Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 28: Phong vân chuyển động

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Dãy núi trong nơi sâu nhất, đại chiến nổ ra kịch liệt, như đang ở thần thoại,
cái móng vuốt lớn màu vàng kim kia như che trời đạp đất, mỗi một lần lao xuống
đều cào nát bấy một cái dãy núi.

Tước nhỏ đỏ đậm không thua kém, khiến cho nhiều ngọn núi nóng chảy hóa thành
dung nham, dung nham đỏ đậm phun trào phụt lên bầu trời, trông như thật nhiều
nhánh sông Hoàng Hà màu đỏ nối liền trời và đất, mà đây chẳng qua là dư lực
của trận đánh, đại chiến thật sự là ở trên vòm trời!

Chim nhỏ màu đỏ thẫm chỉ to cỡ lòng bàn tay, lông chim đỏ tươi bóng loáng, thế
nhưng dũng mãnh không gì sánh nổi, nó lao vào trong giữa tầng mây dày đặc,
cùng quyết đấu sinh vật lớn không biết tên đáng sợ kia.

Mọi người Thạch thôn trông thấy liền trợn mắt ngoác mồm, lạnh dọc sống lưng,
có đồn đãi rằng có một ít Di chủng Thái cổ cường đại đến một cảnh giới không
thể tin nổi, ngón tay che trời, có thể dễ dàng tiêu diệt một siêu cấp đại tộc,
vị thế như thần linh, bây giờ nhìn thấy quả không phải nói bậy.

“Đáng tiếc không hóng rõ được…”

Mây đen dày đằng đăc, như có một loại sức mạnh kỳ dị ngăn trở tầm mắt, mọi
người không thể nào nhìn xuyên, không biết ở trên bầu trời xảy ra một hồi đại
chiến cỡ nào.

“Thì ra bé Hồng lợi hại như vậy.” Nhóc tỳ gãy cằm, chớp mắt to, nhỏ giọng nói.

Nửa canh giờ sau, dãy núi ở sâu xa dần yên tĩnh lại, thế nhưng là mây lửa vẫn
chưa tan, vẫn còn lượn lờ, phía chân trời đỏ đậm một góc, như là bị tô lên một
lớp máu của thần.

Click this bar to view the full image.

“Thời cuộc rối ren, không biết đến cùng có Sơn bảo nào sắp xuất hiện ra, chúng
nó tranh đoạt hai năm chẳng lẽ còn chưa có kết quả sao?” Tộc trưởng Thạch Vân
Phong hoài nghi.

“Sơn bảo nhất định sẽ rất nghịch thiên!” Thạch Lâm Hổ nói.

Dãy núi ở tận phía sâu có rất nhiều cổ quái, mọi người Thạch thôn đều không
dám xâm nhập vào, không biết đến tột cùng dựng dục Sơn bảo như thế nào.

Tại trong nửa tháng tiếp theo này, dãy núi ở nơi sâu xa nhất rất an bình, chưa
từng có tiếp cuộc chiến nào xảy ra, mọi người gần như đã sắp quên lãng trận
đại chiến kinh tâm động phách kia.

Nhưng mà tại những xứ sở càng xa xôi hơn thì lại không yên tĩnh như vậy.

~~~

Click this bar to view the full image.

Đây là một vùng đất trù phú, có bình nguyên trải dài, cũng có núi lớn cùng
sông ngòi bao la hùng vĩ.

Một đám Ngựa vảy sừng xuất hiện như những đợt sóng lớn, chạy băng băng từng
đàn, đó là nhiều đội thiết kỵ đang tập trung, giáp sắt sáng loáng, sát khí
ngập trời, bọn họ đang diễn tập.

Vút cao nhìn về phía chân trời, bỗng hiện ra trải rộng phía dưới là hàng loạt
kiến trúc hùng vĩ, liên miên vô tận, đây là một bộ lạc lớn có thể có đến mấy
chục triệu người, họ gắn bó cùng vùng đất này bao năm tháng vẫn trường thịnh
không chút suy yếu.

Tộc này cường giả như rừng, truyền thừa từ xưa đến nay vẫn chưa đứt đoạn, mỗi
một đời trong tộc đều sẽ xuất hiện mấy tên kỳ tài, bảo đảm bọn họ sẽ luôn
cường đại cùng hưng thịnh.

Ở giữa quần thể kiến trúc xuất hiện một chiếc lều lớn có chóp màu vàng kim,
một con Ngựa vảy sừng từ phía ngoài vọt với, từ trên thân trèo xuống một tên
cường giả, hắn xuống dưới đất liền bẩm báo to: “Tộc chủ, phía nam có động
tĩnh, nghi ngờ hình như sắp có Sơn bảo kinh thiên xuất hiện!”

“Hai năm trước không phải đã xuất thế rồi sao, làm sao bây giờ lại có thêm
nữa?” Tiếng của một ông già nói.

“Không biết vì sao nữa, các loài sinh vật khủng bố vẫn còn đấu nhau.”

“Nói như vậy, có thể có Thánh vật ghê gớm chui ra, nhưng vẫn chưa có bị những
con Di chủng Thái cổ này đạt được, dẫn tới phong vân kinh hồn khắp bốn
phương!” Một lão già đi ra khỏi căn lều màu vàng kia, cao to khôi ngô, con mắt
như lẹt xẹt từng sợi tia chớp vàng kim chớp giật, kinh khủng cực kỳ.

“Tộc chủ, chúng ta có cần đi hay không, người tộc chúng ta tuy rằng chưa tới
mức trăm triệu, thế nhưng thực lực tuyệt không kém tộc nào.” Có mấy tên cường
giả nữa đi tới, mỗi một tên đều có khí tức ép người, như là hung thú đầu thai.

“Ồ, không cần mạo hiểm cho lắm, chuyến này chỉ cần mang mấy tên nhóc đi thôi,
để chúng nó gặp gỡ bên ngoài, không có mệnh lệnh của ta thì không được ra
tay!” Lão già nhắc nhở, trong con ngươi phát ra ánh vàng kim khiếp người cực
kỳ.

“Vâng!”

~~~

Click this bar to view the full image.

Phương xa, ở một vùng đất rộng lớn khác.

Tại một hồ nước lớn, nước xanh lam như nước biển, cảnh sắc mỹ lệ, ở đây có rất
nhiều đảo nhỏ ngang dọc như một bàn cờ của sao trời. Sóng nước cuồn cuộn, mấy
đứa bé cưỡi một con Giao, nó nhảy lên lướt trên mặt nước, sương nước mịt mù,
vảy trên thân sáng lạng, trông như muốn lao lên trời cao.

Trên một hòn đảo nhỏ, trước một tòa cung điện hùng vĩ, có một đám nhân vật lớn
nhìn bọn nhóc vẻ rất thương yêu.

“Đừng quậy nữa, con sắp đi xa rồi đấy, mở mang kiến thức một chút những kỳ tài
ở bên ngòa.”

“Ui trời, toàn là bọn tầm thường, lần trước còn nói là cái gì thiên tài ghê
gớm lắm đấy, ai dè còn không phải đã bị tụi con đánh bại, nếu không phải nó
cưỡi Kỳ lân lửa trốn vào trong một Động lửa, chắc chắn đã túm đầu được nó.”
Một thiếu niên phản đối.

~~~

Click this bar to view the full image.

Khung cảnh lại biến đổi thành ở một vùng non sông khác, cũng là ở một nơi xa
thật là xa.

Đây là một lãnh địa của vương hầu, đất đai rộng lớn không thấy cả biên giới,
dân số lên đến mấy trăm triệu, thành quách bề thế tiếp nối một toà lại một
toà, ngựa xe như nước, người đến người đi, cực kỳ phồn hoa.

Vương đo to lớn, cảnh sắc mênh mông mà trang nghiêm, tường thành là xây thành
từ Đá kim cương, hùng vĩ không gì sánh nổi, như một dãy núi màu đen vắt ngang
đường chân trời, khiến cho người ta cảm thấy cảm giác bị áp bách thật mạnh mẽ,

Vương cung rộng rãi, như một tòa thiên cung cung rớt xuống ở nhân gian, cao to
mà nguy nga, bên trong sơn son thiếp vàng rực rỡ, rường cột chạm trổ tinh mĩ,
không thể nói hết sự xa hoa và phú quý.

“Di chủng Thái cổ đã tranh đấu hai năm, giờ còn không chịu rút đi?” Trong bảo
điện hùng vĩ màu bạc, trên bảo tọa của một vị chí tôn cao cao tại thượng, một
âm thanh uy nghiêm mà trầm tĩnh vang đến.

Không thể thấy rõ dáng hình của ông ta, cả người như là một mặt trời màu tím,
ánh sáng xung quanh cực kỳ rực rỡ, bao phủ ông ta ở trong.

Đây cũng biểu thị cho sức sống của ông ta, kinh khủng không gì sánh nổi, ánh
sáng tràn ngập tự nhiên, giống như một cái lô lửa thật lớn, hoặc như là một vị
thần linh phát ánh sáng tím chói mắt, khiến người không dám đến gần, chỉ có
thể ngước lên nhìn.

Trên đại điện, cường giả kia quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, quỳ xuống
nói: “Đúng vậy, đã kéo dài hai năm thưa ngài, nghi ngờ rằng sắp có Thần vật
kinh thế xuất hiện khỏi lòng đất.”

Trong bảo điện màu bạc, có một ít người cũng có chỗ ngồi, trong đó một người
trẻ tuổi đứng dậy, nói: “Không ngờ rằng vùng đất hoang vu man dã này lại dựng
dục ra Sơn bảo khiến cho Di chủng Thái cổ chí cường đều liều mình tranh đoạt,
thật thú vị. Phụ vương, con kiến nghị lập tức phái người đi vào, bình tĩnh chờ
cơ hội chắc chắn sẽ thu được chỗ tốt.”

“Đi tìm ông của ngươi để hắn dẫn đầu các ngươi, còn có mấy tên nhóc kia nữa
cho chúng đều cùng đi kiến thức một phen. Thế nhưng nếu không có mệnh lệnh của
ta, cấm ai cũng không được manh động, bằng không giết không tha!”

Âm thanh uy nghiêm từ trên bảo tọa của chí tôn vang đến, cái vầng mặt trời màu
tím kia run run một hồi, khí tức khủng bố liền ngập tràn, toàn bộ đại điện đều
như bị lay động.

~~~

Ở một vùng đất rộng lớn khác, thành lũy cũng trải dài mênh mông vô tận, dân số
cũng có mấy trăm triệu, đây là một lãnh địa của một vương hầu khác, trong
vương cung hùng vĩ mà to lớn, tiếng nói ồm ồm như sấm ầm ầm vang lên, âm vang
chấn động khiến rất nhiều thiết giáp binh vệ run rẩy, gần như sắp ngã quỵ ở
trên mặt đất.

Đó lại là giọng nói của một người, kinh khủng không gì sánh nổi, chấn động
cung điện như muốn nứt thành từng mảnh, như trên chín tầng trời sấm sét ở đây
nổ vang.

“Tử Sơn hầu đã hành động, đám dòng dõi của hắn sắp ra ngoài, Vân Khôn ngươi
cũng mang theo mấy người em cũng đi luôn đi, nếu gặp mấy đứa thiên tài của nhà
Tử Sơn hầu thì đánh chúng cho ta!”

*hầu: một tước vị đứng sau tên người. Ở đây là Tử Sơn hầu.

Tiếng nói như sấm truyền đến, trong bảo điện có từng sợi chớp giật màu đen đan
dệt, lượn lờ quanh một bóng người mơ hồ mà lại uy nghiêm, trông như một hải
dương tràn ngập sấm sét.

“Vâng!”

~~~

Ở một nơi viễn phương xa xôi khác, xuất hiện một vùng sông núi rộng lớn, nơi
này núi lớn hùng vĩ vô cùng, cao vót phá tầng mây, trên đỉnh núi như được bao
phủ trong một làn áo bạc, tuyết trắng tích tụ dày đặc, nhiệt độ rất thấp.

Thế nhưng, nơi này lại có xây một toà thành vô cùng lớn, nằm ngay trên tại
trung tâm núi lớn, như đang trông xuống vạn vật bát hoang.

Dân số nơi này không nhiều, là một gia tộc cổ xưa lánh đời, nhưng truyền thừa
của nó thì đáng sợ kinh người, ở Thời đại Thượng cổ đã xuất hiện trên vùng đất
này.

“Vùng rừng hoang cằn cỗi vậy mà xuất hiện Thánh vật, thực sự là không biết nói
sao.” Một ông lão nói.

“Kéo dài tận hai năm a, Di chủng Thái cổ vẫn chưa rời đi, đáng giá để đi tìm
tòi nghiên cứu, muốn biết rõ đến cùng là cái gì, thế nhưng nhất định sẽ có rất
nhiều người đi tới.”

“Tử Sơn hầu cùng Lôi Hậu hai lão đối thủ chắc chắn sẽ nhân chuyện cho lớp trẻ
quyết đấu, mang mấy nhóc thiên tài trong tộc của chúng ta ra ngoài kiến thức
chút đi.”

“Ông ơi, chúng cháu cũng muốn đi.” Mấy cô bé con đạp tuyết chạy đến, bé nào
cũng xinh xắn giống như những tinh linh nhỏ, con mắt linh động, miệng cười
chúm chím, da mặt sáng trong, mái tóc đen bóng lất phất. Theo sau là hai người
thiếu niên.

“Đi đi, để biết những thiên tài kia mạnh đến cỡ nài.” Một ông lão khác cười
nói.

Mảnh đất này đã không yên tĩnh, nơi sâu xa Đại Hoang xao động đến tận phương
xa, khiến không ít siêu cấp đại tộc chú ý.

~~~

Trong Thạch thôn, tộc trưởng Thạch Vân Phong đang nói chuyện cùng nhóc tỳ.

“Cháu có thiên phú rất tốt, như thế còn nhỏ mà trình độ Cốt văn đã rất kinh
người, từ hôm nay lên ông sẽ hướng dẫn cho cháu biết làm sao lột xác thêm bước
nữa. ”

“Khác với kiến thức trước đây hở ông? ” Nhóc tỳ láo ngáo hỏi.

“Cốt văn là phù văn thần bí mà tộc Người bắt chước theo Ấn ký nguyên thủy của
các chủng tộc mà khai sáng ra, đây chỉ là một thủ đoạn thôi, cuối cùng phải
biến chúng thành sức mạnh cuả chính mình.” Thạch Vân Phong nói.

“Tộc trưởng ơi, ông nói chậm chậm tí nha.” Nhóc tỳ tò mò vô cùng, lúc này mắt
nó mở to sáng ngời mà trong suốt.

“Ừm, trong khoảng thời gian này phải học tập thật cố gắng. Sau đó ông sẽ lấy
chân huyết từ bảo thể của Toan Nghê, sừng bảo đỏ thẫm, cánh tay của Vược Ác Ma
giúp cháu lột xác, bằng không những thứ đồ này để lâu sẽ khiến thần tính của
chân huyết giảm thiểu, không thể chờ đến lúc cháu năm tuổi được, hi vọng đến
lúc đó cháu có thể chịu đựng được!”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận