Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở nơi đó, tinh thần sung mãn, bên trong đầu lâu như có
một đoàn thần hỏa đang thiêu đốt, bao quanh dấu ấn chân linh của nó, giống như
là một vị thần cô độc.
Nó đã thành công bước và ranh giới trong truyền thuyết!
Ở bên người, đầu tiên là Côn Bằng đập cánh, tiếp theo là Toan Nghê thét dài,
chuyển động xung quanh nó, trông vô cùng khủng bố, hai đại sinh linh như là
hai vị thiên thần thủ hộ ở trung ương.
Đầu tiên là “Thân thể thành linh”, sau đó là “Đắp lại chân ngã”, cả hai đều
đạt tới ranh giới trong truyền thuyết, đi tới cuối đường, khiến cho sức chiến
đấu tăng vọt.
“Hay là vẫn còn có thể củng cố?”
Sâu bên trong động Cực Dương nó vẫn chưa tiến vào, nơi đó có một bệ đá, là một
vùng cấm, mạnh mẽ như Thạch Hạo bây giờ vẫn không cách nào ngồi lên được.
Lúc này nó đứng dậy, điều chính thân thể đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị
tiếp nhận một xung kích mới.
“Ầm!”
Sau một khắc, nó cảm giác được thế nào là sống không bằng chết, còn khó chịu
hơn cả việc linh hồn bị cắt nát, cực kỳ đau đớn, chân hỏa tạo thành hình tia
chớp đánh thẳng vào trong linh hồn của nó.
Chân hỏa thai nghén ra một sức mạnh thần tính cực kỳ đáng sợ, như muốn tách
rời ra, không chỉ đau đớn về thân thể mà còn dính dáng tới dấu ấn tinh thần
nữa, nó muốn tiêu diệt toàn bộ.
“Thật là mạnh, vượt qua cả cực hạn, không thể nếm thử nữa rồi.” Thạch Hạo sợ
hãi, nhanh chóng rút lui, một lần nữa ngồi xếp bằng, tiến hành hóa giải.
Hiển nhiên, vùng cấm địa này cần phải là Hóa Linh Cảnh vô khuyết và viên mãn
mới có thể đặt chân lên được.
Hóa Linh Cảnh phân làm ba bước, hai bước đầu tiên nó đã đạt được tới ranh giới
trong truyền thuyết, mà bước cuối cùng cũng đã tới đỉnh cao thế nhưng vẫn chưa
đạt tới cực điểm trong truyền thuyết.
Thạch Hạo ngồi xếp bằng, ánh lửa hóa thành tia chớp đang giao hòa với tinh
thần và thân thể của nó, vô cùng rực rỡ.
Những tiếng đùng đùng vang lên, thân thể của nó trở nên sáng rực, cả người
trong suốt không chút tì vết, càng ngày càng kỳ ảo và tiếp cận gần Thần hơn.
Thế nhưng, mỗi khi nó chớp mắt thì lại sẽ có thần quang bộc phát, lộ ra khí
tức mạnh mẽ.
Tĩnh như thần tiên, động như ma thần, đây chính là khí tức vô cùng mạnh mẽ và
thần bí, đồng thời không ngừng lớn mạnh, khiến cho nó càng ngày càng sâu sắc.
Rốt cuộc, tất cả kết thúc, Thạch Hạo rời khỏi động Cực Dương, vọt thẳng lên
mặt biển. Thực lực của nó tăng mạnh, đã không còn sợ những cường giả ở trên
vùng biển này nữa rồ.
Hai năm trôi qua, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cường giả suy yếu, thiên
tài quật khởi, vùng biển này bị máu nhuộm đỏ tươi, những cũng có nhiều uy danh
được lập nên.
“Huyền Hải Hầu chết trận rồi, ngã xuống trong vùng biển này!”
Một tin tức như thế truyền ra, chấn động cả biển xanh, sinh linh của Bắc Hải
giật mình, gần đây cường giả một đời lại quật khởi, tuổi còn rất trẻ đã phong
hầu rồi.
“Khôn Vũ Hầu chết rồi!”
Rất nhanh lại một tin tức truyền tới, lần này sinh linh của lục địa trở nên
hoảng sợ, bởi vì hắn chính là một người đã phong hầu vô cùng nổi tiếng, tên
tuổi rất lớn.
“Sứ giả của Hải Ma Tôn Giả bị đánh chết!”
Tin tức lần nữa trở nên náo động, phía xa đang xảy ra một trận chiến, mười mấy
nhân vật chết đi. Tất cả đều có lai lịch rất lớn, xưng tôn một phuong, kết quả
lại đều chết hết.
Cả vùng biển trở bên đỏ rực, tất cả đều là màu máu, chiến quy thành đàn, ngân
sa từng bầy phóng đi, sinh linh trong biển trở nên điên cuồng, không ngừng
nuốt chửng nước biển màu máu kia.
Những người chết đi không một ai yếu cả, truyền khắp cả vùng biển này, đây
chính là mười mấy đại nhân vật đồng thời chết đi, thật sự là một chấn động
không hề nhỏ.
“Ai giết?” Sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến, chuyện này cũng quá kinh
người, thực lực đạt tới Hóa Linh Cảnh đều không dễ dàng gì, làm sao lại cùng
lúc chết nhiều người như thế.
“Có Tôn Giả tới, hơn nữa cũng không chỉ có một người, nắm giữ những cổ thuật
thông thiên, đều là cực hạn của Hóa Linh Cảnh, bị người khác chọc giận rồi đại
sát tứ phương.”
Tin tức truyền tới, không thể nghi ngờ là một trận phong ba lớn, Tôn Giả là ai
chứ, cũng không phải là cường giả bị hạn chế một nơi, mà bọn họ có thể ngang
dọc toàn bộ Hoang Vực.
Tôn Giả, đa số đều ở trên những ngọn Thần Sơn, được xương là chí cường giả một
phương, chỉ cần xuất thế, tất nhiên sẽ là chuyện lớn bằng trời, gợi nên những
chấn động mãnh liệt.
Người như thế tới đây, hơn nữa không chỉ có một vị, phong ba lần này được đẩy
lên cao trào, mọi người linh cảm thấy bão tố sắp tràn về.
Hay là, do đợi lâu quá, các cường giả mất kiên nhẫn, chuẩn bị sức lực cho lần
cuối cùng, nếu như không chiếm được bảo thuật Côn Bằng thì sẽ rút khỏi nơi
đây.
“Hậu nhân của Hải Thần đang khai chiến với Nhân Ngư Tộc!”
Đại loạn sắp nổi lên, các loại phong ba đều xuất hiện, hậu hân của Hải Thần
hai năm nay quét ngang cả vùng biển này, uy thế vô địch, mọi cử động liên quan
tới người này đều kinh động lòng người.
Nhân Ngư Tộc trời sinh quyến rũ, chính là một đại tộc siêu cấp của Bắc Hải,
thời Thượng Cổ tộc này đã có người phong Thần, hết sức đáng sợ, có thể nói là
một thế lực bá chủ ở trong biển có gốc gác vô cùng thâm hậu.
Lúc này, sóng biển ngập trời, đại chiến diễn ra vô cùng kịch liệt.
Trên biển, một thiếu niên tóc màu xanh nước biển, con mắt tỏa thần mang, trên
tay cầm một thanh chiến kích, một mình đứng đối diện với một đám đông cường
giả Nhân Ngư Tộc.
“Vù!”
Thanh chiến kích màu vàng xẹt ngang trời, gợn sóng nổi lên, sóng biển màu vàng
bao phủ lấy địch thủ, hàng loạt tu sĩ của Nhân Ngư Tộc kêu to, toàn thân rạn
nứt, sau đó nổ tung.
Cảnh tượng này có chút kinh khủng, biển xanh biến thành màu đỏ, sương máu
khuếch tán, thi thể nằm đầy trên mặt biển.
Hậu nhân Hải Thần tên là Mạc Thương, một tay nắm kích, có tư thế quét ngang
ngàn quân, tuyệt đối mạnh mẽ không gì sánh dược, chỉ dựa vào một người thôi mà
trấn áp cả vùng biển này, không ngừơi nào dám trạm trán.
Nhân Ngư Tộc đại bại, rút khỏi khu vực này. Rất nhiều sinh linh trong biển
thuần phục bên cạnh hậu nhân Hải Thần.
Hiển nhiên, Mạc Thương thu phục cường giả các tộc không chỉ muốn cướp bảo
thuật Côn Bằng, mà còn chuyển bị cho việc phong Thần của chính mình trong
tương lai, hắn muốn bước lên lại con đường của tổ liên, phải phong Thần trong
Bắc Hải, thống ngự các tộc.
Trên một vùng biển khác cũng diễn ra đại chiến, ánh sáng đỏ đậm ngập trời, bộ
tộc Hỏa Viêm Ngư vây xung quanh gần nơi hang ổ Côn Bằng, đây chính là muốn
triển khai hành động lớn.
Một thiếu niên mạnh mẽ mặc giáp trụ màu đỏ thẫm, toàn thân óng ánh, trên tay
cầm một thanh chiến mâu màu máu, đại sát tứ phương, bức lui một đám tiền bối
cường giả, một mình chiếm cứ một phương.
Hắn chính là thiên tài tuyệt đỉnh của bộ tộc Hỏa Viêm Ngư, tên là Hàn Thiên,
là một thiếu niên thiên kiêu, cũng là hậu nhân Hải Thần trong Bắc Hải giống
như tên Mạc Thương kia.
Hai năm trước, hắn từng chiến đấu với Mạc Thương, chấn động cả vùng biển này,
cuộc quyết chiến gay cấn đến tột độ, khiến cho sinh linh bốn phương có cảm
giác sợ hãi, cuối cùng lưỡng bại câu thương, rơi vào kết cuộc hòa.
Từ trận chiến đó về sau, song phương không còn chân chính giao thủ với nhau
nữa, hiển nhiên cũng không có liêu mạng, đều đang tích trữ lực lượng, bởi này
hai tộc ở thế cừu địch, tương lai nhất định sẽ xảy ta một hồi huyết chiến.
Một phương khác, một ít lão bộc tụ tập lại, không người dám tiếp cận, còn có
một vài thiếu nam thiếu nữ được vây ở trung tâm, mỗi người đều tài hoa xuất
chúng, khí tượng bất phàm!
Đây chính là nhân mã của Thái Cổ Thần Sơn hợp lại với nhau, bễ nghễ một
phương, bọn họ là cường thế tuyệt đối. Dù có đi tới nơi nào trên vùng biển này
cũng có đầy đủ lực chiến.
“Hang ổ muốn nứt ra rồi, mọi người cũng đã chờ không nổi nữa rồi.” Có người
khẽ nói.
Ở trên rặng đã ngầm kia, hang ổ Côn Bằng xuất hiện vết rách, trải qua thời
gian dài như thế rốt cuộc cũng không vững chắc được nữa, có dấu hiệu muốn nứt
ra.
Toàn thân của nó đen thui, khe hở nứt ra đó cực kỳ mãnh liệt, giống như là
ngọn núi lửa màu đen đang hoạt động lại xuất hiện vết nứt, từng dòng dung nham
từ từ chảy ra bên ngoài.
Ở xung quanh, thiếu niên thiên kiêu, Tôn Giả tiền bối đều xuất hiện cả, tất cả
đứng ngồi không yên, mọi người cảm nhận được biến cố đang phát sinh, hang ổ
Côn Bằng đang nứt ra.
Những người bình thường đều bị đuổi đi nơi khác, chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn,
ở lại cũng chỉ là những cường giả đã quật khởi trong hai năm vừa qua mà thôi,
tất cả cũng nhờ vào việc chém giết xây dựng nên uy danh hiển hách cho chính
mình.
“Mau tránh ra, Mạc Thương tới rồi!” Có người nói nhỏ.
Mạc Thương và Hàn Thiên, ai mà không biết, tiếng tăm quá lớn khiến người khác
kinh sợ.
Thiếu niên Hải Thần đạp biến tiến tới, mặc giáp trụ hoàng kim, trong tay cầm
chiến kích màu vàng chỉ về hương quần hùng, gợi ra một hồi đại loạn, không ai
dám ngăn trở, tất cả đều phải nhường đường.
Trận chiến giữa hắn và Nhân Ngư Tộc kết thúc thì dẫn theo tộc nhân rời đi, rồi
tiến về một tế đàn cao to, bễ nghễ tứ phương, cực kỳ siêu nhiên.
Ngay cả Tôn Giả cũng không muốn tử chiến với thiếu niên thiên kiêu này, bởi vì
cái được không đủ bù cho cái mất, nơi đây bị áp chế tu vi, thật khó mà chiếm
được tiện nghi.
Gần hang ổ Côn Bằng đều là anh kiệt cả, từ con cháu từ Thần Sơn cho tới vương
hầu một phương, lại tới những giáo phái cổ xưa và Tôn Giả, những người bình
thường không dám tới gần nơi đây.
Nơi xa xa trở nên tối om, quần hùng đứng chật kín, bọn họ cũng không có rời
đi, tất cả đều đang theo dõi, bọn họ không thể tiến tới gần nhưng cũng không
cam lòng, một mực đứng ở sau chờ cơ hội.
Mặt biển phá tan, Thạch Hạo vọt lên trên mặt nước, sấy khô quàn áo, nhìn thấy
cảnh tượng này, lẩm bẩm: “May là còn chưa muộn, hang ổ Côn Bằng cũng chỉ mới
bắt đầu rạn nứt mà thôi.”
Lần nữa xuất hiện, cảm giác của nó lại càng khác xưa, mắt nhìn chằm chằm vào
cổ sào đen thui kia, cùng với những gợn sóng màu vàng xuất hiện khi hang ổ bị
nứt ra, nó vô cùng xúc động.
“Ta thấy phù văn càng nhiều hơn, lẽ nào phải đi theo con đường của Côn Bằng
thì mới có thể phát hiện được sự huyền bí cuối cùng?” Trong lòng nó rạo rực.
Thạch Hạo cực kỳ chăm chú, nhìn chằm chằm về rặng đá ngầm, cảm thấy hang ổ màu
đen này bắt đầu thay đổi, nhanh chóng biến vàng, toàn thân rực rỡ, tỏa ra rất
nhiều phù văn, rồi sau đó nối liền lại một chỗ.
“Hình như ẩn chứa tin tức gì đó!” Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, lần này nó hiểu
biết nhiều hơn so với trước kia, phù văn lấp lánh, là một ghi chép vô cùng
trọng yếu, nhắc tới bảo thuật Côn Bằng.
Nó đứng ở nơi đó, cẩn thận suy đoán, tỉ mỉ cảm ứng, bắt giữ từng sợi từng sợi
phù văn, muốn nghiên cứu cho thấu triệt.
Hiện tại nó rất vững tin, tu hành trong động Cực Dương, vực Huyền Băng, mộ Vẫn
Tinh ở dưới đáy biển, bức lên con đường thời niên thiếu của Côn Bằng, chuyện
này rất then chốt, có thể chỉ có như vậy mới hiểu rõ được bí mật ở nơi đây.
Cuối cùng, nó đạt được một đám ký hiệu thần bí, không biết ý nghĩa ra sao, rất
kỳ quái và phức tạp. Thế nhưng nó tin rằng đây không thể nào là bảo thuật
được, cũng không có quan hệ với đại thần thông của Côn Bằng.
“Thiếu niên này khá quen mặt, nó là… Tên trộm của hai năm về trước!” Có
người nhận ra.
Thạch Hạo đạp trên mặt biển đi về phái trước, nó cũng muốn tiếp cận hang ổ Côn
Bằng, tự nhiên không thể trách khỏi việc đối mặt với quần hùng, đặc biệt khi
tới gần đó sẽ hấp dẫn chú ý của người khác.
Nói này không thiếu thiếu niên thiên kiêu, vương hầu một phương, cùng với mấy
tên lão tổ, thậm chí có Tôn Giả ẩn nấu.
“Là ngươi?!” Thái Cổ Thần Sơn ở một phương, đám người này đều ẩn chứa ánh mắt
lạnh lẽo, trừng mắt lên, có một vài tên lão bộc bước ra khỏi hàng.
Đặc biệt có một thiếu niên tóc xanh khí tức kinh khủng khiến người khác chấn
động, hắn ta giống như là một vầng thái dương, óng ánh khiếp người.
Thanh Vân chết trận, bị Thạch Hạo nướng thành những miếng thịt vàng óng, mà
tộc này cũng có nhân mã tới đây, kết minh với những Thần Sơn khác.
“Lại đây mà nhận lấy cái chết!” Một bên, hậu nhân Hải Thần Mạc Thương đứng
sừng sũng trên một tế đàn rộng rãi, thanh chiến kích màu vàng trong tay chỉ
thẳng Thạch Hạo, có khí khái duy ngã độc tôn, không để bất cứ ai vào mắt.
Xa xa, một Hôi Giao từ trong biển vọt lên, hóa thành một ông già, vẻ mặt lạnh
lùng kèm theo quái dị, hận không thể lập tức giết chết Hùng Hài Tử.
Có người đoán ông ta chính là Giao Tôn Giả, hai năm trước linh thân của ông ta
bị hai tên trộm đánh cho nhừ tử, khiến cho ông ta tức giận phái con cháu đệ tử
của mình đi tìm tung tích của hai tên trộm này.
Không riêng gì bọn họ, còn có những sinh linh và cường giả khác cũng nhìn chằm
chằm Thạch Hạo.
“Ta cảnh cáo các ngươi, chớ có chọc ta, nếu không ta ăn sạch các ngươi!” Lời
nói của Hùng Hài Tử rất hung tàn, lòng tự tin giống như khi ở Bách Đoạn Sơn
vậy.
Nó đã tu hành tới đỉnh điểm của Hóa Linh Cảnh, chỉ kém một bước nữa là đạt đến
ranh giới trong truyền thuyết, có nghĩa là chẳng sợ bất kỳ một kẻ địch nào.