Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 430: Thiên Thần Sơn bí mật

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Dược Đô, tường thành không cao thậm chí còn sụp đổ và tràn ngập đủ loại dấu
vết của năm tháng, nhưng từ xưa đến nàybên trong thành đều rất hưng thịnh, cho
nên hiện tại không cần đến tường thành nữa.

Trong mấy ngày này, thu hoạch của Thạch Hạo cực kì phong phú, tất cả các đại
giáo tai to mặt lớn đều rủ nhau đến chào hỏi, cũng chẳng ai đến tay không, một
số người còn mang theo cả linh dược tới.

“Đây là đóa hoa của gốc linh dược ngoài cửa thành kia?” Thạch Hạo rất là phấn
chấn, hộp ngọc trong tay có mùi thơm ngát xong vào mũi, cánh hoa kia sáng óng
ánh lập lòe như là ngôi sao đang lóe lên vậy.

Đây chính là tòa thành này vô giá kỳ hoa, một năm cũng chỉ nở có vài đóa hoa
như vậy thôi, cũng không biết có bao nhiêu người thèm muốn nó, muốn mua mà căn
bản không thể mua được.

Đây là biến dị linh thảo, nó đã từng hấp thu một ít Lôi Kiếp dịch cho nên bây
giờ đã tiến hóa thành một cây Linh Dược, nó sống được mấy ngàn năm rồi, không
bao lâu nữa sẽ tiến hóa thành Thánh Dược, quý hiếm vô cùng.

Ánh mắt Thạch Hạo hừng hực, dùng sức hít một hơi khiến cho ở trong mũi miệng
tràn ngập mùi thuốc khiến cho tinh thần lập tức sảng khoái, mà bên trong cơ
thể thì tinh khí chảy xuôi, cực kì dồi dào.

“Cám ơn đạo huynh rất nhiều!” Hắn ngỏ ý cảm ơn, đóa hoa này giá trị quá cao
hơn xa một cây Linh Dược bình thường rồi, hắn có thể cảm thấy Thần Trùng bên
trên sợi tóc đã bắt đầu rục rịch.

Đây là một ông già, hình dáng rất bình thường không có chổ nào đặc biệt cả,
đây đúng là Môn chủ của Đan Đỉnh Giáo.

Hiểu rỏ mọi chuyện rồi, Thạch Hạo rất kinh ngạc, đây là một cổ giáo có truyền
thừa vô cùng xa xưa, so với Thần Dược Môn thì còn cổ xưa hơn nữa, vào vô số
năm trước đây, nó đã từng cực độ huy hoàng, khi nhắc tới hai chữ Đan Đỉnh thì
cả thiên hạ đều biết.

Tuy nhiên trong thời gian dài dằng dặc thì cái gì cũng có thể thay đổi, bọn họ
đã dần dần xuống dốc, hiện nay chỉ còn là một cái lụi bại môn phái bị mọi
người dần quên lãng ở trong Dược Đô này.

“Ta có một đứa con trai, thiên phú cực cao, từ thuở nhỏ nó rất muốn khôi phục
lại tất cả vinh quang từ thời thượng cổ của Đan Đỉnh Môn cho nên đã bỏ trốn
khỏi nhà rất nhiều năm chỉ vì muốn tìm được truyền thừa đã bị thất lạc, nếu có
một ngày tiểu đạo hửu gặp được nó thì ta hi vọng ngài hãy quan tâm giúp đỡ nó
một chút.” Ông lão nói.

Thạch Hạo đương nhiên sẽ không từ chối, sau khi tìm hiểu tỉ mỉ tình hình, hắn
liền gật đầu đáp ứng.

Có người nói rằng, từ xưa đến nay chỉ có bốn người là luyện thành Cửu Chuyển
Thần Đan thì thủy tổ của Đan Đỉnh Môn chính là một người trong số đó, sau khi
ăn được thần đan lập tức thành Thần, phi thăng lên trời.

Cho nên có thể thấy được sự kinh người trong truyền thừa của Đan Đỉnh Môn, nếu
như có thể tìm được nó, nói không chừng sẽ có một ngày cường thịnh trở lại và
khôi phục lại thượng cổ tất cả vinh quang.

“Đi đi!”

Đến đóa hoa của gốc cây Linh Dược đó đều chiếm được rồi cho nên hắn không còn
bất cứ tiếc nuối gì sau khi tới Dược Đô này nữa, Thạch Hạo quyết định rời đi
Dược Đô tới Thạch quốc Hoàng Đô để xem bức thư đó.

Đương nhiên, hắn vẫn không quên lý do vì sao tới Dược Đô, tiếp đến còn phải
tiếp tục làm những sự tình kia nửa – chính là vơ vét Linh Dược, tranh thủ thu
thập đầy đủ mọi thứ cần thiết rồi luyện chế ra một lò Tiểu Niết Bàn đan.

Đây là đột phá ràng buộc, một con đường vàng để tấn thăng thành Tôn Giả cấp.

Thời loạn lạc tới, chính là Tôn Giả cũng phải lẩn trốn cho nến rốt cục nó đáng
sợ tới mức nào? Rất khó tưởng tượng được! Thêm được mốt phần sức mạnh liền có
thêm được thật nhiều vốn liếng để sinh tồn.

Linh Dược vốn ít ỏi, theo như lý thuyết mà nói thì một tòa Linh sơn cũng chỉ
có mười cây thôi, chuyến hành trình tới Dược Đô lần này hắn đã dốc hết vốn
liếng ra rồi cho nên bây giờ nghèo rớt mòng tơi.

Thạch quốc Hoàng Đô hiễn nhiên là có Linh Dược rồi, bởi vì nơi đó có rất nhiều
đại tộc, các vương, Hầu, khai quốc đều tập trung tại đây, đồng thời hắn tin
tưởng vườn thuốc ở trung tâm Hoàng gia thì chắc chắn có báu vật.

Thạch Hạo một trận chiến thành danh, đã có tư cách đi tranh giành Thạch quốc
Nhân Hoàng vị trí rồi, thậm chí là có ưu thế cực lớn, cho nên nếu không có
chuyện gì ngoài ý muốn thì khi hắn tới nơi sẽ có rất nhiều thu hoạch tới tay.

Rất nhanh, bọn họ liền từ từ rời khỏi Dược Đô đến một chổ không người rồi dùng
tấm Hư Không da thú kia để vượt qua hư không mà đi.

“Lần này đi nhất định rất nguy hiểm.” Hỏa Linh Nhi nhắc nhở hắn.

“Ta biết.” Thạch Hạo gật đầu, hắn đã làm tốt tất cả mọi chuẩn bị.

“Cùng nhau lên đường thôi, chúng ta cũng muốn đi Thạch Đô để nhìn qua một
chút.” Cửu Đầu Sư Tử, Hỏa Nha, Tử Điêu mọi người vẫn muốn cùng đồng hành như
trước.

“Này, tiểu nữu của Thiên Nhân Tộc kia, ngươi làm gì mà cứ đi theo ta hoài
thế?” Thạch Hạo tuy đồng ý với yêu cầu của người khác nhưng khi nhìn về hương
thiếu nữ mặc áo tím thì lại tỏ ra rất là bất mãn.

Van Hi tuy rằng xinh đẹp, khí chất siêu trần thoát tục nhưng hiện tại âm thầm
cắn răng vì ánh mắt nong bỏng của tên kia cứ ở trên người của nào đảo qua đảo
lại làm cho nàng khó chịu vô cùng.

Thạch Hạo nói tiếp: “Kêu ngươi giới thiệu Thần sơn cũng không được, lại mượn
ngươi một cây Thánh Dược cũng không cho, cả ngày thì cứ đi theo sau cái mông
của ta, ngươi nói xem ta có nên lập tức vác ngươi đi hay không hả?”

Vân Hi vênh khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, ánh mắt che giấu một tia xem
thường, tâm thì kích động muốn đánh hắn một trận, nàng âm thầm thề rằng một
ngày nào đó nhất định phải thu thập tên oát con này mới được!

“Ta chính là không phải đi theo ngươi mà ta cùng với những người khác tâm đầu
ý hợp cho nên đi cùng bọn hắn, ngươi quản ta làm gì?”

“Ngươi đang muốn gậy chuyện với ta đấy à?” Thạch Hạo cười hì hì nhìn nàng.

“Ai da, ngươi làm gì vậy? !” Vân Hi sợ hãi kêu một tiếng, nàng yêu kiều thướt
tha, dáng vẻ thướt tha, trong lúc bất ngờ lại bị nâng lên lập tức khuôn mặt
cười đỏ chót, kịch liệt giãy dụa.

“Ta quyết định rồi, vác ngươi đem về thôn.” Thạch Hạo nói rằng.

“Cần gì phiền phức như vậy, cứ đem nàng đi lập gia thất là xong, ta có một cái
tộc huynh, tướng mạo phi phàm, chính là tuyệt phối.” Hỏa Linh Nhi mở miệng.

Mấy người còn lại hai mắt nhìn nhau, đều cho rằng không nên gây nội chiến ở
đây, nhưng lại không tiện khuyên ngăn, hơn nữa lại cảm thấy có một chút âm mưu
mùi vị ở đây.

“Khặc…” Cửu Đầu Sư Tử ho khan một tiếng, mở miệng nói: ” Thôi bỏ đi, người
của Thiên Thần Sơn không tệ, đã từng giúp đỡ qua bộ tộc của ta.”

Hắn giảng hòa, Tôn Giả của Thiên Thần Sơn từng đã từng đi tìm gia gia của hắn
là Cửu Linh Vương để tặng một viên cổ đan nhằm trợ giúp cho Cửu Đầu Sư Tử tiến
hóa thành Thuần Huyết sinh linh.

Hỏa Nha cũng mở miệng nói rằng Thiên Nhân Tộc không có kiêu căng, với bọn hắn
cũng có một chút giao tình, đặc biệt là gia gia của hắn là Lão Hỏa Nha kia đã
từng đi tới làm khách ở Thiên Thần Sơn.

“Thật vất vã mới bắt được một tên mập mạp phù hợp với điều kiện, đồng thời đối
với ta còn có địch ý, làm sao lại buông tha dễ dàng như vậy được.” Thạch Hạo
không chịu buông mà vẫn vác thân thể thượt tha Vân Hi trên tay, nói: “Trừ khi
nàng ta cho ta một đáp án khiến ta hài lòng, bằng không dựa vào cái gì mà nàng
ta lần nào cũng đuổi theo ta đòi cái bao cổ tay.”

“Ta thấy tốt nhất vẫn là đem nàng ta bán đi.” Hỏa Linh Nhi ủng hộ, cười rất
khoan khoái.

“Vân Hi tiên tử này, cuối cùng là tại sao ngươi hết lần này tới lần khác đều
đến tìm ta đòi lại cái bao cổ tay này, ta nghĩ rằng Thiên Thần Sơn không chỉ
có một cái này là Thần linh pháp khí đâu, trong tộc các ngươi thứ tốt nhiều
không đếm hết ấy chứ.” Hỏa Nha hướng về ngàng dò hỏi.

“Đúng rồi, cái này có tác dụng gì thế Vân Hi tiên tử?” Cửu Đầu Sư Tử cũng hỏi.

“Không nói chứ gì, lần này nhất định phải đem ngươi về thôn mới được, ngươi cứ
an tâm mà làm người thủ thôn cho ta đi.” Thạch Hạo ác ý hướng về cái mông đẩy
đà của nàng vỗ một cái.

“A….” chuyện này lập tức khiến Vân Hi rít gào,trong mắt muốn phun ra lửa,
dung nhan tuyệt mỹ của nàng phủ kín một áng mây hồng, nàng ta hận không thể
cắn tên tiểu tử xấu xa này một cái.

Hiển nhiên là Thạch Hạo liên hợp cùng Hỏa Linh Nhi, Cửu Đầu Sư Tử cùng mọi
người cố ý ép hỏi nàng ta, hắn muốn biết rỏ tác dụng của bao cổ tay, Thiên
Thần Sơn hơn phân nửa có đại bí mật, vì vậy hắn mới cùng Hỏa Nha các loại đóng
vai ác nhân phản diện.

“Đi thôi, đi đến nhà của ta, các ngươi không phải là muốn biết nhà ta ở đâu
sao, ngày hôm nay ta đem nàng về thủ sơn thôn, thuận tiện mời các ngươi tới
làm khách!”

Thạch Hạo nói, sau đó chớp chớp mắt nói: “Tộc trưởng vẫn luôn hi vọng ta vác
mấy cái mỹ lệ mập mạp thiếu nữ trở lại đấy.”

Bọn họ ngồi trên Hư Không da thú, cấp tốc phá không mà đi, cuối cùng thì đoàn
người cũng xuất hiện ở Thạch quốc Tây Cương, trong quá trình này, Vân Hi không
ngừng giãy giụa, không ngừng rít gào. Nàng bị dọa sợ rồi, nàng đúng thật là sợ
trở thành Hùng hai tử tù binh và bị mang đi một cách dã man.

“Ngươi thả ta ra.” Vân Hi giãy dụa, nàng là Thần nữ trong thế hệ trẻ của Thái
Cổ Thần sơn cho nên chưa bị chật vật như thế bao giờ.

“Đi đi, lai đi thêm một đoạn nữa liền tới nhà của ta.” Thạch Hạo vác nàng nói.

“Ta nói!” Vân Hi rốt cục không chịu nổi, nàng xinh đẹp như vậy nhưng lại bị
người ta cho là chiến lợi phẫm vác trên vai, thật sự là không thể chịu đựng
được.

Nhất thời, cả một đám người đều yên tỉnh nhìn nàng để chờ biết đáp án.

“Đôi bao cổ tay kia chính là chìa khóa để mở ra một cái Thái Cổ trận pháp dùng
để rời khỏi đại vực lao tù này.” Thiếu nữ áo tím nhanh chóng trả lời, nàng
thật sự chịu không được rồi.

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều chấn động, bốn chữ đại vực lao tù khiến lòng
người xúc động lấp tức khiến mọi người nghĩ tới rất nhiều chuyện.

“Cuối cùng là dẫn tới nơi nào?” Hỏa Linh Nhi hỏi, dung mạo như ngọc tràn đầy
nỗi kinh sợ.

Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh, nếu như chỉ rời khỏi Hoang vực thì
không có quá nhiều phiền phức như vậy, nếu như dùng tất cả biện pháp vẫn có
thể xuyên thấu qua được màn ngăn cách các đại vực.

“Trên trận pháp kia chỉ viết là rời đi đại vực lao tù nhưng không nói rõ là đi
đến nơi nào, chúng ta hoàn toàn không biết.” Thiếu nữ áo tím than thở.

“Quả nhiên là có bí mật động trời.” Thạch Hạo khẽ nói, Nhị Ngốc Tử cũng từng
nói qua một chuyện với hắn.

Năm đó, Nhị Ngốc Tử cũng từng là một đời cường giả, nhưng “điểu” phẩm thì
không ra gì, biết đc một cái bí ẩn liền tìm cách trà trộm vào Thiên Thần Sơn
nhằm tìm hiểu rỏ một cái đại bí mật. Cuối cùng nó mơ hồ chạm được tới bí mật
đó nhưng lại gây ra sự chú ý của cường giả trên Thiên Thần Sơn, bị truy sát
một đường cuối cùng đành trốn vào Bách Đoạn Sơn.

Người bảo vệ bảo địa của Thiên Nhân Tộc cũng không biết tới bí mật này, mãi
đến tận những năm gần đây thu dọn các loại cốt thư do Thái Cổ Thiên Nhân lưu
lại mới vô tình phát hiện ra một đoạn ghi chép kinh thế.

Bí mật này vô cùng đáng sợ, nếu như để người của Bổ Thiên Giáo, Bất Lão Sơn,
Tây Phương Giáo biết được thì hơn nữa sẽ chạy tới đánh chiếm Thiên Thần Sơn là
điều không tránh khỏi!

“Cuối cùng là muốn đi tới nơi nào khi rời khỏi đại vực lao tù?” Thạch Hạo cau
mày, trong lòng nặng trịch, thế giới này có rất nhiều bí mật và cái bí mật này
không thể nào nghi ngờ về sự ảnh hưởng sâu xa của nó được.

“Ngươi thả ta xuống trước đã.” Khuôn mặt của áo tím thiếu nữ đỏ chót, tràn
ngập vẻ giận dữ cùng xấu hổ.

“Bốp!” Lần thứ hai Thạch Hạo vỗ nàng một cái, tiếng vang lanh lảnh khiến Vân
Hi triệt để nổi giận không để ý tối hình tượng Thần nữ mà há miệng cắn hắn.

“Ai ui!” Thạch Hạo không hề để ý liền bị nàng ta cắn vào lỗ tai làm hắn đau
đớn một hồi nên vội vàng thả nàng ta xuống tiến hành phọng vệ.

“Ngươi vẫn là triệt để trả lễ rồi!” Thạch Hạo kêu lên.

Vân Hi không ngừng hướng xuống mặt đất mà nhổ nước miếng, mặt đầy ráng hồng,
đôi mắt to trừng hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận, nàng đường đường là Thần nữ của
Thiên Giai Thái Cổ Thần tộc nhưng lại ăn nhiều quả đắng từ cái tên Hùng hài tử
này.

Nếu để cho người của các tòa Thái Cổ Thần Sơn biết được nàng đi cắn lỗ tai
người khác sẽ khiến cho biết bao người ngoác mồm đến tận mang tai, đúng là làm
cho lòng người bi phẫn, không thể tin được.

“Tâm muốn báo thù của ngươi quá mạnh, lại dám cắn lại ta.” Thạch Hạo xoa lỗ
tai, căm giận không thôi, la lối đòi muốn trả thù lại.

Nhìn bộ dáng của hắn, Vân Hi vô cùng giận dữ và xấu hổ, suýt chút nữa là ngất
đi vì tức giận.

“Vân Hi tiên tử, vì sao các người vội vã muốn rời khỏi Hoang vực?” Hỏa Linh
Nhi khiêm tốn cùng khẩn thiết lỉnh giáo vì tính chất quan trọng của chuyện
này.

Đến lúc này rồi, áo thím thiếu nữ Vân Hi không còn muốn giấu cái gì nửa, bời
vì đã làm tốt nhất chuẩn bị cùng xấu nhất tình huống rồi cho nên nếu không
được thì nói cho Thạch Hạo biết sự thật sau đó mang hắn cùng nhau rời khỏi đại
vực lao tù.

“Bởi vì, sự thật quá mức đáng sợ……” Vân Hi chậm rãi nói.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận