Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 26: Đánh bại

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Núi rừng rung động. Long Giác Tượng, Hỏa Tê, Bưu, Quỳ Thú, Báo Hống… Cả đàn
cự thú xông đên, rất nhiều cây lớn bị tông đổ, giống như một cơn lũ đen kịt
bất ngờ kéo đến.

Lá bay toán loạn, đá lớn cuồn cuộn, nơi này đất rung núi chuyển, cảnh tượng
thật kinh khủng.

“A…”

Người của Bái Thôn bị đánh trúng đầu tiên, bởi vì phương hướng mà nháy mắt đã
có mười mấy người bị mãnh thú cao mấy mét tông bay, sau đó đạp ở dưới chân,
gân đứt xương gãy, hóa thành thịt vụn.

Mấy chục con cự lang đó quay người bỏ chạy, người của Bái Thôn đang ngồi ngay
ngắn ở trên sắc mặt tái nhợt. Những người vừa chết lúc nãy đều là người thân
quá quen thuộc của họ, nháy mắt đã sinh ly tử biệt.

“Chuẩn bị!” Thạch Vân Phong hét lớn.

Cự thú như hồng thủy đã kéo đến, xông về phía nhóm Thạch Vân Phong. Chúng xông
đến dễ như trở bàn tay, đại thụ đổ nát, không có gì có thể ngăn cản bước chân
của chúng.

“Giết!”

Thạch Lâm Hổ hét lớn, lấy ra một cây xương thú bóng loáng, trên tay trái lấp
lóe ký hiệu. Sau đó hắn bỗng dùng cái xương này ấn lên và dung hợp với cánh
tay. Ngay lập tức hào quang chói sáng, xương thú và cánh tay dung hòa làm một
thể, tuy hai mà một.

Một tiếng ‘ầm’ lớn vang lên, giống như có một con Thái Cổ Di Chủng sống lại.
Một cỗ hung khí ngập trời xông lên, chấn động cho vùng núi này rung lên kịch
liệt, giống như đang xảy ra động đất lớn.

Tất cả cự thú đều sợ hãi, bọn nó run rẩy theo bản năng. Giống như đang đối mặt
với một con Vạn Thú Chi Vương, không dám mạo phạm, nhanh chóng dừng bước, từ
bên cạnh lượn đường vòng mà đi.

“Vù…” Trên trời, con Bái đó đang hét dài, giống như một con ác quỷ đang gào
khóc. Thanh âm dọa người, nó đang điều động cự thú tấn công nhằm tiêu diệt
người của Thạch Thôn.

“Mở!”

Thạch Lâm Hổ hét lớn, cánh tay trái lấp lánh ký hiệu, chit chít mà óng ánh,
cuối cùng biến thành một cái phù hiệu, ngưng tụ thành ấn ký nguyên thủy của
Thú Vương cổ đại, giống như là một cánh cửa, một con hung thú khổng lồ đang
muốn nhào ra.

“Rống!”

Tiếng rống nặng nề chấn động sơn mạch, thân thể của Thạch Lâm Hổ thoáng cái
cao lên một khoảng lớn, banh rách quần áo, cơ thể màu đồng cổ cao phải ba mét
hơn, hắn đứng thẳng ở đó.

Hắn vung ra một quyền, ‘ầm ầm’ một tiếng, một con cự thú ở phía trước lập tức
hét thảm. Cả thân thể đều nổ tung, máu thịt bay ngang, xương vụn lả tả, cảnh
tượng cực kỳ đẫm máu.

Quan trọng nhất chính là việc một loại khí tức của Man Hoang Thú Vương ùn ùn
kéo đến, ép cho những con cự thú này run lẩy bẩy, không còn dám tấn công và đi
về phía trước nữa.

“Hu…”

Con Bái ở trên trời mắt lộ vẻ khác lạ, có kinh hãi cũng có tham lam, càng có
sự xảo trá. Nó đã hiểu rõ nguồn sức mạnh của Thạch Thôn ở chỗ nào, quả thật
làm cho nó kiêng kỵ không thôi. Nhưng nó tuyệt đối sẽ không bỏ qua, bảo thể
của Toan Nghê đối với nó mà nói quá quan trọng, có thể khiến nó thoát thai
hoán cốt.

Con Bái già phát động tấn công, nhưng không phải là về phía Thạch Lâm Hổ mà là
trực tiếp ra tay với mấy người khác của Thạch Thôn. Nó xảo trá mà ác độc, muốn
để Thạch Lâm Hổ mệt mỏi ứng phó, vắt kiệt tinh lực của hắn.

“Đáng ghét!”

Cơ thể cao ba mét của Thạch Lâm Hổ sản sinh ra một loại sức mạnh mang tính bạo
tạc. Cơ bắp căng lên, hào quang trên tay trái hừng hực, hắn đánh về phía bầu
trời. ‘Vù’ một tiếng, hư ảnh của một con cự thú xông lên, hóa thành một cơn
lốc cuốn tan nát hết cả thảo mộc ở xung quanh.

Con Bái già hoảng hốt, nhanh chóng né tránh, trong miệng lóe lên ký hiệu, hóa
thành một mảnh hào quang, nó phun ra ngoài, ‘ầm’ một tiếng va chạm với con
hung thú mơ hồ đó.

Thạch Lâm Hổ lảo đảo một cái, trong miệng tràn ra một bụm máu tươi. Tuy Tổ Khí
rất kinh người, song hắn không có thành tựu Cốt Văn giỏi cho lắm, không thể
điều khiển, chỉ có thể phát huy ra một bộ phận sức mạnh mà thôi.

Nhưng cho dù là vậy thì cũng đã đủ kinh người rồi, khiến con Bái già đó hơi
chậm lại, hào quang do nó phun ra đã bị ngăn cản. nó lộ vẻ kinh hãi, ánh mắt
càng thêm nóng bỏng.

Hiện tại, không chỉ Toan Nghê hay sừng quý hấp dẫn nó, ngay cả cái Tổ Khí này
cũng trở thành mục tiêu mà nó khao khát, muốn cướp đi. Đôi mắt nó lấp lóe ánh
sáng lạnh lẽo mà ác độc, hét lớn một tiếng, cự lang khắp nơi lại một lần nữa
xuất hiện, nghe lệnh của nó mà xông tới, phối hợp với nó để tấn công.

Tình thế nguy cấp, con Bái già luôn không chịu áp sát, mắt nhìn chằm chằm,
tiến hành tập kích ở trên không.

“Con sói què chân kia, có giỏi thì mày nhào vô đây?” Thạch Lâm Hổ chỉ.

Thân là một Tế Linh, vốn sẽ làm người trong Đại Hoang hoảng sợ nhưng hiện tại
lại bị khinh thường, con Bái già trái lại chẳng hề tức giận, ánh mắt lạnh
lùng, không nóng vội.

Nó rất mạnh mẽ, nếu là bình thường thì đã có thể hủy diệt một thôn làng. Nhưng
hiện tại lại cẩn thận như thế này, thật khiến người ta bất đắc dĩ.

Khắp nơi, cự lang tru lên, không ngừng đánh lén. Thôn nhân rất nguy hiểm, mệt
mỏi ứng phó.

“Ầm!”

Bái già đã hành động, ký hiệu lóe lên. Cái chân trước của nó tỏa ra hào quang
màu vàng, Nguyên Thủy Bảo Phù ngưng tụ rồi đánh xuống. Có thể thấy rõ ràng một
cái bàn chân lớn màu vàng đang thành hình, ngang trời mà đến.

Người của Thạch Thôn sợ hãi. Đây chính là sự thể hiện của ấn ký nguyên thủy,
hóa thành bàn chân màu vàng, xông ra khỏi cơ thể nó, tiêu diệt tất cả mọi
người.

“Con sói què già đi chết đi!” Thạch Lâm Hổ hét lớn, dùng hết khả năng thúc
giục sức mạnh của Cốt Văn, làm cho cánh tay trái cộng minh. Một cái ký hiệu
nguyên thủy lấp lánh, hung thú tái hiện, ngưng thật hơn không ít, cực kỳ giống
một con Hống nhào ra từ trong ký hiệu , hung uy ngập trời.

“Rống…” Tiếng rống lớn kinh thiên động địa, nó đụng vào cái chân lớn màu
vàng, chớp giật sấm vang, chiếu sáng bầu trời u tối, cảnh tượng kinh người.

Bàn chân lớn màu vàng không thể hạ xuống, xẹt qua lưng chừng trời, ‘răng rắc’
một tiếng đánh vỡ một ngọn núi đá thấp ở xa xa, tiếng vang ầm ầm, cự thạch
cuồn cuộn.

Mọi người trợn mắt há mồm, con Bái già quả nhiên đáng sợ!

Thạch Lâm Hổ há mồm thở dốc, hắn hơi có vẻ chịu không nổi. Tổ Khí quá mạnh mẽ,
khó lòng mà thúc giục được.

“Hu…”

Bái già tru lên, đàn sói phấn chấn, toàn lực xung phong liều chết. Đồng thời
những con cự thú kia cũng đã ra tay, thấy Thạch Lâm Hổ rơi xuống hạ phong,
chúng một lần nữa lại nghe lệnh của con Bái già.

Tình hình cực kỳ nguy cấp, mạng của người dân Thạch Thôn có thể bị chôn vùi
bất cứ lúc nào.

Tới lúc này con Bái già mới yên lòng. Biết được nguồn sức mạnh của Thạch Thôn,
nó không còn ngạc nhiên nghi ngờ gì nữa, bắt đầu không kiêng nể gì mà lao
xuống, thỉnh thoảng lại phát động tấn công.

“Xích”

Nhóc tỳ ra tay, sử dụng ra cái vòng răng thú đó, Bảo Cụ phát sáng, mỗi một cái
răng đều óng ánh như sao, xông thẳng lên trời, muốn xuyên thấu cơ thể của con
Bái già.

Lần đầu tiên con Bái này thực sự nổi giận. Đây là răng mà chính nó rụng ra, tế
luyện trăm lần, là Bảo Cụ mạnh mẽ thuộc về nó. Hiện tại lại bị một thằng bé
nắm giữ.

Nó bỗng lao tới, niệm mật chú, chuẩn bị cưỡng ép thu hồi lại bộ răng thú óng
ánh đó.

Đột nhiên, nhóc tỳ toàn thân rực rỡ, Cốt Văn như mạng nhện quấn nó lại. Nó
nhanh chóng dùng một miếng da thú cổ loang lổ vết máu ấn lên ngực mình.

Chỗ đó trở nên lóng lánh, da thú và ngực dung hợp với nhau, in dấu ở phía
trên, biến thành một chỉnh thể. Một cỗ khí tức kinh khủng phát ra, cuốn sạch
trời đất như thể một cơn lốc.

Tiếng hét dài vang mãi bên tai, rất nhiều cự thú đều sợ tới mức cả người lẩy
bẩy, càng có không ít con đã quỳ xuống.

Da thú hóa thành da của nhóc tỳ, ánh sáng rực rỡ, hình thành một cái đồ án,
hóa thành một cái cổ phù. Nó làm cho cả cơ thể nhỏ con của nhóc tỳ đều trở nên
óng ánh, như một ngọn lửa đang thiêu đốt, có một loại hung khí ngập trời đang
tràn ra, chấn nhiếp thập phương.

Đây là cái Tổ Khí thứ hai của Thạch Thôn, vốn nên do Thạch Phi Giao giữ, nhưng
bản lĩnh Cốt Văn của nhóc tỳ càng cao thâm hơn nên đã ầm thầm đưa cho nó sử
dụng, lúc này trở thành đòn sát thủ.

Một tiếng rống của man thú vang lên, chấn động Đại Hoang. Ở ngực của nhóc tỳ,
ký hiệu đã biến thành một cánh cửa, một con hung thú kinh khủng xông ra ngoài,
cực kỳ giống với Bệ Ngạn, vừa vặn chống lại con Bái đang lao xuống.

Bái già hoảng hốt, việc này cũng quá đột nhiên. Muốn né cũng không né kịp, chỉ
còn cách vung lên vuốt sắc, một bàn chân lớn màu vàng lại hóa hình rồi trấn áp
xuống phía dưới.

‘Răng rắc’ một tiếng, bàn chân đó vỡ nát như núi lở. Con Thái Cổ Di Chủng mơ
hồ đó đã ôm lấy chân thân của nó, ra sức cắn giết, trên không trung phát ra
một tiếng hét thảm thiết.

Con Bái già tàn nhẫn mà giả dối, cơ thể dài hơn mét suýt nữa bị chém thành hai
đoạn, nó khó khăn tránh thoát nhưng vẫn bị một bộ vuốt sắc đánh trúng chân
sau. ‘Răng rắc’ một tiếng, cái chân đó lập tức vặn vẹo, triệt để biến hình.

Nhóc tỳ sử dụng Tổ Khí hoàn toàn khác xa so với Thạch Lâm Hổ và Thạch Phi
Giao. Uy lực tăng lên rất nhiều, đương nhiên nó cũng không thể nào phát huy ra
uy lực thật sự của Tổ Khí.

Hiển nhiên là Thạch Thôn đã từng có một đoạn quá khứ huy hoàng. Hai cái Tổ Khí
này không thể thấy ánh sáng, nếu không sẽ khiến một vài đại tộc ngấp nghé, gây
ra đại họa.

Bái già tức giận, xông lên trên trời, bay vòng tròn ở đó. Không những chưa có
đòi lại được Bảo Cụ của mình, nó lại còn bị trọng thương. Đối với con Bái xảo
trá ác độc, chưa từng chịu thiệt như nó mà nói thì việc này tuyệt đối không
thể tha thứ được.

Nó tức giận tru lên, xoay quanh ở trên bầu trời. Nhưng những con cự thú khác
và bọn sói dữ lại không dám tấn công nữa, không chấp hành mệnh lệnh của nó,
chúng cực kỳ sợ cái Tổ Khí ở trong tay của nhóc tỳ.

Con Bái phát điên, không ngừng xoay quanh, thỉnh thoảng lại lao xuống tấn
công, tốc độ cực nhanh. Đáng tiếc là rất khó để nắm được quý tích của nó, mấy
lần dùng Tổ Khí cũng đánh trượt.

“Không ổn, nó đang muốn tiêu hao hết sức mạnh của chúng ta, sau đó giết chúng
ta. Sử dụng Tổ Khí thực sự rất phí sức.” Thạch Vân Phong nhíu mày.

Nhóc tỳ chớp mắt nhìn ông ấy, mang theo vẻ vui mừng.

Lần này, Bái dữ một lần nữa đánh tới, suýt nữa xé xác mấy chục người. Cái bàn
chân màu vàng đó quá khủng bố, uy lực cực lớn, còn may là bị Thạch Lâm Hổ ngăn
lại.

Tuy vậy thì vẫn có hào quang màu vàng rơi xuống, khiến bảy tám người ngã lăn
ra ngoài, huyết nhục mơ hồi, thoạt nhìn rất thê thảm.

“Keng!”

Đột nhiên, Thanh Lân Ưng trọng thương sắp chết đang nằm bẹp ở trên đất bỗng mở
mắt, hai cánh vỗ một cái, cuồng phong nổi lên. Nó bay lên trời, cái mỏ chim
dài hơn nửa mét lóe lên thanh quang chói mắt, một vầng trăng thành hình rồi
nhanh chóng bay ra.

Con Bái dù thế nào cũng không thể ngờ, một con chim sắp chết lại đột nhiên
sống lại, hơn nữa còn ác liệt thế này. Nó kêu dài như quỷ gào, né tránh cực
nhanh nhưng vẫn chậm mất một bước.

‘Phập’ một tiếng, huyết quang tung tóe, một cái chân sau của nó bị trăng xanh
đánh nát, huyết nhục tung tóe.

“Ầm”

Cùng lúc đó, Thanh Lân Ưng xông tới, thò ra một bàn chân to lớn, vô cùng sắc
bén, tóm lấy con Bái, lập tức huyết dịch bắn khắp nơi.

Bái già kinh hãi tức giận, cố sức né, suýt nữa đá đánh gãy chân của Thanh Lân
Ưng. Nó đã lấy lại tự do, toàn thân có ký hiệu màu vàng đan xen, muốn đánh
chết hung cầm.

“Ầm!”

Đột nhiên, kinh biến lại xảy ra một lần nữa. Thạch Lâm Hổ mượn sức mạnh của Tổ
Khí ném nhóc tỳ lên trên trời. Ánh mắt Thạch Hạo sáng lên, dùng sức mạnh thần
bí của da thú đánh vào con Bái dữ.

Một con Bệ Ngạn xông ra, hung uy chấn nhiếp núi rừng, vạn thú thần phục, bách
điểu run rẩy, thiên địa đều trở nên yên lặng.

“Ầm!”

Hung thú đánh lên người của con Bái già, ký hiệu đan xen, thần huy tỏa ra,
giống như hai ngôi sao chổi đang va chạm, phát ra ánh sáng chói mắt ở trong
trời đêm.

Một mảng lớn mưa mau rơi xuống, con Bái hét dài đau đớn, cơ thể gần như vỡ
nát, nửa sau đã mất mất một bộ phận, vô cùng thê thảm. Nó không quay đầu lại
mà đi thẳng.

Thanh Lân Ưng lắc lư, đón lấy nhóc tỳ đang rơi xuống, sau đó cắm đầu vào trong
rừng, ‘bịch’ một tiếng đập xuống đất.

“Mau về thôn nhanh!” Thạch Vân Phong kêu lớn.

Lần này thắng rất may mắn, con Bái dữ đó khinh địch bị Thanh Lân Ưng đột nhiên
khôi phục được một chút sức lức làm trọng thương. Nếu không thì tất cả mọi
người ắt sẽ phải chết ở chỗ này.

Bọn họ sợ con Bái già sau khi bình tĩnh lại sẽ tức giận, quay lại giết người.
Nếu như vậy thì mọi người vẫn sẽ gặp nguy hiểm, con hung thú đó có sức mạnh
kinh người.

Một đám người trùng trùng điệp điệp đi về Thạch Thôn, không dám dừng lại nửa
bước.

Còn về phần người của Bái Thôn thì đã tử thương rất nhiều, dưới sự xung kích
của cự thú đã có hơn nửa số người biến thành thịt vụn.

Hiện tại không phải là lúc để thanh toán nên người của Thạch Thôn không quan
tâm tới họ, cấp tốc chạy để tránh nảy sinh bất ngờ.

Nhưng lúc Thạch Thôn đã ở trong tầm mắt thì con Bái chỉ còn nửa thân thể kia
lại đuổi tới. Nó không thể tha thứ cho việc để mất bảo thể của Toan Nghê, nếu
lấy được thì không những có thể trị liệu thương thế mà còn có thể đột phá một
lần nữa.

“Hỏng rồi, hung thú bị thương là kinh khủng nhất, nó muốn liều mạng rồi!”
Người của Thạch Thôn ở trong lòng đều bị tràn ngập một bóng ma.

Dù cách thôn còn có một dặm nhưng lại giống như cách hẳn một cái lạch trời.
Con Bái dữ chặn ở phía trước, muốn toàn lực tấn công.

“Tế Linh, xin ngài bảo vệ tộc nhân, đừng chỉ đứng khoanh tay đứng nhìn mà hay
ra khỏi thổn bảo vệ bọn ta đi.” Có tộc nhân cầu khẩn.

Một cây liễu lớn cháy đen chỉ có một cái cành non, ở trong màn đêm phát ra
từng luồng từng luồng ánh sáng dịu dàng, quầng sáng lờ mờ bao phủ cả thôn
làng.

Đột nhiên, cái chồi non kia đã động đậy, hóa thành một sợi xích thần ráng xanh
kéo dài hơn một dặm, nhanh như chớp vọt tới.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận