Hơn nữa, nó biết rõ đây mới là giai đoạn mở đầu, sau khi tiến vào Văn Minh
cảnh thì nó có thể thử nghiệm được nhiều hơn nữa, còn quan trọng hơn cả những
thứ này!
Từ khi tiến vào cung điện cổ cho đến hiện tại thì đã qua mười mấy ngày, Thạch
Hạo đã đột phá cực cảnh, hiện tại cả người phát sáng cứ như là một cái lò lửa
thật lớn, phải cường thịnh hơn nhiều so với trước đây.
Hóa Linh viêm mãn rồi tiếp tục đột phá bước sang một bước đáng sợ kia, thăng
hoa cực điểm thật sự, nó trở nên cực kỳ mạnh mẽ!
Thạch Hạo ngẩn đầu nhìn xung quanh, đại điện dày đặc vết rạn nứt, sắp sụp đổ
đến nơi, trụ vững mười mấy ngày cũng là hiếm thấy lắm rồi, trước kia chỉ có
mấy ngày thời gian mà thôi.
Nó mở cửa lớn đi ra bên ngoài, ở đằng sau cung điện ầm ầm sụp đổ.
Lúc này, nó có thể đột phá Minh Văn cảnh thế nhưng lại không có thời gian,
cung điện giờ đã hóa thành phế tích, cần phải nhanh chóng tìm kiếm nơi tu
hành.
Ở đây một ngày có thể bù đắp mấy chục ngày ở bên ngoài, mà cung điện được xây
dựng như thế thì tiêu hao vật liệu quý giá quá lớn, những thế lực bình thường
đừng mơ mà nghĩ tới, cơ bản không thể chịu nổi!
Thế giới này rất cân bằng, tuy thu được thời gian tu hành quý giá nhưng lại
hủy diệt đi vô tận thiên tài địa bảo, cái được không đủ bù cho cái đã mất.
Dung nham chảy về phía trước trở nên đỏ rực, Thạch Hạo tạo ra một màng ánh
sáng bao phủ lấy bản thân, xuyên thủng hồ dung nham rồi bay vút lên trời cao.
“Đi ra rồi!” Có người kêu lên, ở bên ngoài có tu sĩ đang canh chờ.
“Xoẹt!”
Một vệt sáng bay tới, đó chính là một mũi tên hoàng kim vô cùng chói mắt, có
người chờ nơi này để giết chết nó.
Thạch Hạo né qua, ánh mắt lóe lên, phát hiện ra chính là gã thiếu niên tóc
vàng trước kia đang đứng nơi xa, trên tay cầm một cây cung lớn, quanh thân
được ánh sáng hoàng kim bao phủ.
“Ngươi thật sự bám dai như đỉa vậy, trước kia công kích ta đã bỏ qua rồi, giờ
lại tiếp tục nữa.” Thạch Hạo khẽ nói, bình tĩnh nhìn hắn.
“Giết chết hai tên tôi tớ của ta, ngươi cho rằng chuyện đã xong ư?” Thiếu niên
tóc vàng âm thanh không cao thế nhưng lại mang theo một luồng cay nghiệt đầy
đáng sợ.
Vóc người hắn cao ốm, vô cùng tuấn tú, cặp cánh Phong Lôi màu vàng lượn lờ
những tia chớp, khiến cho nơi hắn đứng trở nên hừng hực, giống như là thiên
thần lâm thế vậy.
“Ngươi hẳn là biết, bọn họ chọc ta trước tiên.” Thạch Hạo nói.
“Ta biết, nhưng thì đã sao nào? Giết người của ta, chẳng cần biết lý do gì,
đều chỉ có một kết cục đó là cái chết, tôi tớ của ta chỉ có thể do ta giết
chết, ngươi là cái thá gì?” Thiếu niên tóc vàng khẽ nói, cặp mắt màu vàng, yêu
dị cực kỳ.
Lời của hắn không cao nhưng đủ để truyền khăp nơi, mang theo một luồng uy
nghiêm, cũng có chút kiêu căng, bễ nghễ, còn như là hậu nhân của Thần giáng
thế!
“Giọng điệu rất ngông, vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, ngươi tưởng nơi
đây là nhà của người à, ngươi tưởng không ai dám làm gì ngươi?” Thạch Hạo tức
giận.
“Nếu như ở vực kia của chúng ta, ngươi nói những câu này có lẽ ta sẽ do dự,
nhưng ở Hoang Vực này… haha, tính là cái gì chứ.” Thiếu niên tóc vàng cười
gằn.
Phía chân trời xuất hiện rất nhiều bóng người, ai nấy đã sớm biết thiếu niên
tóc vàng đang chờ đợi ở nơi này, muốn quyết đấu với người đã tiến vào Thần
Điện kia, mấy ngày nay thấy hắn rất mong ngóng.
Sau khi nơi đây xuất hiện những gợn sóng, tất cả mọi người đều đã bị kinh động
nên lập tức tới đây, muốn quan sát trận chiến này.
“Thiếu chủ, nhanh chóng giết chết hắn, chúng ta còn phải tiến vào nơi sâu của
tổ địa Hỏa tộc nữa, đừng có bỏ qua cơ duyên lớn khác.” Phía sau thiếu niên tóc
vàng có mấy tên tôi tớ, mỗi một người khí tức đều rất cường thịnh.
“Được, trì hoãn đã không ít thời gian rồi, giết chết hắn rồi chúng ta lên
đường.” Thiếu niên tóc vàng mở miệng, giống như đang nói đến một chuyện nhỏ bé
không đáng kể.
Hắn thay đổi một cây cung khác, chiếc cung lờ mờ không có ánh sáng lộng lẫy
già cả, có mày nâu xám cũng không biết được làm bằng vật liệu gì, hắn nhẹ
nhàng gảy một cái thì phát ra tiếng sắt đá.
Hắn lại rút ra một mũi tên đưa lên dây cung, nhẹ nhàng kéo, trong thiên địa
lập tức xuất hiện một luồng khí tức không tên, sau đó một con giao long phát
ra âm thanh rít gào.
“Gào…!”
Mọi người hít vào hơi khí lạnh, tập trung vào cây cung lớn, cảnh tượng quá
kinh người, dây cung óng ánh hóa thành một con giao long thét dài nơi đó, tỏa
ra sóng thần lực kinh người.
Cùng lúc đó, một con giao long to lớn hơn nữa hiện ra, đó là do thần hà tạo
thành quay quanh ở trong hư không, cứ như là tòa núi lớn vậy, bảo vệ lấy thiếu
niên tóc vàng.
Cảnh… cảnh tượng thật sự có chút kinh người!
Tất cả mọi người đều hiểu, dây cung kia có lai lịch, hơn nửa là gân giao long
cho nên mới xuất hiện uy thế như vậy, nếu không thì dùng vật gì mới có thể như
thế?
Thạch Hạo tập trung cao độ, toàn thân rực rỡ, hi quang lưu chuyển, nhìn chằm
chằm về phía trước, sẵn sàng chờ đón quân địch.
Dây cung kéo căng cứ như là trăng tròn, nơi đó khí tức càng ngày càng cường
thịnh, truyền ra tiếng rồng ngâm hổ gầm, một cao giao long to lớn bay lên trời
nhìn xuống phía dưới.
“Xoẹt!”
Một luồng ánh vàng bay tới, tốc đến nhanh đến cực hạn, thần uy lẫm liệt, không
thể trạm trán!
Thạch Hạo biến sắc, uy thế của mũi tên này cực thịnh, cung tên của đối phương
tuyệt đối là một đại sát khí, trước tiên nó cũng không có lấy cứng chọi cứng,
mà nghiêng người sang một bên né tránh mũi tên này.
Ầm một tiếng, khi vừa nghe thấy thanh âm này thì ánh vàng kia đã vọt tới,
cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, khiến cho mặt đất rạn nứt, sóng nước
trên hồ dung nham ngập trời.
Mũi tên này vô cùng mạnh mẽ, đây là một pháp khí rất đáng sợ!
Phía chân trời, một gò đất thấp bé nổ tung, đó là uy thế nhất tiễn khiến cho
gò đất kia nổ tung, Nhưng nó vẫn không có ngừng lại, thần mang vàng óng bay
trở lại rồi bắn về phía Thạch Hạo, khi nó bay ngược trở lại thì vẽ ra một
đường cong hình cung, uy thế chẳng hề giảm.
Thạch Hạo hét lớn, thần hà từ trong miệng dâng lên rồi hóa thành một luồng
quang thuẫn ngăn cản ở phía trước, trực tiếp ngăn cản lấy mũi tên này.
“Coong!”
Quang thuẫn nứt ra, uy thế nhất tiễn vô cùng khủng bố, khí tới gần thì hai tay
Thạch Hạo chấn động, một con Toan Nghê cao như núi lớn xuất hiện cắn mạnh vào
mũi tên này.
“Bùm!”
Nơi đây xảy ta một vụ nổ lớn, lôi điện như là thủy triều vọt lên ngập trời,
Toan Nghê màu tím nổ tung trở thành vô tận tia điện.
Mũi tên này rốt cuộc cũng lờ mờ đi rồi biến mất trong hư không, hóa thành mưa
ánh sáng.
Phương xa, mọi người khiếp sợ, uy lực của mũi tên này quá to lớn, chỉ tiện tay
kéo dài dây cung bắn ra một tên, thì có thể bù đắp cho một loại đại thần
thông, phá cỡ bảo thuật Toan Nghê.
Thạch Hạo vẻ mặt nghiêm túc, đứng sừng sững ở nơi đó nhìn chằm chằm thiếu niên
tóc vàng, đây là một kẻ địch đáng sợ.
Nó cũng không có xem thường, vừa mới xuất quan mà đã gặp phải địch thủ bực
này, không thể nào tránh được một trận chiến, đây không phải cao thủ Hóa Linh
cảnh, mà là cao thủ Minh Văn cảnh.
“Có chút ý nghĩa, ngươi cũng được đấy nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, mũi tên
vừa rồi chỉ phát huy chưa tới một phần mười thần uy, ngươi có thể kiêng trì
sao?” Thiếu niên tóc vàng cười cười, kèm theo là vẻ châm biếm.
Những lời này vừa ra khiến cho nơi xa trên không trung chấn động, mọi người
kinh sợ, thiếu niên này mạnh mẽ đến cỡ nào đây. Hắn đang đề cao hay là thật sự
có sức chiến đấu như vậy?!
“Có bản lĩnh thì đến giết ta đi, nếu không có năng lực đó thì nghểnh cổ chờ
chết đi.” Thạch Hạo đáp lại, cũng không có căng thẳng mà vẫn tình tĩnh như
trước.
“Thần lực chồng chất, cường thịnh đến đâu!” Thiếu niên tóc vàng cũng không có
nóng lòng vận dụng toàn lực, vẫn đang trêu tức nó, lần nữa giơ cung, giao long
rít gào, kinh động thiên địa.
Một luồng thần mang màu vàng gào thét bay tới, tạo nên một cơn lốc và còn mang
theo vô tận lôi điện, nhấn chìm cả trời cao, đây là thể hiện thần uy của hắn.
Mũi tên này, hắn đã truyền vào thần lực của thuộc tính lôi điện, mạnh hơn rất
nhiều lần so với ban nãy.
Mọi người biến sắc, nếu như là một tu sĩ Hóa Linh bình thường ắt sẽ bị một tên
bắn cho nổ tung, ở rất xa thì đã có thể cảm nhận được gợn sóng khủng bố rồi,
khiến cho tâm thần người run lên, ở gần đó thì còn có thể chống lại sao?
Đây cũng không như là một mũi tên, mà là một con giao long thật sự, ngửa đầu
hí dài nhằm về thiếu niên Nhân loại kia.
“Phá cho ta!”
Thạch Hạo hét lớn, nắm đấm bùng phát ra thần quang, đây là một quyền bằng tia
chớp, hóa Toan Nghê vào trong bàn tay, không có hiện ra hung thú chỉ có phù
văn áo nghĩa cơ bản nhất.
Sương mù tung bay, một ký hiệu nguyên thủy nhất xuất hiện ở nắm đấm của nó,
tháy thế được Toan Nghê màu tím, đây chính là vật cơ bản nhất trong thiên địa.
Các ký hiệu xoay tròn chặn lại mũi tên màu vàng kia, mà ánh sáng hừng hực màu
vàng ở phía sau bị màu tím kèm theo màu vàng nhạt chặn đứng lại.
“Răng rắc!”
Rốt cuộc, mũi tên màu vàng cũng bị đánh gãy nổ tung trên không trung, hóa
thành một vùng sóng biển lôi điện và thần lực, kim quang óng anh nhấn chìm cả
thiên địa.
Thạch Hạo đứng yên bất động, không có rút lui, hủy đi mũi tên thứ hai.
Thiếu niên tóc vàng đối diện rốt cuộc cũng biến sắc, đối phương phá nát mũi
tên thứ nhất là loại kém nhất thì cũng thôi đi, nhưng mũi tên thứ hai vậy mà
vẫn bị đánh gãy, chuyện này không hề tầm thường.
“Ngươi vẫn còn ở Hóa Linh cảnh?” Hắn ngờ vực.
“Không sai, sức lực vẫn chưa dùng hết, ngươi cứ tiến tới!” Thạch Hạo lạnh lùng
lên tiếng.
Thiếu niên tóc vàng chấn động trong lòng, hắn đã bước bào Minh Văn cảnh, mà
đối phương lại lấy tu vi Hóa Linh cảnh mạnh mẽ chống đỡ, vô cùng không đơn
giản, thiên tư siêu tuyệt!
“Đừng nóng vội, còn mấy mũi tên nữa, ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ, ta xem ngươi
có thể kiêng trì được tới khi nào.” Thiếu niên tóc vàng khôi phục lại vẻ cay
nghiệt, ánh mắt càng thêm yêu dị.
“Vù!”
Dây cung dao động, mũi tên thứ ba bắn ra, hắn quát to một tiếng, thần uy kình
động cả khu cổ địa này, hơi thở của hắn tăng mạnh, vận dụng sức mạnh cực kỳ
mạnh.
Đây là một đòn đáng sợ của Văn Minh cảnh, hắn tuy rằng đang giễu cợt thế nhưng
mũi tên này cũng không phải đùa giỡn chút nào, uy lực tăng lên dữ dội, so với
lúc nãy còn khủng bố hơn cả một đoạn dài.
Thạch Hạo sắc mặt thay đổi, toàn thân óng ánh, thần hi dâng trào, hóa thành
từng cái chuông nhỏ, vào đúng lúc này nó trở nên hoàn toàn khác, toàn bộ thân
thể đều sáng rực, truyền ra những tiếng ngâm vang của chuông lớn.
Đây là Đạo mà nó vừa mới tìm hiểu được, dựa vào thứ này để đột phá cực cảnh
Hóa Linh, đánh vỡ truyền thuyết!
Hiện tại, trong cơ thể nó mỗi một sợi thần hi đều hóa thành một cái chuông
nhỏ, tạo thành cốt văn lưu chuyển trong máu thịt, cứ như thế hợp lại cùng
nhau, cả người nó giống như là một cái chuông màu vàng.
“Đây là…”
Thiếu niên tóc vàng giật mình, biểu hiện của đối phương nằm ngoài dự đoán của
hắn, cả người lại có một loại đạo vận đáng sợ, khí tức mạnh mẽ kinh người
khiến cho tu sĩ Minh Văn cảnh khiếp đảm.
Là sức mạnh gì đây?
“Coong!”
Chuông lớn nổ vang bùng phát ra ánh sáng vô tận, hay có thể nói là thân thể
của Thạch Hạo nổ vang, phát ra vô số gợn sóng, cứ như là một cái chuông thần
khuếch tán ra gợn sóng màu vàng ngăn cản lại mũi tên kia.
Cuối cùng, từ phần đầu mũi tên từ từ tan vỡ rồi nổ tung, trở thành bột mịn.
Tất cả mọi người biến sắc, Thạch Hạo lấy thân phận là Hóa Linh cảnh đối kháng
lại thiên tài vực ngoại Minh Văn cảnh, nhưng lại vô cùng kịch liệt, chấn động
mọi người.
Xoẹt một tiếng, kim quang léo lên, chuông lớn ngân vang mấy chục dặm, thân thể
của Thạch Hạo cứ như là một cái chuông lớn màu vàng biến mất ngay tại chổ, khi
xuất hiện đã gần chổ của thiếu niên áo vàng rồi.
“Ngươi cũng thử xem sức mạnh của ta đi!”
Lời nói đầy lạnh lùng xuất hiện, hơi thở của nó đã thay đổi, chuông vàng cũng
biến mất, thần hi trong cơ thể nó hóa thành một thanh tiểu kiếm, cốt văn vận
chuyển, khí chất cả người nó cũng thay đổi theo.
Lúc này, nó lộ ra sự sắc bén cứ như là một thanh tiên kiếm xẹt ngang trời, cực
tốc chém tới, thần mang óng ánh cắt ra vĩnh hằng!
Thiếu niên màu vàng vô cùng mạnh mẽ, ở vực ngoại có tiếng lừng lẫy, hắn rất là
giật mình vội vàng tránh né, thế nhưng đòn đánh này vẫn quẹt qua người hắn.
Sợi tóng màu vàng bay lượn đầy trời, trên đầu hắn máu tươi chảy ra, da đầu bị
cắt đi một miếng nhỏ, máu chảy ào ào khiến cho vẻ đẹp tuấn tú của hắn trông
rất yêu tà và dữ tợn.