Trong lòng Thạch Hạo ẩn chứa một nơi rất mềm mại, luôn nhớ tới tiểu nha đầu
hoạt bát đáng yêu mà tính tình lương thiện kia.
Khi nó lâm vào cảnh khó khắn, thân thể không thể động đậy ngay cả thần trí và
ký ức đều mơ hồ thì rất nhiều người ở Võ Vương phủ đều bỏ mặt nó, không một ai
để ý, không một ai làm bạn, chỉ có mỗi chiếc giường lạnh lẽo bên cạnh. Vào lúc
đó, một bé gái tên là A Man trông giữ bên giường bệnh nó, trong mắt luôn rưng
rưng nước mắt, mọi thời mọi khắc đều nhắc nhở nó không được quên, nó chính là
Chí Tôn, là một Chí Tôn trời sinh!
A Man chính là con cháu của một hạ nhân nhưng trời sinh thông minh nên có thể
tiến vào sân sau chăm sóc Thạch Hạo. Nó ‘bị bệnh’, sinh mệnh khó mà bảo vệ
được, những đường huynh đường tỷ thường ngày rất nhiệt tình, còn có những tộc
nhân trước kia dự đoán được nó sẽ một bước lên trời, sau khi biết được ‘bệnh
tình’ của nó thì đều xa lánh, không muốn lại gần nó nữa, chỉ có mỗi A Man chăm
sóc nó.
Những ký ức khi còn bé, thông qua Liễu Thần nói rõ, khi đó Thạch Hạo mới thấy
thấy rõ ràng rất nhiều hình ảnh, ân tình ấm lạnh thói đời nóng lạnh, khi nó
mất đi Chí Tôn cốt trở thành một bệnh nhân sắp chết thì nếm trải rất nhiều
điều.
Đã nhiều năm trôi qia, không biết A Man như thế nào rồi, không biết cô bé có
khỏe hay không?
Đã từng có ước định, khi A Man thấy ký ức của nó mơ hồ, thần trí suy yếu thì
nàng luôn muốn nó nhớ tới, không muốn nó quên tên của nàng.
“A Man tỷ, ta đã trở về, lần này đến tìm ngươi, đưa tỷ ra khỏi Võ Vương phủ.”
Thạch Hạo khẽ nói, trên gương mặt mang theo vẻ thương cảm của hồi ức, cũng có
một loại ao ước muốn được gặp lại người thân và nụ cười ấy.
Hoàng Đô trở nên nháo loạn, trận chiến ở Vũ Vương phủ đã chấn động toàn bộ thủ
phủ, tất cả mọi người đều trợn mắt mà kinh ngạc, tin tức sau khi truyền ra
liền trở thành đề tài nóng bỏng.
Cũng không phải ai cũng chạy tới xem chiến, cũng có rất nhiều người vừa mới
nhận được tin tức, từng người đều nghẹn họng trừng mắt, chuyện này cũng quá
khó tin mà.
Sau khi Đại Ma Thần tới, Vũ Vương phủ lần nữa bị người hủy đi, mảnh sân thật
lớn trở thành phế tích, đồng thời pháp chỉ Vũ Thần cũng bị người ta ăn đi mấy
tấm, đây cũng quá… ảo.
Ban đầu, rất nhiều người cũng không có tin, chỉ một thiếu niên mười mấy tuổi
mà thôi, không ngờ lại trình diễn một vở kịch lớn như vậy, khó mà tin nổi,
thập phương khiếp sợ!
“Vũ tộc thật sự là gặp vận đen tám đời mà, liên tục bị hai người công phá phủ
đệ, uy danh càng trở nên lớn hơn, hi vọng đã tiêu tan.”
“Trêu người lung tung, đầu tiên là chủ động kêu gào trước Đại Ma Thần, tuyên
bố muốn thay Võ Vương thanh lý môn hộ. Sau lại trêu lấy Hùng Hài Tử nhân thần
cộng phẫn, kết quả thế nào hả, gặp báo ứng ngay.”
Nói cho cùng, mọi người vẫn rất là kinh ngạc đối với Hùng Hài Tử, mặc dù biết
được nó có thiên phú kinh thế, nhưng chưa bao giờ ngờ tới, chỉ dựa vào chính
mình mà dám đăng lâm Vũ Vương phủ, làm ra chuyện tình kinh thế hãi tục như
thế.
Giờ khắc này, rất nhiều thế lực lớn đang tìm kiếm. Đây chính là đứa nhỏ hung
tàn đã mở ra mười Động Thiên, được xưng là thiếu niên Chí Tôn!
Một người nổi danh từ Hư Thần giới, chân chính là một kỳ tài ngút trời xuất
hiện trước mặt mọi người, đáng giá để các thế lực lớn lôi kéo, chỉ cần nó
không chết, thành tựu trong tương lai không thể đoán được!
Đương nhiên, cũng có người lòng dạ khó lường, đang âm thầm điều tra xem có cơ
hội giết chết nó hay không. Tỷ như gia tộc Thác Bạt cổ xưa, hoặc là tứ đại gia
tộc.
Khi Hoàng Đô trở nên hỗn loạn thì Thạch Hạo đang đi tới trước một phủ đệ vô
cùng to lớn, kinh ngạc mà nhìn. Đây chính là nơi mà nó đã sinh ra ư?
Bậc thang cẩm thạch, hai bên có thụy thú vô cùng to lớn nằm dài, cửa lớn có
màu đỏ son, một phủ đệ vô cùng hùng vĩ.
Tòa phủ đệ này xem ra khí thế còn hơn cả Vũ Vương phủ, càng to lớn hơn, thế
nhưng nơi đây chỉ khiến nó bị bệnh bị thương, lưu trú ngắn ngủi không tới một
năm thì rời đi.
Năm đó, rất nhiều tộc nhân đại chiến với Thạch Tử Lăng, tất cả đều dựa vào mỗi
phụ thân nó để mở ra một con đường máu, bảo vệ nó rời đi.
Vào lúc ấy, những huynh đệ lâu năm của gia gia, bằng hữu của phụ thân, toàn bộ
đều đã rời khỏi phủ, vào lúc đó tòa phủ đệ này cứ như là một tường thành cô
độc lạnh lẽo.
Thạch Hạo tâm tư vạn ngàn, năm đó chỉ có mình A Man mới mang lại cảm giác cực
kỳ ấm áp cho nó mà thôi.
“Này, thiếu niên, ngươi đứng ở đây đã lâu rồi, chắc có chuyện gì đó, nếu không
có chuyện gì nữa thì hãy nhanh chóng rời đi đi.” Trước cửa Võ Vương phủ có vệ
sĩ mở miệng nói.
Thạch Hạo kinh ngạc, nơi này không hề có chút vênh váo hung hăng nào, đối
phương nói chuyện rất ôn hòa, chẳng giống như trong dự đoán của nó gì cả.
“Ta thấy hình như các ngươi muốn đuổi ta đi thì phải.” Nó cười đầy giễu cợt.
“Nếu như là trước đây thì ngươi chắc chắn đã bị đánh đuổi rồi, lần trước Thập
Ngũ gia trở về mấy tên vệ sĩ còn chế nhạo ông, kết quả đều bị giết chết cả.”
Vài tên vệ sĩ cười cợt.
“Ta đã nói rồi.” Thạch Hạo khẽ nói.
“Chẳng lẽ ngươi thật sự là tới phủ đệ để thăm hỏi?” Có người ngờ vực nhìn nó.
“Không sai, ta muốn vào Võ Vương phủ.” Thạch Hạo bình tĩnh nói.
“Ngươi là…” Bọn họ vô cùng kinh ngạc, đây chỉ là một thiếu niên thì tìm ai ở
đây chứ.
Đúng lúc này trên đường phố trở nên náo loạn, có mấy người nhanh chóng chạy
tới, như muốn tiến vào trong Võ Vương phủ, hiển hiên đây đều là con cháu trong
tòa phủ đệ này.
“Hoảng hốt cái gì hả?” Một vị chiến tường từ cửa phủ đi ra, quát hỏi bọn họ.
“Xảy ra chuyện lớn rồi, Vũ Vương phủ không chỉ bị người hủy đi mà ngay cả pháp
chỉ Thần Linh cũng bị ăn mất, chúng ta trở lại phủ để bẩm báo.”
Người chạy trước tiên mở miệng, bỗng nhiên tập trung về phía Thạch Hạo, nói:
“Ngươi… sao lại ở đây?” Hắn khiếp sợ không gì sánh nổi.
Vũ Vương phủ xảy ra chuyện các tộc lớn đều biết cả, nhưng còn rất nhiều chi
tiết cần phải có tộc nhân thám thính và bẩm báo, tỷ như quá trình chiến đấu
diễn ra như thế nào.
“Trời ạ, đứa nhỏ hung tàn đến phủ chúng ta?!” Đám người chạy về thấy thế thì
hô to.
Bảo vệ cửa cũng giật mình, ngay cả tên chiến tướng kia cũng nhịn không được mà
lui về sau vài bước, cẩn thận đánh giá Thạch Hạo rồi lộ vẻ kinh dị.
“Ngươi đến bái phủ?” Một đám người kinh ngạc, đây chính là một sát tinh lại
chạy tới nơi đây, đừng nói là cũng sẽ dở bỏ Võ Vương phủ chứ, khiến cho mỗi
người đều lo sợ bât an.
Thạch Hạo rất bình tĩnh, đối mặt với mọi người, nói là mình cũng không muốn
khai chiến.
Tên chiến tướng kia gật đầu rồi thở mạnh mời nó vào trong đại sảnh chờ bọn họ
đi bẩm báo.
Chuyện này rất lớn, tất cả mọi người đều sợ xảy ra vấn đề gì nên cũng không
dám xem thường, khi đối mặt với nó lại có cảm giác như gặp phải đại địch.
Chuyện này làm bọn họ cảm thấy hoang đường, rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười
mấy tuổi mà lại tạo cho bọn họ áp lực lớn như thế.
Thạch Hạo chờ giây lát, yên lặng suy nghĩ, sau đó đột nhiên biến mất tại chổ,
trực tiếp tiến vào trong tòa phủ đệ, bởi vì nó sợ Vũ Vương phủ truyền đi tin
tức báo cho Thạch Tử Đằng biết mình chính là Thạch Hạo, vào lúc đó muốn dẫn
theo A Man đi thì hơn phân nửa là không dễ rồi.
Nó hóa thành một làn khói nhẹ xuyên hành trong phủ, dựa vào ký ức năm xưa ở
trong đầu nên cũng không có nhầm, hướng về khi vực từng ở lại năm đó.
“A Man ở nơi nào?” Nó hỏi một tên người hầu.
“Nàng ở bên kia, nhưng mà…” Người hầu vẫn chưa nói hết thì Thạch Hạo đã biến
mất, việc này khiến cho hắn khiếp sợ, tốc độ cũng quá nhanh mà.
“A Man, ta là Thạch Hạo, ta đã trở về, tới đón ngươi đây!” Thạch Hạo vọt vào
trong khu nhà nhỏ vô cùng u tĩnh.
Trong đó có một cô gái ngẩng đầu, giật mình nhìn nó.
“Ngươi… không phải là A Man, nàng ở nơi nào?” Thạch Hạo có một trực giác đây
không phải là A Man tỷ năm đó.
“A Man được Thập Ngũ gia mang đi rồi, rời đi Võ Vương phủ đã từ lâu vẫn chưa
trở về.” Thiếu nữ này miệng lưỡi lanh lợi, nhanh chóng nói ra những lời này.
“Tại sao sắc mặt ngươi lại tái nhợt như thế, dáng vẻ rất khiếp sợ?” Thạch Hạo
hỏi nàng, đối phương tuy rất nhanh nói ra những chuyện này thế nhưng khi nhìn
nó, rõ ràng là bộ dáng như gặp thấy ma.
“Ngươi… thật sự là Thạch Hạo thiếu gia?” Thiếu nữ nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi biết ta?”
“A Man tỷ thường nhắc tơi người, nói là ngươi sẽ không chết, nhất định sẽ trở
về và cũng sẽ nhớ tới nàng.” Thiếu nữ lên tiếng.
Một luồng ấm áp dâng lên trong lòng, Thạch Hạo ngồi trên một gò đá trong viện,
nhìn tiểu viện đầy u tĩnh, cảm nhận được loại ôn nhu, còn có chút chua xót.
A Man lại tin nó như thế, toàn bộ người của Võ Vương phủ trước kia đều cảm
thấy nó sẽ chết đi, chỉ có A Man cẩn thận chăm sóc, khóc lóc vì nó. Phải nhớ,
không được quên, phải sống sót.
Đã nhiều năm rồi, nàng vẫn không có quên, nói mình sẽ trở về, sẽ đến tìm nàng.
“A Man…” Thạch Hạo khẽ gọi, vẫn còn nhớ dáng vẻ xinh đẹp, con mắt to tròn,
chỉ là nhiều năm trôi qua chắc dáng vẻ của nàng đã thay đổi rồi.
Khi mới vừa vào trong viện thì nó biết được A Man không ở phía sau, trong lòng
có chút hoảng sợ, chỉ lo xảy ra chuyện gì, không ngờ gia gia của mình lại mang
nàng đi rồi.
“Tại sao?” Thạch Hạo hỏi.
Hiển nhiên thiếu nữ này rất thông minh, luôn biết nó muốn biết thứ gì, nhanh
chóng nói hết tất cả.
“Thập Ngũ gia biết chuyện năm xưa, biết A Man tỷ đã từng chăn sóc ngươi, hơn
nữa A Man tỷ lại thông minh, thiên tư phi phàm cho nên mới đưa nàng rời đi.”
“A Man rất lợi hại phải không?” Thạch Hạo mỉm cười.
“Rất lợi hại, nàng là thiên tài, luôn giấu kín trong tộc không cho người ngoài
biết được, coi như lưu lại một nội tình. Hơn nữa, Thập Ngũ gia đại chiến với
con nhện lớn kia thì A Man tỷ từng nhắc nhở, lúc đó hấp dẫn sự chú ý của Thập
Ngũ gia.” Thiếu nữ nói luôn miệng, hiển nhiên quan hệ với A Man không tệ.
“A Man…” Thạch Hạo nghĩ đến chuyện khi còn bé, rất là ấm áp, khi đó A Man đã
rất thông minh rồi, hôm nay tuy không có nhìn thấy thế nhưng lại nghe được
những tin tức rất tốt.
“Thật sự, ngươi chính là… Thạch Hạo thiếu gia mà A Man nói?” Thiếu nữ bạo
dạng hỏi.
“Đúng thế.” Thạch Hạo gật đầu.
“Trời ạ… Ngươi là trời sinh Chí Tôn!” Thiếu nữ cảm thấy đầu óc suy nghĩ
không kịp, một người được cho rằng đã chết giờ lại trở về?
“Gia gia ta dẫn A Man đi tới nói nào thế?”
“Ta không biết.” Thiếu nữ lắc đầu.
Ngay khi đó, Võ Vương phủ trở nên nháo loạn, trở nên ầm ỉ, thậm chí là kinh
động tới bên ngoài, trên đường có rất nhiều người đứng, lộ vẻ ngờ vực.
“Làm sao thế?”
“Thiếu niên hung tàn kia đã tiến vào Võ Vương phủ, thế nhưng lại biến mất
không thấy đâu, khiến cho phủ như gặp phải đại địch!”
Trên thực tế, trong Vương phủ quả thật đã trở nên rất loạn, sát tinh tới cửa,
kết quả lại không gặp, khiến cho rất nhiều người vô cùng căng thẳng.
Nên biết, thiếu niên kia vừa đối phó xong Vũ tộc, hiện lại lại tới đây, dù là
ai thì cũng đều hãi hùng khiếp vía.
Thạch Hạo nghe được tiếng huyên náo nên nhanh chân chạy về đại điện, khi vừa
xuất hiện thì lập tức có một đám người tới vây xung quanh, bầu không khí trở
nên căng thẳng tới cực điểm.
Xa xa, Thạch Tử Đằng bước nhanh tới, xung quanh dẫn theo một đám người.
Hướng khác cũng có một nhóm ông lão tới, hiển nhiên nhóm người này không ưu gì
Thạch Tử Đằng, hai bên đối lập nhau.
“Đây chính là đứa nhỏ ở Hư Thần giới, từng tạo nên vô số sóng gió, vừa nảy còn
đại náo cả Vũ Vương phủ, hủy đi rất nhiều cung điện.” Có người nhỏ giọng nói.
Rất nhiều người đồng thời nhìn lại, cứ như là gặp phải đại địch.
“Nghe nói nó ở Hư Thần giới mở ra mười tòa Động Thiên, được xưng là thiếu niên
Chí Tôn, rồi lại phá kỷ lục của Thạch Nghị nữa?” Có người hỏi.
“Không sai!”
Những lời này vừa lọt vào tai của người Võ Vương phủ thì cảm thấy không giống
nhau, đám người Thạch Tử Đằng ánh mắt lạnh lùng, mà đám lão nhân kia thì lại
giật mình và tiếc nuối.
Vốn là, Võ Vương phủ cũng sẽ có một thiếu niên Chí Tôn, chỉ là… đã chết rồi.
“Ngươi thật là không bình thường đấy, sau khi đại náo Vũ Vương phủ rồi lại
nghĩ tới làm loạn ở Võ Vương phủ ta sao?” Có người đứng ở bên cạnh Thạch Tử
Đằng lạnh lùng nói.
“Ngươi đến tột cùng là ai?” Một người khác quát hỏi.
“Ta tên Thạch Hạo!” Thạch Hạo đường đường chính chính báo ra tên mình, không
hề che giấu chút nào, thanh âm như sét chấn động cả Võ Vương phủ, càng là
truyền ra bên ngoài.