“Đúng đó, hai nàng xinh đẹp tựa như hoa vậy, tìm khắp thiên hạ cũng khó thấy,
tiểu Hạo không thể nào để các nàng chịu oan ức như thế được, nhất định phải
kết hôn với các nàng mới được.” Thạch Lâm Hổ lên tiếng tràn đầy khí thế.
“Không thành vấn đề, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ hết mình.” Đám Cửu đầu sư tử
cùng với Hỏa Nha sợ thiên hạ không loạn nên cố nén cơn cười mà phụ họa theo.
Thạch Phi Giao gật đầu, nói: “Các vị tiểu ca vừa nhìn là biết không phải vật
trong ao rồi, tương lai nhất định sẽ hóa rồng, một bước lên trời, lần này các
vị xem như là nhà gái của hai vị cô nương này, cho nên mong rằng hai vị cố
gắng giúp đỡ cho.”
Ở đầu thôn thì rất là náo nhiệt, nghe thấy Thạch Hạo sắp kết hôn, bất kể là
Đại Tráng, Nhị Mãnh, Thanh Phong hay là các cô dì thúc bá trong thôn đều vô
cùng phấn chấn, người này một câu người kia một câu bắt đầu thương lượng,
chuẩn bị cho việc kết hôn sắp diễn ra.
Đám nhóc con thì gào thét ồn ào, ra sức quấy rối, chạy tới chạy lui khắp nơi,
tham dự vẻ náo nhiệt.
“Đêm nay nhất định phải động phòng hoa chúc mới được, tên nhóc thúi ngươi cưới
vợ xong nhất định phải sinh vài đứa nhóc thì mới được phép rời khỏi thôn đấy!”
“Không sai, đứa nhỏ này một khi đi là đi tận một hai năm không à, khiến cho
mọi người đều lo lắng, lần này nhất quyết không thể tha cho nó được, trước
tiên sinh vài đứa nhóc rồi muốn gì thì muốn.”
Đám người bàn bạc sôi nổi, không chỉ riêng đám Thạch Lâm Hổ mà còn cả đám Đại
Tráng chơi cùng lúc nhỏ cũng đều hi vọng nó lưu lại vài đứa nhóc để nối dõi
tông đường.
Thạch Hạo nhịn cười khiến cả khuôn mặt căng phồng lên.
Vân Hi và Hỏa Linh Nhi thì sợ đến choáng váng cả người, bắt nạt người khác quá
mức mà, không phải chỉ đi đến Thạch thôn để nhìn cho biết thôi hay sao? Sao
giờ lại biến thành chuyện sinh con đẻ cái ở nơi này vầy!
Các nàng rất muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào
nữa, bởi vì người trong thôn khi nhìn thấy bọn họ bị Thạch Hạo vác trở về thì
cứ nghĩ đó hợp với phong tục đón dâu về nhà của nơi đây.
Mặt các nàng đỏ hết cả lên, luống cuống cả tay chân, ra sức bấu vào eo Thạch
Hạo ý bảo đi giải thích đi, kết quả Hùng Hài Tử chỉ ấp a ấp úng không nói lời
nào rồi đứng một bên cười trộm.
“Con đừng sợ, không có gì phải sợ cả, thím là người từng trải, lát nữa thím
nhất định sẽ dạy lại cho các con.” Vợ của Nhị Mãnh cười thân thiện, khuyên bảo
hai người.
Vân Hi cùng Hỏa Linh Nhi càng xấu hổ hơn, dù là kết hôn thật thì cũng không
thể nào làm sơ sài như thế được, thế vầy trông giống như lấy vợ lắm sao?
“Hụ hụ…” Hai người bật lên tiếng ho, lại nghĩ cái quái gì thế này, mặt đều
nóng hết cả lên, thế nào lại muốn kết hôn thế này?
“Đại nương, người hiểu lầm rồi.”
Hai nàng đỏ mặt rồi mở miệng giải thích.
“Đại thúc, các người đừng như vậy, chuyện này không giống như các người tưởng
tượng đâu!”
…..
Đầu thôn yên tĩnh lại, ai cũng nhìn hai người bọn họ, không nói thêm lời nào
nữa, nhưng sự thân thiện trong mắt không hề giảm đi một chút nào cả.
Cuối cùng, mẫu thân của Đại Tráng phá vỡ bầu không khí này, nói: ” Thẩm biết
mà, các con thấy xấu hổ đúng không, không sao đâu, mọi người sẽ không chọc
ghẹo các con nữa, yên tâm đi nhé.”
“Đúng đó, cứ yên tâm đi.” Cả đám người lại nhiệt tình như trước, tiếp tục bàn
tán, thương lượng việc đãi tiệc cùng quậy đêm động phòng như thế nào.
Hai cô gái bị dọa đến sợ chết khiếp nên chỉ còn biết trút giận lên người Thạch
Hạo, rồi sau đó lựa lời nhanh chóng rời đi, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển lúc
này khiến cho người trong thôn cảm thấy thật là xinh đẹp.
“Tiểu Hạo, còn không mau mau đuổi theo các nàng, hai nàng đang xấu hổ đó.” Một
bà lớn tuổi lên tiếng nói.
Thạch Hạo ho khan một tiếng, nói: “Các thúc các thẩm, tộc trưởng gia gia, các
người không cần phải lo lắng đâu, chuyện của con thì con nhất định có thể giải
quyết được. Hôm nay không phải là ngày tốt để kết hôn, con đã cùng các nàng
thương lượng qua rồi, phải đợi thêm một năm nữa thì mới cưới, tại vì chúng con
còn có một vài chuyện ở bên ngoài cần phải xử lý cho xong. Hôm nay con trở về
chủ yếu là ra mắt mọi người thôi à, mọi người thấy hai nàng được không ạ?”
“Có việc gì mà còn quan trọng hơn cả việc kết hôn?”
Người trong thôn đều kêu nó phải mau mau kết hôn, trách mắng nó một hồi, không
ngừng khuyên bảo nó, nhưng cuối cùng đành phải chiều theo ý muốn của nó.
Mọi người đều tản đi và bắt đầu đi chuẩn bị rượu thịt để chiêu đãi hai cô gái
cùng đám Cửu đầu sư tử, dù sao thì bọn họ cũng là những người đầu tiên được
Thạch Hạo dẫn về thôn.
Vân Hi cùng với Hỏa Linh Nhi vô cùng lúng túng, chưa bao giờ bối rối như hôm
nay cả, trên mặt vẫn còn nóng ran, Hùng Hài Tử khốn kiếp, đạo đức quá kém, rõ
ràng lúc nãy nó cố ý không chịu lên tiếng mà.
Lớn như vậy nhưng hôm nay là lần đầu tiên mà các nàng phải chạy trốn như vậy,
cứ nghĩ tới chuyện này là khuôn mặt của các nàng đều nóng cả lên, mặt lúc này
tựa như hoa đào vậy, thân thể trắng noãn pha thêm phần ửng đỏ.
Khi thôn xóm yên tĩnh lại thì các nàng mới dám quay về, sau đó thì lập tức
mắng chửi Thạch Hạo, hận rằng bản thân không thể đánh cho Thạch Hạo một trận
ra trò, khiến cho đám Hỏa Nha, Tử Điêu cười ha hả không thôi.
“Chúng ta sẽ không để ngươi yên ổn đâu!” Hai người xấu hổ và giận dữ, đôi mắt
đẹp trừng về phía nó.
Thạch Hạo không để ý lắm, cười cười rồi dẫn bọn họ đi tham quan Thạch thôn.
Cho dù là hai cô gái, hay là đám Cửu đầu sư tử đều vô cùng tò mò với Thạch
thôn..
“Linh dược lại nhiều như vậy?” Bọn họ líu lưỡi, một thôn nho nhỏ mà thôi nhưng
lại có thể trồng mấy chục cây linh dược, không ngờ lại có cả cây đào bạc, đó
là chuẩn Thánh dược, hào quang khắp nơi, linh khí dồi dào.
Quả thật là kinh người, càng ngày càng thấy nơi này vượt xa một thánh địa bình
thường, bởi vì một cây linh dược cần phải có một tòa linh sơn để tẩm bổ cho,
nhưng chõ này lại không phải như vậy.
“Chỉ có dược điền của vị đại năng thời Thượng cổ thì mới đủ khả năng trồng
nhiều như vậy, Thạch thôn đã vượt qua rất xa các đại giáo trong thế gian rồi.”
Chim loan năm màu nói.
Sắc mặt của Vân Hi cũng thay đổi, Thiên Thần sơn của nàng cũng có vài dược
điền có thể trồng một lúc nhiều linh dược, nhưng đó là do Thiên Thần thời Thái
cổ tạo ra và bày xuống trận pháp đặc biệt thì mới có thể làm được như vậy.
Thạch Hạo cười cười, nói: “Ta chính là vị đại năng kia, không tin đúng không,
vậy ta sẽ trồng thêm mấy chục cây nữa cho các ngươi xem.”
Khi ở Dược Đô nó đã tiêu sài hết mấy chục cây linh dược, thế nhưng vẫn còn giữ
lại rễ rồi sau đó nó lại dùng bùn cát của Bất Lão Tuyền để tẩm bổ cho nhưng
cây linh dược này, bây giờ nó lấy ra nhưng cây linh dược này và bắt đầu trồng
xuống Thạch thôn.
Mọi người thán phục, những cây linh dược này muốn chết cũng chẳng được, Bất
Lão Tuyền là thứ gì? Với sinh linh mà nói thì đây chính là chất lỏng sinh
mệnh, mà bùn đất đã ngấm qua thứ này thì đương nhiên có thể nuôi sống linh chu
rồi.
Tiếp theo, bọn họ chú ý tới một ít sinh linh bé nhỏ trong thôn, như Thiểm Điện
Khuyển, Hạc lông đỏ, khỉ lông vàng… tất cả đều là con cháu của các loài mạnh
mẽ thì càng thêm thán phục hơn nữa.
Những con vật bé nhỏ này đều là thú nuôi của những đứa bé trong thôn, nếu như
có thể nuôi bọn chúng đến lúc trưởng thành thì trong tương lai nhất định chúng
sẽ trở thành một đội quân có sức chiến đấu kinh khủng.
Cuối cùng, bọn họ mang theo vẻ kính nể đi tới bái kiến gốc liễu lớn xanh biếc
đang tỏa ra hào quang nằm ở trước thôn kia, trong lòng đầy thấp thỏm.
Bởi vì, đối mặt với gốc cây đang có sức sống bừng bừng này thì tựa như đang
đối mặt với một vị Thần Linh chí cao vậy.
“Không cần phải sợ, Liễu Thần rất hiền từ, chưa bao giờ lấy thần uy ra ép
người khác cả.” Thạch Hạo giải thích, nói bọn họ không cần lo lắng gì cả.
Sự thực cũng được chứng minh, một con gà đất lắc la lắc lư, vô cùng tự nhiên
đi tới phía dưới gốc liễu rồi nằm xuống, sau đó liếc xéo cả đám người một cái.
“Sao ta cứ có cảm giác mình đang bị khinh bỉ vậy nhỉ, ồ không đúng, đó là một
con Bát Trân Kê?” Cửu đầu sư tử giật mình.
Trong lòng Vân Hi cũng phải giật mình một cái. Sinh linh quý giá như thế này
cho dù là ở Thiên Thần sơn cũng chỉ còn sót lại một hai con mà thôi, một cái
thôn nhỏ nhỏ nhưng sao cái gì cũng có chứ.
“Cút sang một bên.” Thạch Hạo một cước đá bay Bát Trân Kê sang một bên, khiến
nó kêu “cục tác cục tác” không ngừng, trên mặt tỏ vẻ không cam.
“Liễu Thần, con ở bên ngoài gặp phải một vấn đề lớn, muốn tìm người để xin ý
kiến ạ.” Thạch Hạo ở dưới cây liễu nói, mặt mày cau có kể hết mọi chuyện đã
diễn, sau đó lại để Vân Hi bổ sung thêm.
“Có một số việc, không biết sẽ tốt hơn biết rất nhiều.” Liễu Thần khẽ nói, ánh
xanh tản ra, cành non mềm mại như lụa cùng với khí tức thần thánh tỏa ra làm
cho tâm linh con người trở nên yên tĩnh.
“Liễu Thần, người biết được sự thật hay sao?” Thạch Hạo hỏi.
“Chỉ cần đạt tới cảnh giới kia, hiển nhiên sẽ biết rõ mọi chuyện, hiện tại
ngươi đi tìm nguồn gốc của nó cũng chỉ làm chính mình thêm phiền não mà thôi.”
Liễu Thần vô cùng bình tĩnh nói.
“Tại sao?” Thạch Hạo không cam lòng, tiếp tục truy hỏi đến cùng.
“Biết được sự thật thì sao, cuối cùng cũng sẽ bị xóa bỏ thôi, mà ta hiện tại
đang trong quá trình hồi phục cho nên không muốn dính dáng gì tới kiếp nạn này
cả.” Liễu Thần bình thản giải thích.
“Cái gì?” Một đám người biến sắc.
Ý tứ của Liễu Thần rất rõ ràng, nếu như Thạch Hạo biết rõ sự thật và tiết lộ
ra ngoài thì nhất định sẽ bị tiêu diệt, nếu như Liễu Thần ra tay cứu nó thì
nhất định cũng sẽ bị cuốn vào bên trong đại kiếp nạn này.
“Liễu Thần, người sẽ rời đi ư?” Thạch Hạo nhắc tới trận pháp Thái cổ ở bên
trong Thiên Thần sơn, có thể trốn đi ra ngoài.
“Ta không đi.” Liễu Thần rất bình tĩnh.
“Tại sao?” Thạch Hạo giật mình, nó trở về mục địch là hỏi xem Liễu Thần có
muốn rời đi hay không mà thôi.
“Bởi ta tới đây là vì vực.” Lời nói này Liễu Thần chỉ truyền ầm cho một mình
Thạch Hạo biết.
Thạch Hạo lộ ra vẻ khó tin, lại nghĩ tới lời của tộc trưởng gia gia, theo như
lời người nói thì năm đó khi Liễu Thần giáng lâm xuống đây thì đang đắm mình
trong lôi hải bên trên chín tầng trời, khiến cho cả thế gian phải chấn động!
Liễu Thần là người của một thế giới khác sao? Trong lòng Thạch Hạo dâng lên
sóng biển ngập trời.
“Con trùng trên đầu ngươi không phải là vật tầm thường, không thuộc về giới
này, nó là độc nhất vô nhị.” Liễu Thần đột nhiên nói ra như vậy, nhìn Hoàng
điệp bên trên sợi tóc của Thạch Hạo.
Lúc này, Nhị Ngốc Tử lảo đảo đi tới, trên người vẫn chẳng có chút cọng lông
nào, liếc xéo Vân Hi một cái, dáng vẻ hiên ngang vô cùng.
“Là ngươi…” Vân Hi cả kinh.
“Tiểu nha đầu, tổ phụ ngươi năm đó truy sát ta rất thảm đấy, ép buộc ta phải
trốn vào Bách Đoạn sơn, ngày hôm nay ngươi dám tới thì đừng hòng rời mà đi,
ngoan ngoãn ở lại đây là một cô vợ hiền đi!” Nhị Ngốc Tử tà ác nói.
“Ai mượn ngượi dám lẽn vào bên trong Thiên Thần sơn, lại còn thèm muốn thần
trân nữa chứ.” Vân Hi trừng nó, trận pháp Thái cổ kia đã sớm bị Nhị Ngốc Tử
nhòm ngó lâu rồi, về phần Thiên Thần sơn thì gần đây các nàng mới biết được sự
tồn tại của nó mà thôi.
“Chuyện cũ đã qua rồi, quên đi, ta không thèm tính toán với hắn làm gì, nhưng
mà, hắn nhất định phải tới cầu xin ta đấy!” Nhị Ngốc Tử nói toạc cả ra.
“Cầu xin ngươi?” Vân Hi cười gằn.
“Các ngươi cho rằng đã nghiên cứu hoàn toàn tòa trận pháp Thái cổ kia rồi đúng
không, cho rằng chỉ cần có hộ tí kia là được à? Còn kém xa lắm cưng ơi!” Nhị
Ngốc Tử xem thường, vô cùng kiêu ngạo nói.
“Chém gió không biết ngượng à!” Vân Hi không tin.
“Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang, ở bên trong tám vực này, ta
khẳng định không một ai có thể hiểu rỏ được nó hơn ta cả, trừ khi là người của
thế giới khác đi tới.” Nhị Ngốc Tử ngạo nghễ nói.
“Để ta suy nghĩ một chút đã, thoát khỏi tám vực rồi chạy trốn đi ra ngoài, như
vậy là trận pháp Thái cổ này này…. uhm, chuyện này thật không hề đơn giản
chút nào.” Liễu Thần lần nữa mở miệng.
Nó vừa nói chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng, chẳng ai dám nói năng lung
tung, một lát sau nó quyết định, để Thạch Hạo cùng Nhị Ngốc Tử đi lên Thiên
Thần sơn nhìn kĩ thứ đó như thế nào.
Mặt Nhị Ngốc Tử nhất thời tái mét, năm đó nó đã phá không ít đồ trên Thiên
Thần sơn, sau đó bị đuổi giết một cách thê thảm, hiện tại dám vác xác lên đó
thì không chừng sẽ bị luộc chín làm thức ăn mất.
Thạch Hạo cũng nhíu mày, nó tới đó có thể nhận ra cái gì chứ, khẳng định không
thể nào nhìn rõ trận pháp Thái cổ kia được.
“Ta nhớ tới một ít chyện thời xa xưa, cảm thấy thứ đó hơi quái lạ, bình thường
ai lại đi lưu lại một cửa Sinh như vậy chứ, ta sẽ bí mật đi cùng với ngươi, đi
xem rõ ngọn ngành mới được.” Liễu Thần truyền âm.
Sau một khắc, Thạch Hạo khiếp sợ, một bóng người cao ráo từ bên trong cây liễu
bước đi ra ngoài, phong hoa tuyệt đại, bệ nghễ vạn vật, ngạo thị thiên địa.
Nhưng mà, trừ Thạch Hạo ra thì những người khác không một ai có thể nhìn thấy
cũng như không hề có một tí cảm giác nào hết.
Trong phút chốc, Thạch Hạo cũng không còn nhìn thấy gì, dụi dụi con mắt, trong
lòng thịch thịch, không ngừng nhảy rộn lên, nhưng cuối cùng nó cảm giác rằng
Liễu Thần đang ngay ở bên cạnh mình.