Đây là một tòa điện phủ cổ xưa, cực kỳ to lớn và hùng vĩ, bên trên là bầu trời
sao mênh mông, dường như nó nối liền với ngoại vực, bên dưới là hỗn độn khí
tràn ngập cả cung điện.
Mọi người ngẩn ngơ, không có người xông lên, tòa cung điện này tự mở ra, cửa
đá rộng lớn cao mấy vạn trượng, giống như mở ra một vùng thế giới!
Ở bên trong cung điện, một con Côn Bằng trông rất sống động, con mắt màu vàng
như hai mặt trời, nó nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người.
Hình thái của nó không ngừng biến hóa, trong chốc lát toàn màu vàng óng xen
lẫn đường vân màu đen, giống như một con đại bàng bay lượn trong trời sao, cực
kỳ khổng lồ. Trong chốc lát lại như trầm mình trong hỗn độn, giống như một con
cá lớn màu đen, lưng rộng không biết mấy vạn dặm, mênh mông bát ngát.
Tất cả mọi người ngây dại, đây là một con Côn Bằng còn sống sao? Đây không
phải là một tòa kiến trúc tầm thường mà giống như một thế giới hùng vĩ.
Côn Bằng bễ nghễ thiên hạ, khinh thường thế gian, nó vừa hiện thân tại nơi này
rất nhiều sinh linh đã chịu không nổi, trực tiếp quỳ sát xuống đất, thần uy
cuồn cuộn tỏa ra, khí thế vô địch.
“Tại sao có thể, Côn Bằng nó vẫn còn sống ư?”
Mọi người run rẩy, năm tháng trôi qua, thương hải tang điền, bách thế chìm
nổi, sinh mạng ấn ký của nó đáng lẽ không còn tồn tại mới đúng, tại sao vẫn
còn tại nơi đó?
Nghe đồn Côn Bằng đã chết từ thời kỳ thượng cổ, không giống như giả, hiện tại
lại xuất hiện lập tức khiến cho những ngời này sợ hãi.
Chủ nhân thần sào còn sống, mà bọn hắn lại tới nơi này tranh đoạt bảo thuật,
không phải là muốn chết sao?
“Vù vù”
Sau một khắc con Côn Bằng khổng lồ kia biến mất, đại điện trở nên trống trải
liền trở nên yên tĩnh, không khí trầm lặng, không còn khí tức khủng bố như vừa
rồi.
“Ồ, chuyện gì xảy ra, vì sao không thấy nó nữa?”
“Ta hiểu rồi, đây là bảo thuật Côn Bằng, là thần tích nó hiển hóa ra, ta khẳng
định nó nấp ở trong cung điện!”
Nơi này lập tức xôn xao, tất cả cùng nhau xông về phía trước, vô luận là cường
giả một phương, hay là Tôn Giả cao cao tại thượng đều khó có thể giữ bình
tĩnh, con mắt đỏ lên, tranh nhau tiến vào cung điện cổ xưa.
Bảo thuật như thế được xưng tụng cái thế, nếu có thể nghiên cứu hoàn toàn liền
xem như đứng trên đỉnh thiên hạ, trong tương lai mặc kệ đại kiếp nào cũng có
thể vượt qua.
Bên trong cung điện sương mù rất nhiều, nhưng cũng chỉ tới đầu gối, giống như
tiến vào tiên cung. Sau khi tiến vào mới có thể cảm giác được sự mênh mông
rộng lớn của nó.
Mọi người phóng vào bên trong, cũng không biết đã chạy bao lâu cũng không thấy
điểm cuối, cho đến thật lâu sau đó mới phát hiện một tòa tế đàn cổ xưa trong
không trung.
“Ở nơi đó!”
Giờ khắc này mọi người lại lần nữa cảm thấy cỗ khí tức kia, lập tức đoán được,
tòa tế đàn kia hơn phẩn nửa là cung phụng nguyên thủy phù cốt của Côn Bằng, là
do nó lộ ra dị tượng trong trời đất, mới rồi còn hiển hóa ra chân thân.
Trong lúc nhất thời các loại hào quang vọt lên, bảo cụ bay lên không phóng về
phía tế đàn.
Tế đàn cao lớn như một ngọn núi, được xây dựng từ những khối đá to lớn màu nâu
xám, phong cách thoạt nhìn cổ xưa vô cùng, không có khí tức thần thánh, nhưng
lại càng tiếp cận với đạo.
Đại đạo cực kỳ đơn giản, cũng không phải khung cảnh phồn hoa, nếu có chỉ là
một loại đồng điệu với thiên địa.
Rất nhiều người suy đoán nơi này hơn phân nửa là mộ của Côn Bằng, là nơi táng
thân cuối cùng của nó, vì vậy mới có thể phát ra ấn ký chấn động trời đất như
thế.
Tất cả mọi người xông lên tòa tế đàn, nơi đây không có phù văn sát trận, Côn
Bằng khinh thường làm như vậy, bởi nếu nó muốn chém giết những người này thì
không ai có thể tiến đến nơi này.
“Đây là tế đàn hay là một tòa Thái Cổ Thần Sơn?”
Mọi người rung động, trên tòa tế đàn hùng vĩ này, dọc theo khe đá có linh
dược, linh khí mờ mịt, hơn nữa còn có một dòng thác hùng vĩ chảy xuống, tinh
khí cuồn cuộn.
Tin tưởng vững chắc đóa linh dược này không phải trồng thành, mà bởi nơi này
tụ tập thiên địa linh khí, do tinh khí quá nồng đậm sau đó sinh ra bảo dược
này.
“Đó là … chuẩn thánh dược!” Mọi người khiếp sợ.
Trên con đường dẫn tới nơi cao nhất của tòa tế đàn, phía dưới thềm đá có một
cây dược thảo không giống bình thường, bao quanh là mưa ánh sáng, cực kỳ huyễn
lệ.
Đây là một cây Tinh Thần Thảo, là một loại linh túy hiếm thấy có thể tiến cấp,
lúc nó sinh trưởng ra bốn phiến lá sẽ thành linh dược trân quý.
Mà cây linh dược trước mắt này lại sinh ra bảy phiến lá cây, ánh sáng chói
mắt, tiến hóa đến mức này sắc thái cả cây cũng thay đổi, bảy phiến lá cây ánh
sáng long lanh, màu sắc không giống nhau, tương ứng như màu sắc cầu vồng, ánh
sáng khiến người ta mê mẫn.
Quan trọng nhất là mỗi phiến lá cây đều có hoa văn khắc sâu, lưu chuyển ánh
sáng mịt mờ, giống như những ánh sao, trông thật mỹ lệ.
“Tinh Thần Thảo thật sự có thể mọc ra bảy lá cây à?” Mọi người rung động.
Bình thường Tinh Thần Thảo rất hiếm thấy, lúc phát hiện đều là bốn lá cây, gốc
cây trước mắt này thật sự rất nghịc thiên.
“Một khi mọc ra lá cây thứ tám sẽ là thánh dược, ồ, không đúng, các ngươi xem,
lá cây thứ tám đã lộ mầm rồi, nó sắp biến thành thánh dược!”
Có người kinh hô, ở trên ngọn gốc Tinh Thần Thảo kia đã xuất hiện một cái chồi
non, một đoàn ánh sáng bao lấy nó, tràn đầy khí tức sinh mệnh.
Điều này khiến cho người ta điên cuồng, chỉ cần đào đi sau đó tận lực bồi
dưỡng, tưới thêm linh tuyền, gốc cây này tất nhiên sẽ thành thánh dược, thế
gian hãn hữu.
Khi từ thánh dược lọt vào tai, mọi người xôn xao, trong lúc nhất thời các loại
phù văn bay lên, tất cả tranh nhau xông về phía trước.
“Ầm!”
Đột nhiên một dòng tinh hà rủ xuống, những người xông tới phụ cận bị đánh bay
ra ngoài, những người khác lập tức dừng lại, nội tâm nhảy lên, chỉ thiếu chút
nữa đám người kia cũng bị đánh trúng, dòng tinh hà này giống như một chùm tia
sáng đủ để đập vỡ cả núi sông.
“Thứ đó là … vài món binh khí!”
Những kiếm thai chứng kiến không lâu trước đó tại trong hàn đàm đều trốn đến
nơi này, bởi vì Thạch Hạo bắt đi tòa tháp xây từ Hỗn Độn Thổ khiến cho những
phôi thô linh tính rất mạnh này chấn kinh, tất cả đều chạy đến nơi này.
Cũng không phải tất cả đều là phôi thô, trong đó cũng có chút ít binh khí,
chính là thần vật truyền từ thái cổ!
“Pháp khí của Côn Bằng, là những binh khí nó đã dùng qua!”
Không có điều gì khiến cho những người này kinh tiếc hơn, bỏ qua những bảo
thuật, vật trân quý nhất của Côn Bằng chính là những thứ này, không ngờ tất cả
đều được trưng bày tại trên tòa tế đàn này.
Nơi cao nhất có tám chín kiện binh khí đã phập phồng, thần mang lượn lờ, không
chỉ có phôi thô, còn có một thanh chủy thủ tinh xảo, một cây quạt màu vàng,
một cây thước màu đen.
Mà binh khí đặc biệt nhất ở trung tâm, nó được những pháp khí khác xoay quanh,
bản thân nó còn lưu động hỗn độn khí mờ mịt, cực kỳ khủng bố, chấn động thế
gian.
Cẩn thận quan sát, không ngờ nó đã bị đứt rời, đó là một cây đại kích, phong
cách cổ phác, ngay cả lưỡi kích cũng ảm đạm không còn ánh sáng, nó đã bị cắt
thành ba đoạn, bao quanh nó là khí hỗn độn dày đặc.
“Thiên Hoang!”
“Đây là binh khí trong truyền thuyết, chí cao trong Thiên Giai, một trong mười
đại binh khí thời thái cổ!”
…
Dù là Tôn Giả cũng sợ ngây người, bọn hắn cảm thấy rung động vô cùng, thân
hình khẽ run lên, kích động khó có thể tin nổi, nó chính là binh khí thần
thoại trong truyền thuyết.
Thiên Hoang là binh khí theo Côn Bằng chinh chiến cả đời, đánh đâu thắng đó,
không gì cản nổi. Bất luận là bảo cụ nào tại trước mặt nó đều biến thành bột
mịn, có người nói nó là dùng Chân Long tế luyện, cũng có người nói là do Côn
Bằng tự dùng phù cốt của mình tế luyện sinh ra.
Mặc kệ nói như thế nào, sự cường đại của nó là không thể nghi ngờ, không thể
phá vỡ. Trảm thần sát ma, tàn sát hung thú thần cầm Thiên Cấp, không gì không
phá nổi.
Ở trong thời kỳ thái cổ, thanh binh khí này dính đầy thần huyết, không biết
giết bao nhiều cường giả, khiến vạn tộc kinh sợ. Nhắc đến hai chữ Thiên Hoang,
bất luận là ai cũng hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy rùng mình.
Lúc này nó lại được đặt tại nơi này, điều này khiến cho những người này điên
cuồng, đồng thời cũng có chút nghĩ không t hông. Nó rõ ràng đã bị cắt đứt
thành ba đoạn, điều này … làm sao có thể?
Chưa hề nghe nói quả nó đã từng bị bẻ gãy, mọi người chỉ biết nó cũng chủ nhân
biến mất. Chìm vào bên trong thần sào không thấy ánh mặt trời.
Hiện tại xem ra, trong chuyện này còn có ẩn tình, năm đó đã xảy ra đại chiến
kinh khủng cỡ nào? Liền Thiên Hoang cũng đã gãy đoạn, quá ghê gớm, đó là một
chuyện kinh khủng cỡ nào.
Côn Bằng cầm Thiên Hoang trong tay là đại biểu vô địch, rõ ràng bị dồn đến
bước này, chẳng lẽ chuyện Côn Bằng vẫn lạc … cùng điều này có quan hệ?
Rất nhanh mọi người cũng đau đầu rồi, kẻ cả các Tôn Giả cũng nhíu mày, Thiên
Hoang mặc dù đã bị cắt thanh ba đoạn cũng rất mạnh mẽ, bọn hắn thu không được.
Nhất là tu vi của bọn hắn cũng bị áp chế, chỉ có linh thân đang ở nơi này thì
càng không có hi vọng gì.
Vừa rồi dòng tinh hà kia là do Thiên Hoang phóng xuất, cũng không có ý công
kích người khác, chỉ tùy tiện là mưa ánh sáng bay xuống đã kinh khủng như vậy,
ai có thể chống lại nó?
Phía trước có một tòa thần tàng, trưng bày chí bảo từ thời thái cổ nhưng lại
chỉ có thể trơ mắt nhìn, loại tâm tình này thực sự là phức tạp vô cùng.
Mọi người như bị kiến bò trong người, cực kỳ buồn bực, nhiều binh khí trưng
bày như vậy, tuy nhiên lại không có cách nào tới gần, giống như tra tấn người
ta.
“Côn Bằng Sào đã nứt ra, nó không nên làm khó hậu nhân mới đúng, nó muốn lưu
lại truyền thừa cho đời sau, bằng không thì chúng ta cũng không tiến được đến
nơi này.”
Có người nói nhỏ, bắt được mấu chốt của vấn đề.
Mọi người lập tức trầm mặc, thi nhau phát ra thần thức, cố gắng cùng binh khí
trên tế đàn câu thông, hy vọng nhận được sự tán thành của bọn chúng.
Đáng tiếc bọn hắn liền thất vọng, không chỉ Thiên Hoang, chính là cây quạt màu
vàng, cây thước màu đen, cũng với chủy thủ tinh xảo đó cũng đều không có phản
ứng, thậm chí là những kiếm phôi cũng bỏ qua bọn hắn.
Thánh dược, thần binh … Một đám đều xuất hiện tại đây, thật sự là tuyệt thế
thần tàng, thế nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn lại không thể tới gần, không
người nào có thể chịu được.
“Nhất định phải đoạt được.”
Mạc Thương nhìn chằm chằm vào thanh Thiên Hoang đứt đoạn kia, con mắt chớp
động hào quang điên cuồng, hắn cực kỳ yêu thích nó, bởi hắn vốn là dùng chiến
kích.
Không riêng gì hắn, mấy người trẻ tuổi đến từ Thái Cổ Thần Sơn con mắt cũng ẩn
hiện thần mang, khát vọng vô cùng, thần binh trong truyền thuyết không phải
phối xứng với cái thế anh hùng hay sao? Bọn hắn huyết khí phương cương, đúng
là thời điểm bắt đầu ước mơ về những truyền thuyết.
Tôn Giả cũng không ngoại lệ, đạt được thanh binh khí này thì có thể thủ hộ tộc
của bọn hắn bền vững.
“Đứt đoạn cũng có thể chữa trị đấy!” Thạch Hạo tự nói, lần đầu tiên nhìn thấy
thanh binh khí này nó liền không thể rời mắt, chỉ mong cầm vào tay có thể tung
hoành trên trời dưới đất.
“Chư vị, hiện tại chỉ có một biện pháp, đó là đem tàn cốt Côn Bằng, lân phiến,
lông vũ đều lấy ra mới có thể leo lên tòa tế đàn này, bằng không thì chúng ta
cái gì cũng không chiếm được.” Có người mở miệng.
Mọi người gật đầu đồng ý, thế lực lớn đến đây thật sự rất nhiều, chủ nhân Hải
Thần đảo, Tôn Giả một phương, ít nhiều cũng có vài người xuất ra một ít tàn
cốt.
Cứ như vậy Thạch Hạo cũng xuất ra một mảnh, đó là do nó và ma nữ liên thủ cướp
được của Mạc Thương, trước khi ly khai ma nữ đã đưa lại cho nó.
Mạc Thương sau khi trông thấy, chân mày dựng lên, cực kỳ giận dữ.
Cuối cùng mọi người cầm những thứ này leo lên nơi cao nhất của tế đàn, những
món binh khí kia quả nhiên không công kích bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng không
dám đi hái thánh dược, càng không dám động đến cái thước màu đen, chủy thủ,
bảo quạt màu vàng và Thiên Hoang.
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người khó có thể di chuyển, tất cả đều chăm chú nhìn
vào một bệ đá, trông giống như một cái quan tài, nó nằm ngang tại phía trước.
Ở bên trên bệ đá đó có một khối cốt màu vàng, bên trong xen lẫn đường vân màu
đen, phù văn chằng chịt lưu chuyển áo nghĩa chư thiên!
“Là nó, chính là nó!” Có người kêu to.