Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 237: Máu nhuộm biển xanh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Côn Bằng – Thập Hung Thái Cổ, hang ổ của nó xuất thế ngay ở trước mặt, cảnh
tượng kinh tâm động phách như thế này khiến ngời khác ngơ ngác, thuận theo mà
chiến đấu!

Một hòn đảo xuất hiện giữa biển cả, hang ổ Côn Bằng được xây dựng ở phía trên,
từ Thái Cổ cho tới hiện tại, trước giờ vẫn che giấu sâu trong đại dương, không
một ai có thể nhìn thấy được thần thông cái thể bên trong hang ổ của nó.

Cả mặt biển đều đỏ rực, thi thể nổi lềnh bềnh đầy trên mặt nước, chủng tộc nào
cũng có cả, những tiếng kêu “giết” vang trời, bảo thuật vô thượng Côn Bằng sắp
xuất hiện, tinh anh của các tộc đều xuất hiện cả.

“Thiểm ĐIện Khuyển, ngươi dám giết con cháu của ta?” Một tiếng gào to từ xa
truyền tới, một con chim màu xanh võ cánh bay lại, cả người nó phát sáng, toàn
thân óng ánh, xuông thẳng lại nơi đây khiến cho cả vùng biển sôi trào, như vậy
có thể thấy được sự mạnh mẽ và khủng bố đến chừng nào của nó.

Ở gần đó, có một con chó khổng lồ toàn thân lượn lờ những tia chớp, đang xung
kích ở trên mặt biển, đánh chết hậu duệ của Thanh Loan, luyện hóa tinh huyết,
bổ sung những thứ cần thiết.

Thỉnh thoảng bên trong vùng biển cấm kỵ lại xuất hiên những gợn sóng, áp chế
tu vi của các cường giả, khiến cho bọn họ phải tiêu hao thần lực thật lớn,
những cường giả vượt qua Hóa Linh Cảnh khi đi vào đây đều cảm thấy rất vất vả,
cần phải bổ sung một lượng lớn tinh khí thần.

Con chim lớn màu xanh lao xuống, những lưỡi dao óng ánh ở khắp nơi đánh tới,
khiến cho cả đại dương bùng phát, vô tận nước biển bốc hơi, lực công kích rất
mạnh mẽ.

Nhưng mà, con Thiểm Điện Khuyển cũng rất kinh người, nó há miệng hét một
tiếng, tia điện thông thiên, nhấn chìm cả chim loan xanh.

Nơi đây bị tia chớp đan dệt, lưỡi dao bay lượn, trong lúc nhất thời máu tươi
bắn tung tóe, linh vũ bay lượn, cả hai đều bị trọng thương.

Cùng lúc đó, nơi sâu trong biển cả như có một cơ thể sống khổng lồ nào đó đang
hô hấp, toàn bộ trời đất đều cộng hưởng theo, nhấp nhô bất định, từng tầng gợn
sóng không ngừng lan tràn trong hư không.

“Không hay, lại tới nữa rồi!” Đông đảo sinh linh kêu to.

Sinh linh bình thường thì còn tốt, những những cường giả vượt qua Hóa Linh
Cảnh đều biến sắc, nhanh chóng vọt lên không, thoát khỏi chiến trường, họ muốn
tìm một nơi yên tĩnh, chiếm cứ một không gian có lợi.

Gợn sóng này là một loại áp chế, đè ép cảnh giới cao như bọn họ, khiến cho
không cách nào có thể vượt qua Hóa Linh Cảnh, đối với những cường giả này đây
vô cùng nguy hiểm.

Quả nhiên, có một vài cường giả bị luồng rung động này đánh trúng, sau đó lập
tức bị áp chế cảnh chới, một đám Ma Hải xuất hiện, nhảy lên hư không, truy
kích đám cường giả bị áp chế kia.

“Bụp!”

Con chim lớn màu xanh và con Thiểm Điện Khuyện đều mất mạng. Bị mấy ngàn con
Hải Ma vây lấy, thật giống như là kiến đông cắn chết voi, máu tươi đầm đìa, bị
giết chết ngay trên không trung.

Chuyện giống như thế cũng liên tiếp xảy ra, vùng biển này trở nên đỏ tươi, thi
thể lềnh bềnh, vô cùng thê thảm.

Rốt cuộc, áp chế biến mất, phong ba một lần nữa lại khấy lên.

“Gàooooo…”

Xa xa, một con Sư Tử Chín Đầu gào thét, nó há cái miệng như chậu máu của mình.
Chín cái đầu gào rú, chấn động cả thiên địa, cả người tràn đầy ánh sáng hoàng
kim, chín cái miệng há to không ngừng hút thật mạnh, đám Ma Hải đang bay đầy
trời kia ngay lập tức bị kéo về phía nó.

Loại uy thế này khiến cho rất nhiều sinh linh ngây người, ai nấy cũng đều sợ
hãi.

“Đây… Không phải chính là Cửu Linh Vương?” Thạch Hạo đứng ở trên U Linh
Thuyền, từ phía xa quan sát cuộc chiến, nó khá là kinh ngạc, người tiểu để kết
bái với nó – Sư Tử Chín Đầu, có tổ phụ được xưng là Cửu Linh Vương.

Ở bên cạnh, một con cá lớn vọt thẳng lên mạt biển, tỏa ra ánh sáng tím, cứ như
là một ngọn Thần Sơn màu tím vậy, cũng không ngừng nuốt chửng lấy rất nhiều
sinh linh.

Đây chính là phản kích của các cường giả vượt qua Hóa Linh Cảnh, vừa nãy bị
sinh linh cảnh giới thấp hơn truy giết, thật sự là một loại sỉ nhục, nơi đây
sao lại đặc biệt như thế được, dựa theo những gợn sóng của hang ổ Côn Bằng
khuếch tán ra mà phát sinh hàng loạt biến hóa, thỉnh thoảng tu vi còn bị áp
chế nữa.

Thi thể trên biển càng nhiều hơn, máu huyết nhuộm đỏ mặt biển.

“Gào gừ…” Con Sư Tử Chín Đầu rống to một tiếng, cuối cùng lại nhằm về nơi
phương xa tạo lên một mảnh kim quang rực rỡ, nó đang bỏ chạy, nó sợ sẽ ngã
xuống nơi đây.

Trên thực tế, một vài cường giả cũng là như thế, cũng không dám mạo hiểm, có
một số người lui lại phía sau rồi rời khỏi chiến trường này.

Thế nhưng, nơi đây vẫn vô cùng hỗn tạp, cũng còn có những cường giả vượt qua
Hóa Linh Cảnh qua lại trên mặt biển, cũng vì bảo thuật Côn Bằng, bọn họ muốn
tiếp cận đến cổ sào.

Thậm chí, trên vùng biển này cũng không thiếu tôn giả, cuungf một một vài Chí
Cường Giả một phương, đang lặng lẽ tiến vào nơi đây.

Trong lòng Thạch Hạo rộn ràng, quan sát cẩn thận, nhưng vẫn không có hành động
bừa bãi nào, xuất hiện ở nơi đây quá nguy hiểm, những đại nhân vật ghê gớm ẩn
náu rất nhiều.

“Ầm!”

Sóng biển kinh thiên, mặt biển nứt ra, một dãy núi khổng lồ màu xám xuất hiện,
có chút đáng sợ khiến cho rất nhiều sinh linh trong biển run rẩy, nhanh chóng
lưu vong.

Sau đó, dãy núi từ từ nổi lên khỏi mặt nước, quả thật giống như là một khối
lục địa vậy, bao la rộng lớn.

“Trời à… Đây là một con Cổ Giao!”

“Nó là… Giao tôn giả!”

Rất nhiều sinh linh kinh ngạc thốt thên, mỗi một chủng tộc, bất luận là ở dưới
biển sâu hay là trên mặt đất, tất cả đều run rẩy, nởi vì bọn họ biết người tới
là ai, chính là một Chí Cường Giả một phương.

Giao tôn giả, uy danh của nó chấn động cả vùng Hải Vực này, nó giống như Hải
Ma tôn giả, đều thống ngự một phương, ngay cả sinh linh của Hải Thần Đảo cũng
phải kiêng kỵ một hai phần.

Giao tôn giả đích thân tới, vô cùng mạnh mẽ, mặc dù đã bị áp chế tu vi cảnh
giới, thế nhưng bằng vào thân thể mạnh mẽ của mình cũng có thể quét ngang nơi
đây, sao không khiến người ta kinh ngạc được chứ.

Ầm!

Thiên địa nổ tung, khói đen ngập trời, một con ma cầm khổng lồ từ trên trời
lao xuống, đè ép cả vùng biển, dường như nó muốn lao thẳng xuống hòn đảo to
lớn kia.

“Thôn Thiên Tước, nó còn chưa chết!” Thạch Hạo giật mình, con mắt mở thật to,
tràn đầy vẻ cừu hận, Bổ Thiên Các bị hủy cũng có quan hệ trực tiếp với nó.

Nếu không phải là nó và Cùng Kỳ, thì Thần Đằng sẽ không chết, mà những đám
giáo môn gia cũng chả dám tới tấn công.

Sau khi Quỷ gia ra tay, tuy đã chém đứt cánh, rồi lại chặt đứt móng vuốt của
nó, nhưng cũng là loài chim nên đối với bảo thuật trên hòn đảo kia nó vô cùng
khát vọng.

“Đùng!”

Trong bển, một thân hình thuồng luồng to lớn xuất hiện, sóng biển vô tận, Hải
Vực sôi trào, những bọt nước bắn lên trời cao khiến cho những đám mấy xanh bị
đánh tan, có thể thấy được uy thế khủng bố của nó đến cỡ nào.

Rất nhiều sinh linh bị sóng biển đánh bay, khó có thể đặt chân ở nơi đây, chỉ
có hòn đảo nguy nga khó mà lay động được, với thêm sóng biển cũng không thể
nào tiếp cận được, không cách nào nhấp chìm được nó.

Hôi Giao cũng không có hướng về những sinh linh khác mà là đang đánh thẳng tới
Thôn Thiên Tước, phải cố gắng đánh đuổi được nó, không muốn chia sẻ tòa thần
sơn trên biển này, nó muốn độc chiến bảo thuật.

“Ầm!”

Hai tên sinh linh quyết đấu, phù văn như lôi hải, kinh thiên động địa, khiến
cho cả vùng biển này trở nên gần như khô cằn, hóa thành vô tận hơi nước.

“Quả nhiên đã xảy ra vấn đề, những cường giả vượt qua Hóa Linh Cảnh đều có thể
tiến vào nơi đây. Thật là gay go mà.” Thạch Hạo tiếc nuối.

Đột nhiên, vách đá cổ xưa kia phát sáng, như là cảm ứng được gì đó, từng luồng
từng luồng gợn sóng màu vàng khuếch trương, rất nhẹ nhàng, không ngừng lan
tràn trong hư không.

Thôn Thiên Tước kêu lên đầy sợ hãi, linh vũ bay tán loạn, máu tươi đầm đìa, nó
nhanh chóng vọt lên, cả người run bần bật, nhằm thẳng phương xa.

Cùng lúc đó, con Hôi Giao kia cũng chìm vào trong biển sâu, khiến nơi đó hình
thành nên một vòng xoáy khổng lồ, nhiễm phải một ít máu tươi. Nó cũng bỏ chạy,
bởi vì vừa mới chịu phải một áp chế vô cùng đang sợ.

Nơi đây, cường giả san sát, những sinh linh như Giao tôn giả, Thôn Thiên Tước
chắc chắn cũng không chỉ có một hai con, vì bảo thuật Côn Bằng nên không tiếc
lấy mạng ra đánh cược.

Nói tóm lại, Hoang Vực muốn rồi loạn, sẽ có những sự kiến lớn phát sinh, những
Chí Cường Giả này đang tìm kiếm, thèm thuồng bảo thuật Côn Bằng, dùng nó để
cho bản thân mạnh mẽ hơn.

Trên mặt biển trở nên bình tĩnh lại, nước biển đỏ tươi, thi thể khắp nơi.
Những sinh linh khác lại tiếp tục vọt tới, chỉ là không biết còn có bao nhiều
người cực kỳ mạnh mẽ ẩn náu mà thôi.

Một lát sau, nước biển lại tiếp tục sôi trào. Có rất nhiều sinh linh xông về
phía trước, thế nhưng lại không thể nào tiếp cập được với hòn đảo kia. Hang ổ
Côn Bằng nhìn như rất gần thế nhưng thủy chung vẫn cách bọn họ một khoảng, cứ
như là ảo ảnh vậy.

U Linh Thuyền đi tiến tới, Thạch Hạo ngồi xếp bằng ở bên trong, lẳng lặng quan
sát, phàm là những chủng tộc có cừu oán gặp mặt nhau trên vùng biển này, vậy
khẳng định sẽ chém giết không thôi, tiếng kêu “giết” đầy trời.

Rất nhiều chủng tộc mạnh mẽ, những chủng tộc nhỏ yếu không có tư cách tơi nơi
đây.

Đương nhiên, sinh linh thuộc vùng biển này chiếm đến chín phần mười, đây là
chiến trường chính của bọn họ, chỉ cần xuất hiện một chủng tộc nào thì ắt sẽ
dấy lên những cuộc đại chiến.

“Sao lại kỳ lạ như vậy chứ?” Thạch Hạo nghi ngờ.

Ba ngày trước, dọc theo đường đi nó nhìn thấy rất nhiều cuộc huyết chiến, ngay
cả U Linh Thuyền của nó cũng gặp phải mấy lần tập kích, ngã ngào vô số lần
trong biển.

Nhưng mà, mọi người vẫn không có thể tiếp cận được tòa thần sơn cổ xưa kia.

Nhìn thì thấy không xa, rất rõ ràng, hang ổ Côn Bằng ở trên hòn đảo không
ngừng buông xuống từng luồng Hỗn Độn Khí, thế nhưng vẫn không thể nào tiến tới
được.

Cuối cùng, nửa tháng sau, một đường chinh chiến, các tộc đều liều mạng, cũng
có vì thù hận, cũng có vì để chiếm ưu thế tuyệt đối, tiêu diệt hết những người
cạnh tranh với mình để ôm ấp một niềm hi vọng.

Lại sau nửa tháng, vách đá cổ xưa kia trở nên to lớn mênh mông, cao cao không
thể với tới, mặt trên có dấu móng vuốt, có vết đao lỗ kiếm, ghi chép những sự
việc của vô tận năm tháng trước đây.

Một con đường bằng đá trải dài trên biển, dẫn tới sườn dốc đá kia.

Mà con đường bằng đá này vô cùng mệnh mông đáng sợ, rộng lớn vô biên, có thể
tiếp nhận cùng một lúc tất cả mọi ngươi nơi đây tiến lên, cơ bản không cần
chen chúc gì cả.

Đây là một công trình vĩ đại đến dường nào, con đường rộng rãi và bao la này
khiến cho người ta thán phục.

Mặc dù người người có thể lên núi, đi song song với nhau, cũng có chém giết,
sau khi cường giả các tộc tiến tới, không ngừng chiến đấu để tiến lên, thi thể
nằm xuống vô cùng nhiều.

“Đây không có giống như một hòn đảo trên biển gì cả, khi leo lên, ở phía sau
cứ như là một vùng đất rộng lớn vậy.” Thạch Hạo cảm thán, đây chính là tác
phẩm của Côn Bằng Thái Cổ.

Nó cũng không có lên núi, ở gần đó quan sát, những cường giả này đều có tôn
giả bảo vệ, thậm chí còn lẫn trong đám người này, nếu như nó tùy tiện xuất
động, như vậy rất dễ phát sinh nguy hiểm.

Liên tiếp mấy ngày sau, những gợn sóng trên hòn đảo càng tỏa ra nhiều lần,
cuối cùng gần như liền thành một vùng, gợn sóng khuếch tán, quét ngang thập
phương.

Ý nghĩa của chuyện này chính là, những người vượt quá Hóa Linh Cảnh sẽ không
cịu được áp chế này và sẽ gặp phải phiền toái lớn, hơn nữa những người xông
lên trên bậc đá mấy ngày vừa rồi, vẫn chưa truyền tới những tin tức dữ gì cả.

Hùng Hài Tử rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên, cũng muốn hành động rồi, nếu
không rất có khả năng sẽ chẳng thể chiếm được thứ gì cả.

“Chí Cường Giả đều rút cả rồi, chúng ta có thể hành động!”

Xa xa có người nói nhỏ, những sinh linh có tâm tư như hắn cũng không ít, lại
thêm một làn sóng được dấy lên, bóng người xuất hiện càng dày đặc, dọc theo
thềm đá đi lê.

“Cẩn thận một chút, nghe nói có tôn giả mạo hiểm, không để ý đến an nguy lẫn
vào trong đám người, muốn tiến vào sào huyệt Côn Bằng>”

“Cái gì, bọn họ điên rồi hay sao, tu hành đến cỡ đó thật chẳng dễ gì, khổ tu
năm tháng dài đằng đẵng, đặt chân lên đỉnh cao nhất, nếu như chỉ vì chết do áp
chế tu vi, kia chẳng phải không đáng hay sao.”

“Bảo thuật của Thập Hung Thái Cổ rất mạnh mẽ, không cách nào cưỡng lại được,
đến ngay cả một số người có tư cánh vấn đỉnh cả thiên hạ, mạnh mẽ như bọn họ
mà cũng phải điên cuồng,”

Rất nhiều sinh linh nghị luận, bầu không khí trở nên nghiêm nghị.

Thạch Hạo nghe thấy thế, áp chế sự kích động trong lòng, cố gắng bình tĩnh, nó
phải đợi, đợi đến khi những gợn sóng kia hoàn toàn tọa thành một vùng, đến lúc
đó, áp chế vô thương chân chính đã hình thành, khi đó đi vào mới đảm bảo an
toàn nhất.

Lại hai ngày trôi qua, rốt cuộc cũng đạt tới, những gợn sóng rung động kịch
liệt trải dài trên hư không, hoàn toàn trấn áp nơi đây.

Trong lúc này, nó thấy thấy có rất nhiều sinh linh thuộc lục địa, có một vài
sinh vật thuần huyết, ai nấy cũng đều mạnh mẽ cả, đi cùng với những tên thần
bộc leo lên thềm đá kia.

“Đó chính là một liên minh Thần Sơn khác, thật là mạnh, những thiếu niên kia
ai cũng đều lợi hại cả.” Thạch Hạo đánh giả.

Những thiếu niên này đều tài hoa xuất chúng, oai hùng bức người, tất cả đều là
những nhân vật Hóa Linh Cảnh tuyệt đỉnh, nếu như giao chiến thì có thể quét
ngang chư địch.

Mà những thiếu nữ kia lại rất xinh đẹp, dung mạo của ai cũng xuất thế, giông
như là tiên tử giáng trần, có một vài người vô cùng xinh đẹp, quốc sắc thiên
hương, có thể nói là tuyệt đại giai nhân.

Mà những sinh linh thuần huyết ở trong biển cũng xuất hiện không ít, một vài
người đều là gương mặt trẻ tuổi, tục truyền còn có hậu đại của Hải Thần, còn
có dòng dõi của tôn giả, hóa thành hình người, vô cùng siêu nhiên.

Nơi đây nhất định sẽ xảy ra một hồi tranh bá, quần hùng cùng múa, cường giả
quật khơi, thiếu niên thiên kiêu và tuyệt đại mỹ nhân đều xuất hiện, nhan vật
vô địch chân chính sẽ quyết đấu, chỉ có người mạnh nhất, mới có thể đạt được
bảo thuật.

Thạch Hạo bỏ qua U Linh Thuyền, cuối cùng cũng bước lên trên thềm đá trải dài
trên biển kia, từng bước từng bước hướng về vùng đất cổ xưa đầy hùng vĩ ấy.

Sau khi tới gần hòn đảo, càng ngày càng mênh mênh, giống như tự thành một giới
vậy, vô cùng to lớn, không giống như một hòn đảo gì cả.

“Ồ, ngươi còn chưa chết?’

Mời mời rời khỏi đại dương, bước trên những bậc thang bằng đá trên biển, khi
gần tới gần vùng đất cổ xưa kia thì có người phát hiện ra Thạch Hạo, bọn họ lộ
vẻ kinh ngạc và lạnh lùng.

Hiển nhiên, Thạch Hạo cũng phát hiện ra bọn họ, đây chính là sinh linh của
liên minh Thiên Thần Sơn, trong đó có thiếu nữ áo tím, Ngân Tuyết, Xích Hảo,
vài tên thần bộc, còn có tên Thanh Vân, chính là hắn vừa phát ra lời vừa nãy.

Sắc mặt Thạch Hạo rất bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt có chút lạnh lẽo, trước đây
không lâu những người này không những không cứu nó, mà còn đổ thêm dầu vào
lửa, đẩy nó vào chỗ chết.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận