Lỗ tai của Vân Hi đau nhói, cơn đau vừa truyền tới thì nàng nhanh chóng vọt ra
ngoài, mặt mày càng ửng hồng hơn đồng thời không ngừng gào thét.
Chuyện này lại xảy ra lần nữa, duy có điểm khác chính là không có lăn lộn dưới
mặt đất thế nhưng cũng đủ khiến nàng xấu hổ tới chết rồi, tiếng thét chói tai
này khiến mọi người không khỏi bịt hai tai lại.
“Tiểu tặc, ngươi…” Vân Hi tức giận, không nghĩ tới việc lợi dụng uy thế của
Thạch Hạo lại ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, hơn nữa còn có rất nhiều người
nhìn thấy.
Cảm giác này như là tiền mất tật mang vậy.
Khuôn mặt trắng mịn chuyển sang đỏ bừng, ngay cả cơ thể cũng nóng rực và run
rẩy, cảm giác này khiến cho nàng tức giận, xấu hổ đến chịu không nổi.
Sao lại như thế? Nàng giận dữ và xấu hổ tới mức nói không nên lời, không những
không lợi dụng được đối phương mà ngược lại còn bị lỗ nặng, trả giá “nặng nề”.
Mọi người cứng họng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Tiếp nào, tiếp tục nào.” Đại Hồng Điểu rít gào tràn đầy dâm tà.
Tất cả tu sĩ ở nơi đây lộ vẻ khác thường, con chim này quá đê tiện, lời đó mà
cũng dám nói, không thấy Kim Sí Đại Bằng đứng một bên đang cắn răng à?
Nhưng khi nghĩ tới chủ nhân của nó thì mọi người thả lỏng, có gì mà không thể
chứ, uy thế của tiểu Thạch không cần phải bàn, ngay cả người của Bất Lão sơn
mà cũng chặt chém như thái rau.
Hai gò má đỏ bừng, cặp mắt của Vân Hi trừng Đại Hồng Điểu rồi lại liếc Thạch
Hạo, nắm đấm nắm chặt, muốn nói rất nhiều nhưng mà chẳng thể nào mở miệng
được.
Một bên khác, đám thiếu niên Thái Cổ Thần Sơn đều trợn tròn mắt, đây chính là
nữ thần trong lòng bọn họ vậy mà lại bị tiểu Thạch đùa bỡn, bọn họ không phải
khiếp sợ mà là tức giận.
“Tại sao lại như vậy?” Một thiếu niên lẩm bẩm, không thể nào tiếp nhận được
màn vừa rồi.
Trong lòng đám Ly Long, Tất Phương thiếu nữ của Thiên Nhân tộc này là người
thánh khiết hoàn mỹ không thể xâm phạm, trong thế hệ trẻ tuổi ở Thái Cổ Thần
Sơn có địa vị không thể nào thay thế được và còn như là thánh nữ.
“Ngươi dám gây hấn với Thái Cổ Bằng Sơn à?” Thiếu niên tóc vàng vẻ mặt u ám
lớn tiếng quát tháo, sau đó liếc nhìn huynh trưởng của mình như muốn nói chiến
một trận đi.
“Khiêu khích Thái Cổ Bằng Sơn?” Thạch Hạo xoay người nhìn về y, thiếu niên này
cũng chỉ hơn nó một hai tuổi mà thôi, khí thế chiến đấu toàn thân bốc lên.
“Vân Hi đã được gã cho bộ tộc ta, ngươi dám vô lễ với nàng?!” Thiếu niên tóc
vàng nhăn mặt mang theo một luồng ý lạnh, trong con ngươi lại bắn ra hai chùm
sáng màu vàng nhạt.
Khí tức của Bằng tộc ập ra, những gợn sóng mạnh mẽ khuếch tán khiến cho toàn
bộ khu vườn đều rung động, đây là một thiên tài, ở độ tuổi này mà đã có tu vi
kinh người như thế rồi.
“Sao nãy ta nghe Vân Hi nói là không quen biết các ngươi mà?” Thạch Hạo nói.
Bộ ngực căng tròn của Vân Hi chập trùng, thân thể đầy đặn, đường cong rõ nét,
lúc này bình tĩnh trở lại.
“Kim Vân Tiêu, ta với Bằng sơn các ngươi chẳng có quan hệ gì cả!” Nàng nói như
thế, đồng thời tàn nhẫn trừng mắt Thạch Hạo.
“Ngươi!”Thiếu niên tóc vàng Kim Vân Tiêu tức giận, bị người khác phủ nhận như
vậy, xóa bỏ tất cả những lời vừa nãy mới nói khiến gã cực kỳ không thoải mái.
Y đến từ Bằng sơn, một chủng tộc mạnh mẽ và đầy kiêu ngạo, gã được xưng là
thiên tài thế gian hiếm có, hôm nay bị tiểu Thạch xem thường thì đã tức giận
rồi, giờ lại như vậy thì càng không thoải mái hơn.
“Ê, người ta nói là không quen biết gì với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ép
gì nữa hả?” Đại Hồng Điểu nhìn gã.
Kim Vân Tiêu sắc mặt âm trầm không nói gì cả, chỉ dùng con mắt không ngừng
quét nhìn Vân Hi và Thạch Hạo, cho rằng hai người này đang giả bộ.
Không riêng gì y, kể cả đám thiếu niên của Thái Cổ Thần Sơn cũng nghi ngờ
không thôi, thần nữ Vân Hi ngày thường cao cao tại thượng nhưng giờ sao lại
như vậy? Chủ động thân thiết với thiếu niên kia thì không nói, sau khi bị “tập
kích bất ngờ” mà vẫn giữ thái độ cự tuyệt Bằng sơn.
“Vân Hi sao thế, lẽ nào đang bị ép buộc, nhưng ta thấy không giống.” Có ngươi
khẽ nói, không thể tiếp thu được sự thật này.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ đồng tình với việc Vân Hi sẽ gã cho kỳ tài
mạnh nhất của Bằng sơn, cũng không muốn có chút quan hệ nào với Thạch Hạo, bởi
vì bọn họ thấy người kia xứng đôi hơn.
Kỳ tài mạnh nhất của Thái Cổ Bằng Sơn – Kim Vân Đằng, từng lui tới các đại
Thần Sơn, bọn họ rất quen thuộc, hơn nữa từ khi xuất thế tới giờ chưa từng nếm
qua một lần thất bại.
Sau đó, gã một mình rời khỏi Hoang Vực tới vực ngoại khổ tu, toàn bộ chỉ để
sức chiến đấu được mài giữa và tăng lên thực lực bản thân, tuy rằng đi đã mấy
năm thế nhưng uy vọng trong đám thiếu niên vẫn cực cao như trước.
Dù sao, nếu thật sự chọn phu quân cho Vân Hi thì bọn họ cũng hi vọng nàng sẽ
được gã vào Bằng sơn.
“Vân Hi, đừng xúc động, Vân Đằng đại ca rất tốt.” Một thiếu nữ nói, nàng có
mái tóc dài màu xanh lục, cũng tính là xinh đẹp xuât trần, mở miệng khuyên bảo
Vân Hi.
Tiểu Thạch tuy kinh diễm, nhưng dù sao cũng không chung đường với bọn họ, đặc
biết khi biết rõ về nó, Thạch Hạo rất ngang tàn, giết chết qua Tôn giả của
Thần sơn còn ăn cả Thanh Loan.
“Vân Hi, ngươi làm sao vậy, dù là không muốn gả thì cũng không nên cự tuyệt
như thế, Vân Đằng đại ca là kỳ tài cỡ nào, ngươi hẳn phải biết làm như thế sẽ
làm tổn thương người khác đó.” Một thiếu nữ khác nói.
Những chàng trai trẻ tuổi đến từ Thần sơn ai cũng có thiện cảm với Vân Hi cả,
coi nàng là thánh nữ trong lòng, lúc này thấy nàng như vậy thì trong lòng
không được thoải mái cho lắm.
Mà những cô gái tới từ cấm địa thái cổ cũng nghiên về Kim Vân Đằng, lên tiếng
cho tốt cho y, cũng vì kỳ tài mạnh nhất này đã tạo nên uy danh vô cùng hiển
hách năm đó, rất nhiều thiếu nữ rất cso thiện cảm với gã.
Vân Hi cũng đã bình tĩnh trở lại thế nhưng khi nghĩ tới cảnh tượng mập mờ khi
nãy lại khiến nàng đỏ mặt, răng trắng nghiến chặt trong lòng thở dài, quả
nhiên muốn lợi dụng người khác thì cần phải trả cái giá thật lớn.
“Ta biết nên chọn như thế nào, đây là lựa chọn của cá nhân.” Nàng không nhiều
lời, chỉ nói một câu rất ngắn gọn.
Tới hiện tại mọi người đã nhìn ra được, nàng muốn kháng cự hơn nữa còn muốn
lợi dụng Thạch Hạo để làm bia đỡ đạn, kết quả tên kia không thuận theo mà còn
làm hành động vô cùng khác người.
Sau khi hiểu rõ thì những chàng trai đến từ Thái Cổ Thần Sơn thở dài một hơi,
Vân Hi tiên tử lựa chọn như vậy đúng là tốt nhất rồi.
Ngay cả ánh mắt của bọn họ khi nhìn về Thạch Hạo cũng không còn hung hãn như
trước nữa, dù sao đây cũng chỉ là bia đỡ đạn, cũng không phải là uy hiếp thật
sự.
Thiếu niên tóc vàng Kim Vân Tiểu xị mặt xuống, lạnh lùng nhìn Thạch Hạo, ầm
thầm hừ lạnh một tiếng, y chẳng hề thoải mái, cho rằng chuyện hôm nay đã làm
hư danh tiếng của Bằng tộc.
“Tiểu Thạch, tuy ngươi kinh diễm thế nhưng cũng không nên khinh người quá
đáng!” Y chỉ lạnh lùng nói một câu như thế.
“Cái tên tiểu Thạch mà ngươi cũng xứng để xưng hô à?!” Đại Hồng Điểu quở
trách, hiện giờ song Thạch chính là một lời khen người, đó đều là những lời
đàm luận của những nhân vật lão bối, những người cùng trang lứa bình thường sẽ
không bao giờ bất cẩn mà gọi thẳng nó là tiểu Thạch.
Kim Vân Tiểu nhìn thẳng tới, thân thể khuếch tán ra một gợn sóng đáng sợ ép
thẳng về Đại Hồng Điểu, hiển nhiên y không phục Thạch Hạo, trong đó kèm theo
cả sát khí.
Tất cả mọi người cảm thấy tim đập vô cùng nhanh, gần như muốn nghẹt thở,
chuyện này khiến họ chấn động, thiếu niên của tộc Kim Bằng này vô cùng mạnh mẽ
và đáng sợ.
Không cần nói là người cùng thế hệ, cho dù là nhân vật lão bối cũng phải thay
đổi sắc mặt, anh kiệt bực này một khi trưởng thành thì chắc chắn sẽ là một Tôn
giả vô cùng kinh khủng, sẽ không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Đại Hồng Điểu thở không đều, thực lực hiện giờ của nó đúng là rất khó sánh
ngang với người tài ba trong hàng sinh linh thuần huyết, ngay cả Cửu đầu sư tử
đứng ở bên cạnh cũng giật mình cảm nhận được áp lực.
Thân thể nó không nhúc nhích mà chỉ hừ lạnh một tiếng, thế nhưng lại ẩn chứa
một áo nghĩa đại đạo thần âm, cứ như là một chiếc búa lớn nện về trước, ầm một
tiếng, hư không đều run cả lên.
Kim Vân Tiêu khẽ rên một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn “tiểu Thạch”
tràn đầy vẻ không tin nổi, chênh lệch giữa hai người đã rõ ràng, dù y là kỳ
tài ngút trời cũng không phỉ là đối thủ.
Lúc này, rốt cuộc huynh trưởng của y – Kim Vân Đằng cũng đã chuyển động, toàn
thân bao phủ với một vầng sáng màu vàng cứ như là mặt trời đang phát sáng vậy,
ngay cả sợi tóc vàng óng cũng nhiễm lấy một lớp hào quang thánh khiết.
Thân thể của gã cân đối và cao lớn, anh tư xuất chúng, bước lên trước, loại
ánh sáng màu vàng kia tràn ngập che khuất lấy đệ đệ của mình khiến cho vẻ mặt
tái nhợt của y bình thường trở lại.
Kim Vân Đằng cũng không có nổi giận, ôn hòa nói: “Vân Tiêu không được vô lễ,
Thạch huynh chính là thiên kiêu một đời há là người mà đệ có thể khiêu chiến
hả, tương lai sau này thì có mấy ai trên thế gian có thể chống đỡ.”
Việc này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, họ còn cho rằng sẽ có đại
chiến diễn ra nhưng mà vị kỳ tài mạnh nhất của Bằng tộc lại không hề nổi giận.
“Huynh trưởng!” Kim Vân Tiêu không phục muốn nói gì đó.
Nhưng mà, Kim Vân Đằng liếc nhìn y một cái lập tức y liền ngậm miệng, y rất
kính nể vị đại ca này nên không dám làm trái.
“Bất luận thế nào thì Vân Hi cũng có thể đưa ra lựa chọn cho mình, người khác
không có quyền can thiệp.” Kim Vân Đằng nói rồi gẫn y rời đi, chưa hề ra tay.
Mọi người vô cùng bất ngờ, dựa vào trực giác nên họ biết, kỳ tài của Bằng tộc
này cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa rất có khả năng mạnh tới thái quá nhưng lại có thể
bình tĩnh và rời đi như thế.
Việc này khiến cho Đại Hồng Điểu đang hí hửng chờ cuộc vui để xem cảm thấy mất
hứng, nó cảm thấy tất cả đều đã đủ độ nóng và chỉ còn ngồi xem kỳ tài đại
chiến nữa thôi, nhưng giờ lại kết thúc như gió thổi mây bay này.
“Hắn thế nào?” Cửu đầu sư tử hỏi.
“Rất mạnh, đã đạt Liệt Trận cảnh từ lâu, là Vương trong người trẻ tuổi.” Thạch
Hạo đáp, đây là người cùng trang lứa đạt tới Vương mà lần đầu tiên nó nhìn
thấy.
Kim Vân Đằng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, có tu vi cỡ này tuyệt đối kinh
người rồi!
Dù sao, không phải ai cũng như Thạch Hạo, mười lăm tuổi đã phong Vương, xưa
nay rất hiểm thấy.
“Cẩn thận đó, những người khác là Vương cũng không nói, nhưng hắn lại là Bằng
tộc, những sinh linh thuần huyết mạnh nhất tới từ các tòa Thái Cổ Thần Sơn đều
vô cùng khủng bố.” Hỏa Nha nhắc nhở.
Thạch Hạo gật đầu, không hề nói gì.
Phong ba tản đi, Vân Hi vẫn chưa rời khỏi, nàng nói ra mấy điều kiện để trao
đổi pháp khí Thần Linh, nhưng tất cả đều bị từ chối.
Thạch Hạo cẩn thận lựa chọn linh thảo, thu hoạch cũng không nhot, đạt được
mười mấy loại linh dược cần dùng.
Sau đó không lâu thì Hỏa Linh Nhi tới, nhiệt tình mời Thạch Hạo, Cửu đầu sư
tử… ăn một món, món này vừa mang ra liền khiến đám người nghẹn họng.
“Đây là, tai heo?!” Chim loan năm màu cứng đờ.
Đây là một món nguội được đặt trên bàn đá ngọc, nếu so sánh với những trân hào
khác thì chẳng hợp tí nào.
“Không phải có người thích ăn lỗ tai à, ta chuẩn bị riêng cho người đó.” Hỏa
Linh Nhi nói.
“Ha ha…”
Thạch Hạo lúng túng, bị người khác nhắc tới thật sự nó chẳng biết nói gì cả.
Vân Hi cũng chưa rời đi, nàng được mời cùng ngồi ở bàn này, khi gặp cảnh này
thì da thịt ửng đỏ, việc này đúng là làm khó người mà.
Nàng căm hận trừng mắt nhìn Thạch Hạo, sau đó không chút do dự nhìn về phá Hỏa
Linh Nhi chẳng chút lúng túng mà hoàn toàn thản nhiên.
Cuối cùng, Thạch Hạo cáo từ, bầu không khí này làm nó cảm thấy khô khan quá.
“Thạch huynh muốn đi nơi nào?” Hỏa Nha hỏi.
“Ta chuẩn bị dạo chơi Hoang Vực, xem cảnh tráng lệ sông núi nơi đây.” Thạch
Hạo đáp.
“Hay, bọn ta cũng đang nhàn rỗi đây, thôi thì đi chơi với ngươi được.” Cửu đầu
sư tử nói, bọn họ cũng muốn dạo chơi.
“Các ngươi phải cẩn thận đó, chỉ cần rời khỏi Hoàng Đô thì hơn nửa sẽ có người
động thủ đó.” Hỏa Linh Nhi nhắc nhở, bởi vì nàng đã nghe được một vài tin tức.
“Không sao cả!” Thạch Hạo không sợ.
Cuối cùng, Hỏa Linh Nhi cũng ôm lấy sói con đồng hành với bọn nó, ngoài ra Vân
Hi cũng theo cùng rời khỏi Hoàng Đô Hỏa quốc.