Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 264: Thập Ngũ gia

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Trên Bắc Hải, sóng biển dao động, Hùng Hài Tử hét lớn, đạp trên mặt biển lướt
đi, tóc đen nhánh bay lượn phía sau cứ như là một ngọn lửa màu đen vậy.

Thạch Hạo lướt sóng mà đi, tốc độ cực nhanh, rời đi Thạch thôn đến Bắc Hải tìm
kiếm bảo thuật, tổng cộng cũng đã qua hơn hai năm thời gian và nó đã trở thành
cao thủ Hóa Linh Cảnh.

Tuy rằng vóc người không lớn thế nhưng sức mạnh chân chính thì rất đáng sợ.

“Sinh linh phương nào dám tới gây rối?” Vẻ yên tĩnh ở ngoài khơi bị phá tan,
mấy con ngân sa khổng lồ lộ trên mặt nước, vây lưng trắng bạc to lớn dữ tợn và
đáng sợ.

“Ôi trời ạ, hắn còn chưa chết?!” Trong đó có một con ngân sa sợ hãi rùng mình
một cái, lúc này liền chìm sâu xuống đáy biển không dám thò đầu lên lần nữa.

Mấy con ngân sa khác cũng tỉ mỉ quan sát, sau khi thấy rõ khuôn mặt đó thì
trong lòng sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, lẻn nhanh vào trong đáy biển, tên sát
tinh này còn sống sót, quá đáng sợ.

Ngày đó, thiếu niên này đại khai sát giới ở hang ổ Côn Bằng, đánh đâu thắng
đó, cũng không biết đã giết chết bao nhiêu sinh linh, càng đánh giết linh thân
của mấy vị Tôn Giả, có phong thái vô địch chân chính, khiến người khác chấn
động.

Hai đại kỳ tài Bắc Hải – Mạc Thương và Hàn Thiên, được xưng là thiếu niên
thiên kiêu, trong lòng những người cùng trang lứa ở Hải tộc họ giống như là
thần vậy, hai người từng giao thủ với nó nhưng đều chịu phải thiệt thòi, thế
thì sao không làm người ta sợ hãi?

Sự đáng sợ của hậu nhân Hải Thần, còn có hậu đại của nhất mạch ma thần Hỏa
Viêm Ngư, nếu như so sánh với nhau thì tựa hồ sự thần dũng cũng hơi kém một
bậc mà thôi, chiến công như thế đủ để chấn động thế gian.

Trận chiến ngày đó, tuy Hùng Hài Tử bị mọi người đánh văng xuống Hóa Ma động,
thế nhưng uy danh của nó cũng không vì thế mà giảm bớt, trái lại càng thêm ầm
ầm điếc tai.

Trận chiến đó, ai mà không biết, ai mà không hiểu? Lá gan của nhiều người bị
dọa cho chết khiếp, có rất nhiều người phơi thây trên tế đàn, nằm rạp dưới
chân nó. Máu nhuộm đỏ cả mặt đất, một trận chiến nó liền quật khởi, vì là
thiếu niên chí tôn Hóa Linh Cảnh, thần dũng không đỡ nổi!

Mấy con ngân sa nhanh chân chạy trốn, Hùng Hài Tử một đường đạp sóng tiến về
phía trước, những sinh linh Hải tộc khác hoảng sợ chạy trốn, không dám dừng
lại cho dù trong chốc lác.

Hùng Hài Tử đi qua, giống như là mầm tai họa xuất hiện. Toàn bộ sinh linh đều
bỏ chạy, đây là một hình ảnh kỳ lạ, biển xanh dâng trào, một thiếu niên đạp
sóng mà đi, đông đảo sinh linh tránh lui, không dám thò đầu lên.

Thạch Hạo rời khỏi hang ổ Côn Bằng đã được nửa tháng, cũng đã rõ ràng, các
thần đảo lớn, rất nhiều thế lực đáng sợ khác nguyên khí đại thương, đều đã
“Đóng chặt núi”.

Không riêng là Tôn Giả, phàm là những sinh linh mạnh mẽ có tham gia trận chiến
ngày đó, cùng với ngư cung dưới đáy biển, tất cả đều đóng động phủ, không xuất
hiện nữa, đang chữa thương và tĩnh dưỡng.

Nói tóm lại, Bắc Hải đã trở thành một khu vực yên tĩnh, các tộc bắt đầu ngủ
đông. Bởi vì các cường giả đều phải khôi phục lại nguyên khí, trong lúc nhất
thời không thể xuất hiện được nữa.

“Ghét thiệt mà, tên này còn sống, không biết lão tổ có thể sống sót hay không
nữa. Nghe nói bị độc Chân Giao thương tổn đến thân thể.” Bên trong biển có mấy
con Hải Giao thì thầm.

Hùng Hài Tử đón ánh bình minh nhanh chóng chạy về phía trước, dọc theo đường
đi tiện tay bắt mấy con tôm hùng, cua biển khổng lồ, còn có cả đám hung quy
khác nữa. Bóng Lông vừa tỉnh dậy ở trên bả vai thấy thế thì nước miếng chảy ào
ào.

“Đều là thứ tốt, tộc trưởng gia gia, Lâm Hổ thúc, còn Đại Tráng ca nữa, bọn họ
cũng chắc chưa từng ăn mấy món này, ta mang về cho bọn họ nếm thử.”

Trong ánh bình minh, một thiếu niên đạp trên sóng biển vàng, nhanh chóng chạy
trên mặt biển, truy đổi một đám Hải Giao, sóng lớn ngập trời, nó như đang đuổi
theo một đám dê béo, cảnh tượng kinh người.

Hùng Hài Tử gào to, trên người nhuộm bởi một tầng ánh sáng vàng óng, nhanh như
chớp, cực kỳ hài lòng, nó không biết và vẫn cho rằng gia gia của mình đã chết
từ lâu, nhưng lúc này đã thoát khốn mà ra.

Rừng rậm màu đen lùi về phía sau, Thập Ngũ gia nhanh chân chạy về phía trước,
một bước bước ra chính là xa đến mấy trăm trượng, nhanh chóng rời khỏi nơi
đây, sau đó thoát ly khỏi dãy núi này.

Ông lão nhìn trời xanh, đón ánh mặt trời ấm áp mà nhiều năm qua chưa từng tiếp
xúc, lúc này trong lòng cực kỳ thư thái, tràn ngập cảm giác vui sướng, chờ đợi
được đoàn tụ với người thân.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, ta phải chuẩn bị chút lễ vật cho tôn nhi của mình,
năm đó ta chiếm được một bình chân huyết Tỳ Ngưu không biết còn hay không
nữa.”

Y bước nhanh như bay, phóng về nơi xa cuối cùng hóa thành một vệt áh sáng, tốc
độ nhanh đến cực hạn, muốn đi tới một vùng núi cổ xưa để thu hồi lại đồ vật
năm đó mình đã bỏ lại.

Trận chiến ngày đó, Thập Ngũ gia bị thương nặng, vì để thoát khỏi con Tỳ Hưu
trưởng thành kia nên y đã dấu bình máu mang trên người vào nơi khác, miễn cho
tên Tỳ Hưu dựa vào đó mà theo dõi mình.

Nhiều năm trôi qua, y chỉ nhớ mang máng nó ở nơi nào thôi, không biết còn có
thể tìm thấy được không.

Trận chiến đó quá mức khốc liệt, Thập Ngũ gia phải trả một cái giá thật lớn,
mất đi một tay, nếu không phải nhờ vào sự giúp đỡ của sức mạnh thần trận, vượt
qua hư không thì có khả năng y đã chết rồi.

“Tỳ Hưu, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại, không phải ngươi tu hành sớm
hơn ta tám mươi một trăm năm thôi sao, lão tử sớm muộn gì cũng đánh bầm dập
ngươi, tìm ngươi tính sổ!” Ông lão tương đối không cam lòng.

Chiến trường bách tộc, đó chính là địa phương nơi quần hùng tranh bá, sau khi
tiến vào khôn sống dại chết, sinh tử do mệnh, không trách người khác được.

Thập Ngũ gia bắn giết con Tỳ Hưu nhỏ, kết quả khi đi ra ngoài chiến trường
bách tộc thì bị truy sát, khiến cho y thân tàn, chín chết một sống, suýt chút
nữa thì chết trong Đại Hoang.

Thập Ngũ gia là một một nhân vật cường thế, dù cho bị một sinh linh cư ngụ
trên Thần Sơn truy sát cũng không hề sợ hãi, y luôn miệng nhắc tới sớm muộn gì
cũng tới viếng thăm, đập nát sơn môn của ngọn thần sơn kia.

Nếu như để người ở bên ngoài biết được ý nghĩ của ông lão này, e rằng tất cả
sẽ bị dọa cho tái mặt, bởi vì dù dốc hết lực lượng của một Cổ Quốc cũng không
thể nào chống lại được, không một ai dám đi trêu trọc địa phương như thế cả.

Với tốc độ của Thập Ngũ gia, một đường chạy như bay sau đó lại vận dụng cung
thần để phi hành, cũng phải mấy ngày sau mới tới được, bởi vì Đại Hoang thật
sự quá rộng lớn.

“Hẳn chính là khu đầm lầy này rồi.” Y bay xuống.

Trong khu đầm lầy có một luồng khí tức mục nát, vô cùng u ám, cũng có một vài
cây cối nhưng lại rất ít và thưa thớt, mỗi một cây đều rất to che kín cả bầu
trời.

Bên trong nước bùm có những cọng lá úa vàng, còn có một vài xác động vật, mùi
hôi nồng nặc.

“Bùm!”

Thập Ngũ gia một chưởng vỗ xuống, nước bùn bắn lên, toàn bộ đầm lầy tách sang
hai bên, giống như là một cái vực sâu, dài và sâu đến mấy chục trượng.

“Ồ, vẫn còn à!” Thập Ngũ gia vui mừng, vẫy tay, một chiếc bình ngọc xuất hiện,
lưu chuyển ánh sáng rực rỡ, bên trong có huyết dịch màu bạc, lấp lánh và chói
mắt.

Ông mở bình ra, lập tức một mùi thơm nức mủi tràn ra, huyết dịch màu bạc rực
rỡ đến kinh người, một luồng khí mờ mịt dâng lên, khiến cho toàn bộ đầm lầy
nhiễm phải một tầng ánh bạc.

“Tiếc quá, nói chung cũng đã tản mất một chút linh tính. Luyện hóa thành một
bình tinh huyết, mất hơn phân nữa luôn.” Thập Ngũ gia cảm thấy tiếc nuối.

Năm đó, ông không có xử lý cẩn thận, chỉ có để vào trong chiếc bình, thời gian
dài như vậy trôi qua khiến cho tinh hoa thần tính giảm bớt.

Thế nhưng, khi mất mà đoạt lại được, khi lần nữa cầm trên bàn tay ông vẫn cảm
thấy rất cao hứng. Năm đó chính vì bình máu này mà ông mới gặp nạn, hiện tại
rất là cảm khái.

“Gào…”

Phương xa rít lên một tiếng, có một con Lang Tượng dài mười mấy trượng quật
tới. Toàn thân lông xanh rất dài, đầu sói mà mũi lại dài như mũi voi, răng
trắng dày đặc, nó cảm thấy nơi đây có một làn sóng linh khí mạnh mẽ nên nhanh
chóng chạy tới.

Nhưng mà, con Thái Cổ di chủng này còn chưa tới gần thì liền bị một đám mây
tím đè ép xuống dưới.

Một con chim khổng lồ hơn trăm trượng hạ xuống, móng vuốt to lớn xé rách thân
thể của nó, máu tươi nhuộm đỏ cả vách núi, rất nhanh bị nuốt tươi. Sau đó con
chim này lại lao nhanh tới khu đầm lầy.

“Long Lân Tước, thật là mạnh nhen, tốc độ phi hành cũng rất nhanh. Nhưng chớ
có chọc ta, nếu không ta liền thịt ngay, à không, dùng ngươi làm vật cưỡi thay
đôi chân vậy.” Thập Ngũ gia nhỏ giọng lầm bẩm.

Đây là một con chim khổng lồ màu tím. Cả người nửa vảy nửa lông, trên người là
vảy màu tím, cánh thì lại là lông tím, trên đầu mọc ra một linh vũ màu tím
hướng lên trời, trông rất thần dị.

Long Lân Tước không chút do dự tấn công tới, nó cảm nhận được gợn sóng năng
lượng của ông lão này chỉ bình thường, thế nhưng chân huyết bên trong chiếc
bình kia lại mạnh mẽ đến kinh người.

Đây chính là một con Long Lân Tước mạnh mẽ đến kinh khủng, rất hiếm thấy trong
loài di chủng, xưng tôn một phương, nó trốn ở sâu trong dãy núi mà vẫn có thể
cảm nhận được gợn sóng này, có thể thấy được linh giác của nó nhạy cảm đến cỡ
nào.

Chính là cường giả một phương, những lão tổ khi nhìn thấy cũng phải kiêng kỵ,
sẵn sàng lập trận địa đón quân thù.

Nhưng mà, khí Thập Ngũ gia thấy con Long Lân Tước dài đến mấy trăm trượng đang
lao tới thì lại nở nụ cười tươi, tự nói: “Cháu ngoan, đưa ta tới Hoàng Đô
Thạch Quốc, thật sự là một một cu ly tốt nhen.”

“Ầm ầm” một tiếng, khí thế của ông lập tức thay đổi, giống như là một vị ma
thần tỏa ra khí tức mạnh mẽ tuyệt luân, đứng sừng sững trên không chộp mạnh về
phía trước.

Con chim khổng lồ này khiếp sợ, tên nhân loại thân tàn ma dại này sao lại đáng
sợ như thế được chứ, một bàn tay lớn biến ảo ra bao phủ lấy thân thể mấy trăm
trượng của nó.

“Ngoan, lại đây nào.” Thập Ngũ gia cười ta, đầu tóc rối bời, râu ria xồm xàm,
ngay tại chổ giam cầm một con hung cầm to lớn như thế.

Long Lân Tước giãy dụa, muốn thoát lên trời cao thế nhưng lại bị bàn tay to
kia giam cầm không cách nào thoát đi được, từng tia từng tia hào quang từ
trong lòng bàn tay đó tuôn ra, bàn tay như là một cái lò lớn bắt đầu luyện hóa
nó.

“Đưa ta đi một đoạn đường, khi tới nơi sẽ cho ngươi tự do.” Ông lão lên tiếng.

Cuối cùng, Long Lân Tước cũng phải khuất phục, là chúa tể một phương nên tự
nhiên đã thông linh rất nhiều năm, biết được tên nhân loại này không thể nào
trêu chọc được, thật là đáng sợ.

Chim khổng lồ hơn trăm trượng giương cánh bay lên, hóa thành một đóa mây tím
kèm theo sau là một cơn gió lớn, từ trong dãy núi gào thét bay ra ngoài, tốc
độ cực nhanh.

Hung cầm mạnh mẽ như thế tự nhiên sẽ không sợ những tộc khác xuất hiện, cũng
không sợ bị chặn giết, mạnh mẽ xuyên thẳng tiến lên tầng mây, nhằm thẳng Hoàng
Đô Thạch Quốc phương xa.

Rất nhiều sinh linh ở trong dãy núi này run rẩy, một bá chủ vô địch thống trị
toàn bộ dãy núi lại bị hàng phục trở thành tọa kỵ.

Hoang Vực rất lớn, khu vực biên giới bao la, tốc độ phi hành nhanh như Long
Lân Tước thì nhiều ngày sau mới tiếp cận được Hoàng Đô Thạch Quốc.

Đó là một tòa thành khổng lồ, vô cùng rộng rãi, được xây từ những khối đá ngọc
bích óng ánh, tường thành bao la tựa như một dãy núi, cổng thành cao to như là
thiên cung vắt ngang nơi đó, khí thế hào hùng.

Nhân khẩu trong thành rất đông, quân phòng thủ cũng tự nhiên là rất nhiều,
trên tường thành có khắc vô tận phù văn, như là những ngôi sao lớn đang chuyển
động, có khí tức rất đặc biệt tỏa ra.

Sau bức tưởng cao đó, lần lượt có từng đội binh sĩ đang tuần tra, kỷ luật
nghiêm minh, giáp trụ sáng loáng, binh khí sắc bén, ánh kim loại lấp lánh lạnh
lẽo, sát khí tràn ngập.

Đây là Hoàng Đô Cổ Quốc, tự nhiên tất cả đều là tinh nhuệ, do một vài chiến
tướng mạnh mẽ thống lĩnh để bảo vệ thành, biến nơi đây thành vững như thành
đồng vách sắc, đặc biệt khi trận văn trên tường thành mở ra thì cả tòa thành
trì đều được phù văn bao phủ, khó có thể đánh hạ.

Long Lân Tước vừa mới hiện thân, từ trên không trung lao xuống liền gây rối
loạn cho những tên binh sĩ trên tường thành, trong lòng bọn họ rung bần bật,
trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Còn nơi cửa thành, xe cộ, thương nhân… ra vào thì càng thêm kinh ngạc, chấn
động nói không nên lời, con hung cầm này quá mạnh mẽ, quá uy mãnh, muốn công
thành sao?

Thập Ngũ gia cũng không có phá hủy quy củ, khống chế Long Lân Tước rồi hạ
xuống trước cổng thành, vỗ vỗ đầu chim khổng lồ, nói: “Bé ngoan, chịu khổ rồi,
đi đi.”

Sau đó, ông nhảy xuống, đi về phía cổng thành.

Tất cả mọi người đều há hốc miệng, bất kể là binh sĩ thủ thành hay là những
người thương nhân, ai ai cũng chấn động, dù gì cũng là một con ma cầm hơn trăm
trượng nhen.

Vừa này khoảng cách hơi xa nên bọn họ không thấy rõ, hiện tại khi tới gần thì
nhìn thấy chân thân của Long Lân Tước, tất cả mọi người trở nên nhút nhát, đây
chính là một con bá chủ chân chính, đủ khiến cho lão tổ phải đau đầu.

Ông lão uy mãnh này là ai? Lại tùy ý, không để ý đến nó chút nào, thật là một
người khủng khiếp.

“Ngươi là… người nào, muốn… làm cái gì?” Một đội quân binh thủ thành tiến
lên, thường ngày bọn họ rất oai phong thế nhưng hiện tại khi đối mặt với ông
lão này thì không biết tại sao, cứ như là đang đối mặt với một con mãnh thú
thuở Hồng Hoang vậy, lời nói cũng run rẫy.

“Ta… về nhà mà.” Ông lão cười hòa ái, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đám
người hoảng sợ lui về phía sau, tuy rằng nhìn ông đang cười thế nhưng khí thế
này khiến cho bọn họ run rẩy.

Đây là thần thánh phương nào? Quá khủng bố, tự nhiên khí tức lại lưu chuyển
khiến cho bọn họ cảm giác như thân thể muốn nổ tung, cực kỳ khó chịu.

Sua khi trở lại Thập Ngũ gia quả thật rất cao hứng, cười ha ha, đi thẳng vào
trong cửa thành.

Mãi cho tới tận khi ông đi vào thì một giáo úy sắc mặt trắng bệnh, ngồi bệt
trên mặt đất, lầm bẩm nói: “Xong, ông ta vẫn còn sống, trời ạ, Đại Ma Thần đã
trở về, Hoàng Đô sẽ đại loạn, sẽ không nổ tung luôn đấy chứ?”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận