Sau trận chiến này thì không một ai dám xem thường Hoang Vực nữa, đó chính là
vực mà thiên tài các tộc vực ngoại phải thu lại ngạo khí của mình, không ai
không phục, đối mặt với tiểu Thạch bọn họ không có chút sức phản kháng!
Tiểu Thạch tiên phong về trước, ai dám tranh tài?
Mọi người tin chắc, từ giờ trở đi đây chính là một vấn đề khó nói khó giải,
thế nhưng muốn tìm ra được người trong cùng thế hệ có thể chống lại nó thì
được mấy ai.
“Một đám sâu bọ, quen nhảy nhót ở Huyền Vực giờ chạy tới Hoang Vực mà cũng dám
ngang ngược, sao không nhìn lại xem ai mới là chủ nơi này.” Đại Hồng Điểu vênh
váo.
Mọi người không nói gì, dám nói Bất Lão sơn là sâu bọ đây là người duy nhất,
nhưng trong mắt của đám vực ngoại đây không phải là nơi hoang sơ ư?
Nhưng giờ không một ai lên tiếng, tiểu Thạch quá ngang tàn ai dám khiêu khích,
ngay cả người của Bất Lão sơn mà cũng dám chém như cắt rau, không một ai
nguyện ý tự vác thân đi tìm sự đau đớn cả.
Trận chiến này kết thúc, trang viên dần khôi phục lại vẻ náo nhiệt.
“Nhị đệ, có khỏe không hả?” Thạch Hạo cười híp mắt nhìn về Cửu đầu sư tử, giữa
hai người trước đây có ân oán với nhau, từng quyết đấu sinh tử nhưng rồi lại
hóa giải.
Cửu đầu sư tử đi tới, toàn thân vàng óng, tinh lực dồi dào, dù là tộc thuần
huyết chân chính của Thái Cổ Thần Sơn cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó, bởi
vì bộ tộc của nó quá mạnh mẽ.
“Mấy năm qua đi, tộc ta cho mượn Hoàng Kim Thần Lô, Cửu Luyện chân huyết, đoạt
lấy thiên địa tạo hóa, tu vi đề thăng nhanh chóng vậy mà vẫn không thể đuổi
kịp bước chân của ngươi.”
Cửu đầu sư tử lên tiếng, năm đó từng bị Thạch Hạo đánh đập và cũng từng cùng
Thạch Hạo vượt qua hoạn nạn, cuối cùng biến chiến tranh thành tơ lụa nhưng
trong lòng nó vãn luôn không phục, muốn vượt qua Thạch Hạo.
Mấy năm qua, nhờ Cổ thần phí luyện thể nên nó nhanh chóng tiến hóa, chuẩn bị
trở thành sinh linh thuần huyết. Giờ gặp lại Thạch Hạo, nó cảm thấy khoảng
cách luôn luôn xa vời, cho dù mấy năm qua nó nghịch thiên bao nhiêu thì cũng
không tài nào đổi kịp Thạch Hạo.
Thạch Hạo cười ha hả, vỗ vỗ bả vai nó, sự tình trải qua ở Bách Đoạn sơn năm đó
luôn khắc sâu trong lòng Thạch Hạo, cứ như mới ngày hôm qua vậy.
“Một vài người bạn của ta cũng tới.” Cửu đầu sư tử nói.
Chim loan năm màu, Hỏa Nha, Tử Điêu, hai huynh đệ của tộc Ba Mắt, tất cả đều
là những di chủng từng gặp Thạch Hạo ở Bách Đoạn sơn, bọn họ đã cùng tiến cùng
lui giết qua Bạch Hổ, nuốt qua Kim Sí Bằng Điểu.
Nơi đây trở nên náo nhiệt hơn.
“Nào, tìm chỗ uống rượu.” Người quen gặp mặt tự nhiên sẽ phải nâng ly cạn chén
chúc mừng.
Hoang Vực lớn như thế mà lại từ biệt nhiều năm, có thể gặp lại cũng không hề
dễ chút nào.
Hỏa Linh Nhi cũng tới, trờ chuyện hăng say với bọn nó, nói một hồi thì nàng
rời đi, dù sao nàng cũng là chủ nhân nơi này nên muốn chiêu đãi tu sĩ các tộc.
Lần nữa gặp nhau, tất cả mọi người đều cảm thán, Thạch Hạo phong Vương sớm như
vậy, việc này đủ chấn động cả thiên hạ, ai mà chẳng ao ước.
“Thạch huynh, huynh làm chúng ta kinh ngạc quá đấy, năm đó cũng chỉ là một tên
nhóc con la hét, ăn uống hết thảy ở Bách Đoạn sơn. Nhưng giờ lại danh chấn
Hoang Vực, thời gian vội vã, thay đổi rất nhiều chuyện nhen.” Hỏa Nha nói.
Thạch Hạo cười ha hả không ngừng, ngày xưa tuy còn nhỏ nhưng nó lại vô cùng
hung tàn.
Nhóm nhỏ của bọn nó được rất nhiều người kính nể, đi tới đâu cũng có tu sĩ lui
tránh, tất cả thiên tài của vực ngoại đều đi đường vòng tránh né chỉ sợ chọc
phải tiểu Thạch.
“Tôn nghiêm đều do chiến đấu mà có, quả nhiên không sai.” Cửu đầu sư tử nhìn
những sinh linh kia có chút xem thường, nói: “Trước đây không lâu, họ còn kiêu
căng xem thường tu sĩ Hoang Vực ta, nhưng giờ lại bày ra bộ dạng này.”
Thạch Hạo gật đầu, nói: “Ừ, ta từng giết một vị thiếu chủ tộc Ba Mắt của vực
ngoại ở tổ địa Hỏa quốc, thế có quan hệ gì với các ngươi không thế?”
Hai huynh đệ lắc đầu, ví như Nhân tộc có nhân khẩu vô tận như vậy, tộc này số
lượng cũng chẳng hề ít, phân bố ở các vực nên cũng chẳng có chút quan hệ gì
cả.
Sau đó, Hỏa Nha nói ra một bí mật, truyền âm báo cho Thạch Hạo để cho nó cẩn
thận với Nguyệt Thiền tiên tử.
“Như thế nào?” Thạch Hạo chưa bao giờ xem thường tiên tử của Bổ Thiên giáo cả,
đây tuyệt đối là một cô gái có thể phân tranh khi ở cùng cấp bậc với nó, thiên
tư kinh thế.
Nàng không chỉ có dung nhan khuynh thành, kỳ ảo như tiên mà thực lực cũng rất
hiếm thấy, siêu phàm thoát tục, không sợ tới tiềm lực của Thạch Nghị, tương
lai có thể tiếp quản Bổ Thiên giáo.
“Nàng tiến vào Liệt Trận cảnh đã từ lâu, giờ muốn niết bàn, ta đoán một khi
thành công thì có khả năng sẽ đi đối phó với huynh.” Hỏa Nha nói.
Thạch Hạo thay đổi sắc mặt, phàm nhắc tới hai chữ niết bàn thì ai cũng sẽ giật
mình, đó chính là sự lột xác như là thoát thai hoán cốt, sẽ phải vượt qua.
Nó giờ đã phong Vương, với tiềm lực vô tận của nó tự nhiên không sợ cường giả
ở cảnh giới này, có thể tung hoành thiên hạ, thế nhưng sau khi nghe được tin
tức này thì có chút e dè.
Bộ tộc của Hỏa Nha ở Hỏa quật, chính là một nơi tuyệt địa, quanh năm bị lửa
nhấn chìm, nhiệt độ tỏng động cực kỳ cao đạt tới mức khiến người nghe phải
kinh hãi.
Nguyệt Thiền tiên tử từng tới bái phỏng rồi ngắt đi một cây hoa Ly Hỏa Linh,
đó chính là một dược thảo không thể nào thiếu để chế luyện chế niết bàn.
Một khi tiến vào Liệt Trận Vương cảnh, tu vi muốn đột phá thì vô cùng khó
khăn, nói theo một ý nghĩa nào đó, Thạch Hạo và Nguyệt Thiền tiên tử đã đi
xong hết con đường của một đời người.
Vô số tu sĩ dù khổ tu cả đời cũng không thể đạt tới cảnh giới này, loại tốc độ
tu hành này, dù là dòng dõi Thần linh cũng chỉ đến nhiêu đó.
Sau cảnh giới Liệt Trận Vương cảnh, chỉ dựa vào sự đột phá của bản thân thì
chắc chắn sẽ cực kỳ khó, cần phải phối hợp với dược thảo rèn luyện thân thể,
việc này sẽ mở ra các tiềm năng của thân thể.
Ở Liệt Trận cảnh, thích hợp nhất với tu sĩ đó chính là tiểu niết bàn đan, có
thể mở ra thần tàng, đột phá cảnh giới này sẽ tiến vào một cảnh giới lớn tiếp
theo.
“Nàng còn trẻ như thế mà muốn vượt qua Liệt Trận Vương cảnh, sánh vai cùng với
Tôn giả?” Cửu đầu sư tử giật mình, có chút không tin.
Thạch Hạo cũng thay đổi sắc mặt, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì nó lắc lắc đầu,
nói: “Hẳn sẽ không đâu, nàng cũng chỉ là chuẩn bị trước, củng cố tu vi mà
thôi.”
Hiên nay, nó cũng đã đạt tới cảnh giới này, đối mặt với tiên tử của Bổ Thiên
giáo cũng đã có thể ứng phó, nó không tin nàng sắp đột phá lên Tôn giả, như
vậy quá đáng sợ.
“Thạch huynh, huynh đã đắc tội với Bất Lão sơn, cũng từng giết qua Tôn giả của
Bổ Thiên giáo, tương lai sẽ không ổn đâu.” Chim loan năm màu nói.
Thạch Hạo gật đầu, nói: “Không sao, hiện tại Tôn giả đều ẩn nấp để tránh né
kiếp nạn, cho dù là người thuộc cảnh giới này của vực ngoại cũng rút đi không
ai dám tới Hoang Vực, những người còn lại muốn đối phó ta thì không dễ dàng
đâu.”
Đại kiếp nạn sắp tới, có lời đồn, thần thánh đều như rơm rạ cả, hiện tại dù là
Bất Lão sơn hay là Bổ Thiên giáo, muốn đối phó nó nhiều nhất cũng chỉ là Vương
giả của Liệt Trận cảnh, nhưng như thế thì nó không thèm quan tâm.
Nó biết, Nguyệt Thiền tiên tử không có chắc chắn, nếu không tự mình đã ra tay
rồi.
Trên thực tế, trước tình cảnh quan trọng như thế này, cũng chỉ có đại Thạch,
Nguyệt Thiền tiên tử, chàng trai cầm chiếc đĩa thần trong tay mới có thể uy
hiếp tới nó mà thôi.
Nội tâm của mọi người đều linh cảm tới đại biến mà Hoang Vực sắp nhận lấy.
“Thạch huynh, tiến cảnh của huynh sao lại nhanh như vậy, có kinh nghiệm thì
giảng giải cho chúng ta đôi chút với.” Đám người Hỏa Nha khiêm tốn thỉnh giáo.
Thạch Hạo cũng chẳng hề keo kiệt, nói toàn bộ những kinh nghiệm cảm ngộ của
mình cho bọn họ, sau đó không thể không cảm thán, sau khi tiến vào cảnh giới
này quả thật rất khó để lại đột phá lần nữa.
Trên thực tế, sinh linh khi tiến vào cảnh giới này đều rất ghê rồi, đây tuyệt
đối là hạng người tuyệt diễm thế nhưng lại có bao nhiêu người có thể lần nữa
đột phá, tiến vào tầng cao hơn trong thiên địa này.
Thường thường là khổ tu cả đời thì cũng dừng lại ở đây, nếu không mỗi quốc có
không ít vương giả thế nhưng sao chỉ có một Nhân Hoàng?
Ngoại trừ sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn ra, muốn tiến vào Tôn giả cảnh thì
thật sự rất khó khắn.
“Bởi vì, Thái Cổ Thần Sơn giữ gìn khí tức bản nguyên nhất của thiên địa, các
linh dược họ trồng có thể luyện chế ra tiểu niết bàn đan cao cấp nhất, vì vậy
đời đời đều có Tôn giả tọa trấn.”
“Chính xác, thậm chí có Thần sơn có cả Thánh dược, giá trị vô lượng!”
Bọn họ đều cảm thán về truyền thừa vô cùng bình thường của mình.
Thạch Hạo biết, sau này nếu nó muốn đột phá qua Liệt Vương trận, chuyện này nó
có tự tin thế nhưng lại cảm thấy thời gian tiêu tốn sẽ rất lâu.
“Thạch huynh cũng chỉ mới mười lăm mà đã là Liệt Trận Vương cảnh, đừng nên lo
gì cả, cơ hội còn rất nhiều mà.”
“Địch thủ của ta rất lợi hại, ta chỉ có tiếp tục đột phá, đạt tới tầng cao hơn
thì mới có thể khiến cho Bất Lão sơn, Bổ Thiên giáo kiêng kỵ.” Thạch Hạo nói.
Mọi người không nói gì, sự theo đuổi của bọn họ quả thật cách biệt quá lớn.
“Tổ phụ của ta cũng tới rồi, Thạch huynh, huynh có thể cùng bọn họ luận đạo.”
Cửu đầu sư tử nói, nó cảm thấy Thạch Hạo có tu vi như thế đủ để đứng ngang
hàng với tu sĩ mạnh nhất Hoang Vực này rồi.
Trong lòng tiểu Thạch hơi động nhưng vẫn không từ chối, đặc biệt là Cửu đầu sư
tử nhất mạch, thời thượng cổ từng giao thiệp với nhiều Thần Linh nên hiểu biết
càng nhiều hơn, nó muốn mượn pháp môn.
Đây là một cái sân đầy yên lặng, tám vị lão nhân đang ngồi đàm đạo dưới gốc
cây.
Khi Thạch Hạo được dẫn tới thì mấy lão nhân này đều thay đổi sắc mặt, vẫn
không có bất cẩn tất cả đều đứng dậy, bởi vì bọn họ biết Thạch Hạo là ai, rõ
ràng chỉ cần nó có thể sống sót thì sau này hẳn có thể ngạo thế mà đi.
“Xin chào chư vị tiền bối!” Thạch Hạo hành lễ.
Mắc kệ nó mạnh mẽ cỡ nào nhưng vẫn rất tôn kính những lão Vương này, trên thực
tế những người này đều là những cường giả đỉnh cao nhất của Liệt Trận cảnh, có
thể sẽ có ngày trở thành Tôn giả.
“Tiểu hữu, mời ngồi, không cần da lễ.” Người nói chuyện là một đạo nhân mặc
đạo bào màu đen, qua sự giới thiệu thì mới biết đây chính là tổ phụ của Hỏa
Nha.
Nhưng sinh linh này nói chuyện hợp tính nhau, cùng với có quan hệ thân thiết
với một vị lão Vương của Hỏa quốc nên đã được mời vào sân đầy thanh tịnh này.
Thiên hạ sẽ loạn, những người này đều sầu lo, dù là vực ngoại cũng đang bàn
luận về đại thế của Hoang Vực.
Thạch Hạo cũng không khách khí bình tĩnh ngồi xuống, bởi vì nó có tư cách đủ
bình đẳng ngồi với những người này, thậm chí bàn về sức chiến đấu thì nó khó
có thể tìm được vài đối thủ.
“Tiểu hữu có tư chất kim thiên, xưa nay hiếm có, tuy nhỏ như vầy mà đã đặt
chân lên đỉnh cao nhất đúng là làm người thán phục mà.” Một ông lão mặc đạo
bào màu vàng nói.
Thạch Hạo biết, đây chính là Cửu Linh vương, là một Vương giả cực kỳ mạnh mẽ,
là tổ phụ của Cửu đầu sư tử, thực lực khủng bố, sắp bước một chân vào cảnh
giới Tôn giả rồi.
“Vãn bối tới đây là muốn thỉnh giáo các vị tiền bối về phương diện tu hành.”
Thạch Hạo nói thẳng, tốt nhất nên thẳng thắn trước mặt đám nhân vật như thế
này.
Liễu Thần nói cho nó biết “đại thế” về tu hành thế nhưng một vài vấn đề nào đó
ở cảnh giới thì chưa bao giờ đề cập tới, thỉnh giáo kinh nghiệm của những lão
Vương này chính là lựa chọn tốt nhất.
Lão Vương của Hỏa quốc năm nay gần hai trăm tuổi, lông mày trắng rất dài, nghe
nó hỏi làm sao để nhanh chóng đột phá thì lộ vẻ khác thường, nói: “Lấy thiên
tư của tiểu hữu, tốc độ như thế đã rất kinh người rồi.”
Thạch Hạo thở dài, nó biết, người của Hỏa tộc biết nó tiến vào tổ địa của họ
nên cũng không che giấu gì nữa, nói: “Nếu không phải tiến vào Thánh thổ của
quý quốc thì ta cũng chưa chắc tăng cấp bậc nhanh như vậy.”
Nghĩ tới đây, Thạch Hạo thở dài, đều là Cổ quốc, tổ địa của Thạch tộc sao lại
không có truyền thưa bực này?
Lão Vương của Hỏa quốc mở miệng, nói: “Truyền thừa ở tổ địa của Thạch tộc càng
kinh người hơn, nếu như tiểu hữu may mắn đạt được thì hẳn là trong thời gian
ngắn sẽ đột phá Liệt Trận Vương cảnh.”
“Tổ địa Thạch tộc có truyền thừa gì thế ạ?” Thạch Hạo kinh ngạc, nó đến từ
Thạch tộc lẽ nào đã bỏ qua thứ gì? Lúc này nghe thấy vậy thì trong lòng hơi
động, cẩn thận thỉnh giáo.