Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 297: Không khoan nhượng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thạch Tử Đằng hiện thân, tự mình tới nơi này thế nhưng Thạch Hạo lại quả quyết
từ chối yêu cầu của hắn, tình cảnh này lập tức lạnh xuống, bầu không khí đặc
biệt căng thẳng.

“Thật sự giang sơn đời nào cũng đều có thiên tài cả.” Thạch Tử Đằng lên tiếng,
tâm tình không biến đổi vẫn bình tĩnh như trước.

Hắn không minh và xuất trần, tóc đen bay lượn, da thịt trắng như tuyết, vẻ anh
tuấn có chút yêu dị, không giống như là nhân loại, mà cũng chính cảm giác đặc
thù này lại khiến cho người nhìn thấy rất khó quên được.

Thạch Hạo thần sắc vẫn như cũ nhìn thẳng về hắn, nếu như có thể tóm lấy được
đối phương thì chắc Thái Cổ Ma Chu chân chính kia sẽ hiện thân.

Nhưng mà Thạch Tử Đằng tuyệt đối không phải là một người bình thường, chỉ vừa
tiếp xúc Thạch Hạo đã xác định được đối phương là một cường giả vương hầu, đối
phó vô cùng khó.

Chỉ khi sử dụng Bất Diệt Kim Thân, hơn nữa phải phát huy ra tiềm lực rất lớn
thì mới được, thế nhưng khi đó rất có thể sẽ làm cho người tí hon màu đen bị
tổn hại, nếu không thì không phải là đối thủ của người đàn ông này.

Thạch Hạo cũng chẳng sợ gì cả, thật sự nó muốn lợi dụng một lần cơ hội của
tiểu tháp, nếu như địch thủ nhằm vào nó thì sẽ giết chết tất cả, quét ngang cả
đám! Thế nhưng, nếu bị bức ép đến nước đó thì nó cũng không ngại tự mình trấn
giết một người.

“Người thiếu niên, ngươi có biết cứng quá dễ gãy không? Đây là chuyện đúng sai
ngươi cần phải lựa chọn, cần phải lưu lại đường lui cho mình, nếu không ngay
cả trời cao cũng sẽ chán ghét ngươi, những chuyện thiên tài chết yểu xảy ra
cũng rất nhiều.”

Một người trung niên tiến lên từ sau lưng Thạch Tử Đằng, sắc mặt âm trầm, lời
nói không nhanh không chậm, vô cùng bình tĩnh mà kèm theo một loại uy hiếp.

“Những người trung niên cũng chết đi không ít.” Thạch Hạo lên tiếng, không hề
sợ hãi không hề khoan nhượng.

“Đến cùng ngươi có thả hay là không người đây?” Một thanh niên quát lên.

Những người này đều là cường giả của Võ Vương phủ. không phải là đường huynh
đệ thì cũng là con cháu của Thạch Tử Đằng, tự nhiên sẽ đứng về phía hắn mà
quát mắng.

“Người không có, nhện thì chỉ có một, nhưng chắc chắn sẽ không thả.” Thạch Hạo
nâng chén nhỏ, từng sợi khí lành lượn lờ ở miệng chén che đậy lại con nhện màu
xanh biếc kia.

“Ta thật không hiểu, đường đường là Võ Vương phủ mà lại cung phụng một con
nhện lớn ư, cam nguyện làm đầy tới, cầu khẩn nhiều lần, thế thì còn khí khái
của chính mình hay sao? Đừng quên trong người các ngươi Vương huyết đang chảy,
đều là con cháu Nhân Hoàng mang họ Thạch, không phải quá mất mặt sao.” Thạch
Hạo nói tiếp.

“Người thiếu niên, ngươi hết sức xuất sắc, ta rất hiếu kỳ không biết sư môn
của ngươi là ai, nói đi, không chừng chúng ta cũng có quan hệ rất lớn.” Thạch
Tử Đằng rốt cuộc cũng mở miệng, ngăn lại sự tức giận của mấy người kia.

Hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẫn rất ôn hòa, đây là một tâm cảnh hiếm thấy
vượt xa những người kia, khiến cho các thiên tài xung quanh đều tâm phục.

“Ta đến từ – Cung điện Chí Tôn.” Thạch Hạo tự giới thiệu.

Mọi người nghe thế thì thay đổi sắc mặt, danh tự này thật là thường, hình
như… chưa từng nghe quá, tối thiểu những thiên tài nhân tộc này cũng không
biết.

Hiện trường không thiếu sinh linh thuần huyết, ai cũng ngờ vực, cơ bản chưa
từng nghe nói tới, có nơi đó thật sao?

Thạch Tử Đằng nở nụ cười, nói: “Tên nghe rất kêu, nhưng mà kiến thức ta nông
cạn, không có bất kỳ ấn tượng nào.”

“Ta đã nghe qua rồi.” Thiên Hồ tiên tử nhẹ nhàng đi tới, động tác uốn éo đầy
dụ hoặc, dung mạo mê hoặc chúng sinh, cơ thể trắng như tuyết, cặp mắt linh
động khiến tâm hồn người xao xuyến.

“Cung điện Chí Tôn mỗi một đời chỉ có một đệ tử được ra ngoài, phàm xuất hiện
đó chính là Chí Tôn, bọn họ không có ở vực này.” Ma nữ lên tiếng.

Mọi người nghe thấy thế thì hít một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Thạch Hạo đầy
vẻ kính nể, lai lịch lớn như vậy sao? Chẳng trách nó lại ngang ngược như thế.

Ban đầu ai cũng không có để ý tới nó, thế nhưng giờ nhìn lại quả thật là sơ
xuất, ngoại trừ hai vị tiên tử ra vậy mà lại có một nhân kiệt siêu cấp đến từ
vực ngoại.

Thạch Hạo không nói gì, ma nữ đang giúp nó sao, phối hợp rất khéo nhen, tả ra
lai lịch của một Cung điện Chí Tôn, quả thật rất dọa người.

Nhưng mà khiến nó không nghĩ tới chính là, Nguyệt Thiền tiên tử cũng tiến tới,
ngưng mắt nhìn nó, nói: “Ta cũng từng nghe qua Cung điện Chí Tôn, đó là một
cung điện vô cùng cổ xưa chí cao vô thượng.”

“Chuyện này…” Vừa nãy vẫn có người còn đang hoài nghi, thế nhưng hiện tại
lại ngây ngẩn cả người, lẽ nào là sự thật?

Nên biết, Nguyệt Thiền tiên tử và ma nữ đối lập nhau, hai người bọn họ có cừu
oán chắc chắn sẽ không hợp tác với nhau, hiện tại cả hai đều thừa nhận, hơn
phân nửa không phải là giả rồi.

Thạch Tử Đằng vẻ mặt không đổi, vẫn bình tĩnh và nhẹ nhàng như trước, trong
con ngươi lưu chuyển bảo huy, gật gật đầu, nói: “Quả nhiên có lai lịch rất lớn
nhen.”

“Một trận chiến thời Thượng Cổ, người cuối cùng thuộc Cung điện Chí Tôn chết
trận vì đối đầu với chư Thần Ma, từ đó không còn Chí Tôn đi ra nữa, năm tháng
xa xôi khiến người khác phải thổn thức mà.” Nguyệt Thiền tiên tử than nhẹ.

Mọi người kinh ngạc, nghe lời bổ sung của nàng thì ngẩn người, truyền thừa từ
trận chiến thời Thượng Cổ bị đứt đoạn, thiếu niên này lại là truyền nhên, tía
hiện lại sự huy hoàng, là giả sao?

Tin tức thế này vừa ra khiến cho mọi người ngờ vực.

Thạch Hạo kinh ngạc, thật sự có một nơi như thế? Nguyệt Thiền tiên tử chưa đến
mức phải nói láo, nếu như tồn tại thì thật là đúng lúc.

Thạch Tử Đừng nở nụ cười, nói: “Ghê thật đấy, nói thế nào đi nữa thì ngươi
cũng là một thiếu niên nhân kiệt, bản lĩnh xuất chúng.”

Thạch Hạo ngẩn ra, không nghĩ tới hắn lại bình tĩnh như thế, từ đầu đến cuối
đều không có nổi giận trái lại rất ôn hòa.

Khi mọi người đang thì thầm to nhỏ thì Thạch Tử Đằng lại trở nên nghiêm túc,
nói: “Nếu như con cháu sư môn ngươi bị bắt, ngươi có cứu hay không? Ngươi cho
dù đến từ Cung điện Chí Tôn, xuất thân kinh người, địa vị hiển hách thì ta
cũng chẳng phải sợ, phải ra tay giải cứu sư điệt của mình.”

Vẻ mặt của hắn đầy nghiêm túc, nhanh chân về phía trước.

Thạch Hạo cười mỉm, vị bá phụ này quả nhiên lợi hại, không chỉ bỏ qua việc Võ
Vương phủ dựa vào hồ Ma Linh, còn sợ bị người khác lên án lấy lớn hiếp nhỏ,
đặt mình vào hoàn cảnh vạn bất đắc dĩ phải ra tay, tựa hồ vẫn còn yếu thế,
muốn chống lại cung điện Chí Tôn khổng lồ này.

Mấy câu mà thôi nhưng Thạch Tử Đằng lại biểu đạt ra rất nhiều chuyện, cũng
khiến cho người khác dễ dàng liên tưởng đến, đây là hắn muốn chống lại một
truyền thừa Chí Tôn đầy khủng bố mà chẳng hề sợ hãi.

Còn trên thực tế thì sao? Thạch Hạo tin tưởng vị bá phụ này chắc chắn không
tin những lời vừa rồi, phỏng chừng đang thầm cười lạnh, mượn cơ hộ này ra tay
để thể hiện một ít sự ngang ngực của mình.

“Lão già nhà ngươi có cần thiết hay không đây, muốn động thủ thì cứ ra tay, hà
tất phải tính toàn với một hậu bối như thế?” Thạch Hạo bí mật truyền âm chế
nhạo hắn.

Có một số việc nói ra cũng vô dụng, không có ý nghĩa gì cả, thà rằng như vậy
còn không bằng khiến cho lòng hắn không được thoải mái.

Da thịt Thạch Tử Đằng trắng như ngọc thạch, tóc đen bay lượn, bên ngoài chỉ
khoảng hai bảy hai tám tuổi thế mà lại bị gọi là lão già, nụ cười hắn không
giảm, cũng âm thầm truyền âm, nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá đấy, nhưng mà, dù cho
ngươi thật là thiếu niên Chí Tôn thì đã làm sao, Nghị nhi của ta cũng vậy,
người thiếu niên ẩn giấu rất tốt, không nên lộ hết tài năng của mình như vậy
nếu không sẽ chết non đó.”

Hắn cười cười, ép về phía trước.

“Kỳ thực, ta đến Hoàng Đô cũng chính vì chiến với Nghị nhi của ngươi một trận
đấy.” Lần này, Thạch Hạo trực tiếp mở miệng, mà không dùng thần niệm truyền âm
nữa, nói: “Ngươi đang lo lắng sao, muốn động thủ sớm trừ khử ta?”

Lời này vừa nói ra, nơi này liền ồ lên.

Thạch Nghị là ai, chính là kỳ tài ngút trời danh chấn cả Thạch Quốc, những
truyện liên quan đến hắn quá nhiều, trời sinh Trùng Đồng, tư thế Thượng Cổ
Thần Nhân, ở đây người nào mà chẳng biết.

Thiếu niên này đến là vì Thạch Nghị khiến cho mọi người chấn động, trong lòng
nổi lên những gợn sóng chập trùng, sinh ra rất nhiều liên tưởng.

“Lẽ nào hắn cũng đã đến?” Sau câu nói vừa rồi của Thạch Hạo, có một vài người
cảnh giác, trong lòng sinh ra nghi ngờ dõi mắt nhìn nó không thôi.

“Có đúng không, nếu như ngươi đã có tâm nguyện như vậy thì ta rất thích, cũng
hi vọng Nghị nhi sẽ có đối thủ để tiến hành mài giũa.” Thạch Tử Đằng gật đầu,
vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, nói: “Ngày hôm nay, ngươi giao sư chất của ta
ra đây thì ta sẽ không động vào ngươi, cho ngươi một cơ hội chiến với Nghị nhi
một trận.”

Lời nói tuy rất ôn hòa thế nhưng lại rất lạnh lẽo, cũng kèm theo một loại uy
hiếp vô hình, bức ép Thạch Hạo phải đi vào khuôn khổ, khiến nó phải cúi đầu
giao ra con nhện nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu như Thạch Hạo giao ra thì coi như là cúi đầu, nhưng như vậy niềm tin của
thiếu niên Chí Tôn sẽ bị áp chế, lời khuyên bảo như tùy ý của Thạch Tử Đằng
nhìn như ôn hòa thế nhưng trên thực tế lại là một đòn rất ác liệt và tàn nhẫn,
nhằm thẳng vào tâm của nó.

“Muốn chiến, thỏa mãn ngươi vậy, lại đây đi, sau đó lại đi chiến với Nghị nghi
của ngươi vậy.” Không ai nghĩ tới Thạch Hạo lại ngang ngược như thế, ánh mắt
trong suốt chỉ thẳng Thạch Tử Đằng.

Hiện giờ ai mà chẳng biết sự đáng sợ của Thạch Tử Đằng, bái nhập hồ Ma Linh,
một thân tu vi cao thâm khó dò, thậm chí còn dám hò hét trước mặt Đại Ma Thần.
Tuy thiếu niên này tài năng ngất trời thế nhưng tuổi tác lại rất nhỏ, làm như
thế không phải tự đào hố chôn mình hay sao? Cũng quá tự tin.

Lần đầu tiên Thạch Tử Đằng thu lại nụ cười, mí mắt giật giật, sau chốc lại mới
phôi phục lại bình thản, đối phương đối đầu gay gắt như vậy, tuổi lại nhỏ mà
cứ thích làm bề trên lên lớp hắn, khiến cho lòng hắn nổi lên luồng khí nóng,
chẳng lẽ phải đánh một trận hay sao?

Hắn là một người cẩn thận, tâm tư thâm trầm cho nên chưa bao giờ hăm dọa, hiện
tại bình tâm trở lại rồi nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

Về phía những đường huynh đệ phía sau hắn thì tính khí không tốt như vậy, tất
cả đều kích động lớn tiếng quát mắng, sắc mặt u ám, có hai người trung niên áp
sát về phía trước.

“Ngươi muốn đánh một trận? Muốn chết!” Một vị trung niên muốn ra tay, mặt trầm
như nước.

“Muốn chết thì tới đi.” Thạch Hạo trầm giọng nói, khiến cho đám người Thập Lục
công chúa, Đại tiểu thư Lôi tộc đều trợn tròn mắt, người này quá quả quyết.

“Ai tới cũng không thể cứu được ngươi!” Người đối diện cười lạnh rồi nhanh
chân áp sát về trước.

Thiên Hồ tiên tử cười tủm tỉm, vào lúc này mở miệng, nói: “Nếu như Tiệt Thiên
giáo ta đứng ra thì sao?” Thanh âm của nàng rất êm tai du dương bên tai.

Những lời này vừa ra khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc mặt, mấy người
thuộc Võ Vương phủ thấy không được tự nhien, với thân phận của bọn họ tự nhiên
biết được ma nữ có lai lịch khủng bố cỡ nào, xuất thân từ đại giáo chí cao ở
vực ngoại nào đó.

Tiệt Thiên giáo, những chữ này lần đầu tiên xuất hiện trong tai đám thiên tài
khiến cho tâm thần bọn họ chấn động.

Thạch Hạo thở dài, có chút oán giận, ma nữ hình như muốn bảo vệ nó thế nhưng
hiện tại không cần, hi vọng sự tình càng nháo loạn thì càng tốt, tốt nhất nên
kinh động đến con Thái Cổ Ma Chu kia.

Nó tự nhiên biết được dụng ý của Thiên Hồ tiên tử, đây là lôi kéo một cách
trắng trợn, như vậy là nhằm vào Võ Vương phủ thậm chí là cả hồ Ma Linh.

Võ Vương phủ thì không sao, thế nhưng hồ Ma Linh giống như Thái Cổ Thần Sơn
đều là những địa phương rất đáng sợ, có khả ngăn Ma Thần cư trú nơi đó, nếu
như nhằm vào bọn họ thì đủ để chúng minh thành ý của ma nữ, cũng thể hiện ra
sự mạnh mẽ vô song của Tiệt Thiên giáo!

Trận chiến này hơn nửa không thể xảy ra, Thạch Hạo đoán như thế, Thạch Tử Đằng
là người thông minh chắc chắn sẽ không ngu mà đi khai chiến.

Nên biết, ngay cả Nhân Hoàng cũng phải khách khí với ma nữ, cùng trò chuyện
với nàng đủ để chứng minh đại giáo đó khủng bố như thế nào, được xưng là đại
giáo vô thượng.

Mấu chốt là, Thạch Tử Đằng làm sao thoát được? Trược tiếp xoay người rời đi
thì chẳng phát rất mất mặt hay sao.

Lúc này, Nguyệt Thiền tiên tử cũng đi tới, vẻ đẹp của nàng siêu trần thoát
tục, không nhiễm chút hồng trần, toàn thân áo trắng như tuyết, siêu nhiên trên
đời.

“Tiền bối, lệnh lang khi nào trở về, lần này là đại thọ Nhân Hoàng, hắn sẽ trở
về Hoàng Đô?” Nàng mở miệng như thế, tựa như rất quan tâm.

Nguyệt Thiền tiên tử như tuyết đọng trên hoa, hỏi dò như thế khiến cho mỗi
người đều chấn động, Thạch Nghị là ai? Tất cả mọi người đều biết, càng hiểu rõ
được tiềm lực khủng bố của hắn đến cỡ nào.

Ma nữ đại biểu cho Tiệt Thiên giáo lựa chọn thiếu niên thần bí kia, rõ ràng là
muốn bảo vệ không cho nó bị thương tổn gì.

Mà Nguyệt Thiền tiên tử lại chọn Trùng Đồng giả Thạch Nghị, chẳng lẽ lại đối
chọi gay gắt như vậy? Đại giáo vô thượng ở phía sau nàng có tên là gì?

Tất cả mọi người không tiếp tục nói nữa mà nhìn về phía trước, bầu không khí
càng khẩn trương hơn.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận