Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 314: Không thể chiến một trận

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Con nhện lớn của hồ Ma Linh đã tới, không ngoài dự đoán, vào thời khắc mấu
chốt hắn đã chạy tới mang theo mây đen đầy trời kinh động cả Hoàng Đô, thần uy
vô cùng!

Thanh đại kích trong tay Thạch Hạo cũng nhấc lên, thế nhưng không thể nào đánh
xuống được, sóng thần lực dữ dội tràn ngập mỗi tầng không giang, nó chính là
người đứng mũi chịu sào.

Phía dưới, Thạch Tử Đằng sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy tình huống khác thường ở
trên trời cao thì vẻ mặt trở nên ửng hồng, hắn biết đó chính là chân thân của
Ma Chu, một khi ra tay thì nhân vật cấp bật vương hầu không đáng nhắc tới,
chắc chắn phải chết.

Cả tòa Hoàng Đô yên tĩnh, toàn bộ âm thanh đều biến mất, nơi đây trở nên vô
cùng ngột ngạt, một con nhện to lớn còn hơn cả núi cao xuất hiện trên trời
xanh, dữ tợn và khiếp người.

Cảnh tượng này đối với thế nhân mà nói quả thật quá mức khủng bố, đây cứ như
là một Ma Thần, từ một thế giới khác giáng lâm xuống, một con Thái Cổ Tri Chu
lớn như thế ai có thể chống lại?

Không cần nói khi nó bộc phát, chỉ cần khí thế này thì đã có thể nghiền ép hết
thảy, khiến cho toàn bộ cung điện lầu các phải hóa thành bột mịn, thân thể như
là núi lớn đứng sừng sững trên bầu trời, như là cường giả của Thái Cổ đã thức
tỉnh!

Ánh mắt của nó trở nên âm trầm lạnh lẽo nhìn xuống phía dưới hướng về Thạch
Hạo, kèm theo đó là một tia khinh bỉ, nói: “Thiếu niên Chí Tôn? Cũng chỉ có
thể xưng hùng ở thiếu niên mà thôi, nếu như chết yểu thì chẳng là cái thá gì
cả, tất cả đều hóa thành không.”

Lời nói lạnh lùng như là khúc gỗ, hơn nữa những gợn sóng như đại dương khiến
cho người bên dưới run lẩy bẩy, gần như tê liệt trên mặt đất.

Lời nói của Ma Chu rất bá đạo, hắn nói như thế chẳng khác gì đang tuyên án tử
hình với thiếu niên này, không cho hắn thời gian sống lâu hơn nữa, khiến cho
mọi người chấn động, âm thầm tiếc cho Thạch Hạo.

Đây vốn là một thiếu niên thần tư ngút trời, kết quả là ánh sáng quá thịnh,
cũng vì thế dẫn tới mầm tai họa cho chính mình, mặc dù Đại Ma Thần tự mình tới
cũng vô cụng, bởi vì chân thân của Thái Cổ Ma Chu đã tới.

“Ma Chu, ngươi quên đây là Hoàng Đô của ta sao, ngươi vui vẻ tới chúc thọ thì
ta rất hoan nghênh, nhưng cũng không hy vọng ngươi ở đây sẽ tạo thành huyết
kiếp.”

Một luồng âm thanh bình thản truyền tới, bắt nguồn từ hướng Hoàng Đô.

Mọi người chấn động, Thạch Hoàng đã bị kinh động nên ra can thiệp!

Tất cả mọi người đều tập trung cao độ, nếu như xảy ra xung đột mà nói thì chắc
chắn sẽ rất kinh khủng, cường giả ở cấp độ này quyết đấu thì lực phá hoại sẽ
mạnh tới mức nào chứ, khó mà nói rõ được.

Thế nhưng có một số người có thể khẳng định được, một khi khai chiến , Thái Cổ
Ma Chu nếu như há miệng hút mạnh vào thì có thể nuốt chửng ngàn vạn nhân khẩu
cũng chẳng thành vấn đề!

“Thạch Hoàng, ta chỉ là trừng phạt chút xíu tên nhân loại này mà thôi, một
thiếu niên mà cũng dám mạo phạm hồ Ma Linh ta, giam cầm hậu nhân ta. Ta không
có quyền giáo huấn sao?” Thái Cổ Ma Chu mở miệng.

Bên trong tòa Hoàng Đô này thì trong lòng nó cũng có chút e dè, bởi vì nó
biết, Thạch tộc nhất mạch trải qua năm tháng dài đằng đẵng, sát trận Thượng Cổ
trong hoàng cung kia một khi mở ra thì cho dù là Tôn giả cũng phải ôm hận.

Huống hồ, bản thân Nhân Hoàng cũng rất mạnh mẽ, khi tọa trấn ở nơi đây thì
toàn bộ tài nguyên đều do hắn sử dụng, cũng giống như là Tế Linh hưởng thụ
được sự gột rủa của Phong Thần Hỏa, sâu không lường được.

“Hắn chính là một thành viên của Thạch tộc, nếu như có lỗi thì cũng chỉ do ta
xử trí, Ma Chu ngươi cũng không cần nhiều lời.” Âm thanh từ hoàng cung vô cùng
uy nghiêm, chấn động cả trời cao.

Lúc này, các thế lực lớn đều biết, Nhân Hoàng đứng ra, đã lên tiếng như thế,
đây chính là muốn bảo vệ Thạch Hạo, bảo hộ an toàn cho thiếu niên này.

Mọi người kinh ngạc, Nhân Hoàng là coi trọng thiên tư của nó sao? Thạch Hạo mở
ra được mười Động Thiên, bị móc đi Chí Tôn cốt mà vẫn có thể quật khởi, thành
tựu của nó không thể nào đoán được, có thể sẽ nhảy vào trong Thần Đạo.

Ma Chu cũng không có nói gì thế nhưng một cái chân nhện thật lớn cứ như là cột
chống trời nện xuống, thẳng xuống Võ Vương phủ.

“Bùm!”

Đột nhiên, một vầng thái dương vàng óng xuất hiện, đè ép cả thiên địa chấn
động cả Hoàng Đô ngăn cản trước trước Ma Chu, khiến cho chân nhện không thể
không thu về.

Nhân Hoàng hiển uy!

Bên dưới, trong lòng Thạch Hạo kêu gào thảm thiết, thực ra nó cũng không hy
vọng Nhân Hoàng sẽ ra tay, ngồi đợi Ma Chu hạ xuống, rồi vận dụng tiểu tháp.

Ai biết được, vào thời khắc mấu chốt Nhân Hoàng lại giáng lâm, đây chính là
yêu nhân tài sao? Lại đi ngăn cản Ma Chu.

Hiện tại nó vẫn chưa muốn trở mặt, vẫn phải cảm ơn nếu không Ma Chu kia sẽ
cảnh giác, cho dù có tiểu tháp ra tay cũng chưa chắc có thể diệt trừ hắn.

“Ta hy vọng ngươi không động thủ ở Hoàng Đô này, không nên tạo ra huyết kiếp.”
Lời nói của Nhân Hoàng rất bình tĩnh, thế nhưng làm thần hồn mọi người chấn
động mạnh, có một thứ khí thế của quân lâm thiên hạ.

“Ngươi thân là chủ Thạch Quốc, nếu đã nói như thế thì ta nể mặt ngươi vậy.” Ma
Chu nói.

“Tất cả chấm dứt ở đây.” Thanh âm từ trong vầng thái dương màu vàng kia truyền
tới, khiến cho cả Võ Vương phủ đều chấn động.

Cuối cùng, Ma Chu cùng Nhân Hoàng rời đi, cũng không có khai chiến.

Áp lực to lớn trên bầu trời biến mất, mọi người đều thở dài một hơi, một con
sinh linh thuần huyết đã trưởng thành lại tạo cho người khác một cảm giác ngột
ngạt như thế, thật là đáng sợ.

Mọi người nghị luận sôi nổi, cảm thấy Thạch Hạo đã tránh được một kiếp, chỉ có
mỗi nó là thở dài, vậy mà lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.

Rất nhanh, nó lại cảm thấy dễ chịu, vẫn còn một cơ hội nữa, đại thọ Nhân Hoàng
đã sắp tới, hơn nữa thời điểm đó còn xuất hiện những sinh linh của Thái Cổ
Thần Sơn khác, nếu như cũng làm khó dễ với những người này thì vừa vặn có thể
“Bắt gọm cả đám”!

Hoàng Đô trở nên sôi sục, đâu đâu cũng có tiếng bàn luận, Thạch Hạo đã tạo nên
sóng gió ngập trời.

Thân phận của nó lộ ra ánh sáng, lai lịch của nó không còn là bí ẩn nữa, mọi
người rốt cuộc cũng biết được quá khứ của đứa nhóc hung tàn, tự nhiên sẽ trở
thành đề tài nóng hổi nhất để bàn luận.

Sau khi Thạch Tử Đằng bò dậy khỏi mặt đất thì dẫn theo người rời đi.

Thạch Hạo cũng không có truy sát, chung quy lại mặt mũi của Nhân Hoàng thì
không thể nào làm trái được, vừa nãy đã nói là ngừng chiến nếu giờ nó lại ra
thì tay không tốt.

Nói gì đi nữa, Nhân Hoàng lên tiếng là muốn bảo vệ an toàn cho nó.

“Không hổ là thiếu niên Chí Tôn nhen, có thể chiến một trận với vương hầu,
Thạch Tử Đằng đại bại, làm người thán phục.”

“Năm đó, lúc ta ở độ tuổi này thì kém xa nó, không biết nó tu hành như thế
nào? Sao lại lợi hại như thế chứ.”

“Thạch Tử Đằng đại bại, mất đi chiến kích Huyết Long, đối với hắn mà nói đây
chính là một loại sỉ nhục, kết quả của chiến dịch này không thể nào ngờ được.”

Chỉ là một thiếu niên mà thôi, đầu tiên là hủy đi Vũ Vương phủ, sau đó lại đại
chiến với Thạch Tử Đằng, liên tiếp chiến thắng khiến cho Thạch Hạo đã trở
thành tiêu điểm của khắp nơi trong Hoàng Đô!

Không thể ngờ được, đây chính một một ngôi sao mới đang từ từ phát triển, hào
quang cảu nó sẽ càng ngày càng lấp lánh, chiếu rọi toàn bộ đại địa.

“Không biết sau khi Trùng Đồng giả trở lại thì sẽ phát sinh chuyện gì?”

Trong nháy mắt mọi người liền nghĩ tới vấn đề này, ai cũng biết, Thạch Tử Đằng
có một người con trai được xưng như là Thần giáng trần, nếu như trở về thì
chắc chắn sẽ có một hồi quyết đầu kinh thế với Thạch Hạo.

Nghĩ tới Thạch Nghị, trong lòng của các thế lực đều rất kiêng kỵ, thần tư bẩm
sinh của thiếu niên này quá mức kinh người, một khi trở về thì chắc chắn chấn
động thiên hạ.

Trước kia, không một ai biết trong người hắn còn có một khối Chí Tôn cốt, mười
mấy năm qua hắn chưa bao giờ bại lộ qua.

Hắn rất trầm ổn, cho dù là chút uy năng của Chí Tôn cốt cũng chưa từng hé lộ
ra. Cho đến hôm nay khi Thạch Hạo đại náo Hoàng Đô, mọi người mới giật mình
biết được.

Mặc kệ đánh giá ra sao, mặc cho chiếm được khối cốt này không chút vẻ vang
nào, thế nhưng có một sự thật không thể che dấu được, chính là sự mạnh mẽ của
Thạch Nghị không thể nào tưởng tượng được.

Cơ bản Trùng Đồng đã nghịch thiên rồi, vậy mà lại có thêm Chí Tôn cốt, như vậy
sẽ vươn tới mức độ nào đây? Khi nghĩ tới vấn đề này thì trong lòng mọi người
rung động, tương lai chính là thời đại của một mình Thạch Nghị sao?

“Thạch Hạo mất đi Chí Tôn cốt, thế nhưng cũng có thể trưởng thành tới mức này,
được xưng là thiếu niên Chí Tôn, không biết nó còn sáng tạo ra kỳ tích gì nữa,
đến thời điểm đó có thể chiến một trận với Trùng Đồng giả?”

“Cực kỳ gian nan.”

Mặc dù nhìn thấy tiềm lực vô tận của Thạch Hạo thế nhưng đại đa số người vẫn
cảm thấy trận chiến đó sẽ rất gian nan, bởi vì cái tên Thạch Nghị gần như đạt
tới điều kiện hoàn mỹ rồi.

Thạch Nghị đang ở trong Thượng Cổ Thánh Viện, hắn đạt được Bổ Thiên thuật thì
sẽ khiến cho bản thân hoàn mỹ, có lẽ sẽ giải quyết được vấn đề Chí Tôn cốt
không phải do bản thân sinh ra, hắn sẽ trở về ư, mỗi người đều đang suy đoán.

Thạch Hạo rời khỏi Võ Vương phủ. không ai có thể ngăn cản nó được.

Khi nó bước chân lên đường chính, vô số ánh mắt trông theo, thế nhưng cũng
không một người nào ra tay, cho dù là những người có thù oán với nó cũng chỉ
biết đứng xa xa mà nhìn.

Một là bản thân Thạch Hạo đủ bá đạo, ngay cả Thạch Tử Đằng cũng bị đánh bại,
người khác muốn tiến lên thì cần phải ước lượng thực lực mình ra sao, hai là
nó được Thạch Hoàng bảo vệ, ai dám làm bậy?

Khi đi trên đường chính, tâm của Thạch Hạo từ từ yên tĩnh lại, hiện tại nó đã
chiêu cáo thiên hạ, đứa bé năm đó vẫn còn sống, phụ mẫu và tổ phụ của nó có
thể biết được không? Nó vô cùng ước ao, chờ mong ngày được gặp lại.

Tiếng cười như là chuông ngân truyền tới, một tiểu nha đầu xuất hiện ở khúc
quẹo phía trước, nói: “Tiểu thư nhà ta có lời mời.” Đây chính là người hầu gái
của ma nữ, độ khoảng mười mấy tuổi, hoạt bát lanh lợi, cặp mắt to khẽ đão, rất
có xinh đẹp.

Thạch Hạo nở nụ cười, trận chiến đã kết thúc hiện tại cũng chẳng biết đi nơi
nào, gặp ma nữ cũng được.

Quan Nguyệt lâu, là một tửu lâu tiếng tăm lừng lẫy khắp Hoàng Đô, người đến
đều là tu sĩ, bởi vì chủ nhân ở đây chính là một Hầu gia cho nên thường ngày
có rất ít phàm nhân đi vào.

Ở giữa gian phòng, Thiên Hồ tiên tử đang ngồi một mình uống rượu, thân thể
thon thả, mái tóc đen láy, cái trán trắng mịn đầy đặn, cặp mắt to linh động,
kết hợp lại khiến cho nàng trông vô cùng xinh đẹp.

Gian phòng này cũng không xa hoa, ở vị trí sát đường đi, trên vách tường có
tranh chữ, chiếc bàn được tạo thành từ ngọc thạch sáng lấp lánh.

Thạch Hạo chào hỏi rồi ngồi xuống, tự rót cho mình một ly rượu ngon, uống một
hơi cạn sạch, nói: “Ngươi là linh thân, hay là chân thân?”

“Ngươi đoán thử?” Thiên Hồ tiên tử ánh mắt lưu chuyển, gương mặt như là Dương
chi bạch ngọc, cũng vì do uống rượu nên sắc mặt hơi hồng, nở nụ cười khuynh
thành, điên đảo chúng sinh,

“Hẳn là linh thân.” Thạch Hạo nói.

“Chính xác.” Thiên Hồ tiên tử bình thản thừa nhận.

Thạch Hạo kinh ngạc, quả nhiên là linh thân.

Bất kể là Ma Nữ đầy hào hiệp ở Bắc Hải, hay là Thiên Hồ tiên tử vô cùng xinh
đẹp ở trước mặt này, ai cũng đều nhí nhảnh, vô cùng gian xảo, có thể xưng tụng
siêu phàm thoát tục, rất khó tưởng tượng được chân thân của thiếu nữ này sẽ
kinh diễm đến mức nào.

“Ngươi tìm ta có việc gì không?” Thạch Hạo xuất thần một lúc rồi cười hỏi, Ma
Nữ này tâm tư rất sâu, sẽ không vô duyên vô cớ tìm nó.

“Không có gì, chỉ là muốn bảo vệ ngươi mà thôi.” Thiên Hồ tiên tử cười hi hi.

“Ta cần ngươi bảo vệ?” Thạch Hạo kinh ngạc.

“Nếu như ta không bảo vệ thì hơn phân nửa mập mạp kia sẽ gây bất lợi cho
ngươi.”

“Mập mạp nào nữa?” Thạch Hạo không rõ.

“Thì là mập mạp Nguyệt Thiền đó.” Thiên Hồ tiên tử vừa nói vừa uống rượu.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận