Máu tươi nhuộm đỏ vạt áo trước, ngực vô cùng khó chịu, con ngươi của người
trung niên Bất Lão sơn co rút nhanh chóng, khó mà tin được, lúc này toàn thân
hắn trở nên lạnh lẽo không cách nào che giấu được vẻ chấn động trong lòng!
Vẫn chưa có động thủ thật sự mà đã bị khí thế của đối phương ép tới mức máu
phun ào ào, nên biết người này vẫn chỉ mới là một thiếu niên thôi thế nhưng
sao lại có tu vi như vậy, kinh người biết bao!
“Ngươi…” Hắn nói không nên lời, trong nháy mắt hắn liền biết được, lúc đối
chiến với Cửu đầu sư tử thì có kiếm khí vô hình chém đứt cánh tay của hắn, đó
chính là do thiếu niên này xuất thủ.
Thạch Hạo đáp xuống đất, khí tức mạnh mẽ trên người thu lại.
“Thật sự là tiểu Thạch, kinh diễm vô song, ngay cả Vương giả ở cảnh giới Liệt
Trận mà cũng bị hắn kích thương!” Mọi người khiếp sợ.
Một năm rưỡi trôi qua, tiểu Thạch trong song Thạch lại tái hiện ở thế gian đã
tạo nên cơn sóng gió vô cùng lớn, nơi đây hoàn toàn náo động, toàn bộ tu sĩ
trong trang viên đều chạy tới nơi đây.
“Đó là tràng vực thân thể, là biểu hiện của bảo thể mạnh mẽ tới cực hạn hình
thành nên một khu vực, ai đối kháng với thân thể của nó thì chắc chắn sẽ thất
bại!” Một lão Vương giọng nói có vẻ run lên, bởi vì chuyện này khó mà tin
được, đây gần như là thành tựu luyện thể chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thế
nhưng giờ lại xuất hiện ở trên người của một thiếu niên.
Mọi người ồ lên, sau đó nghĩ tới biểu hiện của nó trong đại chiến song Thạch
kia, thân thể chấn thế, lúc đó được xưng là có thể sánh ngang với Kim Cương
Bất Hoại Thân, quả nhiên không phải là hư danh.
“Chẳng trách…” Người trung niên của Bất Lão sơn rút lui, lau sạch vết máu
nơi khóe miệng, hắn nghĩ lại chuyện vừa nãy thì vô cùng sợ hãi, vừa rồi bị áp
chế cũng không oan.
Lão già của Hắc Vân tộc âm trầm, sương mù hiện lên, trong lòng ôm lấy một
luồng khí nóng bởi vì không biết có phải là tiểu Thạch hay không nên lão đã
vung tay đánh tới nhằm áp chế thiếu niên này, không hề nghĩ rằng đối phương
lại đánh nát bàn tay của mình.
“Tiểu Thạch vừa hiện ai cùng so tài, người cùng thời không một ai là đối thủ
của hắn, hiện tại chỉ có những nhân vật tiền bối kia mới có thể ngăn được
thôi.” Người của Hoang Vực khẽ bàn luận.
Bọn họ rất phấn chấn, bởi vì từ trước tới giờ sinh linh đến từ vực ngoại vô
cùng kiêu căng, xem thường tất cả mọi người ở Hoang Vực khiến người khác vô
cùng căm phẫn.
“Ngươi chính là Thạch Hạo?” Một ông lão của Bất Lão sơn bước ra, sắc mặt bình
tĩnh, thế nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ khác thường rồi nhanh chóng biến
mất.
Người trung niên bị chém đứt cánh tay của Bất Lão sơn kia âm thầm đi lấy Thánh
khí, sau đó ông lão này cũng tới theo, hiển nhiên là một cường giả vô cùng
mạnh.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, nó mang máng nhận ra được, đám người dừng lại ở
trên Bất Lão sơn kia có thể có chút liên hệ máu mủ với nó, là tộc nhân của mẹ
nó.
Vào lúc này, nó bình tĩnh nhìn ông lão này, gật đầu nói: “Là ta.”
“Thật sự là hắn, quả đúng là rất mạnh mẽ!”
“À, có rất nhiều người muốn khiêu chiến với hắn, giờ chân thân đã hiện không
biết có mấy ai dám tiến lên?”
Sinh linh của vực ngoại nghị luận, rất nhiều người trong bọn họ chưa từng tận
mắt nhìn thấy trận chiến ngày đó, hôm nay xem như là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Anh hùng xuất thiếu niên mà, quả nhiên mạnh mẽ, ngay cả ở Bất Lão sơn chúng
ta cũng khó mà tìm cho ra một hai thiếu niên có thể so sánh với ngươi.” Ông
lão gật đầu.
Chư hùng kinh ngạc, ông lão này đang khen thiên tư của Thạch Hạo đồng thời
cũng rất tự phụ cho rằng Bất Lão sơn cũng có thể tìm được một hai người cùng
tuổi sánh ngang với Thạch Hạo, chuyện này khiến người rung động.
Nhân vật như tiểu Thạch ở một vực có thể xuất hiện một người là tốt lắm rồi,
vang dội cổ kim, Bất Lão sơn có thể nhìn xuống các vực, trong mỗi đời đều có
mấy nhân vật như thế này ư?
Người trung niên cụt tay kia nghe ông lão kia nhắc tới thiên tài kinh thế thì
có chút ngạo nghễ, nói nhỏ: “Bất Lão sơn ta chẳng hề kém ai, thiên kiêu của bộ
tộc ta có thể bễ nghễ bất kỳ kỳ tài nào!”
Trong lòng mọi người chấn động, việc này cần tự tin tới mức nào chứ, thiên
kiêu cảu Bất Lão sơn kia thật sự mạnh đến thế sao?
Thạch Hạo không nói gì chỉ hơi nhíu mày, nếu trước đây thì không nói, nhưng
giờ nó đã xác định được thân phận của mình, Bất Lão sơn quả thật là như vậy,
có chút không đúng lắm.
Lẽ nào những người này biết song phương có quan hệ máu mủ với nhau? Thạch Hạo
nheo mắt lại quét nhìn hai người của Bất Lão sơn.
Con ngươi của ông lão kia lóe lên ánh sáng rồi vụt tắt ngay, ông cũng đang ngó
chừng nó, tựa hồ cảm thấy như hiểu nó đang suy nghĩ cái gì, lộ ra nụ cười hiền
lành, nói: “Ngươi rất giỏi, hữu duyên với tộc ta.”
“Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào ạ?” Thạch Hạo hỏi, linh giác của nó nhạy bén
biết bao, trên người ông lão này nó cảm nhận được vẻ thân thiết, tuy rằng đối
phương hiền lành nhưng lại có một loại sát cơ mà người thường khó mà phát hiện
ra được.
Đối phương có ý gì đây? Ông lão có thể đã biết hai người có quan hệ máu mủ mà
còn xuất hiện loại sát ý này, có chút khó hiểu khiến Thạch Hạo không rõ.
“Lão hủ Tần Thủ Thành.” Ông lão của Bất Lão sơn nói, nụ cười càng tươi hơn.
Thạch Hạo cảm thấy loại sát ý đó càng đậm hơn mấy phần, người thường không thể
nhận ra được, nó chỉ dựa mà trực giác nhạy bén của mình để nhận ra mà thôi.
“Người trẻ tuổi, ngươi sát khí quá nặng, một lời không hợp liền đối mặt binh
đao, như vậy không tốt đâu.” Tần Thủ Thành nói rồi chỉ về người trung niên cụt
tay kia, rồi lại nhìn về phía lão già Hắc Vân tộc bị mất một tay kia, nói: “Tu
hành không dễ, sao lại dễ dàng phá hủy thể phách người khác chớ?”
“Con người của ta không muốn gây sự nhưng bị người ta bắt nạt, muốn đoạt mạng
ta thì ra cũng chẳng sợ gì cả.” Thạch Hạo lạnh nhạt nói.
Mọi người rùng mình, Bất Lão sơn muốn gây khó dễ? Một quái vật như thế muốn
đối phó một người, không cần nói là thiếu niên Chí Tôn cho dù là Thần bất hủ
xuất thế cũng ngăn cản không được!
Bởi vì nơi đây có cường giả không già không chết, không sợ Thần Linh!
Ông lão nói ra lời vừa rồi thể hiện vẻ không hài lòng, truyền cho mọi người
một tín hiệu, Bất Lão sơn không thích thiếu niên này, việc này khiến cho rất
nhiều tu sĩ có địch ý với Thạch Hạo lập tức tiến lên.
“Ta hỏi lại lần nữa, ngươi chính là người đã giết chết thiên tài của bộ tộc ta
trong tổ địa Hỏa tộc phải không?” Một ông lão của Viêm Mãng tộc bước lên
trước, trong mắt tràn ngập vẻ hung ác, từ phần eo trở xuống là thân rắn đỏ rực
to bằng thùng nước.
“Phải!” Thạch Hạo đáp.
“Giết hậu nhân thuần huyết của bộ tộc ta, lấy mạng ra đền!” Lão già lên tiếng,
những sợi tóc đỏ đậm đầy đầu dựng lên ánh lửa, mà thân rắn ở bên dưới lại lấp
lánh ánh đỏ, nhanh chóng bò tới.
“Ngươi không hỏi vì sao ta giết chết bọn chúng ư?” Thạch Hạo cau mày.
“Không cần!” Lão già của Viêm Mãng tộc nói.
“Thật bá đạo nhen!” Thạch Hạo lạnh lùng nhìn ông ta, đối phương thật ngang tàn
và càn rỡ, nếu như người này đã đi ra muốn động thủ thì nó cũng chẳng khách
khí làm gì.
“Mặc kệ ngươi là ai, thiếu niên Chí Tôn cũng kệ, giết hậu nhân thuần huyết
nhất mạch của tộc ta, chỉ có thể dùng mạng để bồi thường!” Lão già của Viêm
Mãng tộc nói.
Khi mọi người nghĩ lại thì đây không còn là ngang tàn nữa mà là xem thường
Hoang Vực, qua loa như thế mà đã muốn chém giết tiểu Thạch? Nếu như ở đại vực
của ông ta, ông ta dám làm thế ư? Cần phải xem xét tình hình mới được!
Dù sao, đây cũng là thiếu niên kinh diễm nhất của Hoang Vực, trong tình huống
bình thường thì ai dám như thế, không sợ vực này trả thù ư?
“Lão già, lão vừa mới vào Hoang Vực phải không?” Thạch Hạo nói, nó cảm thấy
đối phương chưa biết về những chiến tích của nó.
“Thì đã sao, người giết bộ tộc ta, cho dù ngươi là người trẻ tuổi kinh diễm
nhất cảu Hoang Vực thì đã sao chứ, chỉ có chết!” Lão gì này vô cùng bá đạo,
nửa thân dưới to bằng thùng nước lấp lóe ánh đỏ, rầm một tiếng, nện mạnh trên
mặt đất tạo thành một khe lớn vô cùng khủng bố.
Vào lúc này ông ta đã ra tay nhưng vẫn chưa tới gần, bởi vì đã có vết xe đổ
trước kia, thân thể của tiểu Thạch quá mạnh mẽ có thể hình thành tràng vực,
Vương giả bình thường không thể ngăn cản được nó. Ông ta lấy ra bốn trận kỳ
bao phủ lấy Thạch Hạo, trong nháy mắt đã xuất hiện sương mù mờ mịt, ký hiệu
dày đặc cứ như là từng ngôi sao sáng vậy.
Cũng trong lúc đó, ông ta nhanh chóng kết ấn triển khai bảo thuật, từng luồng
thần quang đánh tới truyền vào trong tòa sát trận kia, những động tác này nối
liền một mạch nhanh chóng và mạnh mẽ, muốn nhanh chóng tiêu diệt Thạch Hạo.
Tất cả mọi người chấn động, ông lão của Viêm Mãng tộc này tuy rằng bá đạo thế
nhưng thủ đạo vô cùng phi phàm, giơ tay chính là đại sát chiêu khó lòng đối
kháng được.
Mây mù lượn lờ, bốn trận kỳ bay phần phật diễn sinh ra tứ Tượng vây nhốt tiểu
thiên địa kia, bùng phát ra sấm chớp vạn tượng, hư không nơi đó tựa như bị
chôn vùi.
Mọi người hút vào hơi lạnh, lão già này quá gian ác, đây không phải là pháp
khí bình thường, bốn đại kỳ kia hơn nửa là do Tôn giả luyện chế, rất nhiều
người đều lấy làm tiếc cho Thạch Hạo, nó quá bất cẩn để bị vây ở bên trong,
kết cục chắc chắn sẽ bị luyện hóa.
“Cho rằng lão phu ngông cuồng ư? Ta không chỉ nói suông đâu, ta muốn giết chết
cái gọi là thiếu niên kiệt xuất nhất của Hoang Vực!” Lão già của Viêm Mãng tộc
nói.
Mọi người kinh ngạc, cuối cùng đã hiểu được, vừa nãy không phải lão già này
mạnh miệng mê hoặc mọi người, hiện tại vận dụng lá bài tẩy lớn nhất của mình
để quyết sinh tử, quá vô sỉ.
Sau nửa khắc đồng hồ, trong đại trận Tứ Tượng có ánh lửa vọt lên, rất nhiều
máu tươi tỏa ra, sau đó bình thường trở lại, sương mù không còn chuyển động
nữa.
Lão già của Viêm Mãng tộc cười đểu, nói: “Ta thừa nhận rằng ngươi là kỳ tài
ngút trời, xứng đáng với cái gọi là thiên kiêu, vô cùng kinh diễm, nhưng không
thể trưởng thành được nữa rồi, chung quy lại cũng chỉ là con giun cái dế
thôi.”
Xoẹt một tiếng, ông ta thu lại trận kỳ, sương mù tiêu tán, ông ta liên tục
cười lạnh.
Nhưng mà, trong lúc này thần sắc của ông ta ngưng lại, bên trong sương mù xuất
hiện một bàn tay lớn gần ổng trong gang tấc, rồi nắm chặt lấy cổ của ông ta.
Mọi người chấn động, tất cả kinh ngạc lên thành lời.
Giữa trường, một thiếu niên đứng nơi đó, vẫn không có nhúc nhích, trên người
ngay cả một vết thương nhỏ cũng chẳng có.
Thạch Hạo nắm lấy cổ ông ta lạnh lùng nhìn xuống, nếu không phải tấn cấp Liệt
Trận cạnh thì lúc nãy tuyệt đối đã bị luyện hóa rồi, lão già này thật là hung
hãn, lại vận dụng tới lá bài tẩy.
“Bụp!”
Máu tươi vọt lên, Thạch Hạo chém rớt đầu, vô cùng dứt khoát, sau đó thu lại
bản thể đã hóa hình của ông ta, đây là một con Viêm Mãng khổng lồ.
Tuy không phải thuần huyết thế nhưng cũng xem như là bảo dược huyết nhục, dù
sao cũng đã tu được tới cảnh giới Vương giả.
Các cường giả yên lặng, việc này quá nhanh, động tác thành thạo, chẳng lẽ
thiếu niên này làm chuyện như thế không ít rồi? Sinh linh của vực ngoại sợ
hãi.
“Chúng ta rất thích ăn thịt động vật, rất thích nếm những món ăn ngon.” Đại
Hồng Điểu xuất hiện, đậu trên bả vai của Thạch Hạo, bễ nghễ tứ phương.
Một Vương giả Liệt Trận cảnh, nói giết là giết ngay, các cường giả hóa đá,
chuyện này cứ như là nói mơ giữa ban ngày vậy!
“Quá mạnh!” Mọi người chấn động không thôi, không biết nói gì nữa.
Đám người bên ngoài rối loạn, mấy mấy sinh linh chen vào trong, đây đều là tu
sĩ của Bất Lão sơn, trong đó có một thanh niên tóc tím đằng đằng sát khí, nhìn
chằm chằm vào Thạch Hạo, ánh mắt này tràn ngập oán độc, hận thù ghi tạc lòng
dạ.
Thạch Hạo yên lặng không thèm để ý tới.
“Đây là một vị công tử của Bất Lão sơn, nghe đâu là con cháu của một đại nhân
vật nào đó.” Có người khẽ nói.
Mấy ngày trước, Thạch Hạo từng bạt tai thanh niên tóc tím này, cẩn thận dạy dỗ
hắn một phen, không chỉ đánh gãy hàm răng mà ngay cả cái cầm cũng gần như rớt
ra.
Thạch Hạo bình tĩnh nhìn đám người đã đến đông đủ của Bất Lão sơn, nó rất muốn
hỏi một câu, tin tức liên quan tới cha mẹ mình, muốn biết rõ quan hệ gì với
Bất Lão sơn.