Trận chiến này kết thúc, Ma Chu bỏ mình!
Thân hình Thập Ngũ gia to lớn, máu me toàn thân, khí thế ép người, nơi tay cầm
theo một cái đầu lâu của Ma Chu to bằng cái bàn, ý như một vị Ma Thần, bốn
phương yên lặng, kinh sợ lòng người.
Bích Ma Hắc Đồng Chu dài tới mười trượng, dũ tợn và hung ác, thây phơi trên
mặt đất, những cọng lông nhện màu xanh biếc cứ như là sắc thép dính đầy máu
tươi, cảnh tượng rất kinh khủng, kết quả này vượt qua hết mọi dự liệu.
Mưa ánh sáng xuất hiện liên miên, thi thể khổng lồ nằm trên đất và chiếc đầu
lâu to lớn ở trong tay Thập Ngũ gia bắt đầu tan rã, như là băng tuyết bị hòa
tan chớp mắt biến mất.
Đây là linh thân của Thái Cổ Ma Chu cũng không phải là bản thể, sau khi chết
thì hóa thành thần lực bản nguyên, tiêu tán trong hư không.
Tháp đồng giữa không trung phát sáng, rực rỡ cực kỳ, bên trên có một ý chí
mạnh mẽ nào đó đang gào thét, đó là dấu ấn của Thái Cổ Ma Chu để lại trong
tháp.
“Dám giết linh thân của ta…”
“Trận chiến này kết thúc, hết thảy đã kết thúc.” Nhân Hoàng mở miệng, cả người
toàn là ánh sáng, uy nghiêm cực kỳ, không thấy rõ được chân thân cứ như đang
đứng bên trong mặt trời màu vàng vậy.
Đến giờ khắc này thì mọi người nghi ngờ không thôi, đồng thời cũng có chút sợ
hãi, lẽ nào Nhân Hoàng sớm đã biết được kết quả như thế này? Vì vậy nên mới
đáp ứng cuộc chiến của bọn họ, tạo nên ràng buộc.
Tiếng hừ lạnh truyền tới, chiếc tháp đồng chấn động mở ra một thông đạo, nháy
mắt biến mất.
Ngày hôm đó, Hoàng Đô chấn động mạnh, Đại Ma Thần trở về, mạnh mẽ ra tay,
trước tiên đánh bại Võ Vương, sau chiến thắng Vũ Vương, rồi lại chém chết Thái
Cổ Bích Ma Hắc Đồng Chu, thần uy kinh thế!
Tất cả mọi người đều ồ lên, một người cho rằng đã chết đi vậy mà giờ lại mạnh
hơn xa với dĩ vãng, như vậy sao không làm người khác kinh hãi, toàn bộ Hoàng
Đô sôi trào.
Sau đó không lâu, Nhân Hoàng triệu Đại Ma Thần vào cung.
Rất nhanh, có tin tức truyền ra, Nhân Hoàng muốn phong ông thành Ma Thần
Vương. Lập ra một phủ mới trở thành vương hầu quyền thế ngập trời!
Đêm đó, các tộc lớn đều chấn động hoàn toản không thể yên tĩnh được, rất nhiều
người khó lòng chợp mắt, tin tức nay chưa thể xác định thế nhưng lại khiến nỗi
lòng bọn họ nổi sóng không ngừng.
Nhiều năm qua khi Thập Ngũ gia và Thạch Tử Lăng biến mất, đối với mạch này của
Võ Vương phủ, thái độ của một vài tộc lớn đã thay đổi rất nhiều, đêm đó trong
lòng bọn họ cảm thấy vô cùng nóng.
…
Sáng sớm, Bắc Hải.
Mặt trời ló dạng trên mặt biển, lúc đầu màu đỏ hồng thời gian không lâu sau
thì trở nên rực rỡ, ánh bính minh màu vàng chiếu lên mặt biển tựa như là một
mảnh lớn ánh vàng vỡ vụn.
Một chiếc thuyền U Linh di chuyển theo gió, hướng thẳng về một phía.
Trên thuyền có một thiếu niên duỗi thẳng người, dõi mắt nhìn về nơi xa, xoa
xoa cặp mắt to, nói: “Nhanh nhìn thấy đất liền đi mà.”
Ở bên cạnh nó, có một sinh linh màu vàng bé nhỏ tròn vo bằng nắm tay vọt lên,
đi tới một bên thuyền rồi vứt mạnh lưỡi câu, quăng vào trong nước biển bắt đầu
ngồi câu cá.
Đây chính là Thạch Hạo và Bóng Lông, sau đoạn thời gian chiến đấu ở hang ổ Côn
Bằng nó vẫn một mực chạy ở phía sau, đương nhiên cũng chẳng lo lắng chút nào.
Tuy rằng lưu lạc ở hải ngoại hai năm thế nhưng nó vẫn tu hành và chinh chiến.
Lúc đó cũng không có thăm dò hài dương thật cẩn thận. Lúc này thì cảm thấy rất
mới mẽ, trên đường đi thỉnh thoảng ngắm cảnh và thăm dò một vài di tích trên
những hải đảo.
Hơn nửa tháng qua Bóng lông luôn chìm trong giấc ngủ say, sau khi tỉnh dậy thì
chính là ăn, cả ngày ăn toàn là hải sản nên khiến nó càng mập hơn, mỗi lần di
chuyển dên boong thuyền thì không cần phải dùng tới chân, cứ thế lăn qua lăn
lại.
“Chít chít…” Bóng Lông kêu la, đôi móng vuốt nhỏ nhanh chóng chỉ về nơi xa.
“Một con tôm hùm thật là lớn!” Cả Thạch Hạo cũng rất kinh ngạc, đây là một con
tôm hùng dài mười mét, trên đầu có màu vàng nhạt, thật là có một chút khí thế
của giao long.
Nó cũng không khách khí trực tiếp thu thẳng vào trong túi càn khôn, muốn mang
về cho những tộc nhân ở Thạch thôn nếm thử. Bóng Long tự nhiên tức giận, kháng
nghị một hồi rồi lại tiếp tục câu cá, mong sao có thu hoạch lớn hơn.
Rất nhanh nó liền rít gào, ném bỏ cần câu rồi xoạt một tiếng bò lên chỗ cao
nhất của thuyền U Linh, nhìn về nơi xa, nơi đó đen nghìn nghịt, hải thú qua
lại.
“Ồ, phía dưới lẽ nào có Long cung?” Hai mắt Hùng Hài Tử phát sáng.
Dọc theo đường đi bọn nó nghe được không ít truyền thuyết, sự mạnh mẽ của Long
cung có thể sánh vai cùng Thái Cổ Thần Sơn, đó chính là nơi cấm kỵ, đặt ngang
hàng với Hải Thần Đảo.
Ngoài ra còn có một vào Long cung nhỏ khác nữa, tuy có mang theo một chữ
“Long” thế nhưng bên trong cung đó hơn nửa là không có giao long, có khả năng
do hải thú biến thành.
“Thật là muốn đi Long cung mở mang tầm mắt một phen, chuẩn bị rời khỏi Bắc Hải
rồi mà cũng chưa biết Long cung có hình dạng như thế nào.” Thạch Hạo lẩm bẩm.
Bóng Long kêu lên chi chít như biểu thị sự đồng ý, nó cũng muốn đục nước béo
cò, muốn đi xem thử Long cung dưới đáy biển đến tột cùng là nơi như thế nào.
“Vậy thì mở mang kiến thức một chút, Long cung này hẳn là rất nhỏ, chúng ta ở
phía xa rình cũng được.”
Cứ như thế, bọn nó thu lại thuyền U Linh rồi chìm vào trong nước, lẻn tới nơi
sâu dưới đại dương.
Lúc đầu, nước biển trong suốt màu xanh lam nhưng sau đó từ từ tối lại, cuối
cùng đưa tay lên cũng không thấy được ngón tay đâu hết, lặn xuống mấy ngàn mét
bọn nó đã thâm nhập vào trong một hõm sâu dưới đáy biển.
Bọn nó vẫn đuổi theo những con hải thú chìm xuống dưới, tiến vào một vực sâu
dưới đáy biển vô cùng tối tăm, rất lâu sau mới dần dần có ánh sáng lộ ra.
Cuối cùng, Hùng Hài Tử kinh ngạc đến ngây cả người.
Nơi sâu nhất dưới đáy biển có từng làn khí lành dâng trào, nơi đó rực rỡ ngời
ngời, lạ lùng kỳ quái, tối tăm hoàn toàn bị quét đi.
Đây là một thành trì dưới đáy biển, được xây dựng từ những trân châu thủy
tinh, như mộng như ảo, tỏa ra ánh sáng chói mắt, đây thật sự không giống với
thế giới chân thật mà giống như mộng cảnh vậy.
Thạch Hạo há hốc miệng, tất cả đều là bảo thạch quý báu và những tài liệu hiếm
thấy dùng để xây nên tòa thành trì này, Long cung dưới đáy biển thật sự rất xa
xỉ.
Trong thàh trì, có một vài bảo châu vô cùng khổng lồ, giống như những ngôi
sao, tô điểm bên trên những khiến trúc to lớn nhất, đây cũng chính là nguồn
sáng cung cấp cho tòa thành trì này.
“Đó là trân châu?” Thạch Hạo hoài nghi, nhìn thấy những hạt châu to bằng cái
bàn, ánh sáng trắng bạc lấp lánh cứ như là lượn lờ hỏa diễm vậy.
“Viên kia càng lớn hơn nữa, đường kinh phải mấy mét, thế này thì cần phải khai
thác từ những con trai lớn đến mức này đây trời.” Thạch Hạo tự nói.
Con mắt Bóng Long cũng nhìn khắp nơi, thành trì dưới đáy biển có không ít bảo
bối mà trên đất liền cơ bản không thể nhìn thấy dduocj, bao hàm cả linh khí
dồi dào.
“Đó là huyết tinh châu!” Hùng Hài Tử trợn tròn mắt, nhìn hạt trân châu ở trên
một tòa nhà cao, dù không phải rất lớn, chỉ to bằng cái chậu rửa mặt thế nhưng
toàn thân màu đỏ máu, tinh khí dâng trào.
Đây không phải là hạt trân châu bình thường, chỉ có những con trai đạo hạnh
cao thâm trước khi chết thì hun đúc toàn bộ một thân huyết nhục và tinh khí
thần mà hình thành.
Nếu như xét về góc độ linh khí thì đây cũng là bảo bối, có thể cung cấp thần
năng tinh thuần nhất, người khác có thể trực tiếp hấp thu.
Thế nhưng, giá trị của nó không chỉ dừng ở đó, nó có thể làm thuốc, con trai
có đạo hạnh cao thâm lấy tinh huyết cuối cùng của mình rót vào trong hạt trận
châu này thì sẽ phát sinh một vài biến hóa kỳ diệu, khiến cho hạt châu này trở
thành Huyết đan.
Sách cổ có ghi chép, huyết tinh châu như vậy thì giá trị không thể đo lường
được, khi luyện dược nếu thêm vài một ít bột phấn thì có thể tăng lên dược
tính, cực kỳ quý giá.
“Hải Lam Tủy!”
Rất nhanh, Thạch Hạo lại thấy một khối tinh thạch màu xanh lam, cứ như là một
tấm biển treo trên tòa kiến trúc cổ, ánh xanh lấp lánh, vô cùng rực rỡ.
“Vậy này là vật liệu quý báu, khi luyện bảo cụ thì có tác dụng rất lớn, có thể
tăng lên uy năng của pháp khí, Nếu như đoạt được rồi lên đất liền đi trao đổi
nhất định sẽ khiến cho các thế lực lớn đề phải động tâm.”
Con mắt của Hùng Hài Tử sáng rực, vừa mới tới nơi đây mà đã thấy nhiều vật
liệu như vầy rồi, vui mừng không sao tả được.
Cuối cùng Thạch Hạo cũng bị phát hiện, bởi vì nơi đây sinh linh hải tộc quá
nhiều, cá nhỏ, tôm bé… đâu đâu cũng có, có lẫn cả trong bùn cát khó lòng mà
phòng bị được.
Nhưng mà, bọn nó cũng không hề gặp phải công kích, trái lại được tiếp đón rất
nhiệt tình. Khu cung điện dưới đáy biển này không có giap long cư trú mà thuộc
về bộ tộc Nhân Ngư.
Một bóng người có dung mạo xuất chúng xuất hiện, cô có một cái đuôi cá màu
bạc, khi vẫy lên thì những đường nét vô cùng hấp dẫn. Còn nửa người trên là
thân người, trắng như ngà voi, bộ ngực được che đậy vởi vỏ sò, mái tóc màu
xanh lam mềm mại và tỏa sáng.
Cô dẫn theo một đám nhân ngư xuất hiện không hề có địch ý nào trái lại rất
thân thiện, dẫn Thạch Hạo vào trong thành trì phát sáng kia.
“Cảm tạ ngày đó đã cứu giúp.” Cô gái nhân ngư mở miệng nói.
Ngày đó trong trận chiến ở hang ổ Côn Bằng, hậu nhân Hải Thần Mạc Thương dũng
mãnh vô địch, từng tàn sát qua tộc nhân của cô, cô gái này từng dùng pháp
trượng đại chiến một trận thế nhưng không địch lại.
Cuối cùng thì Thạch Hạo ra tay đối phó với Mạc Thương cho nên cô gái này mới
tránh được một kiếp đó.
Nó và hậu nhân Hải Thần là cừu địch, lúc đó cũng chỉ vì tiện tay mà thôi,
không hề nghĩ rằng hôm nay lại gặp nhau ở đây và được tiếp đón rất nồng hậu,
đối phương vô cùng nhiệt tình.
Thạch Hạo mang theo Bóng Lông đi vào thành, hai mắt hoa cả lên, những thứ tốt
quá nhiều, tất cả đều là đặc sản trong đại dương, trên đất liền khó mà thấy
được.
“Có việc gì cần ta hỗ trợ à?” Cô gái của Nhân Ngư Tộc hỏi.
“Ta muốn trở lại đất liền, nơi đây các ngươi có truyền tống trận không?” Thạch
Hạo hỏi, rời khỏi Bắc Hải không tính là khó thế nhưng sau khi đi vào Đại
Hoang, để trở lại Thạch Thôn thì quá xa, trời mới biết được xa bao nhiêu, chắc
chắn phải lấy triệu dặm làm đơn vị.
“Có!” Cô gái Nhân Ngư Tộc gật đầu lộ ra ý cười, sau đó nhìn theo ánh mắt đầy
nóng bỏng của Hùng Hài Tử, lập tức biết được nó thèm nhỏ giải đối với những
bảo vật này.
“Ta cho ngươi một ít!” Nàng cười nói.
“Có thật không?” Cặp mắt to lóe sáng rồi lập tức nở nụ cười hài lòng.
Cuối cùng, nó đạt được một đống vật liệu, như huyết tinh châu, hải lam thạch,
giao long đan… tất cả đều là đặc sản đỉnh cấp dưới đáy biển, trên đất liền
thì đều là trân phẩm hiếm có.
Liên tiếp hai ngày Thạch Hạo dừng chân ở đây, đi dạo hết tòa thành trì dưới
đáy biển này, không ngừng thán phục, đây giống như là một thế giới trong
truyện cổ tích, tất cả các kiến trúc đều phát sáng, tất cả đều giống như là
thủy tinh, trân châu là vật bình thường như cục đá vậy không tính là chuyện to
tát gì.
Trung tâm thành trì có một tế đàn, cuối cùng cô gái Nhân Ngư Tộc xin một ông
lão trong tộc kích hoạt truyền tống trận, lập lèo ra một ánh sáng mờ mịt và
xuất hiện một thông đạo.
Đương nhiên Thạch Hạo sẽ không nói ra vị trí của Thạch thôn, chỉ nói ra Tây
Cương Thạch Quốc.
Hào quang léo sáng, nó bước vào trong thông đạo, nơi đó đóng lại rồi nó cùng
với Bóng Lông bước lên đường trở về nhà, hoàn toàn rời khỏi Bắc Hải.
Nếu không, tự bản thân cất bước trở về, trời mới biết phải đi hết mấy tháng,
thậm chí mấy năm mới có thể trở về Thạch thôn.
Nó xuất hiện trong một khu rừng nguyên thủy, nơi đây là Tây Cương Thạch Quốc,
một tháng sau ở dãy núi nguyên thủy nó xông qua ba mươi vạn dặm thì tới Thạch
thôn, ở rất xa thì thấy được những áng mây xanh, bao phủ cả hư không.
“Đó là… Liễu Thần?”
Cây liễu càng ngày càng to, chổ thân cây bị cháy đen giờ đã được tân sinh, lớp
võ màu đen đã tróc ra hơn nửa, hiện ra sức sống tràn trề, những lớp vỏ cháy
đen cũng không còn bao nhiêu miếng nữa.
Rồi trên thân cây, những dây lụa màu xanh lục buống xuống, từng cọng óng ánh
giống như là thác nước lấp lánh khắp nơihiện tại Liễu Thần tổng cộng đã có năm
mươi cành, từ trên cao rủ xuống tới mặt đất, hoàn toàn xanh mơn mởn, khí lành
lượn lờ.
Lần này nó đã lột xác, rất đặc biệt và cũng rất trọng yếu, hiển nhiên càng
mạnh mẽ hơn nữa.
“Nhóc Tỳ, không, Thạch Hạo đã trở về!” Có người phát hiện ra nó, lập tức kêu
to.
Đi hơn hai năm khiến cho người trong thôn vô cùng lo lắng, thế nhưng đã có
trải nghiệm ly biệt lần trước nên bọn họ cũng không quá mức lo sầu.
Hiện tại, Thạch Hạo trở về, một đám người vọt tới vây kín lấy nó.
Ngay cả Liễu Thần cũng thức tỉnh, truyền ra thần niệm trò truyện với nó.
“Liễu Thần, ta chiến được bảo thuật Côn Bằng không thiếu sót chutsn ào, chút
nữa ta cho người biết.” Hùng Hài Tử rất vui vẻ.
Đương nhiên đây cũng là một bí mật, nó cũng bí mật truyền âm thôi, bởi vì Liễu
Thần từng nhắc nhở nó, nếu như chiếm được bảo thuật thì tuyệt đối không được
tiết lộ bằng không tất có đại họa sát thân.
“Được!” Hiển nhiên, Liễu Thần cũng bị chấn động mạnh, không hề nghĩ rằng nó
lại thành công, mạnh mẽ như Liễu Thần cũng muốn chiếm được bảo thuật Côn Bằng.
Sau đó, Liễu Thần như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Chỉ sợ ngươi lại phải lập tức
rời đi rồi.”
“Tại sao?” Thạch Hạo không rõ, nó mới trở về đang vô cùng vui mừng, mang về
rất nhiều đặc sản trong biển, đặc biệt là những thức ăn kia nhiều như ngọn múi
nhỏ, muốn cùng ăn mừng với tộc nhân.
“Tổ phụ của ngươi đã xuất hiện.” Liễu Thần báo tin.
“Cái gì?” Thạch Hạo hoảng sợ, thân thể nhịn không được mà run rẩy.