Bất Lão sơn, rốt cuộc cũng có người xuất hiện, trong lòng tất cả mọi người đều
cảm thấy lạnh lẽo, cảm giác ngột ngạt thậm chí cả sợ hãi, bởi vì những tu sĩ
bước ra từ nơi đây đều rất đáng sợ.
Ai cũng biết, bọn họ nhân số không nhiều cũng không có rộng lớn qua mấy vực,
mà giống như là một gia tộc lánh đời cư trú ở một nơi, thế nhưng bọn họ lại đủ
sức để chống lại Bổ Thiên giáo, Tây Phương giáo, kinh sợ các vực, bế nghễ
thiên hạ.
“Biết ngay mà, hậu nhân của họ bị người làm nhục thì đời nào có khái niệm
giảng hòa, bây giờ muốn làm khó dễ rồi.” Trong mắt của một tu sĩ lấp lánh tinh
quang.
Bất Lão sơn, một truyền thừa vô thượng, được xưng là trường tồn cùng thế gian,
có cường giả sống từ cổ đại cho tới giờ, ngự trị bên trên các đại giáo.
Thời khắc này không cần nói về người của Hỏa quốc, cho dù là cường giả của vực
ngoại trong lòng cũng không thể bình tĩnh được, đạo thống cổ xưa này tập trung
về ai thì khẳng định sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Mạch này ngày thường rất biết điều thế nhưng một khi giao chiến cùng ai thì
chắc chắc xuất kích một cách chớp nhoáng, quét ngang địch thủ, sẽ không lưu
lại chút mầm họa nào.
“Thạch Hạo kinh tài tuyệt diễm, ngạo thị người cùng thế hệ nhưng giờ lại chọc
vào Bất Lão sơn, chắc chắn con đường tiến tới sẽ bị chặn ngang rồi.” Có tu sĩ
lão bối than nhẹ.
Thạch Hạo hiện tại, ai mà không biết, ai mà không hiểu, một khi trưởng thành
có khả năng sẽ trở thành một vị Chí Tôn chân chính, vô địch khắp nơi trên trời
lẫn dưới đất!
Nhưng giờ lại đụng phải Bất Lão sơn thường ngày không màn tới trấn thế này,
thế nhưng bọn họ lại cực kỳ bao che con cháu mình, tình cảnh này vô cùng căng
thẳng, hôm nay có khả năng sẽ có thiên tài chết trẻ rồi.
Bất Lão sơn rất thần bí, có Thần Linh bất tử ẩn cư, có thể trông xuống chúng
sinh, nếu họ đã nhằm vào ai thì cho dù là Thái Cổ Thần Sơn cũng sẽ bị san
thành bình địa.
Mọi người thì thầm, âm thanh không cao sợ sẽ làm cho đám người Bất Lão sơn
không vui, hiển nhiên người trung niên đứng ra rất mạnh, rất lợi hợi.
Cho dù, thực lực bản thân của ai đó trong Bất Lão sơn không cao thì cũng chẳng
ai dám công khai chọc tức cả, bởi vì bối cảnh của họ quá khủng bố.
“Hai người các ngươi đều có quan hệ với hắn, vậy hãy tới luôn đây đi.” Người
trung niên kia mở miệng, nhìn về phía Đại Hồng Điểu và Cửu đầu sư tử.
“Ngươi đến từ đâu đó, là ai vậy hả? Cho rằng mình là con cháu của Thiên vương
chắc, ông mày không sợ ngươi!” Miệng lưỡi của Đại Hồng Điểu vẫn rất lớn lối,
xưa nay chưa từng chịu thiệt, huống chi hiện tại đang vô cùng hài lòng với bản
thân.
Mọi người hóa đá, con quạ đen này quả nhiên có cá tính, nhìn thấy người của
Bất Lão sơn mà vẫn kiêu ngạo như trước, cơ bản chẳng hề sợ hãi, thật là ghê
gớm.
“Lời của ta ngươi nghe không hiểu ư?!” Người trung niên kia lạnh lùng nói, âm
không cao nhưng lại vô cùng uy nghiêm.
Cả người Cửu đầu sư tử vàng óng đứng yên nơi đó, không giận mà uy, có một loại
uy thế cực kỳ mạnh mẽ, đây chính là sự thể hiện của sức mạnh sau khi huyết
thống thức tỉnh.
Nó không có trả lời, trong con ngươi màu vàng có ánh sáng bùng cháy, tộc này
từ xưa đến nay chính là cường tộc, có tôn nghiêm của mình, ngay cả Thần vương
cũng đã từng nuốt qua.
“Lão già, ngươi thần kinh hả, đừng có lừa gạt ông, ông không sợ đâu!” Đại Hồng
Điểu hò hét.
“Vèo!”
Người trung niên giơ tay, một luồng phù quang như là thoi bạc vụt ra ngoài,
thanh âm xé gió cứ như là tiếng sét, mang theo phù văn vô cùng lớn trấn áp
tới.
Mọi người kinh ngạc, chỉ tiện tay mà đã mạnh mẽ như vậy rồi, người trung niên
này quả nhiên lợi hại!
“Vương giả!” Có người nói nhỏ.
Thời khắc Tôn giả hiện đang núp trên núi, Chí Cường giả tìm con đường sống,
Vương hầu chính là tồn tại đỉnh cao nhất, có thể tung hoàng trong Hoang Vực.
Người trung niên của Bất Lão sơn có thủ đoạn như thế tự nhiên khiến mọi người
lộ vẻ nghiêm túc, nói gì đi nữa, chỉ là đối phó với tiểu bối cũng không nên
điều động với nhân vật như vầy.
Ở vực ngoại, thân phận của người này cũng rất cao, bởi vì, trong tình huống
bình thường thì các Tôn giả đều bế quan tu luyện, không muốn quản chuyện tình
trong hồng trân.
“Quạ!”
Đại Hồng Điểu thật sự rất giống quạ đen, kêu lên một tiếng rồi giương cánh
trốn đi, sắc mặt chẳng dễ nhìn chút nào, nó cũng không dám liều mạng với đám
nhân vật như vầy, nếu không chết là cái chắc.
“Sư Tử vương, ngươi lên đi!” Nó trốn về phía sau của Cửu đầu sư tử.
Luồng phù quang như thoi bạc đánh tới Cửu đầu sư tử đang đứng tên võ đài kia,
phải niêm phong nó và Đại Hồng Điểu lại.
“Gào….”
Sư hống như lôi, sóng biển hoàng kim vỗ trời, Cửu đầu sư tử phun ra chín ký
hiệu màu vàng óng ngưng kết thành sát trận, ầm ầm, ngăn cản thoi bạc kia lại.
Bùm một tiếng, chín ký hiệu màu vàng va với thoi bạc, phù quang đầu trời, hoa
văn đan dệt, tạo thành một màn mưa ánh sáng rực rỡ.
Cả người Cửu đầu sư tử phát sáng, bị luồng sức mạnh vô cùng lớn đó xung kích
cho ngay ngược ra sau, suýt chút nữa đã ngã nhào khỏi võ đài, nhưng cũng may
là không có gặp nạn, bởi vì vẫn chưa có bị thoi bạc bắn trúng.
“Chỉ là một con sư tử mà cũng dám lớn lối trước mặt ta, bắt ngươi thành tọa kỵ
cũng không phải là ý tồi.” Người trung niên kia hững hờ nói.
Hắn lại lần nữa xuất thủ, lần này trong bàn tay xuất hiện một cái lôi phù lấp
lóe ánh tím, chuẩn bị phát động, Vương giả ra tay trong thế hệ trẻ tuổi thì có
mấy ai ngăn cản.
Tất cả mọi người đều căng thẳng, sinh linh của Hoang Vực tự nhiên không hy
vọng Cửu đầu sư tử bị trấn áp, mà sinh linh của vực ngoại thì cũng không muốn
một tọa kỵ ngay cả Thần cũng phải động tâm rơi vào tay Bất Lão sơn.
“Đạo hữu, từ từ hẳn động thủ, đây chính là một cuộc tụ hội, xin hãy đừng làm
lớn chuyện, huống chi người đạo hữu tìm cũng không phải là bọn họ.” Một ông
lão đứng ra.
Đây chính là một vị tộc thúc củ Hỏa Linh Nhi, hiển nhiên đã được Hỏa Linh Nhi
mời tới để nói chuyện, muốn ngăn cản người này để cứu Cửu đầu sư tử, không
muốn nó bị trấn áp.
“Đây là chuyện tình của Bất Lão sơn, Hỏa quốc ngươi không nên dính vào.” Người
trung niên lạnh nhạt nói.
Cao thủ của Hỏa quốc nghe thế thì trong lòng vô cùng tức giận, nói gì đi nữa
thì đây cũng là Hỏa quốc mà người trung niên này chẳng chút nể nang, không
chút nể mặt gì cả.
“Đạo huynh, xin hãy ngồi xuống nói chuyện, hà tất phải tính toán với một tên
tiểu bối mà làm chi.” Ông lão của Hỏa tộc này lên tiếng.
“Nếu ta nói không thì sao?” Ngươi trung niên của Bất Lão sơn lạnh giọng nói,
chẳng chút nể mặt.
Hỏa Linh Nhi cau mày, nắm chặt nắm đấm, nàng xin Vương thúc mở lời hi vọng sẽ
không động thủ, nhưng giờ lại làm cho Vương thúc mất hết mặt mũi khiến cho
nàng vô cùng tức giận.
“Công chúa, đừng để ý tới cái tên hoang tưởng đó, hắn cho rằng mình là ai, Bất
Lão sơn thì đã sao?” Đại Hồng Điểu lớn tiếng nói.
Thường ngày nó rất vô liêm sỉ, chưa bao giờ bị người khinh bỉ, mặc dù lai lịch
của Bất Lão sơn có lớn hơn nữa thì nó cũng muốn chế nhạo một phen. Đương
nhiên, nó cũng không muốn chịu thiệt dù sao trong lòng vẫn có chút tức giận.
Các cường giả biến sắc, chất vấn lại Bất Lão sơn, còn nói rằng chẳng là gì,
con quả đen này lại dám nói như thế, trên thế gian này có nhiêu người dám sỉ
nhục cổ giáo này.
“Ồn ào!” Người trung niên lớn tiếng nói, lần nữa xuất thủ, hắn ta bay lên trời
muốn tiến vào trong võ đài.
“Sư tử tiếp kiếm, giết chết hắn đi!” Đại Hồng Điểu đưa kiếm gãy màu đen cho
Cửu đầu sư tử, bởi vì nó biết, trong tay người mạnh hơn thì thanh kiếm này mới
có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Cửu đầu sư tử cũng chẳng khách khí gì, đối mặt mới Vương giả thì nhất định
phải dùng phát khí bậc này nếu không chẳng có chút phần thắng nào, mặc dù
những năm gần đây nó đạt được vận may lớn nhưng cũng khó có thể nghịch thiên
được.
Kiếm gãy màu đen treo trước người nó, nó há miệng phun ra ánh vàng cứ như là
chùm sao sáng lấp lánh, sau đó bắt đầu bùng cháy truyền tới thần lực kinh
người.
Vù một tiếng, kiếm gãy phát sáng, ánh đen tăng vọt nhanh chóng bay ra ngoài,
cứ như là một tia chớp màu đen, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Vương giả của Bất Lão sơn biến sắc, bàn tay đánh ra bùng phát phù văn chói
mắt, hắn ta tách ra phong mang hòng nắm Cửu đầu sư tử ở trong tay.
Nhưng mà, ánh kiếm này quá sắc bén, ánh sáng khiếp người, thần uy lẫm liệt
khiến lòng hắn phát lạnh, pháp khí này tối thiểu phải là của thánh nhân trở
lên!
Sau khi đề phòng thì hắn vội vàng rút bàn tay về, tách ra ánh kiếm rồi lướt
sang ngang mười mấy tượng, sau đó vọt tới từ một hướng khác nhằm trấn áp Hoàng
kim sư tử.
Người của Bất Lão sơn tiến vào Hoang Vực hơi muộn nên cũng không biết lai lịch
của thanh kiếm này, cho nên suýt chút nữa mới nhận lấy thiệt thòi, việc này
khiến hắn giật mình.
“Một con sư tử con, còn cầm một thanh kiếm hộ thân, thật sự ta đã xem thường
ngươi rồi, nhưng mà, cũng chỉ nhiêu đó mà thôi, dù có pháp khí bậc này thì đã
sao, cấp bậc chênh lệch quá lớn, ngươi không thể vượt qua được.” Người trung
niên cười gằn.
Hắn nói hoàn toàn chính xác, một khi tiến vào Liệt Trận cảnh khiến cho thực
lực tăng vọt, mấy cảnh giới trước chính là tạo dựng căn cơ vững chắc, cảnh
giới này mới chính thức thể hiện cao thủ chân chính.
Nhưng mà đối với việc vận dụng phù văn cũng là một loại cảm ngộ, đều tiến vào
một vùng thiên địa hoàn toàn mới, từ cái tên cũng có thể thấy được, cái gọi là
Liệt Thiên, chính là bắt đầu vận dụng phù văn đã tích lũy trước đây để bùng
phát toàn bộ.
“Xoẹt!”
Cửu đầu sư tử không nói gì, lần nữa phun ra một mảnh hào quang màu vàng bao
bọc lấy kiếm gãy khiến cho nó bùng phát, trong lúc nhất thời kiếm khí ngang
dọc, thần mang khuấy động.
Mí mắt mọi người giật giật, con Hoàng kim sư tử này quá mạnh mẽ, sau khi khống
chế thanh kiếm gãy này thì Vương giả của Bất Lão sơn bị ép không ngừng rút
lui, không dám chạm trán.
Trên thực tế, mặc dù là Vương của Liệt Trận cảnh, cũng không ai dám làm liều
với thánh kiếm thần kiếm, chỉ có thể né tránh khí sát phạt của nó, từ một bên
công kích tới mà thôi.
Cường giả Liệt Trận cảnh của Bất Lão sơn không ngờ tới, Cửu đầu sư tử lại uy
mãnh như thế, thủ đoạn phi phàm, biến kiếm đen này thành một phần của thân thể
mình, khiến cho kiếm khí liên miên không dứt, không thể xông tới công kích nó
được.
Trong lòng người trung niên căng thẳng, cũng may là thân pháp của hắn đủ
nhanh, tuy không dám chống đỡ trực diện nhưng có thể tránh né xoay quanh võ
đài để tìm cơ hội ra tay.
Rất nhanh, cả võ đài đều hóa thành màu vàng óng, Cửu đầu sư tử phát uy, phù
văn dâng trào, khống chế lấy kiếm gãy bổ thẳng chém ngang, kiếm khí trùng
thiên.
Trong lúc nhất thời nơi đây ánh sáng chói mắt, hào quang như mây, sức chấn
động vô cùng kinh người, khiến cho lòng của đông đảo sinh linh vô cùng nặng
nề.
Đây là một trận đại chiến!
Vương giả của Bất Lão sơn tuy mạnh thế nhưng trên người không có Thánh khí,
trong chốc lát không thể làm gì được Cửu đầu sư tử cả, trong lòng hắn ta giận
dữ, nói rằng trấn áp con sư tử màu vàng này mà hiện tại không tài nào bắt
được.
Huống chi, chủ nhân thật sự còn chưa xuất hiện, hắn đại chiến với tọa kỵ của
Thạch Hạo mà không làm được gì, đúng là một loại sỉ nhục!
“Ầm!”
Cuối cùng, hắn không ngừng kết ấn, một mảnh sóng thần lực bắn ra, thân pháp
lập tức nhanh hơn rất nhiều, đồng thời, bởi vì Hoàng kim sư tử không ngừng
khống chế kiếm gãy nên thần lực tiêu hao rất lớn, kiếm khí không còn dày đặc
như trước nữa, Vương giả của Bất Lão sơn chờ đợi cơ hội này nên nhanh chóng ép
tới gần.
“Hỏng rồi!” Đại Hồng Điểu kêu thảm.
Nhưng mà, khiến người khác giật mình chính alf, một luồng kiếm khí từ trong hư
không chém tới, lập tức khiến cho Vương giả của Bất Lão sơn máu tươi tung tóe,
suýt chút nữa đã bị chém đứt đôi ngang hông.
“Xoẹt!”
Luồng kiếm thứ hai từ trong hư không chém tới, phụp một tiếng, một cánh tay
của hắn rơi xuống đất.
Nơi đây trở nên yên lặng như tờ, đây chính là Vương giả của Bất Lão sơn nhen,
sao lại thất bại chứ, ai dám thương tới hắn?!