Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 418: Linh căn đệ nhất thiên hạ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thạch Hạo kinh ngạc, đây là cây gì thế? Không thể nào tưởng tượng nổi.

Người tí hon cao hơn nắm đấm ngã nhào trên mặt đất rồi sau đó ngồi xếp bằng
dưới gốc cây chẳng hề nhúc nhích gì, tựa như đang tu hành và cũng vô cùng
trang nghiêm.

Hùng Hài Tử liếm liếm bờ môi, thứ này ăn nhất định sẽ rất ngon, một đóa hoa
được kết ra lại hóa thành hình người, nhưng nếu ăn đi thì không phải quá tàn
nhẫn hay sao?

Rất nhanh, nó biết mình đã suy nghĩ hơi quá, còn cách hơn trăm tòa trận pháp
nữa thì sao có khả năng bắt được chứ, cứ như là một vực sâu hư không vắt ngang
qua vậy.

Cây nhỏ này chỉ cao hơn một thước, được bao phủ bởi tiên vụ màu trắng trông
rất mơ hồ, những phiến lá trên cành cây lấp lánh ánh sáng trong sương mù cứ
như là những ngôi sao nhỏ vậy.

“Keeng…”

Đột nhiên, đóa hoa thứ hai hóa thành pháp khí kia cứ như là chiếc chuông phát
tiếng ngân vang xuyên thấu ra ngoài.

“Các ngươi có nghe gì không?” Thạch Hạo hỏi.

“Giống như là một luồng gợn sóng kỳ lạ vậy.” Cửu đầu sư tử lộ vẻ mặt nghi hoặc
nói.

Những người khác cũng giật mình, cảm thấy vùng hư không này rất khác thường,
cứ như là có tiếng tụng kinh khuếch tán ra những luồng chân nghĩa đại đạo.

Trong lòng Thạch Hạo run lên bần bật, nó cảm nhận càng rõ ràng hơn, bởi vì nó
nghe rõ được thứ âm thanh đó, thân thể trở nên nhẹ nhàng, thần hồn dần yên
tĩnh lại, gần như rơi vào trạng thái ngộ đạo.

“Còn có cả công hiệu cỡ này?” Thạch Hạo thay đổi sắc mặt, chỉ một đóa hoa hóa
thành hình người thì thôi đi, nhưng hai đóa hoa này cách cả trăm tòa trận pháp
mà lại có thể khiến ngườ ta ngộ đạo, nếu không phải bị trói buộc bên trong
trận pháp mà là ở ngay bên cạnh thì còn đến mức nào nữa chứ?

Đây tuyệt đối là một chí bảo, nói chính xác đó chính là linh căn thiên địa của
chí thần chí thánh, cây nhỏ thần bí này giá trị vượt xa tưởng tượng, trên đời
hiếm thấy!

Cây nhỏ yên tĩnh bất động, đóa hoa thứ ba bên trên bị sương mù bao phủ lấy,
trở thành thần bí nhất.

Người tí hon cao bằng nắm đấm ngồi xếp bằng ở dưới cây nhỏ cứ như đang ngộ
đạo.

Đóa hoa thứ hai hóa thành pháp khí treo trên đỉnh đầu người tí hon cũng hóa
thành lò lửa, từ nơi miệng lò không ngừng tuôn ra từng luồng “dung nham” rồi
rót xuống người tí hon kia.

Đây là đang rèn luyện thân thể? Càng xem thì càng thần bí, rõ ràng chỉ là một
gốc cây nhưng lại có cảnh tượng như thế.

Thạch Hạo mặt chẳng hề có chút cảm xúc, thế nhưng trong lòng không thể nào
bình tĩnh lại được, cây nhỏ này quá kỳ lạ, không cần nghĩ nhiều, nếu như đoạt
được thì nhất định sẽ là một vận may lớn!

Nếu như bản thân kết hợp với người tí hon này, mượn lấy pháp khí trên đỉnh đầu
kia để ngộ đạo, rèn luyện thân thể thì chẳng phải là vô cùng nghịch thiên hay
sao?

Cuối cùng, hư không tản ra một luồng chấn động, hiển nhiên nơi trung tâm Thần
cốc lại xảy ra biến hóa. Thạch Hạo dùng Trùng Đồng để xem xét thật cẩn thận
phòng ngừa bỏ qua thứ gì đó.

Âm thanh như sấm sét truyền tới, kiện pháp khí kia tản ra hóa thành màn mưa
ánh sáng, sau đó lần nữa ngưng tụ thành một đóa hoa bay trở lại cây nhỏ kia.

Cùng lúc đó, người tí hon bằng nắm đấm kia cũng tan rã theo rồi ngưng tụ thành
một đóa hoa, và bay trở lại sinh trưởng bên trên cây nhỏ xinh đẹp đó.

“Thật là quái dị!” Thạch Hạo lẩm bẩm, cây nhỏ này quá siêu phàm, còn tưởng
rằng đóa hoa đã trưởng thành sẽ thoát ly khỏi cây nhỏ nhưng không ngờ lại
thành ra như vậy.

Đây muốn nghịch thiên ư? Thạch Hạo lâu rồi không có chấn kinh như thế, những
đóa hoa cao khoảng một tấc bên trên cây nhỏ kia đã thông linh hết rồi ư, tự
bản thân có thể hóa hình tự chủ tu hành. Việc này kinh người tới mức nào chứ,
nó từ trước tới giờ chưa từng nghe nói có linh căn nào như thế.

“Vừa nãy ngươi thấy gì thế?” Đám người Hỏa Linh Nhi hỏi, thấy vẻ mặt hoảng sợ
của nó thì vô cùng ngạc nhiên.

Thạch Hạo cũng không có giấu giếm gì mà nói toàn bộ sự thật, khiến cho đám
người ngây ra, dược thụ bên trong lại phi phàm như vậy? Cho dù là bảo dược
thần thánh trong truyền thuyết cũng không có nghịch thiên như thế.

“Chẳng trách ngay cả cấp Thiên cũng chết ở ngoài sơn cốc này, mà xung quanh
cái cây nhỏ kia có hơn trăm trận pháp bảo vệ, khả năng là cấp Thiên Thần,
chuyện này không hề đơn giản!” Cửu đầu sư tử nói.

Thạch Hạo cũng chưa có thu lại Trùng Đồng, ba đóa hoa trên cây nhỏ kia tỏa ra
tiên khí mờ mịt khiến nó càng thêm thần bí.

“Một gốc cây, ba đóa hoa, dữ đạo sinh nhất, tam sinh vạn vật ứng cảnh. Tuyệt
không bình thường, phù hợp với áo nghĩa thiên địa thần bí.” Vân Hi cũng mở
miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ kinh ngạc.

Nghe thấy nàng nói như thế thì những người khác cũng giật mình theo, càng cảm
thấy chuyện chẳng hề đơn giản.

Chim loan năm màu hỏi dò, thánh dược trên Thái Cổ Thần Sơn có dị tượng như vậy
hay không?

Cũng không phải trên mỗi tòa Thái Cổ Thần Sơn đều có thánh dược, dù sao thứ
này quá hiếm, những gốc linh chu cấp Thánh ở Hoang Vực rất là hiếm.

Thiên Thần sơn có một gốc thế nhưng Vân Hi lại lắc đầu, gốc này không có cạnh
tượng kỳ dị như thế, không thể nào so được với cây nhỏ trong Thần cốc kia.

“Nói như thế, cái cây này có thể xưng là linh căn đệ nhất Hoang Vực?” Hỏa Linh
Nhi nói, bàn tay trắng noãn day day trán, cảm thấy nơi đây thật là bí hiểm.

“Có thể chuyện này cũng không phải là linh căn của một giới, sợ rằng còn kinh
khủng hơn cả trong tưởng tượng của chúng ta, nếu không thì sao lại như vậy
chứ, từ trước tới giờ các ngươi đã nghe qua nơi nào được bảo vệ bởi hơn trăm
tòa trận pháp không?” Vân Hi nói, dù sao nàng cũng tới từ Thần sơn nên biết
rất nhiều điều.

“Xưa kia cũng từng có truyền thuyết nói rằng, sự vẫn lạc của Dược thần thượng
cổ có quan hệ với một gốc linh căn, mà nơi đây cũng gần Dược đô như thế, lẽ
nào đó là một gốc cây?” Hỏa Linh Nhi nói, nàng nhớ tới một vài ghi chép trong
hoàng cung nên suy đoán như thế.

Hiển nhiên, suy luận như vầy rất là kinh người nên khiến bọn họ yên lặng một
hồi.

Dù nói gì đi nữa, đây ít nhất cũng là linh căn đệ nhất Hoang Vực, bọn họ vừa
kinh ngạc và cũng chờ mong, dới sau khi đại trận bị phá giải thì nhanh chóng
tranh đoạt gốc cây này.

“Ta cảm thấy, đến thời điểm đó thì nơi đây ắt máu chảy thành sông, trở thành
chốn họa loạn, đây chính là thứ mà ngay cả Dược thần thượng cổ cũng phải khao
khát.” Chim loan năm màu nói.

Trong lòng Thạch Hạo hơi động, lẽ nào Thần cốc này sẽ mở ra đúng lúc Hoang Vực
đại loạn, tại sao lại tới thời điểm đó? Nó có chút tin chắc rằng, cái cây nhỏ
này khả năng không thuộc về một giới này.

“”Haizz, càng nghĩ thì càng đáng sợ, linh căn này như là bị người khác cẩn
thận phong ấn ở nơi đây, dường như không thuộc về một giới này, chủ nhân của
nó còn sống trên đời ư?”

Mọi người càng thảo luận thì càng sợ hãi.

Đáng sợ nhất chính là, nếu như sinh linh đã bày xuống hơn trăm tòa trận pháp
kia còn sống, đến thời điểm bản thân mình giáng lâm thì phiền phức sẽ cực kỳ
lớn!

Sau khi phân tích như thế thì mọi người đều sợ hãi, đại giáo vực ngoại khí
tiến quân tới đây thì phải tìm thời cơ để đoạt tạo hóa thiên địa.

Hiện tại không thể nào phá được trận, mặc dù biết có báu vật nghịch thiên bên
trong nhưng bọn nó cũng không thể nào chiếm được, chỉ có thể chờ đợi thời cơ
mà thôi.

Tâm thần của Thạch Hạo không yên, bởi vì bất kỳ ai biết được một bí mật như
thế thì sẽ không thể bình tĩnh được, đợi bọn nó quay trở lại Dược đô thì sẽ
bàn bạc lại thật kỹ về chuyện này.

“Nói gì đi nữa, cần phải nhanh chóng tăng lên thực lực, Hoang Vực sắp loạn,
lúc đó sẽ có rất nhiều chuyện không tốt xảy ra.”

Sau khi trở lại, Thạch Hạo đi loanh quanh trên đường phố lát bằng đá xanh, đến
từng cửa hàng để thu mua dược liệu, nó rất nóng lòng tăng lên thực lực bản
thân.

Muốn luyện chế Niết Bàn đan tối thiểu cần mấy chục tới cả trăm loại linh dược,
có một vài loại là kỳ dược hiếm thấy trên đời, nhiều năm qua rồi mà cũng chưa
thấy xuất hiện, tất cả đều sinh trưởng ở những tuyệt địa.

Thậm chí, có những kỳ dược không hề nhiều hơn thánh dược là bao, vô cùng hiếm
có.

Tuy Dược đô được gọi là thánh địa bảo dược nhưng cũng không phải lại nào cũng
có, thậm chí có thể thu gom tới một nửa cũng là tốt lắm rồi, chủ yếu bởi vì
phương thuốc này quá kỳ lạ.

Thạch Hạo không thể không thán phục, đây cũng chỉ là phương thuốc thứ nhất mà
thôi, những linh vật dùng cho các phương thuốc sau thì càng hiếm thấy hơn đây
nhiều.

Bất luận ở nơi nào thì linh dược đều vô cùng quý giá, có thể nắm trong tay vài
cây thì tốt lắm rồi, nào đâu như Thạch Hạo một lúc lại cần tới mấy chục cây,
nó sợ gây sự chú ý của người khác nên cũng không dám làm quá.

Nó nhờ đám người Cửu đầu sư tử phân tán ra đi thu mua mà cũng đã tạp nên một
hồi sóng gió lớn rồi, mặc dù là ở Dược đô, trong vòng một ngày trời mà bốn
mươi tám bảo dược bị thu mua cũng khiến người khác sợ hãi.

“Là ai thế? Không ngờ lại mạnh tay đến thế, hắn đang muốn luyện chế đan dược
gì, một lúc quất luôn hơn bốn chục cây linh dược, nhiều năm rồi chưa xuất hiện
chuyện như vậy!”

Mọi người không phải là kẻ ngốc, mức giao dịch thường ngày không thể lớn như
vậy được, linh dược rất quý giá, các cửa hàng đều ghi lại số lượng mà mình đã
bán đi, hôm nay lại đột ngột tăng đến chóng mặt nên khiến người khác liên
tưởng tới khả năng có người âm thầm ra tay.

Thế cũng còn may, đám người Hỏa Nha, Cửu đầu sư tử đều hóa thành hình người
nếu không nhất định sẽ bị người nhận ra, và từ đó suy đoán được lai lịch
nguyên do của bọn nó.

Người vung tay mạnh như thế tuy rằng hiếm nhưng không phải là không có, lẳng
lặng đợi chờ mấy ngày, chờ cho phong ba này bình tĩnh lại thì Thạch Hạo mới
bắt đầu dựa theo phương thuốc để rèn luyện linh dược.

Khoảng cách trăm loại dược liệu vẫn còn rất nhiều, chắc chắn không thể nào
luyện chế được tiểu Niết Bàn đan, bởi vì có một vài chủ dược quá khó tìm mà
Thạch Hạo cũng không có hy vọng sẽ tìm thấy ở nơi đây.

Lai lịch của phương thuốc này rất thần bí, căn cứ theo những gì mà mấy vị lão
Vương kia nói thì hiệu quả của nó hết sức kinh người, Thạch Hạo cảm thấy, mặc
dù lần này không thể tập hợp đầy đủ dược liệu thế nhưng cũng có thể mở ra một
chút tiềm năng của thân thể khiến cho bản thân mình đột phá.

“Ta cần một dược đỉnh hơi lớn một chút.” Thạch Hạo nói, bởi vì đây không chỉ
là luyện đan mà cơ thể của nó cũng phải tiến vào trong đỉnh, cùng nhau rèn
luyện.

Ngoài ra, bên trong Dược đô cũng có một vài nơi để cho các tu sĩ luyện dược.

Hai ngày sau, Hỏa Linh Nhi chọn cho nó một đình viện vô cùng tốt, vị trí rất
xa nhưng lại rất yên tĩnh, cây cỏ thơm ngát, lò luyện đan là một cái đỉnh cũ.

“Cái đỉnh đó tồn tại rất lâu rồi, đã sử dụng hơn ngàn năm, ở trong đó có một
loại linh tính rất mạnh mẽ có thể tăng lên dược hiệu.” Chủ nhân nơi đây giới
thiệu.

Thạch Hạo gật đầu, chiếc đỉnh này vàng bóng, hiển nhiên được người lau chùi
thường xuyên, mà bên trong đỉnh tràn ngập dược hương hiển nhiên từng luyện đan
vô số lần, ngày tháng tích lũy nên mới hình thành nên “dược tính” như thế.

Loại đỉnh này vô cùng hiếm thấy, bất kỳ một cái nào bị bán đi thì sẽ chấn động
cả một giới.

Đương nhiên, tiền thuê cũng chẳng thấp, Thạch Hạo chỉ thuê ba ngày mà cái giả
phải trả tới ba cây linh dược, khiến người khác phải líu lưỡi.

Nhưng vì đột phá giá có cao hơn nữa nó cũng chấp nhận, dùng bản thân rèn luyện
với linh dược, chiếc đỉnh để luyện nhất định phải siêu phàm.

Đặc biệt lại là phương thuốc tổ truyền của Thạch tộc, những thứ này thì càng
quang trọng hơn, nếu như không có lò thuốc có linh tính để luyện đan thì sẽ
thất bại ngay, không có chút thu hoạch gì.

“Ta chuẩn bị rèn luyện bản thân mở ra tiềm năng của thân thể tranh thủ sớm
ngày đột phá, các ngươi hộ pháp giúp ta.” Thạch Hạo cũng không khách sáo trước
mặt những người này làm gì.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận