Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 245: Con đường chân chính

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mãi giũa dưới đấy biển ba tháng, Thạch Hạo đã thành công đạt tới “Thân thể
thành linh”, một cấp này đã lột xác tới cực điểm, đây là một loại thể ngộ khó
có thể dùng lời diễn tả, người thành Linh thì mới nhận biết được mình đã bước
tới con đường này.

Hào quang linh tính chiếu rọi, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, tuy hai
mà một, toàn thân là một, nó như là một vị Thần Phật ngồi xếp bằng, bên ngoài
cơ thể hình thành nên một vầng sáng, hút lấy sức mạnh linh tính của thập
phương rồi dẫn dắt vào trong thân thể, rèn luyện cho bản thân.

Trên xương cốt, phủ tạng, ban đầu vốn có một lớp ánh sáng mỏng thế nhưng lúc
này lại bị phá nát, bốc cháy thành hi quang rồi cứ thế biến mất. Mà thay thế
vào đó là một luồng tinh huy (ánh sáng tinh hoa), cuồn cuộn chảy vào trong da
thịt, xương cốt và phủ tạng.

Hiện tại không còn lớp ánh sáng kia nữa mà có những luồng sóng ánh sáng linh
tính tự động tuôn ra ngoài, vô cùng dễ chịu thẩm thấu vào mỗi tấc trên cơ thể,
bất kể là xương cốt hay là thứ gì.

Thạch Hạo biết mình thật sự đã thành công, đến một bước này những dấu hiệu như
tuệ quang tự động tuôn ra ngoài, linh chủng khắc sâu… Đều hoàn toàn giống
với những gì trong truyền thuyết, nó đã bước lên con đường này rồi.

Hiện tại việc nó muốn làm chính là, dẫn dắt tuệ quang (ánh sáng trí tuệ)d, tẩm
bổ linh chủng khiến cho nó mọc rễ nảy mần, dựa vào việc này mà củng cổ từng
tia phù văn trong cơ thể, tiến hành một bước cuối cùng.

“Ta muốn dẫn dắt.” Nó khẽ nói, dẫn dắt toàn bộ phù văn trên cơ thể hình thành
nên từng dòng sông thần lực, nhằm về toàn thân hóa thành một tấm lưới.

Thân thể mạnh mẽ tự nhiên không thể nào tách rời với những thứ này được, chỉ
có thể xây dựng một cách đơn giả, dẫn dắt hướng đi của phù văn, đây cũng không
phải là bảo thuật thế nhưng nó lại quan trọng hơn rất nhiều, những phù văn này
có thể cung cấp sức mạnh cho cơ thể mà không bao giờ khô cạn.

Nó đã “Thân thể thành linh”, hiện tại đã đi tới đỉnh điểm, việc cần làm là tổ
hợp phù văn, chỉ cần phù văn được xây dựng nên không quá kém, bằng vào linh
thân hiện tại của nó thì có thể bù đắp tất cả những khuyết điểm.

Dù sao, sau khi “Thân thể thành linh”, toàn thân như một, còn như Hỗn Độn, hóa
Linh thành một lò, có thể tự động chữa trị thân thể, quản lý toàn bộ hướng đi
của phù văn.

Dù vậy, Thạch Hạo vẫn còn đang trầm ngâm, cẩn thận suy tư, những vẫn chưa có
thực hiện.

Nó nghĩ rất nhiều, rồi trong lòng bừng tỉnh, nghĩ tới khối cốt này, từ trước
tới giờ có một vài thứ xem mà không hiểu, hiện tại đã thông suốt rất nhiều,
giống như “Thể hồ quán đỉnh” (một câu ý chỉ ngộ đạo của Phật giáo), bỗng nhiên
hiểu ra tất cả.

“Đúng rồi, Nguyên Thủy Chân Giải, đưa ra rất nhiều gợi ý hay, nơi đấy có đầy
đủ các loại đáp án.” Thạch Hạo phấn chấn, con mắt sáng rực.

Lai lịch của Nguyên Thủy Chân Giải vô cùng bí ẩn, Liễu Thần gặp nạn, tắm rửa
trong lôi điện cả vạn trượng, từ bên ngoài cửu thiên hạ xuống rồi cắm rễ trong
Thạch Thôn, khối xương trắng bóng này chính là vật duy nhất mà Liễu Thần đã
mang tới.

Liễu Thần từng nhắc nhở rất nghiêm khắc, khối xương này tuyệt đối không được
tiết lộ, không được truyền ra ngoài, bằng không sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Trên khối xương trắng bóng tuy không có bảo thuật nào thế nhưng tất cả đều là
phù văn, còn có một vài bức tranh diễn tả cảnh Thần Chiến, có vài thứ vô cùng
ảo diệu, hiện tại rốt cuộc Thạch Hạo cũng hiểu rõ, đó chính là hướng đi của
cốt văn mà Hóa Linh Cảnh khát vọng nhất.

Hết thảy đều là giảng giải từ những thứ nguyên thủy nhất, vô cùng tinh thâm,
bao la vô tận, rồi lại từ giản dị cho tới bắt đầu, biến phức tạp thành đơn
giản, ẩn chứa huyền bí rất nhiều.

Thạch Hạo lại lập xem từng phần, không ngừng thể ngộ, trong phút chốc, từng
phù văn bắt đầu sắp xếp, đây chính là tổ hợp lại những phù văn ở Hóa Linh
Cảnh.

Cơ thể của nó phát sáng, giống như là một vị thần đang thức tỉnh ở trong cơ
thể nó, muốn diễn hóa thành dấu ấn sinh mệnh, cứ như vậy ngồi xếp bằng trong
hư không, bảo vệ hình và thần của nó.

Nguyên Thủy Chân Giải ghi chép rất nhiều cốt văn, một phần lại một phần, giảng
giải những thứ cơ bản nhất của thiên địa, mỗi một phần đều có một loại đáp án
hoàn hảo.

“Thử thách vô cùng giản dị, vô cùng đơn giản, cũng là truyền lưu rộng nhất,
trải qua vạn cổ đã chứng minh được tính chính xác của nó.” Thạch Hạo tự nói.

Chỉ lấy ra một tia phù văn thì không thấy huyền ảo già cả, thế nhưng khi tổ
hợp lại với nhau thì ngay lập tức biến thứ tầm thường thành thứ vô cùng thần
kỳ, cứ như thế tổ hợp lại ở bên trong cơ thể cùng với những diễn biến của Hóa
Linh Cảnh, thật sự kinh sợ cả Nhân Giới.

“Đây chính là bộ tộc Chân Hống, đây là bộ tộc Huyền Vũ, đây là bộ tộc Cùng Kỳ,
đây là bộ tộc Đào Ngột…”

Thạch Hạo khẽ nói, từng luồng phù văn vô cùng đơn giản và giản dị, ẩn chứa một
vài hoa văn đơn giản của các bộ tộc, tổ hợp lại với nhau trở thành một chương
thì hoàn toàn khác nhau.

Nó tỉ mỉ nghiên cứu, hàng loạt loại tổ hợp xuất hiện, “Thân thể thành linh”
của nó tự động lựa chọn, không ngừng sắp xếp lại những phù văn trong cơ thể,
hình thành nên dấu ấn vô cùng rực rỡ sáng ngời.

Sắp xếp ở trong cơ thể, không ngừng tổ hợp, dẫn dắt các loại phù văn đến tối
ưu nhất, như vậy sức mạnh khi phát huy ra sẽ càng mạnh hơn!

Thời gian trôi qua, cũng không biết đã bao lâu rồi, Thạch Hạo vẫn không có rập
khuôn làm theo, mà trong lòng đang không ngừng suy nghĩ, rơi vào cảnh ngộ đạo,
nên lấy hay bỏ, lựa chọn sắp xếp ra phù văn thích hợp với mình nhất.

Đây là sự lựa chọn giữa tâm và thân thể, tâm thì ngộ, mà “Thân thể thành linh”
thì càng có loại năng lực như thế, biết thứ gì thích hợp nhất mà tự động tổ
hợp.

Cuối cùng, phù văn trong cơ thể nó cũng đã có quy luật, không còn sắp xếp lộn
xộn nữa, hơi nghĩ một chút là phù văn như nước, ngưng tự cùng với máu thịt,
phủ tạng, xương cốt, không còn có lớp màng phân cách nào nữa, đã hòa làm một
thể.

Rốt cuộc cũng thành công, thân thể của nó đã thành Linh, ở giai đoạn này đã
hoàn toàn viên mãn.

Chỉ trong nháy mắt Thạch Hạo liền cảm thấy sức chiến đấu của mình đột ngột
tăng lên, phù văn trong cơ thể không ngừng cung cấp những luồng sức mạnh khó
lường cho nó, chỉ cần hơi chút vận chuyện thì tựu như có một chiếc lò thần
vĩnh hằng đặt ở trong cơ thể mình, không ngừng cung cấp lửa thần phù văn.

Thạch Hạo từ dưới đáy biển vọt thẳng lên, sóng lớn chập trùng, nó lao thẳng
lên khỏi mặt biển, dõi mắt nhìn nơi xa. Biển cả bao la, mênh mông vô ngần, gần
đấy tu sĩ rất nhiề, tất cả đều đang kinh ngạc nhìn về phía nó.

“Lại thêm một tên tu sĩ nhỏ bé thất lại, cho rằng mình đạt được phương pháp
luyện thể của Côn Bằng, biết được cách mài giũa bản thân của nó như thế nào
thì cho rằng mính nhất định sẽ làm được, có thể đạt tới bước kia, thật sự quá
ngây thơ mà, nên biết rằng, không phải ai cũng có thể như Côn Bằng.”

Một tên tu sĩ già nua thở thài, dạy bảo những tên đệ tử ở trước mặt, rồi chỉ
tay về phía Thạch Hại xem như là ví dụ, lời nói đầy sâu xa, để cho bọn chúng
không đi theo vết xe đổ đó.

Hùng Hài Tử sờ sờ mũi của mình, cũng chẳng còn gì để nói, hiện tại nó lại trở
thành tấm gương về mặt trái của việc dạy bảo.

“Ta nói tiểu huynh đệ nè, bên dưới rất lạnh phải không, cảm giác như thế nào?”
Một vị đại thúc tuổi chừng trung niên cười nói.

“Động Cực Dương rất ấm áp, rất thoải mái, đương nhiên nơi sâu ở trong động
cháu cũng không biết có hình dáng như thế nào, chờ sau này khi nào tiến thêm
một bước nữa rồi hẳn tới đây tu hành tìm hiểu nó xem sao.” Thạch Hạo đáp lại.

“Rất thoải mái sao lại thở hổn hển thế hả, thôi đừng chém gió nữa, trong vòng
ba tháng những tu sĩ xuống dưới đấy không một vạn thì cũng tám ngàn, kết quả
là những người này chưa tới gần thì đã bị thiêu thành tr tàn.”

“Đúng thế, còn những tên sinh linh khi tiếp cận vực Huyền Băng liền bị băng
phong làm cho lạnh quá mà chết tươi.”

Mọi người bắt đầu nghị luận, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Gần ba tháng qua, gần sào huyệt Côn Bằng khi nào cũng có chiến đấu, trên thực
tế người đến đây càng lúc càng nhiều.

Ban đầu, tin tức về hang ổ Côn Bằng xuất thế chỉ giới hạn trong một vài thế
lực đỉnh cấp, nhưng sau đó rất nhiều tán tu, vô tận sinh linh, phàm là những
người mạnh mẽ khi nghe được tin tức này thì đều nhanh chân chạy tới đây.

Đặc biệt là Hải Vực, sâu bên trong đại dượng, có cả tôn giả ẩn thân lẻn vào
nơi đây, không kể an nguy đến tính mạng, cũng muốn tham dự vào cuộc tranh đoạt
này.

Cuộc đấu tranh nơi đây trở nên kịch liệt hơn, nói không chừng tên sinh linh
nào đó chính là tộc chủ của Thần Sơn giáng lâm nơi đây, hoặc cũng có thể là
tông tổ của Hải Thần Đảo.

Hiện tại, bầu không khí trở bên khẩn trương không gì bằng, phàm là nơi xảy ra
đại chiến thì đều rất kịch liệt, cường giả càng nhiều hơn và cũng lợi hại hơn.

Trong lúc này, có mấy người thiếu niên chém giết đến nổi uy danh trở bên hiển
hách, thần dũng không thể nào đỡ nổi, thật sự mạnh mẽ như là Hải Thần, Đấu
Thần tái sinh vậy, uy chấn cả Hải Vực.

Tục truyền, có không ít người vượt qua Hóa Linh Cảnh bị bọn họ chém giết, cơ
bản không phải là đối thủ, mấy người này được xưng là vô địch trong cảnh giới
này, cho dù là Thần chuyển thế thì cùng lắm cũng được như thế này mà thôi.

“Ồ?”

Thạch Hạo kinh ngạc, sau khi từ dưới đáy biển vọt lên đây thì thấy hang ổ Côn
Bằng hình như có điểm không giống, sưng mù mờ ảo, cổ sào vàng óng, sau đó lại
tỏa ra một trận gợn sóng, phảng phất như có một ít phù văn ngưng tụ mà thành.

Chuyện gì thế? Nó khá là giật mình.

Có gì đó quái lạ, hơn nữa cũng không phải kỳ quái bình thường, nó cảm thấy đây
là một bí mật rất lớn, lập tất không thèm đển ý đến mọi người xung quanh rồi
nhanh chóng đạp trên mặt biển tiến về một chổ yên tĩnh, chăm chú quan sát.

Thạch Hạo toàn tâm toàn ý quan sát hang ổ không lồ kia, nó từ màu vàng óng
chuyển sang màu đen thui, không ngừng biến hóa, hết tia này đến tia phù văn
khác dựng lên, khắc đấu vào trong hư không.

Cuối cùng, nó phát hiện được vài phù văn bí ẩn, đây chính là một đọn phù văn
nguyên thủy không trọn vẹn, thuộc về – Côn Bằng!

Phát hiện này khiến nó chấn động, sao lại như vậy? Quá đặc biệt, vậy mà những
phù văn ở bên trong hang ổ phóng ra ngoài rồi hóa thành hình Côn Bằng, phù văn
tự hiện ra.

Làm sao lại như thế, chẳng lẽ bảo thuật muốn xuất thế rồi?!

Hùng Hài Tử nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, quan sát phản ứng của mọi
người, muốn biết xem thử những người này có phát hiện ra chuyện như mình
không. kết quả vô cùng kinh ngạc, mọi người hoàn tàn không có nhìn thấy, cơ
bản chưa từng để ý tới điểm này.

Vì để tìm chứng cứ, nó bắt lấy mấy tên sinh linh hỏi thăm cảm nhận của bọn họ,
kết quả cũng như thế, những người này không chút cảm giác nào.

Trong giây lát này, cảm xúc của Thạch Hạo dâng trào, cực kỳ vui mừng, nó có
một suy đoán, nghĩ đến bảo thuật Côn Bằng.

“Đúng rồi, có lời đồn người mở ra mười Động Thiên mới có thể mở ra con đường
dẫn tới cấm địa, thu được thần thông của một trong Thập Hung, bây giờ nhìn lại
có khác gì đâu.”

Hùng Hài Tủ có ngộ tính rất cao, chớp mắt liền bừng tỉnh.

Ở đây Côn Bằng lưu lại đồ vật, tuyển chọn truyền nhân, cất bước chính là mười
Động Thiên, sau đó lưu lại những trải nghiệm thời niên thiếu của nó trong hang
ổ này, làm cách nào để mài giũa bản thân, đây rõ ràng là đang chỉ dẫn một con
đường tu hành.

Chỉ có ai đi theo con đường của nó thì mới có thể học pháp môn của nó.

“Người mười Động Thiên mới có thể mở ra con đường này, cũng không phải là tồn
tại một con đường hữu hình duy nhất, mà là con đường chỉ để đạt được bảo thuật
Côn Bằng, đây là một con đường vô hình.”

Đây mới là một con đường thật sự, sau khi ý thức được chuyện này, Thạch Hạo
bắt đầu ngưng thần tĩnh tâm, cẩn thận thăm dò.

Mỗi phương khác nhau thì phù văn cũng khác nhau, thỉnh thoảng lại thấy Côn
Bằng bay lên không, hiện lên bóng mờ mờ, nó cũng đã hiểu được một vài pháp môn
đơn giản, mấy ngày tiếp theo, vẻ mặt của nó càng lúc càng nghiêm túc.

Cứ như thế, liên tục biến hóa phương vị, hiểu được những thứ khác nhau, trong
lòng nó cực kỳ vui sướng.

Liên tiếp nửa tháng, ngày nào nó cũng có thu hoạch cả, nhưng vẫn còn chưa đạt
được bảo thuật Côn Bằng chân chính, nhưng như vậy cũng rất đáng mừng rồi.

“Không đúng, không chỉ riêng mình ta mới phát hiện ra bí mật này, tựu hồ còn
có những người khác nữa, những người nắm giữ tàn cốt Côn Bằng, vảy, lông cũng
đều phát hiện cả!”

Ngày hôm đó, Thạch Hạo nhíu mày.

“Lần này xem thử ngươi chạy đi đâu!” Một âm thanh quen thuộc truyền tới, ánh
mắt đầy nham hiểu, ẩn chứa sát ý, gã này dẫn theo một số cao thủ vây chặt lại
vùng biển này.

“Lại là ngươi, lần này đừng chạy nữa.” Thạch Hạo quay đầu lại, nhìn thấy thanh
niên tóc xanh thì sắc mặt liền lạnh xuống.

Hùng Hài Tử được bọn họ mời tới để thăm dò hang ổ Côn Bằng, kết quả nửa đường
gặp nạn, bọn họ không những không cứu mà còn bỏ đá xuống giếng, muốn đẩy nó
vào chỗ chết.

Sau đó, thanh niên tóc xanh này năm lần bảy lượt tìm nó gây sự, muốn giết chết
bằng được nó.

Một hai lần thì không nói, Thạch Hạo cũng nhẫn nhịn không nổi nữa rồi.

Thân thể của nó đã thành Linh, vừa khéo lại muốn tìm người thử tay nghề mình
tăng lên như thế nào, nó cảm thấy thanh niên tóc xanh này là người thích hợp
nhất, lần này nhất định sẽ ăn được một bữa tiếc lớn của sinh linh thuần huyết
rồi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận