Thông qua cửa thánh và đạt được sự gột rửa của chân hỏa, nơi mi tâm của Hỏa
Linh Nhi lấp lánh, một dấu ấn hình Chu Tước nhỏ lấp lóe, nếu không nhìn kỹ thì
cứ ngỡ đó là hoa sen, đỏ tươi ướt át.
Mái tóc đen rối tung, thân thể trắng noãn như ngọc lấp lánh ánh sáng lộng lẫy,
thời khắc này vẻ đẹp của nàng quả thật làm điên đảo chúng sinh, có một loại mê
hoặc khiến người khác khó mà kìm chế lại được.
Cặp chân thon dài nhẹ nhàng bước tới gần đó, mùi hương cơ thể êm dịu, ánh mắt
như sao sáng ẩn bên trong có chút mê hoặc, cái tên quỷ trước mắt này sao lại
trợn tròn mắt lên thế kia? Nàng có chút đắc ý, tên này thường ngày rất kiêu
ngạo, rất là hung tàn, hôm nay lại trừng mắt ngạc nhiên, cho dù chớp mắt cũng
chẳng có lấy một cái.
“Đến thật rồi, không thể trách ta nhen, bé mập xinh đẹp, chúng ta cùng nhiệt
liệt chúc mừng thôi, cứ như thế ngươi đã đột phá được ràng buộc của cơ thể,
cùng nhau ăn mừng thôi.”
Hùng Hài Tử ánh mắt nóng rát, mở rộng đôi tay nhiệt liệt chúc mừng, nhanh
chóng tiến tới ‘ôm’ thật mạnh.
Hỏa Linh Nhi cũng chẳng muốn tiến hành cái việc gọi là chúc mừng này xí nào,
nhưng sau khi thông qua được cửa thánh thì nàng cực kỳ vui sướng, đi về phía
Thạch Hạo cũng chỉ là biểu lộ vẻ kiêu ngạo của bản thân, trêu tức cái dạng
ngốc nghếch lúc bấy giờ của tên Hùng Hài Tử này mà thôi.
Mãi tới tận sau khi ‘ôm ấp nhiệt tình’ thì nàng mới biết đã xảy ra vấn đề gì,
không thể nào trách được cái đứa nhóc hung tàn này hôm nay lại đần độn, cặp
mắt trợn tròn xoe, ánh mắt phát ra ánh dâm tặc như thế được.
“A….”
Một tiếng hét vang dội, quả thật có thể làm xuyên thủng sắt thép, nứt vỡ đất
đá, vang vọng khắp Thánh Hoàng cung cùng biển dung nham.
Cái cảm giác này… nàng thật sự là không dám tưởng tượng tới, bản thân mình
không một mảnh vải che thân, thân thể như ngà voi đều hiện ra ngoài, toàn bộ
thân thể từ trên xuống dưới đều bị người khác nhìn thấy cả.
“Tai ta muốn điếc luôn rồi.” Thạch Hạo cảm thấy lỗ tai ong ong cả lên, cánh
tay vờn quanh ôm chặc lấy ngọc thể trắng noãn này, cảm giác rất là đặc biệt,
mềm mại và thơm ngát, thấm ruột thấm gan.
Cánh tay của nó chạm vào lưng của Hỏa Linh Nhi, tiếp xúc với da thịt trắng như
tuyết ấy, cảm giác cực kỳ trơn mịn, cứ như là đang nhẹ nhàng lướt qua tấm tơ
lụa bóng loáng vậy, từ phần lưng di chuyển xuống dưới, cuối cùng cũng cảm nhận
được đường cong chập trùng đó.
Hỏa Linh Nhi rít gào, bàn tay đó đầu tiên rơi trên bờ vai đẹp của nàng, rồi
sau đó hướng xuống phía dưới chạm vào eo thon mềm mại, quả thật cứ như là điện
giật, chuyện này quả thật quá đáng ghét!
Đây đúng là cái ôm của gấu mà, hơn nữa còn táy máy tay chân, đôi tay từ trên
bờ eo thon trắng noãn từ từ hướng xuống bên dưới, khiến cho thân thể nàng cứng
đờ, đường cong lên xuống căng tròn không tài nào chịu được nữa!
(Dịch đoạn này mà cứ nóng người hẳn lên )
“Đi chết đi!”
Rốt cuộc nàng cũng đã tỉnh táo lại, đẩy mạnh Thạch Hạo ra ngoài, thoát khỏi
quá trình “nhiệt liệt chúc mừng” này, đáng ghét không ngờ nó lại dám làm như
thế.
Đôi tay của Hùng Hài Tử đang rơi trên cái đường cong lên xuống đó thì đột
nhiên bị đẩy mạnh ra sau, hai tay theo phản xạ hơi dùng sức nắm chặt lấy.
Hỏa Linh Nhi kêu lên đầy sợ hãi đồng thời thân thể run mạnh, lông tóc dựng
thẳng đứng, ngọc thể trắng như tuyết lập tức nổi cả da gà, việc này quá đột
ngột, nàng nhanh chóng thối lui.
Những chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt, hầu như động tác của hai người
đều là theo bản năng cả.
Đôi mắt của Hỏa Linh Nhi mở to, cảm giác như cả người bị lên cơn sốt, da thịt
trắng như tuyết của nàng trong chớp mắt trở nên phấn hồng, không ngờ lại xảy
ra chuyện như thế vượt ngoài sự dự liệu của người khác.
“Ngươi…” Nàng thật sự nói không nên lời.
Hung Hài Tử nhìn về phía trước, thân thể cao ráo, mái tóc rối tung, da thịt
ửng hồng, một thân đường cong hoàn mỹ, giống như là một bức họa xinh đẹp.
“Xoay người, xoay người lại!” Hỏa Linh Nhi trách mắng, vô cùng giận dữ và xấu
hổ.
Nàng nhanh chóng lấy ra một pháp khí không gian, tay rung một cái liền xuất
hiện một bộ quần áo màu đỏ rồi nhanh chóng mặc vào.
Thạch Hạo rất là tự giác, theo như lời nói của nàng xoay người đi chỗ khác,
sau đó quay đầu lại, như trước nhìn chằm chằm nàng.
“Ngươi.. xoay qua chỗ khác!” Hỏa Linh Nhi trách mắng.
“Ta làm theo những gì ngươi nói đấy chứ.” Hùng Hài Tử lẩm bẩm.
Trong ánh mắt của Hỏa Linh Nhi bừng lên ánh lửa, quả thật hiện tại nàng rất
muốn giết người, nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, che đi thân thể mềm mại
khiến người khác thèm thuồng kia lại, thế nhưng gương mặt vẫn ửng hồng, ngực
nhấp nhô, hô hấp dồn dập.
“Sao vậy, đừng xúc động quá nhen.” Hùng Hài Tử nói.
“Ngươi…” Hỏa Linh Nhi giận dữ.
Nơi đây trở nên tĩnh lặng, Hỏa Linh Nhi rốt cuộc cũng khôi phục lại yên lặng,
suy nghĩ lại chuyện vừa rồi thì cứ như muốn phát điên, hận không thể đánh tên
quỷ này một trận nhừ tử.
“Chuyện này… còn chưa xong đâu, ngươi lại đây để ta đánh một trận.”
“Được rồi.” Thạch Hạo bước tới trước.
“Dừng lại!” Hỏa Linh Nhi như nhớ ra điều gì đó vội lớn tiếng quát, thế nhưng
đã chậm, nơi đó ánh lửa vọt lên, ngọn lửa cháy hừng hực, Thạch Hạo bị nhấn
chìm vào trong.
Đây là cửa thánh, nếu muốn đi vào nhất định phải trải qua thử thách vô cùng
tàn khốc và nghiêm khắc, chín phần mười mọi người sẽ chết ở nơi này, hóa thành
tro tàn.
Có thể thấy rõ ràng, nơi cửa cung điện có rất nhiều tro tàn màu đen, có không
ít là hình người, bởi vì đây đều là những tiên hiền của Hỏa tộc khi chết đi
lưu lại.
Hỏa Linh Nhi trợn tròn con mắt, nói: “Mau lui lại!”
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi, nơi đó ánh lửa bao phủ, nếu lùi lại thì cũng sẽ bị
chân hỏa quấn quanh người khó lòng mà thoát khỏi được, loại hỏa này rất khó
dập tắt, trừ phi thông qua được thử thách thì mới biến mất mà thôi.
“Xong…” Sắc mặt của Hỏa Linh Nhi biến đổi, nàng biết rõ đây chính là thử
thách chuẩn bị cho người của Hỏa tộc, bên trong cơ thể bọn họ có máu của Chu
Tước, người có tiềm lực càng lớn sau khi đi vào thì càng đạt được nhiều chỗ
tốt.
Nếu như có thể thức tỉnh ở nơi này, thức tỉnh máu của Chu Tước thì sẽ không sợ
ngọn lửa này, ngược lại thân thể sẽ đạt được lợi ích vô cùng lớn, từ đó khi tu
tập thần thông Hỏa đạo thì sẽ tăng nhanh như gió.
Nếu không phải là người của Hỏa tộc, trong cơ thể không có huyết thống Hỏa đạo
kia, như vậy sẽ bị chân hỏa bao trùm hơn nửa là lành ít dữ nhiều.
“Đau quá.” Ngay khi vẻ mặt của Hỏa Linh Nhi biến đổi thì tiếng rên rỉ của
Thạch Hạo từ bên trong ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực kia truyền ra, tựa hồ
đang chịu phải đau nhức.
“Ngươi… không có chuyện gì hả?!” Công chúa Hỏa Quốc khiếp sợ.
Thạch Hạo nhe răng nhếch miệng, cả người đỏ tươi, bị thiêu đốt đến nổi da
không ngừng bong tróc ra, quả thật như là bị nướng chín vậy. Trước đây không
lâu gặp phải tiểu Hồng, bị nó hành hạ một trận, vốn cả người đã cháy đen, hiện
tại bị như vậy thì càng đau hơn.
Nhưng mà, nó vẫn chưa hóa thành tro tàn, ra sức chống lại phân cao thấp với
chân hỏa này.
Lúc này, những lớp da chết trên người nó bóc ra, cơ thể mới vô cùng óng ánh,
tuy rằng đau đớn thế nhưng Thạch Hạo vẫn chưa có bị thiêu đốt nứt thành bốn
miếng, trái lại dùng ánh lửa để luyện thể.
“Đúng rồi, đây mới chính là ý nghĩa thật sự nhen, dục hỏa luyện kim thân!” Hỏa
Linh Nhi đã hiểu.
Nếu không phải là người Hỏa tộc thì phải dùng cơ thể của chính mình chống lại
mới được, dùng cả tinh thần và thể xác đáng sợ nhất miễn cưỡng chịu đựng, đứng
đó rèn luyện, nếu như xông qua được thì sẽ đạt được lợi ích vô cùng to lớn.
Nàng đã nhớ, khi Thạch Hạo ở Hư Thần giới đại chiến với Thạch Nghị, nghe người
khác nói, thân thể của nó vô cùng khủng bố, đủ khả năng đứng ngang hàng với
Bất Hoại Kim Cương Thân của Tây Thiên giáo.
Thời khắc này, tinh thần và thể xác của nó đang thể hiện sự mạnh mẽ tuyệt đối
của mình, xứng với cái tên dục hỏa luyện kim thân!
“Thật mạnh, đây là những việc làm vĩ đại mà những cường giả cái thế trong
truyền thuyết thời Thượng Cổ mới có thể làm được.” Hỏa Linh Nhi than thở, vô
cùng giật mình, tên quỷ này có thể sánh vai cùng với những người thuộc hàng
ngũ mạnh nhất thời Thượng Cổ.
“Đau chết ta rồi…” Hùng Hài Tử hét lớn, nhưng bất luận thế nào đi nữa thì
cũng chẳng phải là người đang chuẩn bị thành tro tàn cả.
Nó không có máu của Chu Tước, không có quan hệ với thể chất Hỏa đạo, hiện tại
đang dựa mà sự mạnh mẽ của máu thịt chính mình để chống đỡ lấy, ngọn lửa từ
làn da của nó chậm chậm thấm vào rồi thiêu đốt phủ tạng bên trong, sau đó lại
vào trong cốt tủy, đây chính là “chân hỏa” của giới tu hành, không gì không
thiêu cháy, thế nhưng không thể tiêu diệt được cơ thể nó.
Thời gian trôi qua, cuối cùng những lớp da cháy đen toàn thân đều bóc hết ra
ngoài, lộ ra lan da thịt trắng hồng lấp lánh ánh sáng, bên trong những khớp
xương phun ra lửa rồi nơi đó từ từ bình tĩnh lại.
“Bụp” một tiếng, một ngọn lửa cuối cùng đã tắt, nơi thánh môn trở nên an bình,
Thạch Hạo nhe răng nhếch miệng, vừa nãy cả người đau nhức thế nhưng trải qua
tai nạn này thì thương thế tựa hồ nhanh chóng lành hẳn.
Bên trong ngọn lửa này có vật chất thần tính, ban đầu cứ như là đao chém vào
trên cơ thể nó, nhưng cuối cùng nó lại như được ngâm vào trong nước mát, tẩm
bổ cho cơ thể khiến cho nó nhanh chóng phục hồi lại.
Thời khắc này, khi giơ tay nhấc chân thì Thạch Hạo cảm thấy thân thể mình mạnh
mẽ cực kỳ, ở Minh Văn cảnh thì không cần phải cố gắng tế luyện nữa, chỉ cần
chú trọng vào Đạo và Pháp là được rồi.
Dục hỏa luyện kim thân, nó trải qua quá trình này thì thân thể Minh Văn cảnh
đã thành công!
Thạch Hạo cười ha hả không ngừng, sau khi vượt qua cửa ai này đã giúp nó giảm
bớt không ít khổ công, quả nhiên sau cơn đau đớn dằn vặt sẽ đổi lấy những
thành tựu đáng có.
Rất nhanh, nó chú ý tới điểm dị thường của chính mình, toàn bộ quần áo đều bị
thiêu sạch, lúc này trên dưới đều trống trơn, cũng không phải nó quá mẫn cảm
mà là do Hỏa Linh Nhi đứng đối diện đã xoay thân thể đi hướng khác.
Hùng Hài Tử cũng chẳng hề hoang mang, lấy một bộ y phục khác mặc vào, mạnh
miệng nói: “Lần này coi như là công bằng, ngươi cũng đã nhìn lén ta rồi, thân
thể hoàn mỹ như thế này của ta trước giờ chưa ai từng thấy đâu đấy.”
Hỏa Linh Nhi chịu đựng quay đầu lại, cắn răng nói: “Ngươi.. vô liên sỉ!”
“Ta biết hiện giờ ngươi vẫn rất ấm ức, thôi vì trả hết nợ, ta cho phép ngươi
lại gần đây, cho ngươi thử cảm giác ôm ấp nhiệt liệt vậy, sao nào?” Da mặt của
Hùng Hài Tử vô cùng dày, vừa mặt quần áo vừa tiến về phía trước.
“Cái tên vô liêm sỉ!” Hỏa Linh Nhi nguyền rủa, gương mặt ửng hồng lộ vẻ không
cam lòng, rất muốn chút nữa sẽ phát hiện ra được một pháp khí vô cùng mạnh mẽ
để có thể trấn áp nó lại.
“Chẳng có chút suy nghĩ gì cả, khi ngươi thành công ta thay ngươi chúc mừng,
khi ta vượt ai thành công thì ngươi ngay cả thể hiện cũng chẳng có.” Hùng Hài
Tử lên tiếng.
“Sao da mặt ngươi lại dày như thế hả?!” Hỏa Linh Nhi trách, không muốn dây dưa
vấn đề này với nó nữa, nếu không sẽ càng khiến nàng giận dữ và xấu hổ đến phát
điên lên mất.
“Tại sao da mặt ta lại dày hả, tâm hồn ta vô cùng trong sáng, thản nhiên với
cả thế giới này, không chút suy tư. Vừa nãy trong đầu ngươi suy nghĩ ý xấu gì
đó hả? Nếu không vào địa ngục thì có ai biết được địa ngục đáng sợ, với tinh
thần đại từ bi, để ta thỏa mãn ý nghĩ bất lương của ngươi cho, giải cứu ngươi
trong bể khổ.”
“Đi chết đi, đúng là tên vô liêm sỉ có da mặt dày đệ nhất thiên hạ!” Hỏa Linh
Nhi đặt cho nó một cái tên.
Đại điện hùng vĩ, vô cùng rộng lớn, khí thế rộng rãi, nơi đây quả thật vô cùng
to lớn, không tài nào nhìn thấy điểm cuối.
Đây đến tột cùng là một tòa cung điện khổng lồ như thế nào đây, đã tự thành
một giới, sương mù lượn lờ, ánh sáng đỏ đậm lấp lánh, bọn nó một đường tiến về
phía trước, thỉnh thoảng có thấy những cây cột vô cùng to lớn đứng vững bên
trong cung điện, cứ như là đang chống đỡ cả bầu trời vậy.
Đại điện trống trải, rộng lớn không có biên giới, chỉ có hai người bọn nó tiến
về phía trước, không nhìn thấy bất kỳ sinh linh nào khác.
Đột nhiên, một tiếng tụng kinh như có như không truyền tới, chấn động hồn
phách người khác, khiến cho người ta đâm ra cảnh giác, càng đi về phía trước
thì càng đinh tai nhức óc hơn.
“Đây là thứ gì?” Thạch Hạo khẽ nói, nó chỉ mơ hồ nghe được không cách nào nắm
được chân nghĩa.
Hỏa Linh Nhi cũng nhíu mày, sau đó đột nhiên khiếp sợ, nói: “Đây là… bảo
kinh vô thượng bên trong Hỏa đạo.”