Thời gian trôi qua nhiều năm, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hai thiếu niên
Chí Tôn rốt cuộc lại gặp nhau, cả hai đều đã thay đổi, hai người đứng đối mặt
với nhau ở một khoảng cách rất xa.
Thạch Nghị, tư thế hào hùng, tuy chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng không
thấp hơn người trưởng thành là bao nhiêu, thân thể của hắn cao ráo và cường
tráng, chỉ nhìn sơ qua đã làm cho người khác cảm thấy hắn giống như là rồng
trong loài người.
Thiếu niên này vô cùng thận trọng, đôi mắt cứ như là ngân hà, hai con ngươi
lấp lánh, ánh mắt trong veo, năm tháng trôi qua, thậm chí hắn đã có được khí
hỗn độn!
Còn Thạch Hạo thì ngược lại, có một chút non nớt, mái tóc màu đen hơi có chút
rối tung được thả dài ở trước ngực và sau lưng, ánh mắt của nó rất sáng, nhìn
qua rất rực rỡ, nó nở một nụ cười ôn hòa trên môi.
Nhưng mà, ý cười của nó đã lập tức thu lại, bởi vì kẻ địch đứng ở trước mặt
rất đáng sợ, đã qua nhiều năm như vậy nhưng nó vẫn đang tìm cách vượt qua gã.
Không sai, Thạch Hạo rất mạnh, thiên tư vượt qua người thường, thế nhưng dù
sao đi nữa thì việc tu hành của nó cũng muộn mấy năm, từ nhỏ đến lớn nó không
ngừng tu luyện một cách gian khổ, hi vọng có thể mạnh lên nhanh chóng, nó biết
rõ chỗ nghịch thiên của Trùng Đồng, cho nên chưa bao giờ dám xem thường hay lờ
là cả.
Ngay khi gặp nhau, hai người nhìn chằm chằm lẫn nhau, trong con mắt bùng nổ ra
hào quang rực rỡ, vô cùng kinh người!
Rất nhiều người rút lui, bao gồm cả sinh linh của hồ Ma Linh đều kinh ngạc
thốt lên, nhắm hai mắt lại rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, bởi vì hơi thở của hai người tràn ra khiến
người khác phải hoảng sợ, sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn cũng có chút chịu
không được, nơi đó thật sự rất khiếp người.
“Keng!”
Khi ánh mắt giao nhau, những âm thanh vang vọng cứ như là tiếng kiếm reo, bùng
phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như từng luồng kiếm khí đang va chạm với nhau,
phát ra những tiếng leng keng điếc tai.
Đặc biệt là Thạch Nghị, hai tròng mắt của gã vô cùng đáng sợ, mọi người đứng ở
nơi xa xa nhìn tới nhưng lại có cảm giác như đang đối mặt với vực sâu Thái Cổ,
linh hồn muốn trầm luân vào trong đó.
Rõ ràng có một chùm sáng đang tỏa ra, thế nhưng mọi người lại cảm thấy mình
như đối mặt với hai cái miệng giếng, họ muốn hiển tế cả linh hồn của chính
mình cho nó.
Một khi Trùng Đồng được mở ra, từng sợi ký hiệu lấp lánh, từng luồng xích thần
trật tự lượn lờ, khiến cả trời đất trở nên khác trước, tựa như đang thay đổi
quy tắc của cả thiên địa!
Loáng thoáng, bên trong Trùng Đồng tựa như đang có nhật nguyệt bị hủy diệt, có
ngân hà được hình thành, tràn đầy tuyệt vọng và cũng hàm chứa sinh cơ, khiến
cho người khác cứ như là con thiêu thân lao vào ngọn lửa, muốn kính dâng tất
cả của mình.
Cặp mắt này quá mức khủng bố, ngay cả vương hầu nhìn vào cũng phải khiếp sợ.
“Bụp!”
Phía sau, có rất nhiều người ho ra đầy máu, ai cũng đều là cao thủ thế nhưng
lại bị thương nặng, họ không thể chịu nổi uy thế của cặp mắt đó.
Việc này khiến mọi người ngỡ ngàng, bọn họ đứng ở bên ngoài chiến trường nên
chỉ phải nhận có một chút uy thế thôi mà đã bị như vậy, nếu vậy một thiếu niên
đứng ngay trung tâm thì phải chịu áp lực như thế nào đây?
“Răng rắc”
Mấy người đứng phía trước lấy ra bảo cụ với mục đích bảo vệ bản thân, thế
nhưng họ không nghĩ rằng pháp khí vừa đem ra thì lập tức rạn nứt rồi nổ tung,
cảnh tượng này khiến người khác sởn cả gai ốc.
Những người này rút lui, khóe miệng chảy máu tươi, ấn tượng về chuyện khủng
khiếp này đã khắc sâu vào trong lòng họ, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Đây chính là Trùng Đồng, ảnh hưởng được tạo thành từ nó lớn như vậy đấy!
Thạch Hạo đứng ở giữa sân, con ngươi của nó sâu thẳm như những vì sao, quả
thật nó đang chịu phải xung kích rất lớn, con mắt của đối phương như muốn nuốt
lấy thần trí người khác, lại diễn biến ra đất trời, hủy diệt và tân sinh như
cùng tồn tại với nhau.
Trong lúc vô tình, con mắt của Thạch Hạo chợt thay đổi từ thâm thúy trở nên
hừng hực, con mắt hóa thành từng chiếc chuông có màu vàng óng ánh.
Cùng lúc đó thần thức của nó cũng như thế, hóa thành một chiếc chuông hoàng
kim thật lớn, tiếp theo đó toàn bộ thân thể cứ như đã “hóa đạo”, trở thành vật
dẫn của Đạo.
“Cooong…”
Một tiếng chuông reo vang lên giống như được buông xuống từ chín tầng trời,
tuyên truyền giác ngộ, âm thanh ngân vang, phảng phất như từ trên Thần giới ầm
ầm cuốn tới, gột rửa hồn phách của mọi người.
Giờ phút này, rất nhiều người sắp trầm luân vào đó thì đột nhiên họ giật mình
tỉnh lại, tất cả hơi ngơ ngác rồi nhanh chóng lui lại.
“Coong…”
Lại thêm một tiếng vang lên, như là chiếc chuông vàng Đại Lữ, khiến người khác
giác ngộ, luồng âm này như là gợn sóng nhanh chóng khuếch tán.
(Chú thích: Đại Lữ là một bảo vật thời Chu)
Trong đôi mắt của Thạch Hạo có một chiếc chuông màu vàng, lúc này nó đang lay
động giống như muốn thay thế cả con ngươi, trở nên hừng hực và sâu thẳm, khiến
người khác kinh ngạc và nể sợ.
Cùng lúc đó, thân thể của nó cũng giống như vậy, xương cốt đồng thời vang lên
những âm thanh như tiếng rồng ngâm hổ gầm khiến người khác điếc tai, thêm vào
ở trên chiếc chuông kia làm tâm thần của mọi người bị chấn đống.
Lúc này, không cần nói tới những người khác, cho dù là vương hầu hay là sinh
linh của Thái Cổ Thần Sơn đều rất khâm phục, tuy tuổi Thạch Hạo còn nhỏ thế
nhưng lại có trình độ bực này rồi.
Thân thể như chuông lớn, tâm tình hoàn mỹ, đối mặt với áp lực của Trùng Đồng,
quyết đấu với thiếu niên sánh vai với thần nhân Thượng Cổ, nó vẫn thong dong
và trấn định như trước.
Thạch Hạo cứ như là một con Chân Long đang ngủ đông, đứng yên nơi đó, lần đầu
tiên đối kháng lại không hề rơi vào thế yếu, nên biết rằng nó đang đối mặt với
sức mạnh đáng sợ nhất của Trùng Đồng.
“Đệ đệ, người còn chưa đủ trình độ.” Thạch Nghị lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười
lạnh, nói: “Ta chỉ là nhìn ngươi một cách bình thường, uy thế của Trùng Đồng
vẫn chưa có biểu hiện ra,”
Câu này vừa ra, khiến toàn bộ nơi đây đều yên tĩnh lại, không có một tiếng
động, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, hắn có nói thật hay không? Lỗ chân lông
của mỗi người đều tỏa ra khí lạnh.
Nếu là thật, vậy Trùng Đồng sẽ khủng bố đến cỡ nào?
Vậy thì còn chiến đấu lần nữa ư? Quả thật chẳng có chút phần thắng nào, nghĩ
tới sự đáng sợ của hắn rất nhiều người xuất hiện cảm giác vô lực, không thể
không thần phục.
Sắc mặt của Thạch Hạo rất bình tĩnh, chẳng hề có chút thay đổi nào, sau đó
gương mặt của nó lộ ra ý cười, ánh sáng lóe lên, trong lòng bàn tay nó xuất
hiện một vật.
Đó là một con mắt, ban đầu còn lờ mờ thế nhưng nó hơi điều khiển thì lập tức
bùng phát ra thần uy!
“Trùng Đồng, rất lợi hại phải không, ta cũng có một viên, thế nhưng ngày
thường toàn dùng để đập người không à.” Khóe miệng Thạch Hạo vểnh lên, cứ thế
lên tiếng.
Mọi người chấn động!
Chuyện này… quả thật làm người khác kinh sợ, sao nó cũng có một viên Trùng
Đồng? Hơn nữa còn lấy ra, cơ bản không có che giấu, điều này chứng minh nó tự
tin mình sẽ chiến thắng sao?
Mọi người kinh hãi, đồng thời cũng lộ ra vẻ quái dị, dùng mắt thần để đánh
người, xem đó là hòn đá viên gạch hay sao? Không ngờ nó có thể nói ra những
lời này.
Thạch Nghị rất bình tĩnh, không có vui hay tức gì cả, tâm tình cũng chẳng chập
chờn xí nào, gã vô cùng bình tĩnh, nói: “Chỉ là một con mắt của thần nhân mà
thôi, cũng chỉ là một vật chết nó khó mà có thể phát huy được một hai phần uy
thế thật sự.”
Mọi người thán phục, uy thế chỉ có một hai phần mười thôi sao? Thế nhưng con
mắt này trải qua việc điều khiển của Thạch Hạo rõ ràng hơi thở đã rất là khủng
bố rồi, khiến người khác muốn dập đầu quỳ lạy.
“Vậy hả, thế thì ngươi hãy để cho ta nhìn thử thế nào mới là sức mạnh thật sự
của Trùng Đồng.” Thạch Hạo nói một cách bình thường, chẳng hề e ngại chút nào.
“Đệ đệ, nếu như ngươi muốn nhìn xem sức mạnh thật sự của Trùng Đồng thì ta có
thể giúp ngươi, nhưng mà trước tiên ngươi phải vượt qua sự khảo nghiệm của ta
đã, nếu không thì ngươi không có cơ hội đâu.” Thạch Nghị mang theo loại ngạo
mạn, biểu lộ ra sự tự tin của mình và khinh thường đối thủ.
“Nếu ngươi còn có chiêu gì thì cứ thi triển ra hết đi, ta sẽ đỡ lấy toàn bộ.”
Thạch Hạo bình tĩnh nói, tuy rằng nhỏ hơn vài tuổi thế nhưng khí thế của nó
chẳng hề yếu chút nào, rất có tư thế quân lâm thiên hạ
“Được!”
Thạch Nghị dứt lời thì thân thể của hắn như biến thành một con giao long, vọt
thẳng lên trời rồi giơ lên nắm đấm, đánh một quyền về phía của Thạch Hạo, mãnh
liệt và mạnh mẽ, quyết chí tiến lên, đây là tư thế duy ngã độc tôn!
“Ầm!”
Thạch Hạo cũng bay lên trời cao mà không hề né tránh, nâng quyền lên đánh đỡ,
đây là va chạm thật sự, không hề có vẻ giả tạo hay đẹp mắt gì cả.
Trong chớp mắt, giữa hai người như có một vầng thái dương bị nổ tung, cơn mưa
ánh sáng chiếu xuống vô số, xung kích mười hướng.
Sức mạnh của cuộc quyết đấu vừa rồi vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt mà
khắp nơi đã nổi lên cuồng phong, ánh sáng như ngân hà, phù văn xen lẫn như
những tia chớp, nhấn chìm cả nơi đây.
“Ầm ầm!”
Nơi này là hồ Ma Linh, bên cạnh đó còn có cấm chế, những đại trận được bày
xuống gần đó bị phá vỡ, những kiến trúc hùng vĩ sụp đổ.
Mọi người xem chiến đấu đã lùi ra đủ xa thế nhưng vẫn bị kình phong đập vào
mặt, phù văn xẹt qua hư không như ánh cầu vồng, cuồn cuộn đi đến trước mặt mọi
người.
“Mau lùi lại!”
Đám người hoảng hốt, đây có còn là sức chiến đấu của cấp bậc Hóa Linh không?
Thật sự quá nghịch thiên, khiến mọi người chấn động đến mức cơ thể không kìm
được phải run rẩy.
Hào quang hừng hực, luồng ánh sáng như mặt trời kia phóng ra những dòng điện
phá hủy một cấm địa trước hồ Ma Linh, khe nứt lan tràn cứ như là những cái vực
sâu vậy.
Mấy tòa núi đá bên hồ đã hoàn toàn biến mất dưới những cơn gió nắm đấm kia,
tất cả hóa thành bụi phấn, có thể thấy được trình độ đó đã khủng bố đến mức
nào rồi.
Khi màn sáng tản đi, hai người cẩn thận nhìn nhau, mỗi người đứng một phía,
bên dưới mặt đất xuất hiện những vết nứt, còn có những dấu chân, hai người lùi
ra không xa cũng không gần nhưng vừa đúng một trăm trượng.
Đòn đánh này, bọn họ ngang sức ngang tài!
Thạch Hạo rất rung động, nó đột phá cực cảnh, nắm giữ thân thể mạnh mẽ nhất,
đây là một trong những lá bài tẩy của nó, ai có thể so sánh được? Nó không hề
nghĩ rằng vị tiểu ca ca này cũng có thân thể khủng bố như thế!
Không nói cái khác, nếu chỉ dùng thân thể để chiến đấu thì chắc chắn sẽ là một
cuộc ác chiến, đối phương không hề yếu hơn nó.
Vẻ mặt của Thạch Nghị không có chút cảm xúc nào, con mắt của hắn càng thêm sâu
thẳm hơn, trong lòng của hắn cũng chấn động khá lớn, năm đó Thạch Hạo chỉ là
một đứa trẻ nằm thoi thóp, sinh mệnh bị suy yếu, giờ đây nó không chỉ còn sống
mà đã trưởng thành tới mức này, khiến hắn vô cùng chấn đông!
“Xoẹt!”
Trong nháy mắt hai người thay hình đổi chỗ, ở trên không trung lại xảy ra vài
cú va chạm kịch liệt, sau đó hai người lại tách nhau ra và để lại rất nhiều
bóng mờ, tốc độ của họ nhanh đến mức khó tin.
Cả hai dừng lại lần thứ hai, vẻ mặt bọn họ đều chẳng có cảm xúc gì, vì cảm
nhận được sự mạnh mẽ của đối phương, cho nên ai cũng vô cùng nghiêm túc.
Thạch Hạo, thân thể phát sáng óng ánh, hơi thở ổn định, bình tĩnh không một
chút gợn sóng, không thể nhìn ra điều gì.
Thạch Nghị, thân thể ố vàng, có hào quang màu vàng nhạt lưu chuyển, hơi thở
khủng bố đang tràn ngập, khiến cho hắn càng thêm kinh người hơn.
“Hắn đạt được Kim Thân dịch, quả nhiên vận may của hắn rất cao.”
Xa xa, có một cô gái áo trắng như là tiên giáng trần nói nhỏ, cô ta nhìn ra
được thân thể màu vàng nhạt của Thạch Nghị, con mắt có hào quang kinh người
lưu chuyển tựa hồ rất là giật mình, người này chính là Nguyệt Thiền tiên tử,
nàng cũng đã tới.
“Xem ra lúc ở Thượng Cổ Thánh Viện hắn đã thu hoạch rất lớn, đạt được thứ
chẳng hề tầm thường ở Bổ Thiên giáo.” Bên cạnh nàng, Ma Nữ cũng nói nhỏ.
Kim Thân dịch cực kỳ quý giá, cho dù trong Bổ Thiên giáo cũng được xưng là
thần dịch giá trị không thể ước lượng, mỗi một đời cũng chỉ có vài người mới
có thể dựa vào thứ này để gột rửa.
Nói cách khác, người mà đạt được Kim Thân dịch để gột rửa thì chắc chắn là
chính thống trong chính thống, tương lai có khả năng đứng đầu một giáo, thân
phận hiển hách và cao quý.
Ma Nữ cười trên sự đau khổ của người khác, nói: “Tỷ tỷ, ngươi có đối thủ cạnh
tranh rồi, không cần nói đến việc ngươi đang tìm hắn, chính là ngươi không có
dẫn hắn về Bổ Thiên giáo thì tôn giả của các ngươi cũng sẽ tự thân dẫn hắn về
giáo thôi.”
Nguyệt Thiền tiên tử rất bình tĩnh, nói: “Hắn là một người có vận may rất cao,
nếu như trở về Bổ Thiên giáo của ta thì có lẽ sẽ tạo nên một đoạn thần thoại
huy hoàng.”
“Không hẳn à nhen, nếu như hắn trở về giáo rồi cùng tranh chấp với ngươi thì
sao? Trong các ngươi nhất định sẽ có một người ngã xuống, trừ phi ngươi… cam
nguyện hồng tụ thiêm hương*, bỏ vị trí đó rồi lui về phía sau, lưu lại một
đoạn giai thoại, ha ha.” Ma Nữ cười rất là vui vẻ.
(*): Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.
Nguyệt Thiền tiên tử không thèm để ý tới việc nàng đang gây xích mích, thản
nhiên nói: “Cho dù thế nào thì Bổ Thiên giáo chúng ta lại có thêm một vị đệ tử
kiệt xuất, Tiệt Thiên giáo các ngươi cũng chỉ có thể nhìn mà chẳng thể làm
được gì.”
“Ầm!”
Hai người đánh nhau ở giữa sân, va chạm với nhau mấy chục lần, rồi lần nữa
tách nhau ra, kết quả vẫn ngang tài ngang sức như trước.
“Ha ha…” Thiên Hồ tiên tử nở nụ cười nhìn chằm chằm Thạch Hạo đang ở giữa
trận đấu, nói: “Xem ra cơ thể hắn chính là tự mình tu thành, ta còn tưởng rằng
hắn cũng từng nhận được sự gột rửa của Kim Cương dịch chứ, ta rất chờ mong
nhen!”
Kim Thân dịch của Bổ Thiên giáo với Kim Cương dịch của Tây Thiên giáo chính là
bảo dịch danh chấn thiên hạ, trải qua việc gột rửa này thì có thể nắm giữ thân
thể bất phôi!
“Quả thật là do chính bản thân hắn tu thành.” Nguyệt Thiền tiên tử thở dài,
nàng nhìn chằm chằm vào Thạch Hạo trong cặp mắt xinh đẹp kia bắn ra hào quang
sáng ngời, trong lòng nàng cũng bị chấn động mạnh.