Bên trong hồ dung nham xuất hiện hàng loạt điểm sáng chói mắt, từng đàn Cá mặt
trời bơi lội, cảnh tượng có chút dọa người, từ trước tới nay Thạch Hạo chưa
từng thấy nhiều Cá mặt trời như thế, số lượng ở đây cũng phải tới mấy ngàn
con.
Trước kia, nếu có thể bắt được hơn một trăm con thì đã được coi như là được
mùa bội thu rồi, nhưng nếu so sánh với hiện tại thì đó quả thật là hai cấp độ
hoàn toàn khác nhau.
“Quả thật là quá nhiều, không biết có phải hay không toàn bộ Cá mặt trời đều
ẩn trốn ở bên trong cái hồ lớn này.” Một thiếu niên thán phục.
Chúng nó tới nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì chút ít mồi nhử đó không coi là gì
cả, một bộ phận tới trước khi đi qua thì đã ăn sạch sẽ.
Ánh sáng vàng lóe lên, chúng nó lại tiến vào sâu trong đáy hồ rồi biến mất
không thấy tăm hơi, nếu như có thể luyện hóa hết mấy ngàn con cá thần này thì
sẽ được bao nhiêu chất lỏng thần tính đây?
“Phải đánh một ván thật lớn!” Nhiệt huyết của mấy thiếu niên kia cũng sôi trào
theo.
Sau khi Thạch Hạo bình phục lại sau sự kinh ngạc thì nó lặng lẽ ngồi đợi, sợ
quấy nhiễu những sinh linh trong hồ lớn này, sau đó nó bắt đầu bố trí ở xung
quanh, trước tiên là khắc xuống một ít phù văn cần thiết.
Nó gọi mấy vị thiếu niên kia tới hỗ trợ, đưa cho bọn họ một ít bảo cụ mạnh mẽ,
đến thời điểm đó thì sẽ đồng loạt ra thay ngăn chặn, bởi vì có quá nhiều Cá
mặt trời, một người khẳng định không thể nào bắt hết được.
Hơn nữa, bầy cá này lại lớn như thế, hơn phân nửa là xuất hiện Cá mặt trời
vương có đạo hạnh cao thâm, một khi bắt được nói không chừng sẽ xảy ra phảng
kháng kịch liệt và xuất hiện đại chiến.
Rốt cuộc, nó bố trí đâu vào đó, sau đó tiến lên phía trên hồ lớn bắt đầu quăng
mồi nhử với diện tích lớn hơn, mỗi một bột phấn mồi nhử hạ xuống thì sáng lên
lấp lánh.
Thạch Hạo cũng không có ở lâu mà nhanh chóng rời đi, ẩn mình trong bóng tối,
đợi chờ bầy cá xuất hiện.
Quả nhiên, một lát sau ánh vàng chói mắt lại xuất hiện, dung nham màu đỏ dần
phai màu, bầy cá nổi lên, miệng lớn nuốt vào những miếng mồi nhử óng ánh này,
đồng thời tạo ra một ít hiện tượng kì lạ ở nơi đây.
Những con Cá mặt trời này đều là những sinh linh không phải bình thường, đạo
hạnh của chúng đã có từ lâu, khi xuất hiện và tụ tập cùng một chỗ, rồi cùng
nổi lên trên mặt dung nham thì dâng lên những làn khí lành lượn lờ như tia
chớp, bắt đầu hô mưa gọi gió.
Những áng mây đen lớn xuất hiện và trút xuống từng trận mưa dung nham, nơi đây
có vẻ vô cùng quỷ dị, trong đó còn có một luồng tia chớp thô to ầm ầm đánh
xuống.
Bên trong bầy cá có con dài tới nửa mét, cũng có những con xông thẳng lên
không trung nuốt lấy hào quang được phóng ra từ đám mây đen kia, cảnh tượng
hiếm thấy khiến người xem trợn tròn con mắt.
Thạch Hạo biết, không thể chờ thêm được nữa.
Lúc này, những khu vực gần hồ lớn này liền có người phóng tầm mắt nhìn lại, lộ
ra vẻ nghi ngờ, nói: ” Đó là cái gì vậy? Qua xem một chút.”
“Ồ, là một loại cá thần, hình như ta từng nghe nói là nó đã xuất hiện ở đây
rồi thì phải, hơn nữa còn là một bầy lớn.” Cầm đầu đám người này là một thiếu
niên trên đầu mọc ra sừng ngọc, ánh mắt nóng bỏng, vung tay lên nói; “Phong
tỏa nơi này lại cho ta, chớ có để lộ tin tức, chúng ta tới bắt thôi.”
Mọi người tập tức hiểu rõ, nên nhanh chóng hành động!
“Thiếu chủ, hình như bên khác cũng có người tiến tới, hồ này quá lớn chúng ta
phong tỏa không được.” Có người vội vàng nhắc nhở, lộ ra vẻ sốt sắng.
Quả nhiên, bóng người lập tức nhiều hơn, một hướng khác cũng có một nhóm sinh
linh nhân số còn nhiều hơn cả bọn họ.
Đánh sinh linh này có thân thể hình người thế nhưng lại mọc ra bốn mắt, hiển
nhiên là một bộ tộc mạnh mẽ của vực ngoại, bọn họ tới bên hồi, mấy người cầm
đầu lộ vẻ kích động, nhìn chằm chằm vào kim quang trong hồ lớn.
“Ồ, không ngờ là Cá mặt trời mà còn nhiều như thế nữa, nếu như bắt hết toàn bộ
thì ta chắc chắn sẽ đạt tới một cảnh giới đáng sợ.” Một trong số người cầm đầu
còn trẻ tuổi kích động đến nổi bốn mắt đỏ rưc, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Trên thực tế cũng không chỉ có hai phe thế lực, cuối cùng có nhóm thứ ba xuất
hiện nhìn chằm chằm về hồ lớn, vẻ mặt không chút thân thiện, hận không thể lập
tức chiếm làm của riêng.
Đến lúc này, Thạch Hạo cũng đã động thủ, nếu không thì sẽ không còn kịp nữa,
cả người phát sáng, ánh lửa bao phủ giống như là một điện thần, khống chế chén
Hóa Thiên nhảy thẳng vào trong dung nham, bắt đầu đánh bắt.
Ba nhóm người ngựa kia cũng không nói nhiều, tất cả đều vọt tới cướp lấy Cá
mặt trời.()
“Các ngươi là người nào, đây chính là Cá mặt trời mà chúng ta dụ chúng tới,
các ngươi không thể cướp.” Thiếu nữ mắt to tức giận, nên biết, vì những miếng
mồi nhử kia mà bọn họ đã cực khổ mấy ngày liền, đại chiến với những sinh linh
hung tàn nhất, vất vả lắm mới gom góp được mồi nhử để dẫn dụ Cá mặt trời, kết
quả lại bị người khác tới giành phần.
“Ồ, ở đây còn có một người đẹp.” Có người cười khẩy.
“Đừng có nói nhảm, mau mau bắt lấy Cá mặt trời đi, không được để chúng chạy
thoát, những thứ này đều là vật vô giá!” Có người quát lên.
“Đám người các ngươi, chớ có ngu mà làm ẩu, nhanh nhanh bắt đi!” Có người lớn
tiến quát mắng.
Nơi này trở nên hỗn loạn, từng đám người vọt tới, ánh mắt đỏ rực, điên cuồng
cướp lấy đàn Cá mặt trời này.
Trước kia Thạch Hạo bày xuống một ít trận văn thế nhưng chủ yếu là giúp cho
mấy vị thiếu niên phe mình bắt đàn cá này, rất khó mà ngăn cản được đám người
kia.
Ba thế lực đánh tới gần, không chỉ có cướp lấy Cá mặt trời mà còn ra tay với
mấy người thiếu niên kia, tình thế bây giờ rất nguy cấp.
Thạch Hạo thở dài, truyền âm cho bọn họ và kêu họ tránh lui, đừng nên chống
lại, mình nó cũng đủ bắt hết rồi.
“Đừng đuổi, mau chóng bắt lấy đàn Cá mặt trời này đi, thiếu một con thì tổn
thất nghiêm trọng đi một phần.”
“Đúng, chính sự quan trọng hơn, đúng là trời giúp chúng ta, đây chính là phần
thưởng tốt nhất của trời xanh mà!” Những người này cười to, ba thế lực phòng
bị lẫn nhau, cũng không có truy đuổi đám thiếu nữ mắt to kia nữa.
Thạch Hạo lạnh nhạt, một mình chiếm cứ một khu vực, dùng chén Hóa Thiên điên
rồi ra tay điên cuồng, từng con Cá mặt trời bị giam cầm rồi bị hút vào bên
trong.
“Ồ, có chút bản lĩnh.” Có người kinh ngạc, liếc nhìn nó.
“Ầm!”
Đột nhiên, ánh sáng màu vàng trong hồ tăng vọt, mấy con cá lớn hơn nửa mét bắt
đầu làm loạn, tạo nên những cơn sóng dung nham cuồn cuộn, mang theo một lượng
lớn phù văn.
Lúc này có nhiều người bị cuốn vào bên trong, họ kêu lên thảm thiết rồi hóa
thành xương khô, máu thịt gân xương đều tan biến. Cùng lúc đó, những tia chớp
ở giữa không trung trở nên điên cuồng, mây đen cuồn cuộn đè ép xuống dưới, tấn
công những người này.
Trong nháy mắt tiếp theo, ánh sáng màu vàng trong hồ lại càng thêm chói mắt,
toàn bộ Cá mặt trời đều bị làm cho tức giận, mấy ngàn con bạo động phóng ra
phù văn.
“Không xong, mau lui lại!”
“Xoẹt” một tiếng, hàng loạt phù văn từ trong hồ vọt mạnh lên đánh về phía
không trung, lúc này gần nửa số người bị nổ tung, vỡ thành vô số mảnh, không
đỡ nổi một đòn.
Không phải những người này yếu, mà do bầy Cá mặt trời quá mạnh, ở trong đó có
mấy con là lão yêu nhiều năm, hơn nữa còn là một bầy cá khổng lồ như thế, phù
văn hợp lại thì tạo ra uy thế không thể tưởng tượng nổi.
Những người sống sót đều là kẻ mạnh, trong mắt họ lộ ra vẻ hung hăng, điên
cuồng điều khiển bảo cụ công kích từ ngoài biên giới, đánh tan bầy cá rồi bắt
đầu bắt giữ.
Ban đầu, khi bầy cá mạnh mẽ này hợp lại cùng nhau thì sẽ tạo ra uy thế kinh
người, thế nhưng một vùng dưới hồ dung nham bị người khác đánh hạ khiến cho
bọn chúng hoảng loạn. Thạch Hạo ẩn nấp mà đi, không hề gây ra một tiếng động
nào, mười đại Động Thiên cùng mở ra, ổn định lại một nhóm thuộc bầy cá rồi lấy
ra chén Hóa Thiên điên cuồng bắt giữ.
Mà ba thế lực kia cũng mạnh mẽ không kém, trong đó có một người hầu tuổi đã
già đạt tới cảnh giới Minh Văn hậu kỳ, vô cùng mạnh mẽ.
Đàn Cá mặt rối loạn lớn, bị chia thành nhiều nhóm khác nhau, còn những người
này thì điên cuồng bắt giữ, đương nhiên trong quá trình này cũng gặp phải sự
đánh trả của chúng, chết và bị thương mấy người.
“Bùm!”
Tia điện lấp lóe, dung nham ngập trời, cuối cùng đàn cá tản ra bốn phương tám
hướng mà chạy trốn.
Ai cũng không muốn buông tha, bọn họ điên cuồng ra tay, một đường vừa đuổi
theo vừa đánh, liên tiếp bắt được một cách thuận lợi, thậm chí còn bắt được
mấy con cá lớn.
“Xoẹt!”
Mãi cho tới khi xuất hiện một luồng ánh sáng vàng đánh ông lão có cảnh giới
Minh Văn hậu kỳ thành tro bụi, lúc này bọn họ mới ngơ ngác rồi nhanh chóng
dừng lại, và sau đó là cấp tốc bỏ chạy.
Sâu trong hồ lớn có một đoàn ánh sáng óng ánh, hết sức rực rỡ, mạnh mẽ vô
cùng, nơi đó có một con cá đã trở thành một vị Vương thật sự, dài tới hơn một
thước, nó cứ như là một con rồng vàng vậy.
Thạch Hạo rất giật mình, con Cá mặt trời này quá mạnh, sợ còn đáng sợ hơn
nhiều những vương hầu bình thường, nó trực tiếp hợp nhất cùng Bất Diệt Kim
Thân, muốn thử xem có chống lại được con Cá mặt trời này không.
Không hề nghĩ rằng, linh giác của con cá này quá mạnh mẽ, cuối cùng nó ngấm
ngầm chịu đựng, rồi dẫn dắt đàn cá còn lại chìm sâu vào trong đáy hồ, hướng về
nơi xa và biến mất trong hồ dung nham.
“Xin chào vị đạo huynh này.” Một thiếu niên ở trên đầu mọc ra một cái sừng
hướng về phía Thạch Hạo chào hỏi.
Lúc này, ba thế lực tụ tập lại lần nữa, thế nhưng số lượng cũng không còn
nhiều, mỗi một thế lực cũng chỉ còn lại sáu bảy người mà thôi, hơn nửa đã chôn
vùi trong hồ.
Thạch Hạo không thèm để ý, đám người này làm hỏng chuyện tốt của nó, tới tranh
cướp nơi nó.
“Vị đạo huynh này, ngươi có thể hay là không bỏ qua vật yêu thích của mình,
bán hết những con Cá mặt trời mà ngươi đã bắt được cho chúng ta hay không?”
Một bên khác, người trẻ tuổi của tộc bốn mắt mở miệng, hơn nữa còn nháy mắt ra
hiệu với những tộc nhân khác hòng ngăn chặn đường lui của Thạch Hạo, phòng
ngừa nó chạy mất.
“Các ngươi muốn ăn một mình hay sao?” Phe nhóm thứ ba mở miệng, đây là Nhân
tộc(tộc Người) đến từ vực ngoại, thực lực bất phàm, hiển nhiên xuất thân từ
những giáo phái lớn, cầm đầu là hai thiếu nữ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
“Như thế thì đã sao, ba nhà chúng ta chia đều.” Người trẻ tuổi của tộc bốn mắt
lên tiếng.
“Dựa vào cái gì, tộc một sừng ta đến đây trước tiên, cũng là người phát hiện
đàn cá này trước tiên, thuộc về chúng ta.” Thiếu niên đầu mọc một sừng nói.
Thạch Hạo thờ ơ lạnh nhạt, những người này tưởng rằng nó làm một mâm thức ăn,
cơ bản chẳng thèm để ý tới nó, cứ thế thương lượng chia cắt ra sao.
“Trước tiên nhìn xem thử hắn bắt được mấy con Cá mặt trời rồi tính tiếp.” Một
trong hai thiếu nữ lên tiếng, muốn Thạch Hạo phải tự mình dâng lên Cá mặt trời
mà mình đã bắt được.
Thạch Hạo cười lạnh nói: “Ta cũng có ý này, các ngươi cũng nên đưa ra Cá mặt
trời mà mình đã bắt được để cho ta nhìn xem thử số lượng bao nhiêu, nếu như có
thể bù đắp được sự tổn thất của ta thì bỏ qua, nếu như không thì toàn bộ nhảy
vào hồ làm mồi nuôi cá luôn!”
Nó hoàn toàn bộc phát, sớm đã chịu đựng đám người này lắm rồi, không chỉ phá
hoại đại sự bắt giữ Cá mặt trời của nó mà còn muốn cướp sạch của nó, hơn nữa
còn muốn giết người diệt khẩu.
Nó vừa nói ra lời này thì khiến cho ba thế lực giật mình, nên biết bọn họ đã
từng thăm dò qua, đám thiếu nữ mắt to kia vì sợ hãi mà đã bỏ chạy hết, chỉ còn
lại một người như nó thì lợi hại thật hay sao?
Nhưng bây giờ thì không được đúng cho lắm, khí thế người này phát ra sao lại
khiến người khác bất an như vậy.
“Ông bạn, hay là quên đi thôi, hôm nay đã có chỗ mạo phạm kính xin rộng lòng
tha thứ.”
“Xin lỗi Đạo huynh, hôm nay chúng ta cũng có chút thô lỗ, sau này còn gặp
lại.”
Những người này vẫn đang thăm dò, đồng thời cũng có một số người cảm thấy
không đúng lắm nên muốn rút lui.
“Xin lỗi thì không cần, nhưng Cá mặt trời phải hiến dâng lên.” Thạch Hạo nói
với giọng lạnh lùng.
“Ngươi đừng nên khinh thường người khác quá đáng đấy!” Thiếu niên một sừng
trầm giọng nói.
“Là ai khinh người quá đáng, mồi nhử là do ta thả xuống, còn các ngươi thì
thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, sau đó còn muốn tính toán cả ta nữa, nếu
không dạy bảo các ngươi thì quả là một nỗi khổ của ta đó.” Thạch Hạo nói với
giọng lạnh lẽo, mấy ngày nay nó đã bỏ biết bao tâm huyết công sức vào thứ mồi
nhử này.
“Ra tay, giết hắn!” Thiếu niên một sừng luôn luôn là người không muốn chịu
thiệt, tuổi trẻ bồng bột, đặc biệt sau khi tiến vào Hoang Vực thì cảm thấy
mình có thể làm việc mà không cần phải sợ ai.
Xung quanh đó, mấy người trung niên cũng nhíu mày thế nhưng cuối cùng vẫn nghe
theo mệnh lệnh, ra tay cùng một lúc.
“Đúng là đồ không biết sống chết, không có tiến vào Hư Thần giới quan sát trận
chiến đó à, đúng rồi, nghĩ tới việc gần đây các ngươi mới tiến vào đây nên
chắc cũng không lo nổi những chuyện khác.” Thạch Hạo nói.
Mấy người trung niên này hết sức lợi hại, đều là kẻ mạnh có cảnh giới Hóa Linh
hậu kỳ, nhìn như trung niên nhưng thật ra họ đều đã hơn bảy tám mươi tuổi rồi,
thời gian tu đạo rất lâu.
“Ầm!”
Bọn họ hợp lực điều khiên một cái lò đỏ rực trấn áp về phía Thạch Hạo, ở bên
trong bay ra từng chùm lửa, hơi thở tỏa ra rất kinh khủng.
Thạch Hạo lạnh lùng, cả người nó phát ra ánh đen, trong mi tâm bay ra một con
cá màu đen thế nhưng chỉ dài hơn một tấc, là do phù văn hóa thành, mang theo
sóng biển màu đen ngập trời.
Nó đang thử nghiệm uy lực của bảo thuật Côn Bằng, ầm một tiếng, con cá thần
dài hơn một tấc kia vẫy đuôi liền chấn cho chiếc lò đỏ rực kia nổ tung.
“Cái gì?” Tất cả mọi người khiếp sợ.
Tiếp theo, con cá đó bơi lội, há miệng phun ra một dòng nước màu đen, dòng
nước đó hóa thành sức mạnh của Mặt Trăng, bao phủ lấy mấy người trung niên kia
lại.
“Không!”
Bọn họ kêu to rồi cả người bị đóng băng lại, bọn họ không ngừng điều khiển phù
văn, thi triển những thần thông mạnh nhất nhưng cơ bản đều không có tác dụng.
Rất nhanh, mấy người này bị đóng băng rồi sau đó nứt ra từng miếng, hóa thành
những hạt bụi màu đen, bị tiêu diệt ngay tại chỗ.
Thiếu niên một sừng kia kêu to, bị dọa đến nổi sắc mặt trắng bệch, run sợ tới
tận trong linh hồn, xoay người bỏ chạy, Thạch Hạo đuổi theo rồi giơ chân, một
cước đạp rơi hắn xuống mặt đất.
“Cho rằng lời nói của ta là gió thổi bên tai à, dâng lên những con Cá mặt trời
mà các ngươi đã đạt được, để ta nhìn xem có thể bù đắp lại tổn hại của ta hay
không.” Thạch Hạo nói rất lạnh lùng, đồng thời nhìn về hai phe khác.
“Đạo huynh, chúng ta nhận lỗi, chuyện vừa nãy là bọn ta có lỗi, chuyện gì cũng
từ từ rồi nói.” Người trẻ tuổi của tộc bốn bắt mở miệng, vẻ mặt cực kỳ khó
coi.
“Ta không muốn phí lời, bỏ lại bảo cụ, dâng lên Cá mặt trời, như vậy có thể
cân nhắc tha chết cho ngươi.” Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Một bên khác, hai thiếu nữ Nhân tộc đến từ vực ngoại dẫn theo mấy vị người hầu
già, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, một trong hay người vẫn mạnh miệng như trước,
nói: “Ngươi cũng nên biết chúng ta đến từ Phiêu Miểu cung, cũng có chút giáo
thống cho nên không phải ngươi có thể quát mắng được, cẩn thận nếu không lại
rước tại họa lớn cho sư môn của ngươi đó.”
“Rầm!”
Trong nháy mắt, Thạch Hạo dùng bảo thuật Côn Bằng nhanh chóng lướt ngang cơ
thể tiến tới sát bên cạnh, tung một cái bạt tai, đánh nàng bay ngược ra ngoài,
nói: “Ta ghét nhất người khác uy hiếp ta.”
Thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp há hốc miệng, sau đó la hét: “Phiêu Miểu cung
chuẩn bị tiến vào Hoang Vực, ngươi chính là đang rước họa cho sư môn của ngươi
đấy!”
“Ầm!”
Thạch Hạo đá một cước ở trên không, đá văng nàng ra xa mấy trăm trượng, ngã ầm
trên mặt đất, trong miệng rụng vài cái răng, nói không nên lời.
“Giết hắn!” Một thiếu nữ khác kêu lên, bởi vì nàng đã nhìn ra được, không thể
nào chống lại được, không bằng chiếm lấy thế chủ động liên hợp với người của
tộc bốn mắt.
Trận chiến sau đó bùng phát, không thể nào tránh khỏi được, con cá thần màu
đen dài một tấc kia bơi lội, hàng loạt bảo cụ lần lượt nổ tung, vài tên người
hầu già mạnh mẽ đều bị tiêu diệt.
“Bụp!”
Thạch Hạo một cước đạp xuống, đạp chết một thiếu nữ.
Mỗi phe chỉ còn lưu lại đúng một người, bởi vì nó còn có lời muốn hỏi.
Khi kiểm kê lại chiến lợi phẩm Thạch Hạo rốt cuộc nở nụ cười, những người này
tuy rằng quấy rầy việc đánh cá của nó thế nhưng tổn thất cũng đã bù đắp lại,
những người này tổng cộng bắt được năm sáu trăm con.
Hơn nữa, chính nó cũng bắt được hơn ngàn con, đây coi như là một mùa bội thu.
Trên thực tế, cho dù không bị quấy rầy thì nó cũng không thể tóm hết toàn bộ
được, nhiều nhất cũng ở con số này mà thôi.
Thạch Hạo cũng không có vội thẩm vấn mà trấn áp bọn họ lại rồi thua vào trong
pháp khí, sau đó bắt đầu dùng chén Hóa Thiên luyện hóa Cá mặt trời.
Cuối cùng, bên trong chén nhỏ xuất hiện chất lỏng màu vàng óng ánh, vô cùng
rực rỡ, tinh hoa thần tính chảy xuôi, lần thu hoạch này vượt quá sức tưởng
tượng của nó, khiến cho nó vui mừng không thôi.
Thạch Hạo lại bế quan, tìm một nơi thật bí mật để tăng cao tu vi, khi nó trở
ra thì đã đột phá và tiến vào cảnh giới Minh Văn hậu kỳ!