“Nơi này có thể vào Hư Thần giới không?” Thạch Hạo hỏi.
“Tự nhiên là có rồi, ngay cả Tế Linh của quốc ta cũng xuất hiện từ nơi đây,
tắm rửa qua hào quang Thần thì làm sao không thể tiến vào Hư Thần giới được
chớ.” Nói tới đây, Hỏa Linh Nhi lộ vẻ mặt khác thường, nói: “Trước đây ngươi
từ nơi nào tiến vào Hư Thần giới thế, ta cảm thấy không phải là con đường
thông thường?”
Thạch Hạo cười gượng, quả thật không phải là con đường bình thường, nơi nó
tiến vào hoàn toàn khác với người bình thường, nơi đó là một vùng phế tích.
Hơn hai năm thời gian qua đi, lần thứ hai Thạch Hạo tiến vào Hư Thần giới, cảm
nhận rất khác nhau, nghĩ tới những việc trước kia nó đã làm nên không thể tiến
vào Hư Thần giới, bị đuổi ra ngoài, nhịn không được lộ ra ý cười.
Sơ Thủy Địa, người đến người đi, vẫn náo nhiệt như thế, vẫn là khuôn mặt xa
lạ, hầu như không nhận ra một ai.
Thạch Hạo từ từ bước đi không có gấp gáp gì, không ngừng tìm kiếm xung quanh,
rốt cuộc ánh mắt của nó sáng lên, nhìn thấy hai người quen cũ, họ vẫn còn ở
nơi này.
Điểu gia và Tinh Bích đại gia, lai lịch của hai người này vô cùng quái lạ, nếu
không thì dựa vào cái gì có thể canh giữ quanh năm suốt tháng ở Sơ Thủy Địa
này, điều này khiến Thạch Hạo lộ ra vẻ khác thường.
“Hai vị vẫn khỏe chứ, thời gian dài không gặp mặt không biết các ngươi đã hại
thêm bao nhiêu người, không biết ta có hoa hồng trong đó không đây?” Thạch Hạo
cười híp mắt hỏi.
“Xẹt” một tiếng, Tinh Bích đại gia nhảy lên, quan sát cẩn thận, nói: “Là
ngươi!”
Hắn nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, rón rén bước tới như kẻ ăn trộm, nói:
“Đừng xuất hiện sớm, chờ chút nữa ta bán tin tức này, sẽ chia cho ngươi một
nửa!”
“Không thích, trừ phi là bảo thuật, hoặc là di cốt của hung thú thần huyết,
nếu không thì chẳng có sức hấp dẫn gì cả.” Thạch Hạo đáp.
“Càng ngày càng mạnh miệng, đừng quên hơn hai năm vừa rồi ai đã hợp tác cùng
chúng ta đấy.” Tinh Bích đại gia không vừa lòng.
Điểu gia cũng tiến tới, nói; “Tên nhóc nhà người thật là chẳng bình thường,
lần này tới lại định gây thêm đại họa gì nữa hả?”
Thạch Hạo liếc nhìn bọn họ, nói: “Ta giống như người hay đi gây sự à?”
“Chớ sao?” Hai người trăn miệng một lời.
Thạch Hạo trợn tròn mắt, nói; “Ta là người từ trước tới giờ chưa hề gây sự gì
cả.”
“Ta nhổ vào!” Hai người đồng thời khinh bỉ nó.
Hỏa Linh Nhi đứng đằng xa, nghe thấy thế thì nhịn không được cười phì một
tiếng.
“Được rồi, đừng có tán dóc nữa, ngày hôm nay ngươi xuất hiện thì biết ngay sẽ
xảy ra chuyện lớn gì rồi, ngươi như là ma vương hại đời xuất hiện thì làm sao
không khiến cho thiên hạ náo động chứ, tất cả mọi chuyện cứ để chúng ta tiến
hành cho.” Tinh Bích đại gia lên tiếng.
Hai lão già này! Thạch Hạo trong lòng thầm oán, thế nhưng cũng đồng ý cứ để
bọn họ thu xếp.
Thời gian không lâu, có tin tức đứa nhóc hung tàn đã quay trở về và có thể sẽ
đại chiến với Thạch Nghị.
Theo sau đó, lại có tin tức truyền ra ngoài, Thạch Hạo đang bế quan, có thể
nửa năm sau thì sẽ xuất hiện.
Hai tin tức hoàn toàn khác nhau khiến cho toàn bộ sôi sục, mọi người không
ngừng thảo luận, Hư Thần giới trở nên náo nhiệt hẳn, tất cả mọi người đều đang
mong chờ Thạch Hạo xuất hiện.
“Bầu không khí đã được nóng lên, tiếp theo nên thả ra một ít dê béo thôi.” Hai
lão già lên tiếng.
Hai người bọn họ đã quá quen với việc này rồi, cho nên để bọn họ xử lý tự
nhiên sẽ khơi dậy hứng thú của rất nhiều người, đặc biệt trước kia bọn họ cũng
có quan hệ mật thiết với Thạch Hạo nên rất dễ gợi gợi lên tò mò của người
khác.
“Con bà nó, một con sinh linh thuần huyết tìm tới cửa, chuyện làm ăn này không
hề nhỏ rồi!”
Thạch Hạo cũng không có tham dự, chỉ biết là hai lão già nát rượu kia lại đang
lừa gạt người khác và đạt được không ít chỗ tốt, các thế lực lớn cùng với sinh
linh thuần huyết đều xuất hiện cả.
“Đây chính là buôn bán công bằng, giao nguyên thủy phù cốt thì chúng ta nói ra
tin tức, nếu không thì lập tức rời đi.”
Cuối cùng, có Hoàng Kim thú xuất hiện, đây chính là người hầu của Thần sơn,
mạnh mẽ và kinh người, cả người là một bộ lông màu vàng óng, lưu chuyển hơi
thở khiến người khác sợ hãi.
Một đám Hoàng Kim thú bao vây hai lão già này, hai người cũng chẳng hề sợ hãi,
ung dung và bình tĩnh mà lừa đảo, chuẩn bị đòi lấy một tí máu của sinh linh
Thái Cổ Thần Sơn.
Cuối cùng, Thạch Hạo xuất hiện.
Sơ Thủy Địa sôi trào, Thạch Hạo giáng lâm Hư Thần giới tạo nên một cơn sóng
lớn, tất cả mọi người đều biết cuộc chiến giữa thiếu niên Chí Tôn chuẩn bị
diễn ra.
Cường giả các giáo, Hoàng Kim thú của Thái Cổ Thần Sơn… đầy tự tin bước tới,
kết quả khi thấy được Thạch Hạo thì hoảng sợ, vứt lại nguyên thủy bảo cốt đầy
trên mặt đất rồi nhanh chân chạy trốn.
Thạch Hạo xuất hiện, tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp nơi, ánh mắt mọi
người đều tập trung về nơi đây.
Nói thật, Thạch Hạo xuất hiện ở khu vực cấp thập thì không một ai dám gây sự
với nó, kể cả sinh linh Thái Cổ Thần Sơn, nó có thể một đường quét sạch.
Rất nhanh nó liền rời khỏi nơi này, tiến vào động thiên phúc địa, nơi đây đều
là cao thủ Động Thiên, nhìn thấy di tích chiến trường ngày xưa nó có chút cảm
khái.
Thạch Hạo cũng không có dừng lại, rất nhanh lại tiến vào trong khu vực của Hóa
Linh, đây là địa phương mà trước kia nó chưa từng đặt chân tới, hiện tại giáng
lâm tạo nên chú ý cho khắp nơi.
Quan trọng nhất là, Tinh Bích đại gia, Điểu gia đều tới cả, đang theo ở phía
sau tham gia trò vui, hai người này thực lực rất mạnh, không thể lường được.
“Không phải các ngươi chỉ có thể ở Sơ Thủy Địa thôi sao?” Thạch Hạo hỏi.
Hai người cười cười, nói rằng khách tới tận cửa, cái gọi là việc làm ăn thì tự
nhiên rơi lên trên người của Thạch Hạo, bọn họ muốn bố trí đánh cuộc để hấp
dẫn cường giả mười phương tới đặt cược.
Hai thiếu niên Chí Tôn có lẽ sẽ quyết đấu với nhau, bọn họ không muốn bỏ qua.
Thạch Quốc Hoàng Đô, Võ Vương phủ.
Thạch Nghị mở mắt, hắn đã nhận được bẩm báo, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Ta đi xem
một chút.”
Thần quang nội liễm, đạo vận do trời sinh, hiện tại hắn có một khí chất của
phản phác quy chân, ngày ngày tụng kinh khiến cho cơ thể và tinh thần của hắn
được gột rửa mà người ngoài khó mà lý giải được.
“Thạch Nghị tới rồi!”
“Trời ạ, Trùng Đồng giả xuất hiện rồi!”
Hư Thần giới trở nên náo loạn, khắp nơi đều chấn động, một trong hai nhân vật
chính cũng đã xuất hiện.
Mười phương đều chấn động ngay cả đến hô hấp cũng gấp gáp hẳn, đây chính là
mũi nhọn đấu với mũi dao ư, cũng có thể nói là sao chổi va chạm với mặt đất!
Trải qua mấy ngày Thạch Nghị lần nữa hiện thân, thế nhưng hiện tại đang hướng
về phía bộ tộc của chính mình.
Sóng lớn cuộn trào vạn núi, không chỉ có Hư Thần giới sôi sục mà ngay cả trong
thế giới hiện thực cũng là như thế, các nơi không ngừng bàn luận.
“Nghe gì chưa, hai thiếu niên Chí Tôn đều tiến vào Hư Thần giới cả rồi, nhanh
nhanh đi xem, nói không chừng sẽ có chiến đấu đó.”
“Không nên bỏ lỡ, một trận chiến có ảnh hưởng vô cùng sâu có thể sẽ bắt đầu
đấy!”
…
Những năm gần đây, Hư Thần giới cũng có sóng gió thế nhưng chưa bao giờ giống
như hiện tại, nhân số tăng vọt, thật sự rất là nhiều người, đâu đâu cũng có
bóng người, người ra người vào vô cùng tấp nập.
Ngày hôm đó, cũng không biết là có bao nhiêu tu sĩ đang dõi mắt quan sát, Hư
Thần giới người đông san sát.
Thạch Nghị xuất hiện, trước tiên tiến vào Sơ Thủy Địa, rồi tiến tới khu vực
cấp bậc Động Thiên sau đó mới tiến vào khu vực cấp bậc Hóa Linh, cuối cùng
dừng lại ở phúc địa của Minh Văn cảnh.
Hai người rất kỳ lạ, phân chia khu vực khác nhau, cũng không hề gặp mặt.
Chuyện này khiến cho mọi người căng thẳng và mong chờ, còn lo lắng hơn cả
người trong cuộc!
Đây có ý gì, vì sao bọn họ không có lập tức gặp mặt? Trên thực tế, khi Thạch
Nghị đi qua khu vực Hóa Linh thì Thạch Hạo đã biết, thế nhưng hai người cũng
chưa hề đi tới gặp đối phương.
Bọn họ sẽ chiến một trận? Mọi người hoài nghi, hai người này hình như chẳng
vội vàng gì cả.
Rất nhiều người suy đoán, bọn họ đã không ra tay thì thôi, nếu ra tay thì chắc
chắn cuộc quyết đấu ở Hư Thần giới sẽ là phá vỡ kỷ lục, hai người đang chuẩn
bị cho một hồi đại chiến kinh thiên.
Thời khắc này, người ở Hư Thần giới chia làm hai phe, một nhóm người ở khu vực
cấp bật Hóa Linh, một nhóm khác thì đi tới nơi của Thạch Nghị, chờ xem bọn họ
quyết chiến.
“Đệ đệ, từ biệt nhiều năm, ngươi có khỏe không?” Rốt cuộc, Thạch Nghị cách
không nói chuyện, giọng điệu bình tĩnh.
Có người truyền lời nói này về, ai nấy đều lộ vẻ khắc thường.
“Không cần quan tâm, rất tốt.” Thạch Hạo đáp trả.
Có thể nói, cảnh tượng này tương đối kỳ lại, bọn họ vẫn chưa có gặp nhau, cách
không nói chuyện khiến cho mọi người lộ vẻ quái dị.
“Nhiều năm không gặp, ta rất là nhớ, khi nào thì gặp nhau đây?” Thạch Nghị
hỏi.
“Nếu như muốn gặp thì tự mình tới đây đi.” Thạch Hạo đáp lại.
Chuyện này khiến cho mọi người đau hết cả đầu, đây là thế nào vầy, hai thiếu
niên Chí Tôn mỗi người đứng một nơi nói chuyện, khi nào thì mới đánh một trận
đây?
Mà lúc này thì mọi người cũng đã đoán ra được, hai người này đang kiêng kỵ lẫn
nhau, cũng không muốn làm bậy, một khi chiến ắt là bạo như lội đình!
“Tử Lăng thúc có khỏe không?” Thạch Nghị hỏi.
Thạch Hạo nghi thấy thế, ánh mắt vô cùng khiếp người, năm đó phụ thân của nó
bị đám Vũ tộc cầm pháp chỉ Thần Linh vây giết nên bị thương rất nặng, vì tìm
thánh dược cho nó nên phải tha hương, đến nay chưa rõ tung tích.
Toàn bộ đều là do hai mẹ con người này, hiện tại Thạch Nghị hỏi thăm, đó chính
là khiêu khích, hay là lễ tiết bình thường?
“Đại bá cũng không có việc gì chứ?” Thạch Hạo cũng hỏi lại một câu.
Trận chiến ở Hoàng Đô, nó từng đánh bại Thạch Tử Đằng, khiến hắn mang trọng
thương, hiện giờ nhắc lại cũng là lễ tiết và khiêu khích.
“Khi nào thì chiến một trận?” Thạch Hạo hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
Lần này, Thạch Nghị cũng không vội trả lời, mà lấy ra một khối nguyên thủy phù
cốt, bên trên khắc xuống vài chữ, sai người đưa tới.
“Bất cứ lúc nào cũng có thể chiến.” Dòng chữ rất đơn giản, tỏa ra uy thế vô
cùng mạnh mẽ, khi Thạch Hạo đọc thì bùng phát ra ánh sáng vô lực lạ thường rồi
sau đó nổ tung.
Quần đó, quần hùng đều run rẩy, trên người mỗi người đều ngưng tụ một dấu ấn
giống như là một vùng biển mênh mông.
Nếu không có Thạch Hạo thì người khác khó mà chịu đựng được!
Đây hiển nhiên là một hồi ám chiến, Thạch Nghị ước lượng thực lực của vị đệ đệ
này, nếu như ngay cả một tấm chữ mà không tiếp nổi thì cũng không cần nói
chuyện nữa.
Thạch Hạo cất bước, trong khu vực cấp bậc Hóa Linh cũng không một ai dám ngăn
chặn, nó đi tới phủ đệ Vũ tộc, đây là một vùng tịnh thổ đầy hùng vĩ.
Lúc này, toàn bộ tộc nhân Vũ tộc đều sợ hãi, lẽ nào nơi đây sẽ hóa thành vùng
đất tối tăm, bởi vì căn cơ của Vũ tộc ở cấp bậc Động Thiên từng bị người này
hủy qua.
“Keng” một tiếng, Thạch Hạo chụp lấy tấm biển đồng thau, cách không thu lấy
tấm biển này của Vũ tộc, khiến cho đám người biến sắc, vô cùng tức giận nhưng
chẳng thể nói được gì.
“Khối cốt của ta, dùng tốt chứ?” Thạch Hạo khắc mấy chữ này rồi ném vào Vũ
phủ.
Tấm biển này được đưa tới trước mặt Thạch Nghị, cũng bùng phát ra thần quang,
những chữ này boong boong vang vọng, cứ như là thiên kiếm đang kêu to, chói
rọi cả nơi đây, rất nhiều người đều có thể thấy được.
“Rất tốt, rất phù hợp với ta, yếu hơn sức mạnh của Trùng Đồng mấy phần thôi.”
Thạch Nghị đáp trả, lại khắc xuống một hàng chữ, ẩn chứa vẻ ngạo mạn bên
trong.
Lời nói của hắn rất rõ ràng, một là không hề áy náy, hai là Chí Tôn cốt không
bằng Trùng Đồng!
“Trùng Đồng rất mạnh sao? Chưa bao giờ cảm thấy như vậy cả, nếu không thì sao
lại không có tự tin, phải lấy đi khối cốt của người khác chứ.” Thạch Hạo đáp
trả.
Hai thiếu niên Chí Tôn tranh đấu kịch liệt với nhau, tuy rằng rất bình tĩnh
thế nhưng lúc nào cũng có thể tạo nên sóng lớn.