Thạch Hạo thật sự rất tùy ý, mặc dù đứng trước mặt một đám sinh linh của Thái
Cổ Thần Sơn thì vẫn vô cùng thả lỏng, khiến cho sắc mặt của một vài thiếu niên
rất là khó coi.
Đương nhiên, cũng có một vài thiếu niên sắc mặt bình thản, không hề hiện ra
chút biến hóa gì.
Những người này rất mạnh, xuất thân hiển hách, huyết thống cao quý, ở thời đại
Thái Cổ tổ tiên của bọn họ được xưng là Thần Ma, ngang dọc cửu thiên thập địa.
Mà Nhân tộc lại nằm ở thế yếu, khi đối mặt với sinh linh của Thái Cổ Thần Sơn
thì kính như Thần Linh, từ xưa đến nay đều như vậy.
Thường ngày, những thiếu niên này khi xuất hành, bất kể là đi tới nơi nào thì
đều được người bao vây, vô số nhân loại tiếp đón, vô cùng e ngại với bọn họ,
cung kính và khiêm tốn, chưa từng thấy người nào như Thạch Hạo cả.
Có một vài thiếu niên không cam lòng, ánh mắt phát lạnh, một người trong đó mở
miệng, nói: “Chúng ta đang nói chuyện với ngươi đó, hờ hững không quan tâm,
đây là ý gì?”
Thạch Hạo liếc nhìn hắn, nói: “Ngươi là gì của ta, đang ở trên cao nhìn xuống
hả, giọng điệu như đang dạy bảo, còn muốn ta kính cẩn? Ta xem ra hình như
ngươi muốn ta ăn thịt thì phải?!”
Cả đám ngạc nhiên, quá trực tiếp, chưa gì đã lộ bản tính hung tàn của nó sao?
Tuy rằng sớm đã nghe qua thế nhưng vẫn khiến cho người khác kinh ngạc.
“Ngươi…”
“Ngươi gì mà ngươi, cút sang chỗ khác, đừng có làm chướng mắt ta!” Thạch Hạo
trừng mắt.
Cả đám con cháu đến từ Thần sơn nhìn nhau không nói gì, mà thiếu niên bị chửi
kia thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, tên quỷ này cũng quá kiêu ngạo đấy chư?
Thường ngày toàn là bọn họ quát mắng người khác, hôm nay lại bị thây đổi vị
trí.
“Ngươi là đang gây hấn với uy nghiêm của Thần sơn ta sao?” Một thiếu niên sắc
mặt âm trầm hỏi.
“Ngươi là đang gây hấn với uy nghiêm của ta sao?” Thạch Hạo lạnh lùng đáp trả.
Lời nói tương tự thế nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau, một là từ Thần
sơn, một là từ bản thân, điều này khiến cho cả đám người biến sắc, nếu như so
sánh thì hoàn toàn trái ngược.
“Đã sớm nghe nói ngươi rất hung hăng, không hề nghĩ rằng còn hơn cả lời đồn,
không nên tự cho mình là vô địch thiên hạ!” Một thiếu niên gằn giọng uy hiếp.
“Ngươi còn dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta nữa hả? Không nên dại dột!”
Thạch Hạo vô cùng thẳng thắn, chẳng chút nể mặt nào.
Những lời này vừa ra thì tính cảnh trở nên lạnh xuống, những người này tiến
thoái lưỡng nan, sát khí lộ ra, máu nóng của bọn họ đã chịu không nỏi nữa.
“Các ngươi đều nhằm vào ta ư?” Thạch Hạo hỏi.
“Huynh đài đã hiểu lầm rồi, chúng ta tới đây cũng chỉ là muốn nhận thức ngươi
một phen thôi, ngưỡm mộ đại danh đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy, hôm nay
cũng xem như là cơ hội để gặp mặt.” Một thiếu niên cười nói.
Rất nhanh, đám người kia tách ra, có tám chín người đứng một bên không dính
líu tới, từ đầu tới cuối vẫn rất ôn hòa không hề tỏ thái độ bề trên.
Còn những người khác thì vẻ mặt băng hàn, sắc mặt càng thêm khó coi.
Mấy năm qua, đứa nhóc hung tài của Hư Thần giới đã truyền khắp nơi, cho dù là
Thái Cổ Thần Sơn khi đối mặt với một nhân loại mở ra được mười đại Động Thiên
thì cũng phải thu lại vẻ tự phụ và kiêu ngạo của mình.
Vì vậy, có một vài thiếu niên trong đám này rất hiểu ý, từ đầu đến cuối chưa
từng ngang ngược, bình tĩnh đối diện với những chuyện vừa rồi, bởi vì bọn họ
đã nghe qua những truyền thuyết của đứa nhóc hung tàn này nên không muốn trêu
chọc.
Chỉ có những người kia trước sau bất mãn, từ nhỏ đã lớn lên ở Thái Cổ Thần Sơn
nên trời linh cảm giác ưu việc, thế nhưng đối phương lại không để ý khiến họ
giận dữ.
“Vân Hi, lần trước các ngươi hãm hại ta, khiến cho ta phải ăn cá mặn hai năm ở
Bắc Hải, thế nhưng cũng chẳng đạt được gì mà thiếu chút nữa ném mất mạng của
mình. lần này lại là người dẫn người tới chính là muốn đối phó ta ư?’ Thạch
Hạo hỏi.
Thiếu nữ áo tím Vân Hi đứng ở phía sau nghe thấy thế thì cau mày, nói: “Không
liên quan tới ta.”
Đối với Thạch Hạo, nàng có một cảm giác khó tả, khi ở Bách Đoạn sơn, hai người
thế như nước với lửa, cảm thấy tên nhóc này rất đáng ghét, lại dám cắm lỗ tai
của nàng.
Nên biết, ở các đại Thái Cổ Thần Sơn thì nàng vô cùng siêu nhiên, được tôn làm
Thần Nữ.
Sau đó, trải qua hàng loạt sự kiện khiến nàng phát hiện ra được chỗ đáng sợ
của Hùng Hài Tử, thiên tư quá cao, nếu như cứ mặc cho nó tiếp tục trưởng thành
thì Thần sơm cũng không làm gì được nó.
“Khi ở Bắc Hải, ngươi đã ăn một người của chúng ta, thế sao hiện tại vẫn còn
địch ý lớn như vậy với chúng ta chứ? Thiếu nữ tóc bạc đứng bên cạnh lẩm
bẩm, nàng chính là Ngân Tuyết.
“Ta chỉ biết là đã bị các ngươi hãm hại, có người trong các ngươi muốn diệt
trừ ta.”
“Nhưng mà, việc đó không liên quan tới chúng ta mà.” Ngân Tuyết kêu lên.
“Là các ngươi mời ta ra biển, kết quả trong đám người các ngươi lại muốn giết
ta, làm cho ta rất thất vọng.” Thạch Hạo lắc đầu nói.
“Tên Thanh Vân muốn giết ngươi đã bị ngươi ăn thịt rồi, lẽ nào còn muốn chúng
ta bồi tội theo sao, hoặc là muốn ăn hết chúng ta à?” Ngân Tuyết bất mãn.
Thiếu nữ áo tím Vân Hi đứng ở một bên, tựa như là một tác phẩm nghệ thuật vô
cùng tinh xảo được khắc từ ngà voi, hoàn mỹ và xinh đẹp.
“Đương nhiên rồi, các ngươi tới nhận lỗi thì phải bồi thường tổn thất chủa ta
chớ.” Thạch Hạo da mặt rất là dầy lên tiếng.
“Thế ngươi muốn cái gì?” Ngân Tuyết đương nhiên sẽ không đáp ứng thế nhưng lại
tò mò hỏi.
“Hai người các ngươi đi bảo vệ đầu thôn thay ta.” Thạch Hạo nói như thế, mang
theo giọng điệu thương lượng.
“Ngươi… đi chết đi!’ Vân Hi từ đầu đến cuối im lặng rốt cuộc cũng mở miệng,
bởi vì nàng nghĩ tới tao ngộ ở Bách Đoạn sơn, tên Hùng Hài Tử này la hét muốn
bắt lấy nàng, xem nàng như là một con Thái Cổ hung thú, muốn thay nó trông cái
cái thôn rách nát nào đó.
Vừa nghĩ tới chuyện này thì nàng gần như phát điên.
“Nè, đám người các ngươi không có chuyện gì thì ở đây làm gì, nên làm gì thì
làm đi.” Thạch Hạo mở miệng với mấy tên sắc mặt đang âm trầm kia.
Cuộc đối thoại và đối lập ở nơi đã gây chú ý cho những người xung quanh, rất
nhiều người đang chăm chú theo dõi, ai nấy đều vô cùng hoảng sợ.
Mọi người sớm đã biết Hùng Hài Tử rất hung tàn thế nhưng lại không nghĩ lại
ngang ngược đến mức này, đối mặt với một đám sinh linh thuần huyết, họ cũng
chính là nhóm người mạnh nhất của Hoang Vực trong tương lai, thế nhưng chẳng
thèm để ý hơi chút là quát mắng xối xả.
Đặc biệt là rất nhiều thiếu niên Nhân tộc sau khi thấy tình cảnh này thì phục
sát đất, lòng tự trọng như nước chảy cuồn cuộn, đây cũng quá ghê gớm mà.
Mà một vài tiểu thư quý tộc thì cặp mắt lấp lánh ánh sáng dị thường, đây là
một thiếu niên đang răng dạy sinh linh Thái Cổ Thần Sơn, thứ ngang nguowicj đó
khiến cho các nàng cảm thấy mới mẻ và thích thú.
Lúc này, có rất nhiều người trẻ tuổi cảm thấy vô cùng sảng khoái, thường ngày
chỉ cần một con sinh linh thuần huyết xuất hiện thôi cũng đã khiến cho người
người hồi hộp không thôi, hiện lại xuất hiện lần một đám, kết quả lại bị một
thiếu niên Nhân tộc chỉ thẳng mặt và uy hiếp.
Chuyện này… khiến người khác không nói thành lời, đồng thời cũng khiến cho
mấy người khác muốn kêu rên, tuổi tác xấp xỉ nhau thế mà lại chênh lệch lớn
như vậy sao?
Sắc mặt mấy người đến từ Thái Cổ Thần Sơn trở nên âm trầm, có một thiếu niên
trong đó tiến lên, nói: “Thanh Vân là bằng hữu của chúng ta, thế nhưng ngươi
lại giết chết hắn rồi còn ăn thịt, món nợ này ngươi dự định sao đây?”
Thạch Hạo vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Đã nói rồi mà, chính là báo thù vì con Thanh
Loan kia mà, hà tất phải phiền toái như thế, cứ nói thẳng ra không phải là hay
hơn không.”
Mặc khác, có tám chín thiếu niên đi sang một bên với Vân Hi và Ngân Tuyết,
cũng không có tham dự vào cuộc vui này, biểu thị không có quan hệ gì với bọn
họ, những người này từ khi xuất hiện đến giờ vẫn rất là ôn hòa.
Đám còn lại chỉ khoảng bốn người, tuổi từ mười bốn mười lắm đến mười bảy mười
tám tuổi, vẻ mặt mỗi người đều rất là lạnh.
“Sao thế, mấy người các ngươi muốn chỉ giáo hả? Nếu không thì các ngươi cùng
lên luôn đi.” Thạch Hạo liếc nhìn, dửng dưng như không.
Xung quanh, đám thiếu niên Nhân tộc nắm chặt nắm đấm, nín thở, đứa nhóc hung
tàn đứng nơi đó dùng giọng điệu như thế để nói chuyện khiến nhiệt huyết của
bọn họ cũng sôi theo.
“Hắn… không sợ Thái Cổ Thần Sơn trả thù sao?” Một tiểu thư quý tộc nhỏ giọng
hỏi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
“Hắn làm những chuyện khác người còn ít à, được xưng là Nhân thần cộng phẫn,
đến hiện lại vẫn đang nhảy nhót tưng bừng đấy thôi, khẳng định người này có
hậu thuẫn.” Một thiếu nữ khác nắm chặt nắm đấm.
Mấy người thiếu niên đến từ Thái Cổ Thần Sơn ánh mắt đầy nham hiểm, ngày hôm
nay thật sự là chịu đủ lắm rồi, đi tới nơi này không những chẳng chút uy phong
nào mà ngược lại còn bị thiếu niên Nhân tộc này không ngừng quát mắng, thật sự
là rất uất ức.
“Ta đánh với ngươi một trận!” Một thiếu niên ở trong đám người này lên tiếng.
“Tốt, nhưng mà nên hay không cùng nhau ký một khế ước, ví như ta không cẩn
thận mà giết chết ngươi thì xác ngươi không thể mang đi được, phải giữ lại rồi
đi hỏa thiêu?”
“Khinh người quá đáng, chúng ta đi, qua bên kia chiến một trận!” Mấy thiếu
niên đó nói không lại, miệng của người này quá ti tiện, quá đáng trách.
Thạch Hạo kinh ngạc, nói: “Đại thọ Nhân Hoàng, thật sự là nơi để chúng ta đánh
một trận?”
“Đã có sắp xếp, xem như là giúp vui cho Nhân Hoàng.” Ở bên cạnh có người mở
miệng, đó là một vị thị vệ trưởng truong cung tuổi tác rất lớn, vô cùng già
nua, từ lâu đã chú ý tới tình huống bên này.
Ngay ở bên cạnh Thiên cung có một diễn võ trường, được Hoàng tộc xây dựng, khi
bọn nó được dẫn tới đây thì phát hiện sớm đã có người khai chiến rồi.
Người của Hoàng cung chuẩn bị rất đầy đủ, đoán trước được sẽ có người khai
chiến nên đặc biệt cho quyết đấu ở đây.
Có thể nói hơi khác loại, đây chính là cấm địa Hoàng cung, nhưng trên thực tế
chính là như vậy, quả thật đã xảy ra. Thạch tộc lấy võ lập quốc, dân phong
dung mãnh, Hoàng tộc cũng như vậy, cho nên nếu ngẫm nghĩ lại thì cũng không có
gì ngạc nhiên cả.
Vài thiếu niên to nhỏ với nhau trong chốc lát rồi có người đi ra, hắn có mái
tóc xám, cả con mắt cũng xám, mang theo một loại khí tức âm lãnh, hắn muốn
chiến với Thạch Hạo.
Xa xa cũng có vương hầu quyết đấu thế nhưng cũng không có hấp dẫn người khác,
vô số tuấn kiệt trẻ tuổi đều tới đây, tất cả đều chú ý chuẩn bị quan sát trận
chiến này.
Diễn võ trường vô cùng to lớn, một lúc có thể diễn ra mấy cuộc đại chiến, đây
như là chuẩn bị cho Chí Cường giả vậy, được bày ra trận văn mạnh mẽ, không sợ
bị người đánh nát.
“Ai cũng nói ngươi rất tài giỏi nhưng ta chỉ tin vào kết quả, sau khi giết
chết ngươi thì những truyền thuyết đó đều hóa thành không.” Thiếu niên tóc xám
lạnh lùng nói.
“Bùm!”
Một chùm hào quang rực sáng tỏa ra, phát sinh những tiếng ô ô, trấn áp thẳng
về phía Thạch Hạo, không gì sánh được, gợn sóng kinh khủng của trận văn được
bày ra ở diễn võ trường cũng phải run rẩy.
Rất nhiều người hoảng sợ, trong lòng nổi lên cảm giác khó tả, cả người run
run, gần như muốn xụi lơ ngay tại chổ.
“Thượng Cổ Thánh khí!” Thạch Hạo giật mình.
Đây chính là một Thánh khí hơn nữa không chút thiếu hụt nào, cũng không có
chút tổn hại, lúc này lại bị kích hoạt, mạnh mẽ vô cùng, gợn sống như là vùng
biển mênh mông đang trấn áp tới.
Nếu như không cho chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn Thạch Hạo sẽ bị trấn áp
thành tro bụi, cơ bản không có sức phản kháng, binh khí không tổn hại như thế
này quả thật rất hiếm thấy trên thế gian, đối phó một người ở Hóa Linh cảnh
thì quá ư dễ dàng.
Thạch Hạo nghĩ tới kiếm gãy thế nhưng cũng không dùng tới, kiếm gãy không trọn
vẹn nên nó không biết có thể chống lại hay không.
Nếu như vận dụng tiểu tháp thì cảm thấy không đáng, cuối cùng nó nghĩ tới một
vật liền vung mạnh cánh tay trái.
Cương phong nổi lên, gợn sóng mạnh mẽ, tất cả mọi người đều nhìn sang thì ai
ai cũng chấn động, trong quyết đấu vậy mà lại lấy ra thanh Thượng Cổ Thánh
khí, có chút không thể tin nổi.
Trong lòng Thạch Hạo chợt lạnh, đây nhất định do Tôn giả của Thái Cổ Thần Sơn
ban xuống, đó chính là chí bảo, bản thân Tôn giả không thể tế luyện được, đó
chính là vật tổ truyền.
Lần này tới đây thì đã có âm mưu giết chóc rồi, khẳng định đối phương đã được
trưởng bối cho phép phải giết chết nó ngay tại đây, một đòn chớp nhoáng kết
thúc chiến đấu, không cho nó bất cứ cơ hội nào.
Nó đón lấy chùm ánh sáng đang tới kia, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ,
ngoại trừ con nhện lớn kia thì nó lại có thêm một Tôn giả Thần sơn cần phải
giết chết!