Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 428: Thức ăn của thần trùng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Nó rất nhỏ, toàn thân vàng óng và tròn úc núc, lại tỏa ra mùi dược hương vô
cùng đặc biệt, nó không ngừng ngửi hết chỗ này tới chỗ khác trên cổ Thạch Hạo,
vừa như thẹn thùng lại như đang tỏ vẻ thân mật.

“Mày muốn cái gì hả?” Thạch Hạo cảm thấy nhột nhột, bị một con thần trùng vàng
óng đi tới đi lui khiến cho tâm tình phấn chấn mà cũng hơi chút lo lắng.

Để nuôi dưỡng một con vật nhỏ như thế này thì rất khó, trong tình huống bình
thường cơ bản không thể sống được, trời mới biết nó muốn ăn thứ gì và chăm sóc
ra sao.

Nó là một con Hoàng điệp, một khi trưởng thành có thể sánh ngang với Thập Hung
Thái Cổ, nhưng vạn nhất trong khi nuôi bị chết thì không chỉ là một tội lỗi mà
cũng là một câu chuyện cười.

“Mày không được nhịn đói đâu đấy, phải sống thật khỏe mạnh.” Thạch Hạo khẽ nói
rồi chụp lấy nó vuốt qua vuốt lại, một luồng mát rượi truyền tới, hơn nữa nơi
ngón tay cũng nhiễm phải một làn hương thơm ngát.

Sao lại có cảm giác như là thần đan thành tinh thế? Mọi người đều nghi ngờ,
mùi thơm này làm say lòng người, khiến cho bọn họ cảm thấy cả người trở nên
nhẹ nhàng, thả lỏng toàn thân.

“Truyền thuyết, sinh linh chí thần chí thánh lúc mới ra đời sẽ giữ nguyên khí
tức trời sinh nguyên thủy nhất của tộc bọn họ.” Vân Hi vừa nói vừa chấn động,
nàng từng đọc qua một lời đồn trên một mảnh xương vụn, hiện tại nghĩ ngay tới
con thần trùng trước mắt này.

Thần điệp có thể tìm được các loại linh dược trên thế gian, trứng khi được
sinh ra tất nhiên sẽ nhiễm phải dược hương và ngưng tụ không tan, đây chính là
thần tinh trời sinh.

“Lại đây, để thúc nhìn cháu một chút.” Đại Hồng Điểu nước miếng chảy dài, nó
là chim nên khi nhìn thấy ấu trùng thì tự nhiên thèm thuồng, huống hồ con thần
trùng này lại có dược hương mê người đến thế.

Thạch Hạo tặng ngay cho nó một cái tát, rồi chợt nghĩ không nên ở đây lâu, khu
phế tích này rất dễ đây chú ý của mọi người.

“Ồ, dược hương không còn nồng đậm như trước nữa.” Mọi người kinh ngạc, thậm
chí thân thể của thần trùng cũng lờ mờ đi chút ít.

“Đây chính là kết quả khi khí tức trời sinh biến mất ư? Nó hút lấy khí tức
trần thế, nhưng mà như vậy cũng được, nếu không sẽ gây chú ý cho mọi người.”
Hỏa Linh Nhi nói, nàng vô cùng yêu thích ấu trùng màu vàng này.

“Rột roạt.”

Đáng tiếc là, thần trùng trong suốt óng ánh này chẳng hề để ý tới người khác,
chỉ không ngừng khịt khịt cái mũi trên người Thạch Hạo,

Bỗng nhiên, Vân Hi biến sắc, nói: “Không đúng, màu vàng óng đang nhạt đi, hiện
tại nó rất cần những thứ thần thánh trong thiên địa để bổ sung dưỡng chất, nếu
không sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Nói đơn giản, sinh linh này quá mạnh mẽ, ngay cả trời cao cũng phải đố kỵ, cơ
bản khó mà nuôi sống nổi, trừ phi có thứ nghịch thiên làm thức ăn, nếu không
chỉ có con đường chết mà thôi.

Mọi người nghe thấy thế thì đều chấn động, lộ vẻ lo lắng.

Bị phong ấn từ cổ đại tới giờ mới xuất thế, nếu như bọn nó để Hoàng điệp này
chết đi thì quả là tiếc nuối, chi bằng khỏi tìm kiếm nó cho khỏe.

“Sẽ không có gì đâu!” Thạch Hạo tìm khắp trên người, nó muốn tìm ra thứ gì đó
thích hợp nhất với thần trùng, bởi vì cô gái áo xám đã từng nói, nó có thể
nuôi sống thần trùng này.

Toàn bộ tài sản của mìnhThạch Hạo đều vứt hết vào trong túi Càn Khôn, rồi sau
đó nhét con thần trùng này vào trong đó, mặc cho nó lựa chọn.

Rất nhanh, lòng nó đâu như dao cắt, con sinh linh bé nhỏ màu vàng này tốc độ
quá nhanh, chạy thẳng tới trước hai quả cầu thủy tinh, bên trong có phong ấn
một giọt thần dịch.

Đó chính là Bất Lão Tuyền, vô cùng rực rỡ cứ như là một mặt trời nhỏ vậy,
ngoại trừ nó vào những người trong thôn đã dùng thì giờ chỉ còn lại hai giọt
này, được phong ấn riêng biệt với nhau.

Giá trị của thứ này không thể nào đo lường được, dù tìm khắp Đại Hoang e cũng
khó tìm thấy, có thể chỉ trong Bách Đoạn sơn mới có, nhưng tiếc là nó chỉ mới
có đạt được năm giọt mà thôi.

Thạch Hạo thấy nó dừng trước quả cầu thủy tinh lộ vẻ say mê, trái tim Thạch
Hạo lại chảy máu, một thứ quý giá chuẩn bị mất đi nên Thạch Hạo nhìn chằm chằm
Bất Lão Tuyền lần cuối, quá xa xỉ mà!

“Ngay cả ta cũng không nỡ dùng.” Nó cảm khái, đây chính là thần dịch cứu mạng,
nếu như có ngày tính mạng nguy kịch thì chỉ cần uống một giọt tuyệt đối có thể
cải tử hồi sinh.

“Ồ?” Chuyện làm nó kinh ngạc chính là, tuy thần trùng dừng ở trước hai quả cầu
nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi rồi sau đó rời đi, cũng không có đụng chạm gì
tới thần dịch.

Đám Vân Hi, Cửu đầu sư tử cũng đang quan sát về phía trong túi Càn khôn, sau
khi nhìn thấy những thứ mà Thạch Hạo đã gom góp thì vô cùng chấn động, đồ vật
tuy không nhiều thế nhưng đều rất quý giá.

“Sao lại chọn thứ tốt hơn nữa chứ?” Thạch Hạo đau nhói.

Nơi đó có một cái đỉnh ngọc được phong ấn, bên trong có Thái Nhất Chân Thủy,
thứ này cũng đoạt được ở Bách Đoạn sơn, thế nhưng bảo dịch này có tới mấu cân
nên nó cũng không lo lắng lắm.

Vẫn như trước, ấu trùng vàng óng ngây thơ đáng yêu tỏa ra kim quang nhu hòa,
chỉ dừng lại trong chốc lát rồi nhanh chóng rời đi.

“Kìa, các ngươi có thấy không, nó đánh dấu lại, dù là Bất Lão Tuyền hay là
Thái Nhất Chân Thủy, thứ nào nó cũng yêu thích cả, chỉ có điều không phải ăn
trong hôm nay mà thôi.” Đại Hồng Điểu nói.

Thạch Hạo buồn bã, sau này những thứ tốt như thế sẽ bị ăn hết ư? Tuyệt đối
không thể, nó không thể thả cho con thần trùng này ăn bậy ăn bạ được.

“Rượu à.”

Thần tắm hướng về một chiếc bầu rượu và dọc theo miệng bầu rượu chui vào
trong, rồi bắt đầu việc hưởng thụ say sưa, thật lâu sau chẳng hề nhúc nhích.

Đó là thứ được mang ra từ tổ Côn Bằng, bên trong có một giọt rượu thái cổ, có
thể nói là thần tửu hi thế, công hiệu của nó còn mạnh hơn rất nhiều dược liệu
khác.

Mọi người cảm thấy kỳ lạ, tên quỷ này sao lại bỏ qua nhưng thứ tốt rồi chỉ
chọn một thứ bình thường như vậy.

Sau đó, nó lại di chuyển hướng về một cái bồ đoàn được bện từ những cành cây,
đây là bồ đoàn năm đó Côn Bằng dùng để đả tọa, được luyện chế từ những đoạn
côn mộc.

Nên biết, Khốn mộc quán thông Thần giới, lúc khai thông cầu nối của Thiên Địa
Nhân thì được xưng là Thần mộc bất hủ, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại bị đốn
ngã.

“Hự.”

Lần này, mọi người đều đờ ra, con thần trùng màu vàng đang gặm ngon lành, đưa
miệng cắn cái rột một nhát, cách hưởng thụ vô cùng sung sướng.

“Thứ nó cần lại là côn mộc?” Mọi người ngạc nhiên thế nhưng cũng có cảm giác
đau đầu.

Côn mộc quý giá biết bao, năm đó có thể nối liền cả trời đất, đi theo nó có
thể tiến tới Thần giới, tự nhiên là bảo vật vô giá, đặc biệt sau khi nó chết,
những phiến lá, cành cây của nó đều bị chia cắt toàn bộ ở thời thái cổ, đương
đại xuất hiện một miếng thì vô cùng quý báu.

Thần trùng cũng không có tham ăn, sau khi ăn hết một đoạn thì lập tức ngậm
miệng, cả người phát sáng lại như trước, thần thái hồng hào trở lại.

“Xoẹt!”

Đột nhiên, nó hóa thành một vệt kim quang bay về phía hộp đá bị phong ấn, rắc
một tiếng, nó nhanh chóng mở ra chiếc hộp trông cực kỳ say sưa.

“Không được, thứ đó không thể cho ngươi!” Thạch Hạo thất kinh, nó nhanh chóng
gầm thét và ngăn cản lại.

Những người khác thì nhìn chằm chằm, thầm than thần trân của Thạch Hạo quá
nhiều, chỉ mở ra một cái hộp đá đã là báu vật rồi, không biết nó có bao nhiêu
bảo bối nữa.

Sau khi hộp đá mở ra thì một luồng sáng xanh tươi dìu dịu tỏa ra, bên trong là
một cành cây mang theo xanh non, tràn ngập khí tức thần thánh.

Đây chính là vật mà Liễu Thần đưa cho Thạch Hạo, lúc đó có nhắc nó, nếu khi
gặp nguy hiểm chỉ cần cầm cành cây này trong tay rồi niệm một đoạn thần chú
thì có thể dựa vào thứ này tránh thoát khỏi một kiếp.

Đó là món đồ bảo mệnh, là do Liễu Thần ban tặng. Hiện tại, Thần tằm màu vàng
này ôm chặt lấy cành cây này, nói thế nào đi nữa cũng không buông ra, cặp mắt
hiện lên đầy sao nhỏ, vô cùng say mê.

“Rắc”

Thần trùng cắn một miếng trên đoạn chồi non, nhai ngấu nghiến rồi nuốt ực
xuống, giờ phút này toàn thân nó dâng lên ánh vàng, cực kỳ lấp lánh.

Thần trùng cũng không có lựa chọn tiếp mà ôm chặt lấy cành cây này, màu vàng
và màu xanh non xen lẫn, hào quang thần thánh, không cần người khác nói thì
Thạch Hạo cũng biết nó thích thứ gì rồi.

“Đúng là tên phá của, cái cành cây này mà cũng có thể làm thức ăn, tác dụng
khác còn lớn hơn nhiều.” Thạch Hạo quở trách.

Nó thật sự rất đau đầu, vật nó ăn chính là cành của Liễu Thần, chán sống rồi
hả, sau này nếu dùng thứ này để sống, đến lúc cần thì mò đi ăn lá liễu, như
thế thì không được.

“Rắc!”

Thần trùng lại tiếp tục cắn miếng thứ hai, ánh vàng càng thêm rực rỡ, nó hoàn
toàn ổn định lại thần tinh trời sinh, đã đạt được sự tẩm bổ của kỳ trân trong
thiên địa.

Sau khi gặm xong ba cái chồi non thì nó không di chuyển nữa mà loạng choạng
như kẻ say rượu, cả người không ngừng co giật thế nhưng lại không chịu buông
cành cây ra.

Cuối cùng, một lớp hào quang vàng óng bao phủ lấy nó, nó rơi vào trạng thái
ngủ say, không hề nhúc nhích.

“Đó là cành cây gì thế, lẽ nào là thánh dược, nếu không vì sao thần trùng lại
yêu thích đến như thế?” Hỏa Nha kinh ngạc hỏi.

Thạch Hạo lắc đầu, nhưng cũng không nói gì về Liễu Thần cả.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, con trùng nhỏ này quá kén chọn, không dễ nuôi
chút nào, việc này khiến cho Thạch Hạo đau cả đầu, nếu như nó chỉ ăn mỗi chồi
non của Liễu Thần vậy thì phiền phức rồi.

“Ta đoán, không phải lúc nào nó cũng ăn cành cây này, sau một khoảng thời gian
nào đó thì mới tiếp tục ăn lại, chủ yếu là đang lợi dụng cái chồi non thần
thánh kia để củng cố tinh hoa trời sinh mà thôi.” Vân Hi nói.

Mọi người bắt đầu thảo luận, khi nhìn thấy ấu trùng của Hoàng điệp thì vô cùng
phấn chấn và kích động, thế nhưng khi nghĩ tới thức ăn cảu nó thì lại đau đầu,
kẻ này quả là khó hầu hạ.

Mặc dù không phải ngày nào cũng ăn chồi non của Liễu Thần, nhưng những thứ
khác chắc cũng không nằm ngoài sự chú ý của nó.

Sau ba ngày, Thạch Hạo bị một luồng gợn sóng dọa cho chết khiếp, nó biết thần
trùng đã tỉnh, sau khi đưa mắt nhìn vào túi Càn Khôn thì buồn rầu, máu nóng
nổi lên suýt chút nữa đã bóp chết con trùng nhỏ này.

Con trùng nhỏ hóa thành tia chớp vàng óng với tốc độ cực kỳ nhanh, nháy mắt đã
vây quanh bốn cây kỳ dược mà Lâm Côn đưa cho Thạch Hạo, trong phút chốc đã ăn
hơn một nửa.

Hoàng kim thảo giờ chỉ còn lại phân nửa, những chiếc lá màu vàng héo úa, Lạc
nguyệt hoa bị ăn mất một phần, phiến lá cũng từ từ bị nuốt gọn, cũng may là
đóa hoa giống như là mặt trăng vẫn còn nguyên, Tử tinh lan lại rất thảm, chỉ
sót lại một phần ba. Còn Lưu kim tuế nguyệt tràn ngập đạo vận kia rất may là
chỉ có ăn đi gần nửa.

Con thần trùng lớn chỉ cỡ quả nhãn, mập mạp tròn vo, cả người tỏa ra ánh sáng
óng ánh, nhìn rất giống người hiền lanh, thế nhưng những chuyện vừa xảy ra lại
chứng tỏ nó như là một tên thổ phỉ, ăn uống rất nhiều. Nó chỉ to bằng quả
nhãn, sao lại có thể ăn nhiều như thế?

Thạch Hạo tức giận, lập tức kéo nó ra ngoài, việc vừa rồi chẳng khác nào đang
tra tấn Thạch Hạo vậy, những kỳ dược đó đều là loại hiếm thấy trên đời, tìm
khắp Đại Hoang cũng khó mà được vài loại.

Nhưng may mắn là nó chưa ăn hết toàn bộ, hơn nữa rể cây vẫn còn, nếu như trồng
lại trong linh dược, dùng bùn đất trong Bất Lão Tuyền thì có thể lại lần nữa
sinh trưởng.

“Gợn sóng thật mạnh, nó đang lột xác, quá nhanh mà, vừa mới ăn xong mà khí tức
hiện tại của nó lại mạnh hơn trước rất nhiều.” Cửu đầu sư tử giật mình.

Ấu trùng màu vàng, hình thể cũng chẳng hề biến hóa thế nhưng ánh vàng càng
thêm rực rỡ hơn, hơn nữa sau khi Thạch Hạo lôi nó ra ngoài rồi nhét vào trong
một pháp khí bình thường thì ngay lập tức nó lại xuyên thấu chui ra ngoài.

“Cái gì, lợi hại như vậy à?!” Mọi người khiếp sợ.

Nó vẫn đang còn nhỏ mà lại có thần thông như thế rồi, pháp khí bình thường thì
có thể xuyên thủng chui ra ngoài, nếu như công kích người khác không biết sẽ
thành ra thế nào.

Nó tỏ vẻ vô tội, đôi mắt to chớp chớp nhìn Thạch Hạo, làm dáng vẻ như mình
chẳng biết gì, không hiểu vì sao lại nhốt mình lại.

“Vèo!”

Nhưng mà nó lại vô cùng nhanh trí, cuối cùng hóa thành một vệt kim quang bay
thẳng lên sợi tóc của Thạch Hạo rồi cuộn mình ôm lấy sợi tóc đó, sau đó hóa
thành một hạt châu màu vàng.

“Ồ, không còn nhận ra thần trùng nữa rồi, không còn cảm giác được khí tức của
nó nữa, tên quỷ này không ngờ lợi hại tới vậy.” Mọi người kinh ngạc.

“Ta quyết định, càn quét một ngọn Thái Cổ Thần Sơn, khi tới dưới chân núi thì
thả cho nó tiến vào sơn môn, để nó lén đi gặm hết sạch ruột bên trong của
những cây linh dược đó.” Hai mắt của Thạch Hạo phát sáng, sau đó nó nhìn về
phía Vân Hi, nói: “Có thể giới thiệu cho ta một vài ngọn Thái Cổ Thần Sơn có
nhiều linh dược không?”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận