Cành liễu xanh biếc đẫm sương vút ra như một đám mây xanh, trông mềm mại không
gì sánh nổi, thế nhưng khi vọt tới còn cứng rắn hơn cả sắt thần, “Phụt ttt!”
một tiếng vang lên cành liễu như đóng đinh con Phi Giao ở giữa không trung,
máu tươi rỉ rả từng dòng chảy dọc xuống theo cái luồng sáng óng ánh xanh nõn
kia, thần bí mà yêu dị.
Phi Giao đã vĩnh viễn không còn phát ra âm thanh nào nữa, vảy mọc lấp lánh
khắp thân trong nháy mắt đã ảm đạm dần, nó sợ hãi đến cực độ, tinh khí thần nó
đang dần bị trôi đi, thân giao đang run lẩy bẩy.
“Có chuyện gì, trời ơi chú Giao!” Giao Bằng cưỡi trên lưng hung giao kêu to,
nó đang kinh hoảng.
Đây là một bức tranh đáng sợ mà tà dị, con giao này thô to như cái lu nước,
dài đến mấy chục mét, vảy xếp dày đặc khắp thân, một đôi cánh rộng mọc dài hai
bên, hùng tráng mà vũ dũng, thế nhưng vậy mà bị một cành liễu đóng cứng đờ
giữa không khung, không thể động đậy, trông rất quỷ dị.
“Sao lại như thế!!” Các cường giả hô lên sợ hãi.
Đây là Tế linh của một sơn thôn sao? Tại sao mạnh mẽ kinh khủng đến như vậy,
mới có một đòn đã xuyên thủng thân thể một con hung thú.
“Nhanh, mau cứu cháu ta xuống!” Người đàn ông trung niên Giao Thương của La
Phù Đại Trạch hét to.
Trong rừng bỗng xuất hiện hơn chục bóng người bỗng vọt tới cực nhanh, lòng bàn
tay chúng đều phát sáng rọi, phù văn lấp lóe, bỗng chốc hiện ra một vùng sáng
thông thiên bao phủ cả toàn thôn, những kẻ này cũng muốn đánh giết gốc liễu
này.
Người Lôi tộc, Tử Sơn gia, bộ lạc Kim Lang đều trong lòng rùng mình, bọn La
Phù Đại Trạch bề ngoài coi như đi có mấy người nhưng trong bóng tối lại ẩn nấp
một đám tùy tùng, chuẩn bị kĩ lưỡng.
Thế nhưng, tất cả đã chậm, chỉ trong nháy mắt, hai mắt cái con Phi Giao to lớn
giữa bầu trời kia đã vô thần, đám vảy đã từng rạng rỡ bỗng như trải qua vạn
năm mài mòn, bắt đầu tan rã, toàn thân nó bị phân hủy thật nhanh chóng, cuối
cùng đứt thành bốn năm khối rơi rụng xuống đất.
Biến cố thật quá đáng sợ, một con hung giao hung uy cực thịnh, có thể sánh vai
cùng các bậc cường giả ở đây vậy mà trở về cát bụi như vậy, cứ như là bị chết
già.
Giao Bằng sợ hãi té rớt xuống đất, nó thực sợ đã bị sợ gần chết, đây là một Tế
linh cường đại đến mức nào? Nó loi ngoi lết thết chạy trốn ra phía xa, một tia
cuồng ngạo cũng không còn, khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch, cả người run rẩy.
Trên cành non xanh mơn mởn bỗng vương một giọt chất lỏng màu xám, nhè nhàng
trượt xuống, nó tản ra một luồng sức sống bừng bừng, đây là chất dịch tinh
luyện từ cơ thể Phi Giao bị cây liễu hấp thu.
Toàn bộ những việc này phát sinh chỉ trong chớp mắt, từ Phi Giao bị đâm thủng
rồi bị banh xác, lại rớt xống đất đều chỉ hoàn tất trong phút chốc.
Mà mười mấy tên cường giả nhảy ra từ trong rừng nguyên thủy cũng chỉ mới xông
lại, hào quang đầy trời lượn lờ, phù văn biến ảo, có hư ảnh của chim cổ đại,
có hung thú hóa thành hình, ánh sáng lóa mắt cực kỳ, tất cả đánh giết về phía
cây liễu bị cháy đen.
“Chiuuuuuu!”
Cành liễu dài ra, hòa thành một cọng dây xích xanh biếc, lượn lên không trung
tạo ra một quỹ đạo chuyển động đẹp đẽ, xem như nhẹ nhàng xinh đẹp nhưng hậu
quả nó sắp gây ra khiến người ta phải run cầm cập.
“Phụt tttt!”
Cành liễu đong đưa lướt qua, lập tức một cao thủ đã bị đứt ngang người, nó
trông như mỏng yếu nhưng lại sắc bén hơn cả một thanh đao thần, băm người gọn
gàng sạch sẽ, máu tươi tuôn đẫm ra như suối.
“CÁI GÌ????!!!!!” Mọi người sợ ngây người.
Chỉ mới là bắt đầu, cao thủ vọt tới lân cận đều bị bao phủ trong ánh sáng xanh
óng ánh.
Cành liễu lung lay phấp phới theo gió, như mây xanh mà tỏa ra càng nhiều tia
tung bay giữa trời cao, nó như roi thần mà lại như tiên kiếm, chặt một vị cao
thủ thành hai mảnh hay quất một cao thủ khác đứt toạc tành hai đoạn.
Công kích này quá đáng sợ, rõ ràng chỉ là một nhánh liễu vậy mà lại có lực sát
thương như lợi khí phá trời, chém giết mọi địch thủ.
“Phụt tt Phụt tt!!!”
Hoa máu tung tóe, tiếng vung vẩy lẹt xẹt liên hồi, cành liễu vẫy qua nhẹ
nhàng, một mảnh thi thể liền xuất hiện trên đất, hoặc bị cắt đứt, hoặc bị chém
hai mảnh, hoa máu từng đóa nở rộ tung bay giữa khoảng không.
Nắng chiều tỏa ánh đỏ nơi cuối chân trời, cả thôn như được bao phủ trong một
vòng hào quang màu vàng kim, dưới ánh chiều tà này, trên một cây liễu cháy đen
có một cành non chập chờn mơn mởn, sáng long lanh trông xinh đẹp mỹ lệ nói
không nên lời. Mà trên mặt đất, một đám thi thể nằm bừa bãi, bãi máu tươi cùng
nội tạng nhầy nhụa thấm ướt đất. Hình ảnh này chấn động tận sâu trong não các
vị cường giả, để bọn họ suốt đời khó quên.
Lại đơn giản đến như vậy, một đám cao thủ từ La Phù Đại Trạch bị giết chỉ
trong một hơi thở, không chút phiền não, một đám cường giả đang run rẩy trong
lòng, khí lạnh bốc ra cả người.
“A A A aaaaaaa…!!”
Giao Bằng thét lên, nó đã bị sợ, có vài thi thể rớt trúng người nó, máu tươi
phún ra bắn tóe lên mặt, nó bò lăn chập choạng gào khóc chạy về.
Người đàn ông tên Giao Thương của La Phù Đại Trạch trắng bệch cả mặt, sợ không
còn hột máu, mồ hôi lạnh ướt đẫm, một sự sợ hãi lan tràn khắp người gã.
Đây là một Tế linh cường đại đến mức nào!?
Các cường giả vừa rồi còn bình thản tự nhiên giờ đều rối bời, vừa mới nãy bọn
chúng còn đang miệt thị Thạch thôn, căn bản không thèm đếm xỉa cho vào mắt,
không coi Thạch thôn ra gì, tham lam bàn luận xử trí xương quý Toan Nghê, chia
chác ba con chim non, mà bây giờ đã khác rồi.
Thạch Phi Giao cùng một đám đàn ông, một đám nhóc con, một đám phụ nữ và ông
già nghe tin chạy đến, ai cũng há hốc mồm líu lưỡi, nhìn những thứ này ngơ
ngác, không dám tin tưởng là sự thật!
Cảnh này quá chấn động, một cành liễu vậy mà cắt trời phá đất, chém giết quần
hùng, thật khiến người ta run sợ.
Mấy chục năm nay cây liễu này cũng chưa từng giao lưu với người của thôn, cũng
không có biểu hiện gì dị thường, mà bây giờ lại tạo thành kết quả chấn động
đến mức này khiến người ta có một cảm giác không chân thực.
Có thể chỉ tộc trưởng đang bế quan hoặc một hai người sẽ không kinh hãi lắm,
bởi vì vào mấy chục năm trước, vào một đêm mưa tầm tã sấm vang chớp giật đầy
trời, bọn họ đã thấy được một khung cảnh càng kinh khủng hơn.
“AAA aaa….” Giao Bằng rốt cuộc cũng leo được ra khỏi đống xác chết, chạy
trốn tới gần cho Giao Thương, vừa ôm chân lão vừa kêu khóc vì kinh hãi cực độ.
Đến tận bây giờ các cường giả mới bình lại, từ lúc hoảng hốt rồi dần lấy lại
tinh thần, họ đã kính nể sợ hãi cây liễu kia, không dám xúc phạm nó nữa.
La Phù Đại Trạch – cường giả Giao Thương như không cam lòng, nhưng lại càng sợ
hãi, gã đứng ở đầu thôn nói: “Tế linh cường đại, xin hãy tha thứ cho tôi vì vô
tri mà mạo phạm ngài…”
Tiếng nói chỉ vừa vang lên, gió nhẹ chợt thổi, cành liễu đong đưa kéo theo một
luồng sương khói mờ mịt kéo tới, một tiếng Phụt!! vang lên, cành liễu xuyên
thủng cánh tay phải của gã.
“AAAAAAAAAA…”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Giao Thương dùng hết sức giãy dụa đều vô
dụng, ánh sáng thần trong cơ thể gã đang dần bị hút trôi, cánh tay gã dần khô
quắt lại, rồi Rắc! một tiếng như gỗ mục bị gãy rớt xuống dưới đất.
Giao Bằng hét toáng lên, nó đang ôm hai chân của Giao Thương, bị cánh tay khô
queo này đập trúng người, lại nhìn thấy cành non óng ánh lờn vờn trên đầu, con
mắt trợn tròng trắng dã, kinh hãi cực độ mà hôn mê mất.
Giao Thương cười thảm, gã không chỉ mất đi một cái cánh tay mà tu vi cũng bị
tàn phế, trong lòng cay đắng không gì sánh nổi, mới vừa rồi còn cao cao tận
trời, tay cầm quyền sinh sát nhìn xuống thôn dân muốn làm gì chỉ trong một ý
niệm. Gã không nghĩ chỉ trong phút chốc thì công phu đã bị tàn phế.
Hai thiếu niên tuổi hơi lớn của La Phù Đại Trạch chạy tới đỡ Giao Bằng, tay
hai người thiên tài này đang run lên, trong lòng run sợ, tất cả chuyện vừa mới
nhìn thấy sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, suốt đời này khó mà quên được.
Các cường giả câm như hến, trong lòng sợ hãi vô cùng, Tế linh này quá đáng sợ,
khiến cả xương cũng rét run.
Các cường giả từ các tộc khác lại tiếp tục sợ hãi, vừa mới này bọn họ đã còn
bàn xử trí Thạch thôn ra sao, còn muốn chiếm đoạt bảo vật.
Kẻ nào cũng hối hận muốn chết, nếu như biết cây liễu này kinh người như vậy
thì có cho bọn họ Bảo cụ thì bọn họ cũng không dám tới đây kiếm chuyện.
“Này, các người không phải muốn cướp xương quý của chúng ta sao? Ngon lại đây
mà gặm!.” Một đám nhóc con không cam lòng, sau khi bình tĩnh lại liền hổ báo.
“Bộ lạc Kim Lang, La Phù Đại Trạch, còn có Lôi tộc, nhà Tử Sơn, mới nãy các
người không phải cao cao trên trời sao? Tại sao bây giờ mặt mũi trắng bệch?”
Nhị Mãnh nói thẳng tuồn tuột.
“A, không phải mới nãy cường giả các tộc đòi tàn sát đẫm máu Thạch thôn chúng
ta sao?” Nhóc lò dò mũi xanh cũng nắm chặt bàn tay khơi lại chuyện cũ.
Một đám cường giả nghe vậy đều giật mình, da đầu như sắp nổ tung, nhanh chóng
nhìn về phía cây liễu kia, rất sợ nó lại khai triển thần uy.
“Anh bạn nhỏ, những lời đó đều là nói đùa, sao có thể là thật được, xin đừng
tức giận!”
Một đám cường giả đổ mồ hôi lạnh, thân phận bọn họ cao quý đến cỡ nào, thường
ngày sao thèm để ý những thôn dân này, dù đi chỗ nào cũng được tôn kính, loại
thôn xóm miền núi này sao dám không tuân theo? Nhưng bây giờ bọn họ không dám
không nhã nhặn, nhận lời với người trong thôn.
“Anh bạn này, hay anh bạn bỏ qua cho chúng tôi lần này đi, sau này chúng tôi
sẽ báo đáp.” Thủ lĩnh bộ lạc Kim Lang nói, nhìn về đám Thạch Lâm Hổ và các
thanh niên.
“Xẹt!”
Một luồng mây trời màu xanh lướt tới, cây liễu lại cử động, cành cây kia vút
tới thật nhanh cắm sâu vào vai gã, hút khô phân nửa huyết dịch, một cánh tay
khô quắt lại rớt xuống, giờ đây gã đã tàn phề, bệnh tình hệt như Giao Thương.
Sau đó, cành liễu lại hành động liên tục, như một cây mâu thân xuyên thủng
liên tiếp bảy tám thằng cường giả, những ai từng nói muốn tàn sát khô máu
Thạch thôn, hoặc có uy hiếp qua đều bị cành non hút rất nhiều tinh khí sinh
mạng.
“Các người đi đi!” Thạch Lâm Hổ nói.
Đám cường giả sợ run, cây liễu quá đáng sợ, cơ bản không thể chống lại, trừ
phi bẩm báo tộc chủ đến đây còn không cứ cứng ở đây thì chính là tự đi chết.
Một đám lại một đám chạy bắn khói ra khỏi Thạch thôn, thủ lĩnh nhóm bộ lạc Kim
Lang, Giao Thương của La Phù Đại Trạch cười bi thảm; lão chú của Tử Sơn Hầu,
lão người hầu của Lôi Tộc không dám nói tiếng nào, lần này bọn họ đại bại.
Chỉ có người đến từ Vân Thiên Cung mới có thể bình tĩnh, bọn họ không có bất
kỳ tổn thất nào, ông lão dắt theo hai cô bé, con mắt híp lại không nói gì
thêm. Hai cô bé nhỏ chớp chớp mắt sáng, chúng nhìn về Thạch thôn muốn nói
chuyện nhưng bị ông lão cản lại.
Nắng chiều đã sớm khuất núi, còn lại chỉ có màn đêm tối đen mịt mù, từ xa nhìn
lại, Thạch thôn được bao phủ một vầng sáng mông lung tỏa ra từ một cây liễu.
“Dân số chúng ta mấy chục triệu, lãnh địa bộ lạc mênh mông, con quái đó dám
hại chúng ta như vậy không sợ gặp họa sao?” Khi rời xa Thạch thôn được hơn nửa
cây số, có người căm hận nguyền rủa.
“Nhất định phải bẩm báo tộc chủ, để ngài tự mình ra tay, không cần quan tâm gì
nữa, xương quý Toan Nghê cùng con quỷ Tế linh này không thể tha!” Một người
không cam lòng lại nói.
Thế nhưng vừa dứt lời, mặc dù đã xa nhưng Tế linh vẫn nghe được, một cành liễu
như cành tiên phóng tới kéo theo một luồng hào quang, căng dài hơn nửa cây số
vọt đến.
“Xẹt xẹt vù vù vút.. @#$%%…!
Cứ những ai vừa nói nguyền rủa đều bị chặt ngang người, như một cây đao ma sắc
bén ngang trời chém tới, nửa người trên tạm biệt nửa người dưới, thân trên bò
lết kêu gào, máu cùng ruột xương vương vãi.
Thủ lĩnh các nhóm người cũng bị thương tích, ông lão Lôi tộc, chú ruột Tử Sơn
Hầu đều bị mất bàn tay, cổ tay bị chém ngọt, bọn họ bị cảnh cáo.
Da đầu các cường giả căng cứng, bọn chúng cũng không dám nói nhảm, cả đêm chạy
như điên, Bảo cụ được móc ra để soi đường chạy, cuối cùng cả đám mất hút trong
màn đêm tối đen của mảnh rừng nguyên thủy sâu thăm thẳm.