Điềm lành từ trên trời hạ xuống, một đóa hoa sen màu xanh được sinh ra ở trong
không trung , hương thơm kỳ lạ lượn lờ, cả trời đất trở nên rực rỡ, tràn đầy
không khí an lành.
Một con đường rộng lớn màu vàng trải dài ra và hạ xuống trước mặt mọi người,
từ nơi đó có một bóng người đang đi xuống, oai phong và nghiêm túc, cao to và
thần thánh, cứ như là Chân Thần đang tuần tra vậy.
Mọi người đều ngẩn ngơ ra, cảm thấy miệng lưỡi khô cứng, đây là sao, từ lúc
nào Hư Thần giới lại xuất hiện tình huống kỳ lạ như thế này?
Gợn sóng này rất kịch liệt, lan tràn đến khắp nơi, khiến cho chiến đấu tạm
dừng lại, bóng người này đứng ở trên con đường rộng lớn màu vàng nhìn xuống
những người bên dưới, như là Thần Linh từ thời Thượng Cổ vậy.
“Các ngươi đang phá hoại cân bằng của Hư Thần giới, nếu như không dừng lại thì
sẽ bị trừng phạt.”
Toàn thân hắn đều được hào quang thánh khiết bao phủ, khi hắn nói chuyện thì
những tiếng nổ ầm ầm vang lên cứ như là tiếng sấm nổ, khiến cho màng tai của
mọi người đều đau nhức.
Mọi người nghẹn họng trừng mắt, thông qua những lời nói này mọi người đều nhận
định được một kết luận vô cùng kinh người, đây chính là sinh linh bên trong Hư
Thần giới, hắn đang canh giữ vùng không gian này.
Đây là… Thần sao?
Khi nghĩ tới vấn đề này thì mọi người đều dựng đứng lông tóc, sau đó là dòng
máu sôi trào, chuyện này quả thật quá kinh người, quả thật muốn người khác
nhịn không được mà hét lên thật dài.
Hư Thần giới có ý chí của mình, hiện tại hiển hóa ra ư?!
Tương truyền, thần linh mà tiên dân thời Thượng cổ cúng bái đã dùng sức mạnh
tinh thần để xây dựng nên vùng thế giới này, cũng có người nói đây là thế giới
sau khi thành Thần, tràn đầy bí ẩn.
Ở quá khứ, có mấy ai từng thấy cảnh tượng như thế này?!
Hiện tại sinh linh bên trong Hư Thần giới xuất hiện rồi còn hóa thành người,
nói ra những lời này thật sự khiến cho người khác chấn động không nói nên lời.
Con đường màu vàng rộng lớn nối thẳng tới bầu trời, lộ ra hơi thở khiến người
khác phải kính nể, đặc biệt mà bóng người kia giống như là một ngọn núi đè ép
tất cả mọi người bên dưới.
Cả người hắn sáng lấp lánh, đứng sừng sững nơi đó khiến cho người khác sinh ra
cảm giác cao cao không thể với tới, hắn lại mở miệng, nói: “Các ngươi có vài
lựa chọn, một là rời đi, hai là tiếp tục chiến đấu và sẽ bị ta trục xuất.”
Những lời này vừa ra khiến người khác kinh hãi, hai người này đã vượt qua cực
cảnh, nếu như tiếp tục chiến đấu thì sẽ ảnh hưởng tới quy tắc và xích thần
trật tự nơi đây, sinh ra ảnh hưởng không tên.
Đây cũng là một loại vinh quang đối với hai vị thiếu niên Chí tôn này, đồn
thời đó cũng là một loại phiền phức, dù cho có nói gì đi nữa thì việc khiến
cho Hư Thần giới phải hạ xuống ý chí để can thiệp cũng làm cho người khác phải
thán phục.
Mọi người khó mà bình tĩnh được, nhiều năm trôi qua ai có thể làm được điều
này, khiến cho Hư Thần giới phải làm như thế?
Chuyện này.. quả thật không biết nói gì, đây là một chiến tích huy hoàng đủ để
ghi vào trong sách sử.
Mọi người nơi đây đều ngậm miệng lại, không dám nói tung tung, nếu không phải
có một bóng người cứ như là Thần từ trên cao nhìn xuống, đè ép người khác thở
không thông thì nơi đây sớm đã sôi trào lên rồi.
Nhưng mà, trong lòng mọi người cũng có chút thất vọng, đại chiến của thiếu
niên Chí Tôn bị bỏ dở, e rằng khó có thể tiếp tục được.
Giữa sân, Thạch Hạo và Thạch Nghị đều trầm mặc không nói lời nào, cả hai đều
đối đầu nhau với vẻ mặt lạnh lùng.
“Còn có lựa chọn thứ ba, vậy hãy tiến vào chiến trường Thiên Không đi.” Bóng
người oai phong đứng trên con đường màu vàng rộng lớn mở miệng nói.
Chuyện này khiến trong lòng mọi người phải suy nghĩ, rất nhiều người hoài
nghi, đó là một nơi như thế nào, vì sao lại chưa từng nghe nói qua?
Lúc này chỉ có mỗi sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn là chấn động, bởi vì họ từng
nghe các tiền bối cường giả nói qua, sau khi hồi tưởng lại thật kỹ thì mới
biết được đó là địa phương như thế nào.
“Chiến trường Thiên Không…” Một con Ly Long già nói, hắn là một vị sinh linh
thuần huyết, toàn thân rực rỡ và đỏ đậm, thân rồng đang cuộn tròn trong mây
trắng, tâm thần tập trung cao độ.
“Đó chính là chiến trường được các kẻ mạnh cấp Thánh quyết đấu với nhau thời
viễn cổ!”
“Không sai, Thần Linh cũng chiến đấu ở nơi đó!”
Xa xa, có một vài sinh linh thuần huyết nói nhỏ với nhau, sau khi nói ra những
lời như thế thì khiến cho những người xung quanh khiếp sợ, họ không ngờ rằng
lại có nơi bí mật như thế.
Chiến trường Thiên Không, là một khu vực hùng vĩ ở bên trên bầu trời, đó là
một chiến trường thần thánh, những trận chiến đấu cao cấp nhất khi xưa đều
được tiến hành ở nơi đó.
Rất nhiều người lộ ra vẻ ngạc nhiên, tuy rằng hai người thiếu niên này đều
được xưng là Chí Tôn thế nhưng cũng chỉ so sánh với bạn cùng trang lứa mà
thôi, làm sao có thể sánh vai cùng thánh nhân và thần nhân của thời Thượng Cổ
chứ?
Vị sinh linh của Hư Thần giới này tại sao lại làm như thế, làm vậy cũng thật
quá đề cao hai người này rồi.
“Chiến trường Thiên Không, không riêng là nơi của các đại nhân vật thời Thượng
Cổ quyết chiến, cũng là nơi quyết đấu của các sinh linh đã vượt qua cực cảnh,
chỉ là năm tháng trôi qua rất ít được sử dụng tới.” Bóng người đứng trên con
đường rộng lớn có ánh sáng màu vàng kia lên tiếng, âm thanh nổ vang rung động
cả trời cao.
Rất nhiều thế lực lớn cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là những kẻ mạnh của Thái Cổ
Thần Sơn đều cảm thấy toát mồ hôi, ở thời viễn cổ những bộ tộc của bọn họ có
thể sinh ra những Chí Tôn vô địch và có thể tiến vào nơi đó để chiến đấu,
nhưng cho đến hôm nay, chiến trường này gần như đã bị lãng quên.
“Ngoài ra, khi chiến sự được mở ra với vực ngoại, chiến trường Thiên Không
cũng sẽ là nơi quyết đấu.” Bóng người đầy uy nghiêm kia lên tiếng.
“Võ đài chiến đấu cấp Thần?” Mọi người giật mình, sau đó là chấn động, họ lập
tức hiểu ra mọi chuyện.
Liên quan tới truyền thuyết này thì mọi người cũng chẳng hề xa lạ, cứ cách một
đoạn thời gian thật dài thì trong các đại vực sẽ có va chạm và tranh tài, xuất
hiện những tuyệt thế thiên tài quyết đấu với nhau.
Tục truyền, đây là một một nhóm người trẻ tuổi được xưng là có thể thành Thần,
bọn họ chiến đấu ở trên võ đài và võ đài đó được định nghĩa là cấp Thần, thì
ra đó là chiến đấu ở trên chiến trường Thiên Không.
Nhắc tới võ đài chiến đấu cấp Thần, cặp mắt rất nhiều người trở nên đỏ rực,
bởi vì có thể nhận khen thưởng vô cùng phong phú, chỉ cần có thể đặt chân lên
thì đã có thể nắm giữ một loại tư cách và sẽ được nhận ban thưởng.
Nói thật, những người này cũng không có biết gì về chiến trường Thiên Không,
thế nhưng chuyện về võ đài chiến đấu cấp Thần thì họ lại biết được, nó có rất
nhiều truyền thuyết và cám dỗ, đồng thời cũng tràn đầy nhiệt huyết và tình
cảm.
Tục truyền, mỗi khi đến thời loạn lạc thì sẽ xảy ra va chạm giữa các vực lớn,
võ đài chiến đấu cấp Thần sẽ xuất hiện ở các vực, đến thời điểm đó cũng không
phải là một vực tranh hùng mà có rất nhiều vực cùng đại chiến với nhau.
Võ đài chiến đấu cấp Thần, đó mới là tranh tài chân chính, là giao phong của
các thiên tài tuyệt được xưng là sáng chói nhất của các vực, đó là cuộc đại
chiến kịch liệt nhất, nhiệt huyết nhất.
Những tuyệt đại thần nhân, vạn cổ tuyệt diễm, tiên tử khuynh thế, đều sẽ leo
lên võ đài này, đến thời điểm đó có thể tranh bá với quần hùng, trong vạn hoa
khoe sắc.
Mọi người làm sao không kinh hãi cho được? Nếu chiếu theo tình huống trước mắt
thì Hoang Vực sẽ đại loạn, dựa theo suy đoán này nói không chừng các vực khác
cũng gặp phải sóng gió rất lớn, đến thời điểm đó rất có thể sẽ có chinh chiến.
Một khi các vực va chạm, võ đài chiến đấu cấp Thần chắc chắn sẽ được mở ra,
lúc ấy các vực mới thật sự chú ý, quần hùng cùng tranh giành, mỹ nhân cùng
xuất hiện, những người trẻ tuổi có phong thái của các vị thánh chuyển thế sẽ
hiện ra!
Thời khắc này, sinh linh của Hư Thần giới đề cập tới chiến trường Thiên Không
này là có ý gì đây?
Chẳng lẽ võ đài chiến đấu cấp Thần đã phủ đầy bụi bặm kia lại chuẩn bị mở ra,
con tim tất cả mọi người đều đập loạn, họ trở nên căng thẳng và chờ mong.
Thạch Hạo đứng đối mặt với Thạch Nghị với khoảng cách rất xa, vẻ mặt của hai
người chẳng hề có cảm xúc nào, chỉ là trong ánh mắt lưu chuyển ngân hà, tàn ra
hơi thở khiếp người.
“Chiến trường Thiên Không không phải là thiên thài ngạo thị một vực thì không
thể nào đăng lâm, chỉ cần có thể tới nơi đó thì đều có khen thưởng…” Bóng
người trên đại lộ kim quang lên tiếng, không nhanh không chậm giải thích.
Tin tức mà bóng người này tiết lộ ra khiến cho Thạch Hạo và Thạch Nghị chấn
động. Trước kia bọn nó dùng bia đá để nói chuyện cùng nhau tự nhiên đã sáng
lập ra một vài kỷ lục, đó là có khen thưởng, thế nhưng đến hiện tại cũng chưa
từng ban xuống, hiện tại bóng người này đã nói rõ ràng, nếu như tiến vào chiến
trường Thiên Không, toàn bộ khen thưởng đều có thể tích lũy, cuối cùng có thể
sẽ ban xuống một món quà thật lớn.
“Ta muốn biết, ngươi là ai?” Thạch Nghị bình tĩnh hỏi.
Chuyện này khiến cho mọi người ngẩn ra, họ nín thở, ai cũng muốn biết thân
phận của hắn.
Bóng người cao lớn trên con đường lớn có ánh sáng vàng kia nói với giọng lạnh
lùng, tâm tình của hắn chẳng có gì đặc biệt, tự giới thiệu bản thân, nói: “Ta
là Vực Sứ.”
Hư Thần giới cũng có chia đại vực, đối ứng với thế giới hiện thực.
Từ lời nói của hắn thì bước đầu có thể nhận định, hắn có quyền hành rất lớn,
tựa hồ vô cùng ghê gớm.
“Trách nhiệm của ngươi là gì?” Biểu hiện của Thạch Nghị vẫn trầm ổn như trước
kia, cũng chẳng vì thân phận của đối phương mà trở nên sợ hãi, hắn mở miệng
hỏi lần nữa.
“Ta là một luồng ý chí của Hư Thần giới, phụ trách việc bảo vệ vùng không gian
này.” Hắn nói.
Hơn nữa, Vực Sứ còn giải thích thêm, ví dụ như hắn từng trục xuất Thạch Hạo,
chuyện này khiến người ta ngạc nhiên.
Hùng Hài Tử đứng nhe răng ở phía xa xa, liếc chéo Vực Sứ một cái, cũng chẳng e
sợ gì cả, thậm chí còn mang theo vẻ khiêu khích.
Sau một khắc, Thạch Nghị âm thầm nói chuyện với luồng ý chí này, hỏi hắn nếu
như tiến vào chiến trường Thiên Không thì có thể tiếp tục đạt được khen thưởng
thần bí năm đó không.
Thạch Nghị từng phá kỷ lục đáng sợ, từng được ban thưởng một vật gì đó vô cùng
thần bí, người của Vũ tộc từng nói qua vật phẩm đó cũng chẳng kém hơn thần thư
đồng thau.
“Nếu ngươi có thể chiến thắng được đối thủ ở chiến trường Thiên Không thì
ngươi sẽ nhận được phần thưởng.” Đây là câu trả lời của Vực Sứ.
Hầu như trong lúc đó, Thạch Hạo cũng âm thầm hỏi thăm, tích lũy khen thưởng có
đạt được sách đồng thau hay không, nên biết nó vừa mới sáng lập mấy hạng kỷ
lục.
“Nếu ngươi có thể chiến thắng được đối thủ ở chiến trường Thiên Không thì sau
này sẽ được ban thưởng.” Vực Sứ trả lời với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Thạch Hạo liếc nhìn hắn một cái, lẩm bẩm: “Năm đó không chỉ trục xuất ta, lúc
ta đột phá mười Động Thiên còn thèm muốn khen thưởng của ta, không tử tế gì.”
Vực Sứ trừng mắt, trong con ngươi lấp lánh phù văn, khí hỗn độn tràn ngập, cực
kỳ kinh người!
Đây là một luồng ý chí của thế giới được xây dựng từ sức mạnh tinh thần của
các Thần, nó vô cùng thần bí, rất nhiều người đều muốn biết về nó, mà Thạch
Hạo cũng thế nên nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Cuối cùng, Thạch Hạo hỏi một câu, nói: “Khi nào thì tiến vào chiến trường
Thiên Không?”
Nó biết, hỏi những cái khác sẽ chẳng có đáp án, không bằng cứ quan tâm đến vấn
đề trước mắt đã.
Cũng lúc đó, ánh mắt Thạch Nghị trở nên đỏ rực, hơi thở của hắn ác liệt nhiều
hơn cả trước đây, trong mắt cũng chứa một loại chờ đợi, tựa hồ như hắn rất
khát vọng và muốn sớm được bước vào đó, bởi vì hắn muốn đạt được khen thưởng
thần bí một lần nữa.
“Một tháng sau.” Đây chính là đáp án mà Vực Sứ đưa ra.
Thạch Hạo và Thạch Nghị liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều giữ bình tĩnh, cũng
chẳng nói gì, chỉ yên lặng đứng nhìn.
Mà những sinh linh đứng gần đó im lặng trong giây lát rồi sau đó hoàn toàn sôi
trào, mặc kệ bóng người đáng sợ đứng trên con đường lớn màu vàng kia nhìn
xuống, nơi đây vẫn trở nên ồn ào.
Đây là một việc lớn, nhất định sẽ chấn động cả Hoang Vực, mà hết thảy những
chuyện này cũng chỉ là sự bắt đầu cho một trận phong ba đáng sợ.
Bởi vì, mọi người đều biết rõ cái chiến trường kia báo trước được thứ gì!
Con đường màu vàng biến mất, Vực Sứ cũng không thấy đâu, mà thiên địa cũng
không hỗn loạn, rất nhiều quy tắc và xích thần trật tự đều nhạt đi.
Thạch Nghị đi tới phía trước, sau đó hắn nâng chân và bước lên một bước, một
chân quét về thiếu niên đang đứng phía trước.
Vẻ mặt của Thạch Hạo trở nên lạnh lùng, hắn thong dong đối phó, cả người rực
sáng cứ như là vật dẫn của đại đạo, khí tức lưu chuyển đầy mạnh mẽ và sâu
không lường được.
Hai người bọn họ đã khống chế sức mạnh, không có đột phá sức chiến đấu đến cực
điểm của từng người, không có khiến cho vùng hư không này trở nên hỗn loạn lần
nữa.
Đây chỉ là một trận chiến mang tính thăm dò, không phải là quyết chiến.
Hai người hóa thành hai tia sáng quấn quanh nhau, tốc độ vô cùng nhanh, hai
người đánh nhau không ngừng nghỉ gần nửa canh giờ.
Cuối cùng, trận chiến này kết thúc, hai thiếu niên Chí Tôn đều ho ra máu, lảo
đảo rút lui.
Đây không phải là quyết chiến thế nhưng đủ để khiến cho tất cả mọi người ở đây
phải chấn động, quyết đấu vừa nãy khiến mỗi người đều rung động trong lòng.
Rốt cuộc trận chiến cũng kết thúc, tất cả mọi người đều chờ mong chiến trường
Thiên Không sẽ mở ra, như vậy chính là mở đầu của cuộc chiến cấp Thần!