Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 35: Sốc nặng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Một đám người đều hóa đá, nói không nên lời. Việc này quá khiến người ta giật
mình rồi.

“A…”

Cánh tay của Giao Bằng đang khẽ run, cảm giác giống như đụng phải người của
một con Hống, đau như gãy xương. Nó vạn lần không ngờ tới, một thằng bé miệng
còn dính sữa lại suýt nữa đánh cho nó nằm đo đất.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, đây thật sự là một cái thôn vắng sao? Chắc chắn
là ẩn thế gia tộc từ thời Thượng Cổ rồi.

Rất nhiều người đều kiêng kỵ, nếu đúng vậy thì sẽ vô cùng đáng sợ. Ẩn thế gia
tộc tự mình ẩn cư ở trong Đại Hoang, nhân khẩu mặc dù ít nhưng ai cũng là
cường giả khủng bố.

Hai tiểu cô nương như tinh linh đó đi lên trước, con ngươi chuyển động, mặt
trái xoan mang theo nụ cười, cái trán phẳng lì, có một loại tuệ quang, một
trong số đó nói: “Tiểu đệ đệ mấy tuổi rồi?”

“Sắp bốn tuổi rồi.” Nhóc tỳ mắt to có thần, nghiêm túc trả lời, đồng thời
nhanh chóng lau đi sữa dính ở khóe miệng, vẫn còn muốn che giấu.

Cái gì, một đứa bé hơn ba tuổi, còn chưa tới bốn tuổi ư? Việc này cũng quá
kinh người rồi chứ, làm cho tất cả mọi người đều không giữ được bình tĩnh,
hàng loạt tiếng hít hơi lạnh phát ra.

Trong mắt Giao Bằng phát ra chùm sáng như dã thú, vẻ mặt cực kỳ bất thiện, hận
không thể lập tức sử dụng Bảo Thuật chí cường trong tộc để dí nhóc tỳ xuống
dưới đất.

“Tiếp!” Nó không sử dụng Bảo Thuật của Giao Tộc, vẫn dùng sức mạnh của cơ thể,
điên cuồng xông về phía trước, quyền phong gào thét, đại thụ ở gần lắc lư kịch
liệt, lá cây nhanh chóng rụng xuống.

Giống như hung thú cỡ lớn từ trong Thương Mãng sơn mạch đi ra ngoài, mang theo
một cơn cuồng phong, thanh thế của Giao Bằng rất kinh người, nhào về phía nhóc
tỳ.

“Đại ca ca vì sao lại muốn bắt nạt đệ?” Nhóc tỳ không hiểu, mắt to đen trắng
rõ ràng, rất thuần khiết cũng rất vô tội, nhìm chằm chằm Giao Bằng, cánh tay
duỗi ra đánh về phía trước.

“Ầm!”

Lần này, mọi người thấy rõ ràng, thằng bé dễ thương này sử dụng quả nhiên là
sức mạnh cơ thể thuần túy, không có trộn lẫn sức mạnh của Bảo Thuật, cứ thế mà
đẩy ngang ra. Song, sự mạnh mẽ của lực đạo, sự điên cuồng mãnh liệt của kình
khí khiến người ta tặc lưỡi, ‘ầm ầm’ một tiếng đánh lui Giao Bằng.

Thiên tài tới từ La Phù Đại Trạch không ngừng lùi lại, bước chân rơi xuống,
trên mặt đất khe nứt xuất hiện lớp lớp, cánh tay của nó đang co giật, kịch
thống làm cho nó phát ra một tiếng hừ nặng nệ.

“Thật mạnh!” Giao Bằng cắn răng, lộ ra ánh mắt khó tin. Lần này thật sự là quá
mất mặt rồi, không ngờ bị một thằng nhãi chưa cai sữa đánh bại, mặt nóng rát.

“Ha ha…” Lôi Minh Viễn hơn sáu tuổi liền cười trên nỗi đau người khác.

Nhưng trừ nó ra, những người khác đều không thể cười nổi, nếu nói Giao Bằng là
thiên tài, vậy đứa bé này là gì?

“Đứa bé này tiềm chất kinh người, nếu ra đại chiến trường giữa các chủng tộc
lớn, nói không chừng thật sự có thể…” Có người khẽ nói.

Một đám trẻ nghe thế đều chấn động, cứ nhìn nhóc tỳ mãi. Thiên tài như bọn nó
xác định là sẽ phải đi cái chiến trường đáng sợ đó, sớm muộn có một ngày phải
đối mặt.

“Khục…” Tộc thúc Tử Sơn Thọ của Tử Sơn Hầu ho khan, ông ấy có bối phận cực
cao, sở hữu quyền thế khổng lồ, mà lúc này lại mặt mày hiền hậu, mở miệng nói:
“Cháu trai, cái làng này gọi là gì?”

“Thạch Thôn.” Nhóc tỳ trả lời dứt khoát.

“Có thể để chúng ta vào nghỉ một lúc, uống ngụm nước được không?” Tử Sơn Thọ
vẻ mặt hòa nhã hỏi.

Lúc này Giao Bằng đã bị người đàn ông của La Phù Đại Trạch đó kéo lại, không
để nó xung động. Mà cường giả các tộc khác cũng đều bước lên, muốn tra rõ ràng
ngôi làng kỳ quái này.

“Thật dễ thương.” Hai tiểu cô nương giống như tinh linh sớm đã đứng cùng một
chỗ với nhóc tỳ, thích thú vô cùng, véo mặt của nó.

“Tiểu tỷ tỷ, các tỷ đang làm gì thế?” Tiểu Thạch Hạo né tránh.

“Dẫn bọn tỷ vào làng xem một chút được không?” Hai tiểu cô nương hỏi.

“Sao thế nhóc tỳ?” Người lớn ở trong thôn xuất hiện, đi về phía sơn lâm.

Cuối cùng, cường giả tới từ các thế lực lớn như Tử Sơn Tộc, La Phù Đại Trạch
đều đi vào Thạch Thôn, nhìn khắp nơi, nhất là cây liễu già.

Song, cây liễu cháy đen lại không có chút ba động nào, cho dù có người âm thầm
truyền niệm thì nó cũng không để ý.

Đi vào trong thôn, những cường giả này nghi hoặc, nhà đá, đường đá xanh, những
thứ này thoạt nhìn rất bình thường, cũng không có chỗ nào kỳ lạ, không khác
với thôn làng hoang vắng bình thường lắm.

“Ô, cái đỉnh này rất cổ, chắc chắn đã trải qua năm tháng dằng dặc, có tuổi rất
lớn rồi.” Tử Sơn Thọ tới từ lãnh địa của Vương Hầu, thân là tộc thúc của một
đại Vương Hầu, tự nhiên kiến thức rộng rãi.

Mấy cái đỉnh ở trong thôn tràn đầy nét cổ xưa, có khắc các loại điểu thú ngư
trùng, cổ xưa mà tự nhiên, khiến rất nhiều người chú ý.

“Những cái đình này dường như rất bất phàm, bình thường các cháu dùng để làm
gì?” Người đàn ông trung niên tới từ La Phù Đại Trạch mở miệng hỏi.

“À, mấy cái này là dùng để luyện sức ấy mà.” Nhị Mãnh trả lời, vừa nói vừa
nâng một cái đỉnh nặng ngàn cân lên.

Mọi người thót tim, một thằng bé tám chín tuổi dễ dàng nhấc đỉnh nặng ngàn
cân, ở trong các tộc lớn mặc dù không coi là gì nhưng ở sơn thôn thì lại rất
khó lường.

Hơn nữa, xem ra tất cả bọn trẻ này đều không đơn giản.

Nhóm cường giả này lại một lần nữa hoài nghi, đây lẽ nào thật sự là một ẩn thế
gia tộc? Thật là thần bí!

Nhị Mãnh vốn đã gần như có thể nâng được đỉnh đồng ngàn cân, trải qua tẩy lễ
bằng chân huyết của Toan Nghê, sức mạnh tăng lên rất nhiều, làm việc này tự
nhiên dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng những cường giả này lại không biết thế, họ cho rằng đứa trẻ nào cũng như
vậy. Phải biết rằng trong tộc của họ, thiên tài cũng là hữu hạn, không phải ai
cũng giống như là Giao Bằng hay Tử Sơn Côn.

Đại đa số bọn trẻ đều không thể so với Nhị Mãnh, mới tám chín tuổi mà sức đã
mạnh như vậy, có thể coi là khá xuất sắc rồi.

“Đại thúc, thúc dẫn theo con Phi Giao đó là giữ để ăn hay là muốn dùng để
luyện chân huyết vậy?” Nhị Mãnh ngáo ngơ hỏi.

“Thằng ranh con mày biết gì? Đừng có mà nói lung tung!” Cha của Nhị Mãnh ‘bốp’
một tiếng vỗ vào đầu nó, nói: “Hung Giao giống thế này không thường thấy lắm,
khẳng định là mới thuần, phải dẫn về nuôi, sinh ra hết đám Giao con này đến
đám Giao con khác. Như vậy giữ để ăn hay luyện chân huyết mới gọi là kế sách
dài lâu.”

Người của La Phù Đại Trạch buồn bực, vốn thấy tên đại hán đô còn này dạy con,
còn tưởng rằng hắn có thể nói ra đạo lý gì, kết quả lại được một câu nói thô
bạo như vậy. Người trong cái làng này lẽ nào đều rất biến thái ư?

Đây không phải Thụ Trư, cũng không phải Nê Ngưu, cũng không phải đồ ăn, mà là
một con hung thú siêu cấp cường đại chân chính, cực kỳ đáng sợ, ai lại nỡ chà
đạp?

Mọi người ánh mắt hừng hực, nhìn chằm chằm cha của Nhị Mãnh, muốn nhìn rõ ràng
nhưng cũng không phát hiện sức mạnh của ký hiệu, lẽ nào hắn đang giấu dốt, ẩn
đi khí tức.

“Mấy cái đỉnh này hung khí thật nồng, chắc là vừa mới nhiễm máu của Thái Cổ Di
Chủng không lâu hả?”

Con thứ tư của Lôi Hầu là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, tên là Lôi Vân
Khôn. Tư thế oai hùng, cao to cường tráng, ánh mắt có thiểm điệm màu đen hiện
lên, đi vào bên trong và đứng trước mấy cái đỉnh, lộ ra vẻ giật mình.

Cả đám người đều đi theo, nhắm mắt lại, tinh tể cảm ứng, sau đó đều kinh ngạc
mở mắt ra. Tuyệt đối có một Thú Vương khủng bố đã đổ máu, không ngờ lại chết ở
chỗ này.

“Các ngươi không phải là đã nấu một con Thái Cổ Di Chủng đấy chứ?” Thằng nhóc
Giao Bằng vừa rồi bị ăn đập, trong lòng rất buồn bực, lúc này nhịn không được
mở miệng.

“Sợ rồi chứ gì?” Nhóc thò lò mũi xanh tuổi khá nhỏ, rất bất mãn với Giao Bằng,
sau khi nghe xong liền giận kiểu trẻ con, nói như vậy.

“Hung thú gì thế?” Thiên tài Tử Sơn Côn lên tiếng, lộ ra vẻ kỳ dị.

“Một con Toan Nghê, rất mạnh luôn ý.” Nhóc thò lò mũi xanh nói.

“Thằng ngu này!” Cha nó khẽ mắng, những đã muộn rồi.

Thằng nhóc lúc này mới nhớ ra lời dặn của tộc nhân, việc về Thái Cổ Di Chủng
không thể nói lung tung, nếu không có thể sẽ có đại họa, lập tức hơi ngẩn ra,
nhỏ giọng nói: “Ta quên mất, tộc trưởng nói phải khiêm tốn.”

Nhưng rơi vào trong tai của đám cường giả thì lời này lại có ý tứ sâu xa rồi.
Đây con mẹ nó tuyệt đối là một ẩn thế gia tộc kinh khủng rồi, bởi vì người ta
nói như vậy lại là khiếm tốn chứ không phải khoe khoang.

Nếu không thì ai no cơm ấm cật mà đi ăn Toan Nghê. Loại sinh vật này, huyết
dịch hơi thuần khiết một chút là đã hung khí ngập trời, càng khỏi phải nói
Thái Cổ Di Chủng, khiến một đại tộc đều cảm thấy áp lực cực lớn, kiêng kỵ
không thôi.

“Mày tin chắc là mình đã ăn một con Toan Nghê chứ?” Giao Bằng mở to mắt hỏi,
thoáng cái đã không còn cuồng ngạo, lộ ra bản sắc hoảng hốt và tò mò mà trẻ
con nên có.

Phải biết rằng, La Phù Đại Trạch ở tình huống bình thường cũng không dám động
vào loại dị chủng cường đại như Toan Nghê. Mặc dù nó đã từng tắm qua máu giống
như vậy nhưng không đại biểu có thể ăn loại thịt này.

Bởi vì, ở trong đại tộc, Thái Cổ Di Chủng càng hiếm có thì xử lý càng phải tỉ
mỉ, mỗi một tấc máu thịt thậm chí là xương đều được nấu thành thuốc, đâu có ăn
trực tiếp như thế này.

Một đám cường giả triệt để tắt tiếng dừng hình, phải có nội tình sâu dày cỡ
nào mới dám như vậy, trực tiếp ăn thịt của một Toan Nghê chí bảo.

Tới giờ phút này, cả đám cường giả mặc dù tới từ đại tộc, kiến thức rộng rãi
nhưng nhìn mọi ngóc ngách đều nghĩ thần nghĩ quỷ, trong lòng đã chắc mẩm đây
là một ẩn thế gia tộc đáng sợ, rất chi là khó chọc.

“Tộc trưởng của các cháu đâu, ông muốn gặp mặt một phen.” Tử Sơn Thọ một thân
áo lông, đầu đội kim quan, toàn thân lởn vởn tử khí, có một loại khí thế rất
mạnh mẽ nhưng luôn luôn hạn chế, không dám quá tùy tiện ở chỗ này.

“Tộc trưởng đã bế quan rồi, trong thời gian ngắn sẽ không ra đâu.” Nhị Mãnh
nói như thực chất.

“Ranh con nói lắm thế!” Cha nó giơ ra cái tay to như quạt hương bồ vỗ ‘bốp’
một cái.

Nhị Mãnh rất ủy khuất, đây không phải là sự thật sao, đâu có dặn là không được
nói. Tộc trưởng sau khi uống bảo huyết của Toan Nghê, cảm giác ám tật trong cơ
thể dần khỏi, vì vậy đã chuyên tâm tu hành rồi.

Mấy người Tử Sơn Thọ, Giao Thương nhìn nhau một cái, vẻ mặt hiểu rõ, cảm thấy
đây khẳng định là một vị tộc trưởng khó lường, thực lực càng cường đại thì
thời gian bế quan sẽ càng dài.

Cuối cùng, một đám người lại nhìn về phía cây liễu già. Ngôi làng thần bí như
vậy, cây liễu này cắm rễ ở đây thì chắc cũng sẽ rất phi phàm?

“Đây là một Tế Linh đúng không, gọi nó như thế nào vậy?” Lôi Vân Khôn cẩn thận
hỏi.

“À, cứ gọi là Tế Linh thôi, hoặc gọi là Liễu Thần.” Bì Hầu trả lời, lời của
trẻ con là thật nhất, tự nhiên càng dễ khiến người ta tin.

“Cái gì, Liễu Thần sao?” Một đám cường giả suýt nữa nhảy dựng lên. Ngay cả
loại Vương Hầu tộc thúc quyền thế to lớn, thực lực mạnh mẽ như Tử Sơn Thọ cũng
khiếp vía mà lảo đảo.

Ngôi làng thì thần bí, tên hiệu của Tế Linh thì khủng bố… Việc này khiến cả
đám người đều sốc nặng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận