Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 282: Phòng đấu giá Cốt Cổ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mãnh thú phi nhanh, một chiếc chiến xa hoàng kim từ xa lao đến, nó giống như
một vầng thái dương xẹt qua con phố lớn, tám con hung thú kéo chiếc chiến xa
này lao đến phòng đấu giá Cốt Cổ.

Hung uy khiếp người, tám con hung thú này đều cực kỳ cường đại, tuyệt đối
không phải là loại tẩu thú kéo xe thông thường, trên đầu nó mọc sừng, vảy giáp
lãnh liệt, có một loại sát khí thảm liệt tỏa ra, giống như là mãnh thú đã trải
qua vô số lần tranh đấu liều mạng trên chiến trường.

“Đây là ai vậy?”

Có người thốt lên kinh ngạc, chiến xa hoàng kim như vậy người bình thường cũng
không dám dùng, ngoại trừ hoàng tộc thì chỉ có những vương hầu rồi, địa vị và
thân phận đều cực kỳ siêu nhiên.

“Đây là Hỗn Thiên hầu!” Có người nhận ra ấn ký trên chiếc xe lập tức biến sắc,
đối với vị vương hầu này vô cùng e ngại.

Tại hai bên chiến xa đều có một đội tinh binh, trên người mặc giáp màu đen,
thân thể khổng lồ tạo cảm giác áp bức mạnh mẽ, dù là hai con giao long trước
cửa phòng đấu giá cũng ngưng thần đề phòng.

Một tiếng thở dài phát ra, rèm xe bị kéo qua một bên, một nam tử cao lớn bước
xuống, chiến y màu đen tuyền tỏa ra ô quang, hắn giống như một ngọn núi lớn
màu đen vậy.

Tuổi tác của hắn cũng không phải rất lớn, còn chưa đến ba mươi tuổi, trên căm
có một chòm râu, hắn có vẻ rất kiên cường, ánh mắt kinh người tràn ngập tính
hiếu chiến.

“Hỗn Thiên hầu tuy chỉ có hai lăm tuổi nhưng cũng là chư hầu một phương, hắn
trấn thủ biên cương, cùng Mộc tộc đại chiến lập rất nhiều kỳ công.” Có người
nói nhỏ.

Đây là một vương hầu vô cùng trẻ tuổi, chiến công hiển hách, hơn nữa hắn họ
Thạch, thuộc dòng chính của vương tộc, hắn hoàn toàn có tư cách tranh đoạt
hoàng vị, rất được những người khác coi trọng.

“Đừng để ta thất vọng, ta chỉ vì thanh Huyết Ma Thước mới đến.”Hắn nhanh chân
đi vào phòng đấu giá Cốt Cổ, long hành hổ bộ, mang theo một cơn gió lớn.

Đại nhân vật ngoài biên cương như vậy tiến vào Hoàng Đô tự nhiên sẽ khiến
người khác kinh ngạc.

“Có lẽ là vì chúc thọ Nhân Hoàng.” Có người nhỏ giọng nói.

Thạch Hạo đứng ở trước cửa phòng đấu giá, nó không vội vã đi vào mà đứng nhìn,
lắng nghe tiếng nghị luận của mọi người, nó biết được rất nhiều nhân vật nổi
tiếng.

Mưa bay tán loạn khắp nơi, khắp con đường tràn ngập hương thơm, một chiếc xe
lăng không xuất hiện. Chiếc xe được mấy con thụy cầm kéo đi, hiển nhiên thân
phận người tới lần này cũng không đơn giản. Mọi người phát ra tiếng thốt kinh
ngạc.

“Thập lục công chúa đến rồi!” Mọi người nhìn theo.

Vị công chúa này là người Nhân Hoàng yêu thích nhất, trong Hoàng Đô cũng rất
nổi tiếng, dáng ngọc yểu điệu, mắt ngọc mày ngài, vị công chúa này cùng mấy cô
gái tiến vào phòng đấu giá Cốt Cổ.

Sau đó liên tục xuất hiện từng nhóm người, thân phận đều không hề tầm thường.

Thạch Hạo cảm thấy thu hoạch rất nhiều, chỉ đứng ở trước cửa nghe mọi người
nghị luận nó cũng đã biết được một số tin tức của những nhân vật nổi danh
trong Hoàng Đô, có giá trị rất lớn đối với nó.

Cuối cùng nó cũng tiến vào phòng đấu giá, nơi này nhà cửa hoa lệ, xanh vàng
rực rỡ. Không gian vô cùng lớn, mà lại trang hoàng rất cầu kỳ.

Khi tiến vào đại sảnh, nghênh đón tầm mắt là một khung xương màu vàng cao tới
hơn mười trượng, dài hơn hai mươi, ba mươi trượng, phù quang lưu chuyển sáng
lóa, một luồng khí tức hung sát ập tới trước mặt, chấn động lòng người.

Đây là một hài cốt hung thú còn hoàn chỉnh, toàn thân đều là bảo bối, đặc biệt
là khối nguyên thủy phù cốt lưu chuyển sức mạnh thần bí cung cấp thần lực cho
cả tòa nhà.

Nhai Tí!

Dĩ nhiên là một con Nhai Tí khổng lồ, loại thú này thuộc dạng có thù tất báo,
chính là một loại hung thú tung hoành thời Thái Cổ, hung danh khắp nơi, liền
thần đều tránh lui, không ai nguyện ý chọc vào nó.

Bộ khung xương này tuy không phải là Nhai Tí thuần huyết, nhưng xem phù văn
lưu chuyển cũng biết sự cường đại của nó, không ngờ nó lại được trưng bày ở
đây, vẫn chưa được chế luyện thành một pháp khí mạnh mẽ, điều này thật sự
khiến người ta kinh ngạc.

Trong đại sảnh dòng người nối tiếp, người đến rất nhiều, đều là cường giả khắp
nơi, nam nữ đều có, trẻ già có cả, thân phận đều không tầm thường.

Có thể tiến vào nơi này thông thường đều là danh môn đại tộc, đồng thời cũng
có một bộ phận tán tu cường đại, thiếu niên thông thường như Thạch Hạo như vậy
là rất ít thấy.

Những người tuổi tác như vậy tiến vào nơi này nếu không phải con cháu đại tộc
thì cũng là hậu đại vương hầu, bởi quy cách của phòng đấu giá này cực cao,
người bình thường khó có thể tham dự đấu giá, bảo vật nơi này không phải là
vật phẩm bình thường.

Thạch Hạo tò mò nhìn đông nhìn tây, chú ý quan sát mỗi người, nó thấy có người
không ngồi trong đại sảnh mà tiến vào phòng riêng, nó cũng học theo tiến vào.

“Tiểu ca, ngài thật sự muốn tiến vào phòng khách quý?” Một người giúp việc trẻ
tuổi giả ý hỏi.

“Sao thế, có vấn đề gì sao?” Thạch Hạo ngây thơ hỏi lại.

Nó đứng trước một cánh cửa làm bằng gỗ tử đàn, vừa mới đẩy cửa ra nhìn vào bên
trong, nhất thời cảm thấy có chút chói mắt, các loại vật liệu lấp lánh làm
thành các loại đồ vật, hiển lộ hết sự hào hoa phú quý.

“Nơi này rất đắt, người bình thường không dám vào, ngài … thật sự muốn đi
vào?” Người giúp việc hỏi, trong mắt có chút khinh bỉ, quần áo tơ lụa trên
người hắn tỏa ra ánh sáng.

Bất luận ở nơi nào, loại phong tục cổ hủ như trông mặt mà bắt hình dong đều
tồn tại, người giúp việc này cảm thấy thiếu niên này mặc áo da thú, quá mức
keo kiệt, căn bản không vào được phòng khách quý này.

“Gian phòng này không có người sao, ta chọn nó.” Đúng lúc này một người thiếu
niên đi tới, tay hắn chỉ về gian phòng trước người Thạch Hạo, chiến y màu bạc
trên người tỏa ra bảo quang.

Phía sau hắn còn có một vài nam nữ, đều tầm từ mười lăm đến hai mươi tuổi, mỗi
người đều tỏa ra khí thế bất phàm, nam anh khí bức nhân, nữ hoa nhường nguyệt
thẹn.

“Tiểu hầu gia.” Người giúp việc nhanh chóng cúi đầu, nhón người trước mắt này
đều không đơn giản, đều là con cháu quý tộc trong Hoàng Đô, đặc biệt là người
thiếu niên trước mắt này, hắn là con cháu của Tây Minh Hầu.

“Ta chọn rồi.” Thạch Hạo đẩy cửa tiến vào, do tính cách ảnh hưởng khiến cho nó
sẽ không tự ủy khuất chính mình, ăn nói khép nép, liền linh thân Tôn Giả đều
giết rồi, đối mặt đám người kia nó cũng không hề để ý.

“Ngươi …” Hậu nhân Tây Minh hầu nhìn về phía đối phương, có chút giật mình,
thiếu niên quần áo bình thường này lại dam tranh với hắn.

“Tiểu ca mời đi ra ngoài, nơi này ta nghĩ ngài không thể đi vào, nếu chỉ vì
muốn mở rộng kiến thức thì có thể đến đại sảnh, nơi đó có lẽ sẽ có vị trí của
ngài.” Người giúp việc giả ý cười nói, làm thủ thế thỉnh nó rời đi.

“Không phải chỉ là một gian khách quý thôi sao, liền Long cung dưới biển ta
cũng đã đi qua, căn phòng nát như vậy cũng dám ở trước mặt ta kêu xa hoa, thật
là tầm thường!” Thạch Hạo khinh bỉ, sau đó hướng về phía người giúp việc trách
mắng: “Ngươi có biết không, ngươi đây là dùng mắt chó coi thường người khác.”

“Ngươi … ngươi nói cái gì?!” Người giúp việc đỏ mặt, tuy hắn có ý tứ như vậy
nhưng bị người khác vạch trần vẫn có chút thẹn quá hóa giận.

Những thiếu niên nam nữ bên cạnh cũng đều kinh ngạc, mà Tiểu hầu gia kia cũng
ngừng tranh đoạt với Thạch Hạo, hắn cảm giác người này không dễ chọc.

“Tiến vào nơi này nhất định phải đấu giá năm trân phẩm trở lên, ngươi có thể
làm được sao?” Người giúp việc kêu lên, gương mặt cực kỳ xem thường, đồng thời
có chút hung hăng càn quấy.

“Ầm!”

Hắn vẫn chưa nói hết câu, trước mặt liền trông thấy hào quang rực rỡ. Hắn
không thể mở mắt nổi, sau đó mũi đau nhức, hình như đã trúng một viêc gạch,
hắn liền kêu lên thảm thiết, ngửa đầu ngã xuống đất.

Vài thiếu niên nam nữ bên cạnh đều giật mình kinh ngạc, người này là ai a,
viên gạch hắn lấy ra sao lại tỏa ra màu làm chói mắt như vậy? Giống nhưu là
… Hải Lam tủy a!

Dùng loại cực phẩm tài liệu như vậy nện người, cũng quá xa xỉ à nha, người này
là ai?

Người giúp việc sau khi kêu lên thảm thiết cũng nhìn thấy khối Hải Lam tủy
dưới mặt đất kia. Hắn vẫn luôn ở phòng đấu giá, cũng từng nhìn thấy một khối
tương tự, khi đó chỉ là một khối nhỏ mà đã hét giá trên trời.

Hiện tại thiếu niên này lấy ra một khối lớn như thế đập ở trên mặt hắn. Đây là
một cường hào xa xỉ mà hung hăng, lần này thật sự là trông lầm rồi.

“Tiểu nhị, dâng rượu.” Thạch Hạo ngồi ở trong phòng hô lên.

Ta không phải tiểu nhị! Người giúp việc một hét lên thế nhưng vẫn nuốt trở
lại, hắn liền nhặt lên khối bảo vật hiếm thấy Hải Lam tủy này, sau đó cung
kính đưa vào trong, lại nhanh rời đi lấy rượu ngon.

Trong lòng hắn cực kỳ phiền muộn nhưng lại không thể không cẩn thận hầu hạ.

Mấy người bên cạnh có chút ngẩn ngơ, đặc biệt là Tiểu hầu gia chiến bào màu
bạc kia, hắn há miệng nhưng cũng không biết nói gì mới tốt. Dựa vào khối Hải
Lam tủy hiếm thấy này đủ để khiến cho gia gia hắn là Tây Minh hầu cũng phải
kinh ngạc, hắn xuất không ra thứ này, càng không phải nói đến việc dùng nó làm
viên gạch nện người.

Chuyện nơi đây đã kinh động đến phòng đấu giá Cốt Cổ, một vị chuyên gia giám
định tự mình tới đây, sau khi thật sự phát hiện khối Hải Lam tủy kia, ánh mắt
nồng nhiệt dường như sắp bốc cháy lên rồi, lớn tiếng khiển trách người giúp
việc kia, sau đó cùng với mấy lão đầu tử không ngừng xin lỗi, càng là dò hỏi
xem Thạch Hạo có muốn đem khối kỳ thạch này đấu giá hay không.

“Đấu giá không phải đã định rồi hay sao, còn có thể lâm thời gia nhập vật đấu
giá khác sao?” Thạch Hạo kinh ngạc.

“Vật phẩm đặc thù tự nhiên sẽ có xử lý đặc thù.” Một ông lão kích động nói.

“Vậy thì tốt, một lúc đấu giá nếu tài vật trên người không đủ, ta liền để các
ngươi mang đi đấu giá.”

Tiểu nhị chướng mắt đã bị mấy lão giả quát đuổi đi rồi, thay vào đó là hai
thiếu nữ xinh đẹp ở đây hầu rượu cho Thạch Hạo, cũng xem như khách nhân cao
quý.

Gian phòng rất xa hoa, các loại ngọc thạch quý hiếm đều coi như vật trang trí,
ánh sáng lấp lánh, nhưng nếu cùng Hải Lam tủy so sánh thì có vẻ tầm thường.

Trong phòng có một mặt tường trống không, sau khi kéo bức tranh cuộn, phòng
đấu giá ở ngay đối diện, có thể thấy rõ ràng tất cả, thuận tiện cho khách nhân
đấu giá.

Rất nhanh sau đó, buổi đấu giá bắt đầu, một ông lão cùng một nữ tử xinh đẹp
cùng chủ trì, vật phẩm đầu tiên vừa đưa ra lập tức hấp dẫn chú ý của Thạch
Hạo.

Sau khi xem xét tỉ mỉ nó liền cảm thấy khiếp sợ, trái tim nhảy lên kịch liệt.

“Nguyên Thủy Chân Giải?” Nó mở to mắt, khối cốt sáng trắng kia lưu chuyển ánh
sáng lỗng lẫy, thực sự là quá giống.

Bất quá đây chỉ là một khối tàn cốt, cũng không hoàn chỉnh, thiếu hụt không
ít, chỉ bằng một phần tư Nguyên Thủy Chân Giải chân chính, nhưng chất liệu
thật sự rất giống.

“Đây là một khối kỳ cốt, độ cứng rắn cực kỳ hiếm thấy, bất luận dùng biện pháp
gì cũng không thể phá hủy, trải qua sự kiểm định có thể nói đây là một khối
Thiên cốt.” Lão giả trên đài nói ra.

“Cái gì, Thiên cốt?!” Trong phòng đấu giá nhất thời náo động, tất cả mọi người
đều tập trung tinh thần nhìn về phía trước, ánh mắt nhấp nháy, giống như thiểm
điện xẹt qua.

“Thực sự là Thiên cốt sao, nếu thật như vậy thì bất kể đại giá bao nhiêu ta
đều trả giá, chắc chắn phải có được!” Thanh âm của một cô gái truyền đến, mặc
dù có chút bá đạo nhưng thanh âm lại êm tai vô cùng, khiến cho lòng người run
lên.

“Buổi đấu giá chỉ mới bắt đầu liền xuất hiện một khối Thiên cốt, cũng không
phải đặt ở cuối cùng, không phải thần vật then chốt, lần đấu giá này thật
khiến người khác giật mình a.” Mọi người thán phục.

Thạch Hạo tất nhiên là cực kỳ quan tâm, nó chăm chú xem xét tỉ mỉ khối cốt
trắng sáng này, khí thế thật sự là rất giống như Nguyên Thủy Chân Giải.

Nó liền động tâm, thứ này bất kể thế nào cũng phải mua lấy, không thể để rơi
vào tay người khác!

Lần đấu giá này nó đặc biệt phấn khích, bở vì lúc ở hải ngoại đã nhận được rất
nhiều tài bảo hiếm thấy, đặc biệt là lúc ở thành trì dưới biển của tộc Nhân
Ngư, nó thu hoạch càng phong phú hơn nữa.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận