Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 242: Hỗn chiến

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thời gian vô cùng cấp bách, không thể nào trì hoãn thêm được nữa, nếu chỉ cần
ở lại phía sau một bước thôi thì hơn phân nửa sẽ chẳng chiếm được gì cả, mọi
người đều ôm tâm tư này trong lòng nên ai cũng chém giết về phía trước.

Trong lúc nhất thời những tiếng chém giết rầm vang cả trời, cường giả ngã
xuống liên miên, máu và xương bay tán loạn, không thể nào kím hãm được sự hấp
dẫn của thần thuật Côn Bằng. Mọi người không màn đến sống chết, điều khiển bảo
cụ, xông lên phía trước.

Chỉ trong chốc lát mà trên đất toàn là thi thể, những khối thi thể xếp thành
từng đống trước lối vào cổ sào, sinh linh của chủng tộc nào cũng có nằm bên
trên đống thi thể này.

“Giết!”

Mọi người hô to, điều khiển bảo cụ, cốt văn đầy trời, nơi đây trở thành chốn
tu la, sinh linh chết đi quá nhiều, máu tươi chảy thành một dòng sông nhỏ.

“Nhanh, bọn họ gần đi vào rồi!” Có người hét lên, tình huống vô cùng nguy cấp,
một nhóm người cầm trong tay tàn cốt Côn Bằng sắp thành công tạo nên vết nứt
nơi sào huyệt.

Thạch Hạo lẫn trong đám người, thỉnh thoảng cũng có gặp phải một vài công
kích, nó cẩn thận ứng phó, rồi nhanh chóng giết tới gần lối vào, vết nứt nơi
đó bắt đầu lớn lên và đã có người lọt vào trong.

Tình hình trận chiến trong vết nứt càng kịch liệt hơn, thỉnh thoảng truyền ra
những tiếng rít gào, phù văn dâng trào, một đám cường giả bị chấn động đến ho
ra máu.

Thạch Hào vừa mới tới miệng lối vào thì gặp phải công kích, ở bên cạnh một cây
búa lớn to như tòa nhà đập tới, tỏa ánh sáng bóng loáng, cây búa được một con
hải thú đập tới, vù vù vang vọng.

“Bùm” một tiếng, Thạch Hạo né tránh, một đám sinh linh ở bên cạnh kêu thảm
thiết, chúng bị đập thành thịt nát.

Một tiếng ầm vang, phù văn của cây búa rực rỡ, giống như từ bên trong ngọn núi
lửa lao ra ngoài, tự động xoay tròn, giết chết đám tu sĩ ở gần đó.

Cường giả đỉnh cao Hóa Linh Cảnh, hơn xa những tu sĩ Hóa Linh bình thường,
diễn hóa ra một bộ phận pháp môn của chính mình cho nên sức chiến đấu mạnh mẽ
vô cùng, cây búa bạc này phải nặng đến cả vạn tấn, quét ngang quần hùng.

Con hải thú này toàn thân trắng bạc, đầu giao thân cá sấu, thế nhưng tứ chi
lại rất dài, có khả năng đứng thẳng đi lại, thân thể khổng lồ khiến người khác
cảm thấy ngột ngạc.

“Xoẹt!”

Thạch Hạo vung kiếm, ánh sáng đen lóe lên, ngay lập tức kiếm mang cắt đứt đôi
cây búa đó, món bảo cụ này liền trở thành đồ vô dụng.

Nó cũng không có trì hoãn thêm nữa, dọc theo vết nứt tiến vào trong sào huyệt
rồi biến mất không thấy đâu, tranh đấu bên trong diễn ra kịch liệt hơn, những
cơ duyên to lớn đang đợi chờ mọi người.

Hải thú thất kinh, nó nhanh chóng xoay người né tránh một chiêu kiếm vừa rồi
của Thạch Hạo, búa lớn bị phá hủy khiến nó rất tức giận.

“Tất cả tránh hết ra cho ta!” Nó rít lên một tiếng, rồi há miệng phun ra một
đoàn cốt văn màu bạc hóa thành ánh lửa, bụp một tiếng, những tu sĩ đứng ở bên
cạnh đều bị thiêu thành tro tàn.

“Tán tu dưới đáy biển!” Mọi người hoảng sợ, loại sinh linh này từng chiếm được
truyền thừa mạnh mẽ, rất khó dây vào.

Chiến đấu ở bên trong càng nhiều hơn, rất nhiều sinh linh đang đại chiến, vì
muốn chiếm được những vị trí có lợi, vì muốn nhanh chóng chiếm đoạt bảo thuật
Côn Bằng, vì bảo thuật Côn Bằng mà có thể đánh đổi bằng máu tươi hoặc là cả
mạng sống của mình.

“Keeng!”

Vừa mới gia nhập vào khu đạo tràng thời Thái Cổ này thì Thạch Hạo liền gặp
phải một trận xung kích của phù văn, một nhóm cường giả đang giao chiến, thấy
có người đang xông tới thì ngay lập tức đánh giết về nó.

Kiếm gãy phát sáng, chặn lại đám phù văn đang lao tới, nó vụt qua, chọn một
khu vực trương đối trống trải tiến hành phòng ngư.

Có rất nhiều người tiến vào, thế nhưng khu vực này cũng tương đối rộng lớn,
nơi đây tự thành một giới, không còn nhìn thấy những cây cổ mộc của hang ổ Côn
Bằng đâu nữa, nơi đây trống trải và đầy rẫy sương mù.

“A…”

Cách đó không xa, một tên đang giao chiến thì bị xé nát, phơi thây trên mặt
đất rồi nhanh chóng hóa thành bản thế, nó dài đến mấy trượng, khổng lồ đến
đáng sợ.

Hiển nhiên, đây là một tên cường giả đã vượt qua Hóa Linh Cảnh, tu vi bị áp
chế không thể phát huy được toàn bộ thần uy nên bị chết ở nơi đây.

Đương nhiên tên sinh linh giết hắn cũng chưa chắc là một tên hậu bối được,
những người tiến được vào nơi đây đều không yếu, ai cũng có lại lịch bất phàm
cả, không thiếu những sinh linh thuần huyết.

Nơi này cực kỳ trống trải, thế nhưng sát cơ lại rất thịnh, quần hùng hỗn chiến
dọc theo con đường này.

Ở trên đường đi có một tảng đá bị phá hủy, không óng ánh rực rỡ chút nào, bên
trên có khắc một hàng chữ: hô hấp Nhật Nguyệt, dung luyện Hỗn Độn.

Mọi người dừng lại, hít vào một hơi lạnh, cũng chỉ có mỗi Côn Bằng mới có thể
làm được như thế này. Cảnh giới của bọn họ không cách nào suy đoán ra được,
chỉ hé lộ một chút huyền cơ đã khiến người khác đờ người, bọn họ chỉ biết
ngước nhìn mà thôi.

Trong phút chốc, đại chiến lại tiếp tục bùng nổ, lần này còn thảm khốc hơn lần
trước, bởi vì trên trên tảng đá lớn có một bức tranh, có một con Công Bằng
đang giang cánh thẳng tới trời cao, đè ép cả cửu trọng thiên.

“Xoẹt!”

Một thanh phi kiếm chém xuông, dài không quá nửa xích, thế nhưng lại vô cùng
sắc bén, tỏa ra khí Canh Kim, ánh sáng lấp lánh, trực tiếp chém về phía quần
hùng khiến cho rất nhiều bỏ cụ bị vỡ nát.

Thạch Hạo cũng bị nằm trong phạm vi công kích, nó nhanh chóng lướt sang ngang
né tránh đòn đánh này, một đám người không kịp tránh né liền bị chặt đứt đôi,
máu tươi phụt lên rất cao.

Khoảng cách giữa những người này rất xa thế nhưng lại đồng thời gặp nạn, cũng
không phải bọn họ quá yếu mà uy lực của thanh kiếm kia quá mạnh, lấp lánh màu
tím, khí lành mờ mịt lưu chuyển, giết sạch cả đám cường giả.

Chủ nhân của nó chính là một con quái ngư dài có một mét, cả người toàn là vảy
tím, phần đuôi có thể đứng thẳng, nơi miệng có hai sợ râu rồng.

Ngoài ra thì chẳng còn chổ đặc biệt nào nữa, chỉ là cả người tràn đầy khí tím,
gợn sóng thần lực rất mạnh mẽ.

“Tử Tinh Ngư?” Có người kinh ngạc thốt lên, lộ vẻ kinh dị, đây chính là sinh
linh hiếm thấy trong truyền thuyết, vô cùng quý báu.

Chúng nó nuốt tinh hoa thiên địa, trong cơ thể ẩn chứa tử tinh*, đó chính là
một vật chất cực kỳ quý giá, khi tế luyện bảo cụ mà thêm vào thì cấp bậc có
thể tăng lên, đặc biệt là phi kiếm, khi pha trộn thêm một ít thì kiếm thể sẽ
trở nên vô cùng sắc bén, không gì không xuyên thủng.

(*): Tinh thể màu tím.

Một con Tử Tinh Ngư có đạo hạnh và mạnh mẽ như thế nên tự nhiên rất đáng sợ,
sinh linh hiếm thấy này một khi tu hành thành công thì có thể hô mưa gọi gió.

Dù cho là như vậy, một đám cường giả sau khi nhìn thấy thanh phi kiếm màu tím
kia thì ánh mắt trở nên thèm thuồng, đó chính là trân bảo thế gian, một thanh
Tử Tinh Kiếm không hề có chút tạp chất nào, khiến cho những người thuộc Thái
Cổ Thần Sơn mê tít cả mắt.

“Muốn đánh chủ ý lên người ta, có mạng không mà vọng tưởng.” Tử Tinh Ngư cười
khẩy, tuy chỉ cao có một mét thế nhưng sức chấn động lại khiến người khác cảm
thấy như đang đối mặt với một con thú khổng lồ.

Nó há miệng phun ra một luồng khí tím khiến cho thanh kiếm này càng rực rỡ
hơn, hóa thành một vầng mặt trời màu tím quét ngang về phía trước, thế như chẻ
tre, bảo cụ vỡ nát, người người hét thảm, máu tươi văng lên, thây phơi đầy
rẫy.

“Răng rắc!”

Thanh phi kiếm mờ mịt khí tím lập tức xoay tròn, bay thẳng tới trước tảng đá
lớn kia, rạch một phát thật mạnh khiến cho đá vụn bay tán loạn, tấm hình được
chạm khắc kia bị nó phá hủy.

Con Tử Tinh Ngư dài một mét há miệng hút thật mạnh, những hòn đó nhỏ bị hút
lại rồi lọt vào trong miệng nó, cứ thế biến mất không thấy đâu nữa.

Mọi người kinh ngạc, đây là một sinh linh thuộc Hải Tộc vô cùng mạnh mẽ.

Quần hùng nhìn thấy nó nuốt mấy hòn đá vụn trên tảng đá được điêu khắc kia
cũng không có ngăn chặn, bởi vì họ nhận ra được đấy không phải là chí bảo gì,
bảo thuật Côn Bằng thật sự làm sao có khả năng bị cướp đi như vậy được.

Con đường còn rất dài, mà đạo tràng này lại vô cùng rộng lớn, liên tiếp mười
mấy ngày trời vẫn chưa thấy được phần cuối, đây tuyệt đối đã thành một thế
giới, nến không thì làm sao như vậy được.

Đang trên đường tiến tới, Hùng Hải Tử thi thoảng cũng có chiến đấu với mấy
người, một đường chinh phạt, mặc dù có kiếm gãy nơi tay thế nhưng cũng không
tránh khỏi thương tích, bởi vì nơi đây có quá nhiều cường giả.

“Là ngươi, chạy đi đâu!” Một tiếng quát lớn truyền tới, thanh niên tóc xanh
xuất hiện, nơi tay có cầm một sợi kim tiên* quất lới.

(*): Roi màu vàng.

Loại tiên này cũng không phải là nhuyễn tiên, mà hình dạng lại giống như là
kiếm, chỉ có điều lại không có mũi nhọn, có bốn góc cạnh, hai mươi tám đốt,
giống như là tiên, cũng có thể hình dung giống như là đoản côn mà có cán vậy.

Mấy người trước, thiếu niên tóc xanh thương thế đã khỏi hẳn, thế nhưng mỗi lần
nghĩ tới tình cảnh ngày đó hai cảm thấy hai chân vẫn còn rất đau, bị người
khác xé tươi, là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, không thể tưởng tượng nổi.

“Ngăn nó lại, không để cho nó chạy thoát!” Thanh Vân kêu lên.

Vài tên thần bộc vọt tới, cả người đều phát sáng, tất cả đều giống như là
những con sư tử lão luyện, râu tóc dựng thẳng, phát huy ra thực lực mạnh nhất
của mình.

“Dừng lại!” Vân Hi mở miệng, tên lão bộc ở bên cạnh hắn nhận lệnh nên dừng
lại.

“Tên vô dụng bị ta xé nát kia, làm sao lại xuất hiện nữa hả, muốn ta thực hiện
lại lần nữa hả?” Hùng Hài Tử chế nhạo, kiếm gãy trong tay quét ngang, ánh sáng
đen như dải lụa.

“Vù vù…”

Tiếng kèn lệnh vang lên, một chiếc sừng thú xuất hiện khuếch tán ra những gợn
sóng màu bạc, giống như là cả vùng sóng lớn ập tới, chải lại dải lụa kia, hai
thứ va chạm phát ra những tiếng nổ rền vang, đinh tai nhức óc.

Đây chính là chí bảo của Thái Cổ Thần Sơn, dọc theo đường đi mấy tên thần phó
dựa vào thứ này nên đã hóa dữ thành lành, gặp phải rất nhiều sinh linh mạnh mẽ
đáng sợ thế nhưng cũng không thể phá hủy được chiếc sừng này.

Lông mày của Thạch Hạo nhíu lại, chiếc sừng này quả nhiên lợi hại, sóng gợn
màu bạc vừa ra thì cứ như là lao tù trói buộc lại ánh kiếm, đây chắc chắn là
một chí bảo từ Thượng Cổ.

Mấy vị thần bộc vọt tới, Thanh Vân càng cười mỉm, trong tay cầm chiếc kim
tiên, giống như là một con đại bàng lao xuống, từ trên không trung giết thẳng
xuống dưới.

“Còn dám từ trên không đánh xuống ta, không sợ hai chân lại bị xé rách nữa à?”
Hùng Hài Tử ngửa cổ hét lớn, vào thời khắc quan trọng lại có vẻ vô cùng chói
tai và khác biệt.

Thế nhưng lại rất hữu hiệu, Thanh Vân liền nghĩ tới trận chiến trước đây không
lâu liền lạnh cả người, không tự chủ được dừng lại, hai chân khép chặt, tiết
tấu của một đòn mạnh mẽ bị phá hỏng.

“Ha ha…” Hùng Hài Tử cười to, vô cùng sung sướng, mà tên Thanh Vân kia cứ
như vừa bị người khác tát mạnh vào mặt, vô cùng tái nhợt, hận không thể lập
tấp giết chết đối phương.

“Ầm!”

Thần bộc tấn công, Thạch Hạo đón đánh, thập đại Động Thiên hiện lên, vận dụng
sức mạnh liều mạng với đối phương, thế nhưng thân thể bị chấn động không ngừng
lùi lại.

Nói cho cùng, nó chỉ mới bước vào cảnh giới này mà thôi, nếu so sánh với những
nhân vật đỉnh cao chân chính thì tu vi vẫn còn quá thấp, có được những chiến
tích như lúc trước thì đã rất kinh người rồi.

Bởi vì, nếu đổi lại là một sinh linh mới bước vào Hóa Linh Cảnh khác thì ai
dám tranh đấu với thần bộc? Chỉ sợ vừa mới giao thủ đã bị chấn cho thành một
vũng máu tươi, hình thần đầu diệt cả rồi.

Thạch Hạo hồi tỉnh, cảnh giới của mình thấp hơn đối phương, phải nên ngộ đạo,
trước tiên phải tăng lên thực lực, nếu không sẽ rất thiệt thòi. Thế nhưng thời
gian lại cáp bạch, đời nào có thời gian để tĩnh tu, bỏ qua lần này thì cho dù
cả đời cũng chưa chắc có cơ duyên với bảo thuật Côn Bằng.

“Đến phần cuối rồi!” Đột nhiên một tiếng hô to truyền tới, khiến cho nơi trống
trải này trở nên ầm ĩ.

Toàn bộ chiến đấu đều dừng lại, mọi người chen lấn chạy về phía trước, nhanh
chóng đi tới phần cuối.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận