Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 247: Đối thủ xinh đẹp

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Vì sao phải mời ngươi uống?” Hùng Hài Tử nhìn chằm chằm nàng, vô cùng khó
hiểu, đồng thời sự cảnh giác trong lòng tăng lên, bà mập này âm thầm lên
thuyền mà mình không thể nào cản được, rất lợi hại!

Thiếu nữ tuổi tác cũng không lớn, thước tha yêu kiều, mái tóc đen mượt, cái cổ
trắng ngần, hàng mi cong vút, con mắt linh đọng, chiếc cằm thon nhọn, như là
ma quỷ dưới ánh trăng, xinh đẹp siêu phàm thoát tục.

Nàng thật sự rất đẹp, thế gian hiếm thấy, những mỹ nhân khác đứng trước mặt
nàng cũng phải bị lu mờ, cứ như là vị tiên tử chân cính giáng lâm nhân giang
vậy.

“Thật là nhỏ mọn, gặp nhau chính là thiện duyên, xin uống một chén rượu cũng
không quá đáng, mà ta lại là người chủ động mở miệng, đáng lẽ ngươi phải nhiệt
tình chiêu đãi mới đúng?” Tuy gương mặt thiếu nữ có phần sắc sảo thế nhưng da
mặt hình như cũng rất dày, ngay cả đối phương từ chối mà cũng không thèm để ý.

Trong lúc nói chuyện, nàng nhẹ nhàng đi tới, một thân áo quần màu đen phấp
phới, tôn lên tấm thân thể xinh đẹp của nàng cứ như là bông hoa sen.

Nàng có vẻ đẹp xuất trần, không dính chút khói bụi trần gian nào, thế nhưng
vóc người vô cùng nhanh nhẹn hoạt bát, cũng vô cùng hấp dẫn, giống như là sự
kết hợp giữa ma nữ và tinh linh vậy.

Loại phong cách này rất đặc biệt, hơi mỉm cười thì thánh khiết động lòng, gót
sen uyển chuyển thì lại hấp dẫn ánh mắt người xem, khiến cho người khác có cảm
giác như là một con gái xinh đẹp từ trong thần thoại bước ra.

“Nếu bèo nước gặp nhau thì đã có duyên với nhau rồi, nếu không thì ngươi mời
ta ăn thứ gì đó đi.” Hùng Hài tử phất tay áo, đẩy chiếc bàn ngọc lại đằng sau
lưng.

Ở trong suy nghĩ của nó, đây chính là bảo dược của sinh linh thuần huyết, còn
có Hầu Nhi Tửu được xưng là thánh dược tốt nhất, bà mập này lại chạy tới xin
ăn chẳng lẽ nó không nhận ra?

Thiếu nữ vỗ lên cái trán trắng mịn của mình, nói: “Ngươi hết thuốc chữa rồi.”

Nàng vẫy tay, mưa ánh sáng xuất hiện, trên tay nàng liền xuất hiện một chiếc
túi nhỏ rất tinh xảo, hiển nhiên là được luyện chế từ da của hung thú, sợi dây
vàng buộc chặt miệng túi được mở ra, lập tức bên trong phát sáng, rồi sau đó
xuất hiện hiện một đống thức ăn ngon và một vò rượu thơm.

“Ồ, Túi Càn Khôn, chiếc túi này hình như được chế tạo từ da hung thú thì phải,
còn tốt hơn của ta nữa.” Hùng Hài Tử cũng không để ý tới đống thức ăn kia mà
chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc túi nhỏ rực rỡ kia.

“Cũng bởi vì ta tốt hơn ngươi nên mới lấy của ngươi đấy.” Cặp mắt của thiếu nữ
chuyển động, liếc nó một cái.

“Ngươi muốn cướp của ta?” Hùng Hài Tử trợn tròn mắt, nhanh chóng che lại Túi
Càn Khôn của mình, trong đó có rất nhiều bảo bối, tuyệt không thể bị cướp.

Đồng thời, ánh mắt của nó lấy làm lạ, tự nhiên lại cảm thấy như gặp được người
giống như mình, khi thấy Túi Càn Khôn của thiếu nữ này thì nó cũng có ý cướp
lấy, hai người không ngờ tâm tư lại giống nhau như thế.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là, nó cảm thấy ở gần với cái bà
mập này thì rất nguy hiểm, muốn tiên hạ thủ vi cường, nhưng đối phương dễ dàng
lên U Linh Thuyền cũng khiến cho nó có chút e dè.

Đây chính là lần đầu tiên mà Hùng Hài Tử nhìn không thấu một người nào đó,
lòng đề phòng trở nên dữ dội.

“Có phải là ngươi muốn cướp đồ của ta phải không?” Thiếu nữ áo đen cười hỏi,
dáng người xinh đẹp khẽ run, thân thể trắng mịn tỏa ánh sáng lộng lẫy, như
được ánh trăng mờ ảo ấy bao phủ, không thể nào biết được đây là sự thánh khiết
hay là lẳng lơ nữa.

“Nói lung tung, ta đời nào có ý cướp đồ của ngươi chứ?” Cặp mắt to tròn của
Hùng Hài Tử chớp chớp, rõ ràng là nhìn chằm chằm về Túi Càn Khôn của người ta
mà còn chối cãi.

“Phải ngoan nhen, đừng có đánh chủ ý lên ta, nếu không ta sẽ cướp sạch của
ngươi đó!” Thiếu nữ nở một nụ cười tươi rói, hàm răng trắng bóng, tuy rằng rất
xinh đẹp thế nhưng lại vô cùng ma mãnh, đây chính là đang uy hiếp.

Lập tức Hùng Hài Tử trợn tròn mắt, nói: “Ngươi đang gây sự với ta đấy à, muốn
ta cướp đến vậy sao, vậy thì cũng chẳng khách khí nữa!”

Nó hét lớn, rất là vui sướng, thập đại Động Thiên đồng loạt xuất hiện nối liền
thành một vòng thần hoàn óng ánh, trực tiếp ép tới, khoảng cách gần như thế
này nó tin tưởng đối phương khó mà tránh né được.

Nhưng mà, toàn bộ thân thể của thiếu nữ chợt không thấy đâu nữa, rồi sau đó
hóa thành một màn mưa ánh sáng rời vào trong trời đêm, giống như là một làn
gió nhẹ thổi qua, trong quá trình này còn kèm theo một nụ cười khẽ.

Chuyện này khiến cho Thạch Hạo giật nảy người, chuyện là thế quái nào, một
thân thể có da có thịt đứng sờ sờ trước mắt mình thế mà đột nhiên lại biến
thành mưa ánh sáng, giống như đây cũng chẳng phải là thực thể vậy.

Màn mưa ánh sáng rơi xuống, cách đó không xa bắt đầu hợp lại, lần nữa trở
thành một thiếu nữ có thân thể hấp dẫn, kỳ ảo xuất trần, hoàn mỹ không khuyết,
khiến người khác phải nghẹt thở.

Đây là một môn thần thông? Làm cho người khác cảm thấ kuf dị, tựu hồ đây chẳng
phải là một thiếu nữ thật sự mà là được tạo thành từ một hào quang linh tính
vậy.

Ngay cả Mao Cầu đang trốn ở đằng sau vài của Thạch Hạo ánh mắt cũng trở nên
rực lửa tràn đầy mê hoặc, nhất thời không hiểu gì cả.

“Thật là mạnh!” Hùng Hài Tử lẩm bẩm, có cảm giác như đá vào cục đá lớn rồi.

“Chúng ta hay là cứ ngồi xuống uống một chén đi, ngươi cũng nhìn ra ta không
có ác ý gì cả, thật sự cũng chỉ là muốn kết một mối thiện duyên mà thôi.”
Thiếu nữ cười nói.

“Được, ta mời ngươi một ly rượu.” Hùng Hài Tử vội vàng gật đầu, rồi nắm chặt
lấy Túi Càn Khôn của chính mình tránh cho đối phương đổi ý cướp lấy, nó có cảm
giác khi đối phương hóa thành mưa ánh sáng thì đề phòng bị rất khó.

“Thật là thịt của Thanh Loan, rất ngon nhen, với thêm tay nghề của ngươi cũng
rất cao siêu, mùi vị không tệ chút nào.” Thiếu nữ khen ngợi, nàng cũng chẳng
khách khí gì cả, một bàn tay thon dài vươn ra xé một miếng thịt Thanh Loan
vàng ươm, rồi không ngừng xé nhỏ cho vào miệng, hai bàn tay chẳng hề để yên.

Đương nhiên, bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ cũng không buông tha ly Hầu Nhi Tửu,
uống cạn hết ly này đến ly khác, uống đến nổi chẳng biết trời trăng mây gió
đâu nữa.

Những món ngon mà thiếu nữ lấy ra từ Túi Càn Khôn của mình Hùng Hài Tử cũng
xếp lên trên bàn ngọc, tất cả cũng không phải là vật tầm thương, hoa quả đều
là linh dược cực phẩm, mấy thứ đồ ăn khác cũng là những báu vật hiếm thấy,

“Một tên tham ăn!” Đây chính là định nghĩa về đối phương mà Hùng Hài Tử đặt
cho, bên trên người không ngờ lại mang theo nhiều đồ ăn ngon như thế.

“Đang nói chính mình đấy hả?” Thiếu nữ cười nhẹ, sau khi ăn một mạch thì cuối
cùng cũng dừng tay, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, vuốt vuốt mái tóc, cặp mắt
to tròn tràn đầy vui vẻ.

“Tuy ta rất thích ăn thế nhưng đều là những thức ăn có sẵn ở xung quanh, chứ
không giống ngươi mang theo một đống lớn thức ăn bên người, chẳng trách ngươi
lại mập đến như thế.” Hùng Hài Tử lên tiếng.

Thiếu nữ nghe thấy thế thì nụ cười hơi sững lại, sau đó lại cười ngã cười
nghiêng, tựu hồ chẳng thèm quan tâm tới hình tượng của mình, thế nhưng vẫn
siêu trần thoát tục, có một loại thành khiết và linh động không diễn tả được,
nói: “Bà mập này thích nhất là ăn, ngay cả niềm đam mê cũng không thỏa mãn
được thì nhân sinh còn gì vui nữa chứ? Không nói thứ khác, trước tiên chúng ta
cứ ăn no nê một trận, đã lâu rồi không có ăn nhiều đồ ngon như vậy.”

“Hả, ngươi vẫn chưa no, lại ăn nhiều hơn cả ta nữa?” Hùng Hài Tử trợn tròn con
mắt, một miếng thịt Thanh Loan thật to gác trên đống lửa cũng bị nàng ăn sạch
sẽ.

“Không sao, nếu hết thì mình lại nướng.” Thiếu nữ mỉm cười rất tươi, con mắt
vô cùng linh động, thưởng thức miếng thịt nướng cuối cùng từ tay Thạch Hạo rồi
ăn sạch sẽ.

Chuyện này khiến Hùng Hài Tử trợn trừng mắt, đây cũng là lần đầu tiên nó thấy
có người động tác còn nhanh hơn cả nó, cướp đi thức ăn ngay trước mặt mình.

Một bên thiếu nữ ngồi tận hưởng còn một bên thì tự động đứng dậy, lấy ra một
thanh ngân đao, chém mạnh xuống, rồi cầm miếng thịt sinh linh thuần huyết đưa
lên trên đống lửa.

“Trời ạ, ngươi vẫn còn ăn nữa sao, thịt Thanh Loan của ta, Hầu Nhi Tửu của
ta!” Hùng Hài Tử kêu réo không ngừng.

Mãi đến nửa đêm, biển xanh lặn sóng, trên mặt biển ánh trăng trải dài, bởi vì
đang có một chiếc U Linh Thuyền trôi nổi nên những sinh linh khác không dám
tới khu vực quanh đây nên nơi đây rất yên tĩnh, không bị quấy rồi.

Sau nửa đêm bọn nó vẫn còn ngồi ăn, cuối cùng Hùng Hài Tử không kiêng trì được
nữa, cái bụng căng tròn, chỉ cần mở miệng là hào quang chiếu ra ngoài, thật sự
là ăn không nổi nữa.

Con Thanh Loan dài đến mười mấy mét, được xưng là sinh linh thuần huyết, tự
nhiên ẩn chứa rất nhiều thần năng, hơn nửa con đã tống hết vào bụng của hai
người.

Không hiểu tại sao cái bụng bé tí vậy mà lại chứ được nhiều như thế, đây chính
là sinh linh thuần huyết, nếu là những người khác chỉ cần ăn một miếng thôi
thì cả người đã sáng rực, bắt đầu vận công tiêu hóa rồi.

Chủ yếu là do cả hai người ai cũng đều mạnh mẽ cả, bọn họ còn mạnh mẽ hơn xa
Thanh Loan, cái được gọi là bảo dược huyết nhục thì cũng bằng với bản thân bọn
nó mà thôi, chỉ đến thế là cùng.

Mặc khác, đây cũng không phải là một con Thanh Loan đã trưởng thành, tinh hoa
thần tính ẩn chưa trong đó cũng khác xa rất nhiều.

Đương nhiên, nếu truyền tới tai ngoại giới thì sẽ tạo nên một cơn chấn động,
ăn hơn nửa con Thanh Loan, cũng quá kinh người mà, có thể xưng là Vua Bao Tử.

Hùng Hài Tử phát hiện mình đã gặp phải đối thủ đáng gờm, đây là lần đầu tiên
có người có thể ăn nhiều hơn nó, hơn nữa đây lại là một thiếu nữ nữa.

Mặc khác uống cũng không ít Hầu Nhi Tửu, cả người dính đầy mùi rượu, được tắm
rửa trong hào quang thánh khiết.

Gần đây Thạch Hạo mới đột phá, cần phải ra sức củng cố, mà dựa vào những thứ
như rượu thần, hay là bảo dược huyết nhục này thì đã được tiến hành gột rửa
một phen, đạt được rất nhiều chỗ tốt.

Hùng Hài Tử đành bái phục chịu thua, Mao Cầu trốn ở phía sau nhưng cũng chiến
đấu thịt Thanh Loan đến căng cả bụng.

Thiếu nữ xoa xoa chiếc miệng nhỏ trơn bóng đầy dầu mở, chậm rãi xoay người rồi
uống một ly rượu cuối cùng, nói: “Rốt cuộc cũng ăn no.”

“Ngươi là chủng tộc nào thế, vì sao lại ăn nhiều như thế?” Hùng Hải Tử khiêm
tốn thỉnh giáo, bị người khác đánh bại ở mặt ăn uống khiến nó không cam lòng.

Thiếu nữ đứng dậy, nắm chặt vòng eo thon nhỏ, dưới ánh trăng vô cùng xuất
trần, trên mặt mang theo nụ cười, xinh đẹp động lòng người.

“Hỏi nhiều để làm gì, ta đã nói rồi, hôm nay gặp nhau cũng coi là kết một cái
thiện duyên. Hoang Vực sau này sẽ rất loạn, tương lai gặp lại thì chớ đứng về
phía đối địch với ta.”

Cặp mắt chớp chớp, linh huy lấp lánh như ra chiếu rọi cả tương lại, nở nụ cười
điềm đạm, hoàn toàn khác với khí chất vừa nãy, cả người như được bao phủ bởi
một tầng hào quang thần bí.

Hùng Hài Tử trong lòng hơi động, nó cảm thấy đối phương không có chút ác ý
nào, đây cũng xem như là một loại lôi kéo, hoặc cũng có thế trong lúc đi ngang
qua nơi đây nhìn ra thiên tư bất phàm của nó.

Thạch Hạo kinh ngạc, chỉ là một thiếu nữ mà thôi, không ngờ có thể ăn hơn cả
nó, thật là một bà mập đáng sợ.

“Đừng lo lắng, mấy năm trước khi mà bằng tuổi ngươi ta cũng không có ăn nhiều
như thế này đâu.” Thiếu nữ như nhìn ra được tâm tư của nó, cười trêu nó.

Thạch Hạo luôn cảm thấy, bà quỷ này tuy nói rất êm tai thế nhưng toàn là ăn
chùa của người khác không.

“Ta cũng không ăn chùa thức ăn của ngươi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi trộm đồ.” Thiếu
nữ xoay người lại, y phục màu đen tung bay, cơ thể sáng lấp lánh như ngà voi,
linh động và xuất trần.

“Trộm đồ của ai?” Thạch Hạo hỏi.

“Ta đến khu vực này cũng là vì Côn Bằng, bất quá độ khó cũng quá lớn, không
bằng trước tiên tìm một vài tên trộm cắp một phen.” Thiếu nữ lúc này trở nên
nghiêm túc.

Điều này khiến cho Thạch Hạo chẳng biết nói gì, đồng thời trong lòng chấn
động, nàng… không phải là người của Hoang Vực?

Trong lòng rất chấn động, thời gian rất lâu sau Hùng Hài Tử mới khôi phục lại
sự bình tĩnh, sau đó đề nghị đi cướp của những tên đến từ Thần Sơn, trộm đồ từ
hậu nhân của Hải Thân, rồi còn có thiếu niên của bộ tộc Hỏa Viêm Ngư.

“Đều là những mục tiêu rất hợp lý.” Nàng gật đầu, biểu thị sự đồng ý.

“Vậy thì xuất phát thôi, trộm sạch toàn bộ.” Hùng Hài Tử hưng phấn, quật ngã
đối thủ, cướp sạch tất cả, đây chính là việc làm ưu thích nhất của nó.

“Ngươi cũng đang muốn lôi ta vào cuộc đại chiến trực diện giữa ngươi và bọn
hắn đấy chứ?” Thiếu nữ lườm nó một cái, nói: “Nơi đây tu vị bị áp chế tới Hóa
Linh Cảnh, mấy tên kia cũng chẳng có kẻ nào là tầm thường cả, ví như Hải Thần
tái sinh, Chim Thần Thái Cổ tái sinh, Ma Thần phục sinh, nếu cứ xông thẳng tới
quyết đấu thì cũng hay ho cho lắm.”

“Thế ngươi muốn thế nào đây?” Thạch Hảo hỏi.

Đương nhiên là đi đánh lén, quật ngã bọn chúng một cách tàn nhẫn từ phía sau.”
Thiếu nữ vung mạnh quả đấm nhỏ của mình lên, còn vẻ mặt thì lại vô cùng thánh
khiết, được ánh băng trắng bóng bao phủ, dáng vẻ vô cùng siêu trần thoát tục.

Thạch Hạo thở dài, sao lại gặp phải đối thủ như thế này chứ? Nó mở miệng, nói:
“Ngươi ăn nhiều cho nên mới mập như thế, hại chết người khác mà sắc mặt chả
thay đổi tí nào, thật ra ngươi tới từ đâu vậy?”

“Đang ghen tỵ hả, hay là đang khích lệ?” Thiếu nữ đưa tay để lên chiếc eo nhỏ
của mình, cũng chẳng thèm để ý nữa, con mắt lấp lánh ánh hào quang.

“Ta chẳng còn gì để nói nữa.” Thạch Hạo nói.

“Tốt lắm, thế thì chúng ta đi Thánh Chiến, bắt đầu cướp bóc!” Thiếu nữ múa múa
quả đấm nói.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận