à, lá gan của ngươi không hề nhỏ à nha, ngươi còn không mau lăn lại đây thi lễ
với chúng ta nào.” Kim Vân Tiêu không thèm để ý tới lời nói của Hỏa Nha chút
nào, ngược lại hắn còn quay sang chế nhạo Hỏa Nha.

“Ngươi luôn tự cho mình là có huyết thống cao quý nhưng thật ra chẳng là cái
thá gì cả, hắn tuy là Hỏa Nha tộc nhưng cũng là con cháu của Kim Ô tộc, tổ
tiên của hắn không hề kém cạnh gì so với Bằng Tộc của ngươi cả.” Thạch Hạo lập
tức lên tiếng thay cho Hỏa Nha.

Thạch Hạo cũng không phải lần đầu tiên đối đầu với sinh linh của Thái Cổ Thần
Sơn nên chẳng hề sợ hãi mà ra mặt giúp Hỏa Nha, ngược lại nó lại lo lắng cho
Hỏa Nha, vạn nhất chọc giận bộ tộc Kim Sí Đại Bằng này rồi dẫn tới thù hận
giữa hai tộc, cho nên nó mới lên tiếng như thế.

“Ngươi cũng thật to gan nhỉ, nếu ở bên ngoài thì cũng thôi đi, hiện tại còn
dám chạy tới Thiên Thần sơn gậy chuyện, đúng là không biết chữ “chết” viết như
thế nào mà.” Kim Vân Tiêu liên tục cười lạnh nói.

Đám cường giả của Bằng Tộc ở phía sau lưng Kim Vân Tiêu sắc mạnh lạnh lẽo vô
cùng, khóe miệng luôn nở nụ cười đầy chế nhạo, lúc nào bọn hắn cũng tỏ ra vô
cùng ngạo mạn.

Tất nhiên là bọn họ có đủ tư cách để ngạo mạn, tự thân bọn họ có tu vi ngạo
thế, lại có truyền thừa từ xa xưa, cho nên bọn họ có tư cách nhìn xuống khắp
Hoang Vực mà không để ai vào trong mắt cả. Thạch Hạo tuy rằng rất mạnh, nhưng
dù sao vẫn chỉ là một thằng nhóc chưa trưởng thành mà thôi, cho nên bọn họ tự
cho rằng mình có thể dùng tư thái người ở trên cao mà nhìn xuống Thạch Hạo.

“Ta thì có vấn đề gì sao? Người của Thiên Nhân tộc không chỉ xem ta là khách
quý thôi đâu, thậm chí họ còn chuẩn bị kết làm thông gia với chúng ta nữa kia
kìa.” Thạch Hạo cười ha hả, lại thêm câu nói Thiên Nhân tộc muốn cùng nó kết
làm thông gia đã chạm vào lòng tự ái của đám người Kim Bằng tộc, bọn họ thật
sự không thể nào giữ bình tĩnh được nữa rồi.

“Ngươi nói láo, Vân Hi làm sao có thể gả cho một kẻ chỉ là Nhân tộc như ngươi
được chứ, cho dù ngươi có thiên phú tốt đi nữa thì có thể sống sót mà phát
triển đến lúc trưởng thành hay sao? Có khi ngươi lại chết yểu cũng nên!” Một
con Kim Bằng hơi lớn tuổi mang đầy sát khí hướng về Thạch Hạo quát lên, hiển
nhiên là nó muốn trở mặt mà ra tay với Thạch Hạo rồi.

“Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn kết thông gia với Thiên Nhân tộc sao, ngươi nhắm
tự vấn xem mình có làm được hay không?” Thạch Hạo liếc nhìn hắn xong liền phun
ra những lời không tột đẹp gì.

“To gan!” Con Kim Bằng này lập tức gầm lên.

“Ai u, lại còn dám ở trên Thiên Thần sơn ngang ngược nữa kìa. Ôi! Ta sợ quá,
chẳng lẽ ngươi dám ở trên Thiên Thần Ssn này ra tay với ta sao? Có vẻ như
ngươi chẳng xem quy cũ của Thiên Thần sơn này là cái đếch gì thì phải hả?”
Thạch Hạo cười cười nói.

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, tiếp theo là đám người Kim Bằng tộc tách ra
nhường đường cho một ông lão đi tới. Người tới hiển nhiên là tên Tôn gia hung
hăng nửa người nửa chim Vân Kim Hải rồi chứ còn ai khác nữa.

“Bọn họ được ta cho phép làm như thế đấy, bởi vì ta là chủ nhân của nơi này.”
Sắc mặt của ông ta vô cùng âm trầm nói.

Thạch Hạo nhìn thấy ông ta đi tới liền hiểu rỏ mọi chuyện rồi, nó vẫn cứ thắc
mắt là tại sao người của Kim Sí Đại Bằng tộc lại đến Thiên Thần sơn nhanh như
vậy, thì ra là do lão già Vân Kim Hải này đã cấp tốc đưa thư đi mời bọn họ tới
đây.

Không cần phải nghĩ sâu xa làm gì, chỉ cần nhìn dung mạo của Vân Kim Hải là có
thể biết được ông ta có một nửa huyết mạch Bằng tộc vô cùng thuần khiết rồi,
thậm chí huyết mạch có khuynh hướng thiên về Bằng Tộc nhiều hơn là Thiên Nhân
tộc, chính vì thế cho nên mái tóc của ông ta hoàn toàn là màu vàng như người
của Kim Bằng Tộc.

“Ta nhớ rằng Vân Thương Hải mới là tộc trưởng của Thiên Thần sơn chứ không
phải là ông kia mà?” Thạch Hạo rất bình tĩnh hỏi.

“Cho dù thế thì đã làm sao? Trên Thiên Thần sơn này ta vẫn có quyền quyết định
một số việc đấy!” Con ngươi của Vân Kim Hải có hàn quang lóe lên, lời nói tràn
đầy sát ý.

“Nếu không phải là tộc trưởng thì tốt nhất ông nên thu hồi lại lời mình vừa
nói đi, bởi vì chúng ta được đích thân Vân Thương Hải tiền bối an bài nghỉ
ngơi tại nơi này đó, chẳng lẽ ngươi dám làm trái lời của ông ấy hay sao?”
Thạch Hạo không hề sợ hãi nói.

“Đúng sai rõ ràng như thế nào thì ta cũng có quyền bác bỏ lời của đại ca ta,
lần này ta cảm thấy huynh ấy đã thiếu quyết đoán khi sử lý chuyện của các
ngươi, cho nên hiện tại ta thay mặt huynh ấy đưa ra một quyết định khác hoàn
toàn quyết đoán hơn!” Vân Kim Hải từng bước từng bước ép thẳng về phía đám
người Thạch Hạo.

Rỏ ràng là ông ta muốn bất chấp hậu quả mà ra tay với đám người Thạch Hạo mà.

“Đây là ông muốn đoạt quyền rồi. Rõ ràng ông đang âm mưu soán ngôi tộc trưởng
của Vân Thương Hải tiền bối rồi ngồi lên chức vị tộc chủ của Thiên Thần sơn
mà.” Thạch Hạo nhìn về phía ông ta cùng đám người Kim Bằng tộc phía sau mà
quát lên.

Một tiếng ầm vang xuất hiện kéo theo một luồng uy thế ngập trời tràn ra, lông
vũ màu vàng cùng với những đóa hoa lấp lánh do phù văn tạo thành tựa như những
cơn sóng dữ bay thẳng về hướng của Thạch Hạo.

“Ngươi dám!” Nhị Ngốc Tử hét lớn, lúc này nó đang ở trạng thái hình người cho
nên trên người tỏa ra một luồng khí khái vô cùng thần võ, dù sao thì năm đó
Nhị Ngốc Tử từng được xưng là Khổng Tước Đại Tôn giả hùng bá một phương kia,
cho nên nó không hề sợ hãi gì với người của Thần Sơn cả.

Nó nhanh chân lao về phía trước rồi run tay áo lên hóa giải tất cả mọi công
kích của Vân Kim Hải, hết khiến cho nơi này nhanh chóng khôi phục lại yên
tĩnh.

“Không còn gì để nói với bọn nó nữa, huynh trưởng, huynh mau mau ra tay giúp
ta bắt con Khổng Tước kia lại, sau đó tra xét biển ý thức của nó để lấy tấm
trận đồ không trọn vẹn kia.” Vân Kim Hải nhìn về hướng vị lão giả của Bằng tộc
kia. Sau đó, ông ta lại chỉ về hướng của Thạch Hạo mà nói: “Nhóc con, ta không
muốn phí lời vô ích với ngươi làm gì, ngươi mau chóng giao nộp ra hộ tí kia
đi, bằng không ta cho ngươi sống không bằng chết!”

Lời ông ta vừa nói ra lập tức khiến Thạch Hạo phải phì cười một trận, quả thật
là bá đạo quá đi, chẳng lẽ ông ta muốn bất chấp hậu quả ra sao mà chém tận
giết tuyệt bọn nó ngay tại nơi này mới chịu?

“Đây là do chính miệng ông nói đấy nha, hôm nay ta cũng muốn xem thử ông có
thủ đoạn cao siêu gì để bắt bọn ta!” Thạch Hạo lạnh giọng quát.

“Bằng tộc các người quả nhiên lợi hại, đây rõ ràng là muốn lật đổ Thiên Thần
sơn mà, hôm nay ta cũng đứng ở đây nhìn xem các ngươi có thể làm nên trò trống
gì!” Nhị Ngốc Tử cũng lạnh giọng nói.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận