Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 22: Địch

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mặt trời lặn về phía tây, nắng chiều đỏ tươi, cả vùng núi đều được nhuộm một
màu đỏ rực, ở trong ánh chiều ta rất tĩnh mịch và bình yên.

Sắp gần tới Thạch Thôn, khu vực này không còn nhiều mãnh thú nữa, vì ở ngoại
vi dãy núi cho nên cũng coi như yên bình.

“Rốt cục sắp đến nhà rồi.” Nhóc tỳ yên lòng thở phào một cái.

“Ầm”

Song đúng lúc này, Thanh Lân Ưng sa xuống. Hai cánh đánh gẫy một vài cái cây
chọc trời, nó đã dần dần kiệt sức, vết thương không ngừng chảy máu đen, không
kiên trì được nữa rồi.

“Đại thẩm, cố chịu đựng nha. Chúng ta sắp về đến nhà rồi.” Nhóc tỳ Thạch Hạo
cổ vũ.

Kêu dài một tiếng, cuối cùng thì Thanh Lân Ưng cũng đã kiệt sức rồi. Cơ thể
khổng lồ rơi xuống khiến lá bay toán loạn, rất nhiều cổ mộc đều bị đụng gãy,
hủy đi rất nhiều đại thụ.

Còn may nó là lướt xuống chứ không phải rơi thẳng xuống, nếu từ trên cao rơi
xuống nhất định sẽ đứt gân gãy xương.

‘Ầm’ một tiếng, bảo thể Toan Nghê ở dưới vuốt Thanh Lân Ưng rơi xuống đầu
tiên, đụng vỡ đá lớn trong rừng, tiếp sau đó là cơ thể to lớn của Thanh Lân
Ưng, rơi ở trong cây cỏ.

Nhóc tỳ khiêng cái sừng đỏ thẫm cũng bị lăn xuống. May mà cơ thể nó nhỏ mà
khỏe, kịp thời ném xuống cái sừng dài mấy mét đó mới không để mình bị thương.

“Đại thẩm không sao chứ?” Tiểu Thạch Hạo nhanh chóng bò dậy, chạy về chỗ Thanh
Lân Ưng.

Tình hình của hậu duệ Thái Cổ Ma Cầm rất gay go. Máu chảy ra ở vết thương
giống như mực, phát ra một mùi hôi thối, cả người không còn chút sức lực nào,
khó mà đứng dậy.

Thanh Lân Ưng ngẩng đầu lên kêu dài. Tiếng kêu cao vút, xuyên vàng nát đá, làm
cho nhóc tỳ Thạch Hạo cũng đau màng nhĩ, nhanh chóng bịt tai lại. Xung quanh
lá rơi toán loạn.

“Đúng, nếu đại thẩm đau thì cứ kêu to lên đi, kêu dài mấy tiếng. Ở đây khá
gầnThạch Thôn rồi, bọn Đại Bằng và Tiểu Thanh nhất định có thể nghe thấy, bọn
nó sẽ dẫn tộc trưởng tới tiếp ứng chúng ta.”

Nhóc tỳ vừa nói vừa tới bên cạnh cái sừng màu đỏ thẫm đó, chém xuống một miếng
thịt lớn dính liền vào cái sừng, đưa tới bên miệng Thanh Lân Ưng nói: “Đại
thẩm, cháu nghe nói sừng Linh Tê có thể giải độc. Đây là bảo huyết trong sừng
của Thái Cổ Di Chủng, mặc dù thuộc về một con trâu nhưng có lẽ cũng có chút
tác dụng.”

Nhóc tỳ nhét thịt vào trong mỏ của Thanh Lân Ưng rồi giúp nó đóng mỏ lại. Tới
lúc này, ánh mắt mà con hung cầm này nhìn nhóc tỳ mới lộ ra một loại nhu hòa,
giống như đối đãi con của mình vậy. Hậu duệ của Thái Cổ Ma Cầm có trí tuệ rất
cao.

“Đại thẩm cố chịu đựng, tộc trưởng gia gia sẽ đến ngay thôi.”

Thời gian cứ thế dần dần trôi qua, ở xa truyền đến hàng loạt tiếng thú rống.
Nhóc tỳ lo lắng, không biết người của Thạch Thôn có nghe thấy tiếng kêu của
Thanh Lân Ưng chưa.

Nếu nó tự mình đi về, ngộ nhỡ có một con mãnh thú xông ra thì với tình trạng
này Thanh Lân Ưng chết là cái chắc, căn bản không có cách nào để phản kháng.

“Cho dù là không nghe thấy thì tộc trưởng gia gia cũng sẽ phái người tới giúp
chúng ta về thôn. Kiên nhẫn chờ, đại thẩm cố chịu thêm chút nữa, tất cả sẽ ổn
thôi.” Nhóc tỳ dùng giọng non nớt cổ động.

Tiếng thú rống trầm thấp gần như đã tiếp cận, ở xa truyền đến tiếng sàn sạt.
Mặt trời chiều cũng biến mất rồi, sắc trời lờ mờ, trong vùng núi này có vể tối
tăm và kinh khủng lạ thường.

“Đại thẩm ăn thêm chút bảo huyết đi.” Nhóc tỳ lại đưa tới một miếng thịt của
Ly Hỏa Ngưu Ma.

Đột nhiên, nhóc tỳ cả ngươi lông tóc dựng đứng, nhanh chóng nghiêng người, một
mũi tên sắt lạnh lẽo bắn sạt qua cổ họng nó, ‘phịch’ một tiếng cắm vào trong
đá núi, vang vang rung động.

Cho đến lúc này, tiếng xé gió đáng sợ mới truyền đến, tốc độ mũi tên quá
nhanh, vượt xa tốc độ âm thanh, uy lực kinh người. Vừa rồi nếu nhóc tỳ phản
ứng chậm một chút thì đã bị bắn xuyên yết hầu rồi.

Lại một đạo hàn quang hiện lên, mũi tên thứ hai bắn tới. Nhóc tỳ né tránh,
‘phập’ một tiếng máu xanh phun lên, miếng thịt mà nó định cho Thanh Lân Ưng ăn
bị bắn xuyên.

“Quá lãng phí rồi, cho một con hung cầm sắp chết ăn còn không bằng để đấy cho
bọn ta đi.” Một giọng đàn ông tục tằng truyền đến.

“Là các ngươi!” Nhóc tỳ kinh hãi tức giận, đã nhìn thấy người của Bái Thôn, kẻ
bắn tên chính là thủ lĩnh đội săn thú của chúng. Hắn cao hai mét ba hai mét
tư, cơ bắp cuồn cuộn, gân guốc giống như là rắn.

Bốn phía lờ mờ, tổng cộng xuất hiện hai mươi mấy người, ai cũng cầm cung cứng,
lấy tên sắt ngắm thẳng vào nhóc tỳ.

Nhóc tỳ rất tức giận, trợn mắt to nói: “Lần trước Thạch Thôn ta đã thả các
ngươi, các ngươi cũng đã thề, hiện tại lại muốn giết ta, các ngươi. . .”

“Thật là một đứa bé dễ thương à nha. Lời thề có thể quý bằng bảo thể của Toan
Nghê sao, so được với sừng của Thái Cổ Di Chủng à?” Một trung niên Bái Thôn
cười lạnh.

“Roạt”

Ánh sáng bạc bắn ra bốn phía, nhóc tỳ không tiếp lời nữa, hai tay giương ra,
vẽ ra một vầng trăng óng ánh lóa mắt, ánh sáng bạc chảy xuôi, giống như Thần
Nguyệt từ trên chín tầng trời chân thực rơi xuống.

Nó cầm trăng mà đi, xông về phía những người đó. Đạo lý không nói được thì chỉ
còn cách chiến đấu. Mặc dù là một đứa bé, nhưng nó đã nghe người lớn kể rất
nhiều về sự đáng sợ và tàn khốc lúc gặp phải mãnh thú ở trong Đại Hoang rồi.”

Hiện tại, nhóc tỳ đã coi những kẻ này là mãnh thú, không còn là đồng loại nữa,
đi tới cực nhanh, muốn chiến với bọn chúng một trận để bảo vệ Thanh Lân Ưng
đại thẩm.

Bởi vì ở trong lòng nó, đám người này hiện tại còn không thiên lượng bằng
Thanh Lân Ưng đại thẩm mọi khi vẫn ‘hung ác’, không còn đáng để đồng tình nữa.

“Vèo”, “Vèo”. . .

Tên sắt như mưa phóng tới, mũi nào cũng có ít nhất là ngàn cân trọng lực, vô
cùng kinh khủng, cho dù là một con cự thú cũng sẽ bị bắn chết.

Nhiều người như vậy cùng lúc bắn về phía một đứa trẻ, có thể nói là rất máu
lạnh, rất vô tình, không có chút không nỡ nào, ai cũng mang theo nụ cười lạnh
tàn nhẫn.

“Keng”

Trăng bạc chuyển động đánh rơi một loạt tên sắt, vang lên răng rắc, kể cả là
thân tên bằng sắt cũng không chịu được, triệt để gãy rời.

“Đừng nương tay. Mặc dù là một đứa bé nhưng trên người nó có Bảo Cụ rất mạnh,
hợp lực bắn chết nó.” Một hán tử to con hét lớn.

“Hu. . .”

Trăng bạc gào thét, từ trong núi rừng xoay tròn tới, kẻ vừa hét lên lúc nãy
trực tiếp bị chém đứt một bên vai và cánh tay, máu tươi vọt lên, kêu thảm một
tiếng liền ngã xuống.

“Thằng nhãi thật lợi hại. Mau lui lại, ném mâu sắt!”

Thủ lĩnh đội săn thú Bái Thôn quát lớn, bảo người của mình tản ra, lùi về phía
sau, dùng tới ngón ném mâu sắt uy lực còn mạnh hơn và đáng sợ hơn cả cung tên.

“Hu hu. . .”

Một loạt mâu sắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo phá vỡ trời cao, thanh nào cũng
dài hai mét, nặng mấy chục cân, có thể đâm xuyên da của Hỏa Tê, gào thét mà
đến.

“Keng”, “Keng”

Nhóc tỳ dùng trăng bạc đón đỡ, chém gãy hết thanh mâu này đến thanh mâu khác,
tiếng ‘keng keng’ đinh tai, đốm lửa bắn khắp nơi, tình thế rất là nguy cấp.

“Giết!”

Con mắt Tiểu Thạch Hạo trợn lên, mặc dù nó rất hiền lành nhưng nó cũng không
nhu nhược. Người khác muốn giết nó như vậy, nó tự nhiên phải cực lực đánh trả
để bảo vệ mình.

“Vù vù”

Trăng bạc run lên, Thạch Hạo dốc sức chạy, cầm Bảo Nguyệt ngăn cản mâu sắt,
chạy xa mấy chục mét, sau đó dồn hết sức triệu ném ra, ánh sáng bạc trắng tinh
lấp lánh, ở phía trước truyền tới mấy tiếng kêu thảm, tay của năm sáu người bị
chém đứt, máu tươi bắn lên rất cao.

Mấy thanh mâu sắt bắn sượt qua người nhóc tỳ, quần áo cũng đã bị bắn rách,
nhưng nó không bận tâm được, toàn lực triệu hồi ra vầng trăng thứ hai. Ở trên
có một gốc cổ thụ hiện lên, đong đưa chói lọi, trút xuống làm cho vầng trăng
này càng thêm xán lạn.

“Phập”

Lần này, trăng bạc bay ra những mười mấy mét, chút nữa đã chém đôi mấy người ở
trước mặt thủ lĩnh đội săn Bái Thôn, tất cả đều trọng thương, hơn nữa còn chém
rách bụng của thủ lĩnh, ruột non ruột già thiếu chút nữa rơi hết cả ra ngoài.

“Đi!”

Tên thủ lĩnh hét lớn một tiếng, ra một mệnh lệnh như vậy. Sắc mặt hắn tái
nhợt, đầu đầy mồ hôi. Một đám người hò hét, kéo người bị trọng thương nhanh
chóng rút lui, phân tán nhau mà chạy, biến mất ở trong núi rừng.

“Thằng nhóc này có điều kỳ lạ, nó quá lợi hại. Nhưng thư đã được chuyển về
rồi, tộc trưởng bọn họ đang ở không xa, chắc sẽ tới đây rất nhanh thôi!”

“Thanh đại thẩm không sao chứ?” Nhóc tỳ chạy về, thấy tại vết thương của Thanh
Lân Ưng có cắm một thanh mâu sắt, còn có mấy mũi tên sắt, đau lòng sắp rơi
nước mắt.

Thanh Lân Ưng ánh mắt nhu hòa, khẽ lắc đầu, không kêu gì cả, rất là yên bình.

“Đại thẩm, có phải cháu rất vô dụng không? Vừa rồi đã như thế mà cháu vẫn
không thể hạ sát thủ, chỉ làm bị thương vai và tay của chúng. . .” Nhóc tỳ rơi
lệ tự trách.

Rốt cuộc thì nó vẫn là một đứa bé, cho dù sớm hiểu biết nhưng cũng không thể
nhẫn tâm tàn sát như người lớn được. Mặc dù nó đã ra tay nhưng tim và tay vẫn
đang run lên.

Nhưng những kẻ bị trọng thương đó đã triệt để mất đi sức chiến đấu, không còn
có thể tạo ra uy hiếp được nữa. Rất nhiều người đã mất đi vai và cánh tay, xác
định là sẽ tàn tật cả đời.

Ở ngoài mấy chục dặm, người của Bái Thôn nhanh chóng tụ tập xông về hướng này.
Ở trong số đó có một thiếu niên nửa nằm nửa ngồi trên cáng, sắc mặt hắn hơi
tái, ánh mắt lạnh lẽo, trong tay đang thưởng thức một cái vòng răng thú.

Một ông già khẽ nói: “Không ngờ nó lại lợi hại vậy, làm bị thương mười mấy tộc
nhân của chúng ta. Nhưng không sợ, lần này ‘Tế Linh’ đã ban Bảo Cụ, để xem nó
còn làm loạn kiểu gì.”

“Bảo thể của Toan Nghê chính là ở chỗ đó, Tế Linh sẽ tự mình đến.” Một ông già
khác nói.

Mà ở ngoài mấy dặm, toàn bộ người của Thạch Thôn đang xông về chỗ nhóc tỳ như
một bầy mãnh hổ. Chạy ở trên cùng là Tử Vân, Đại Bằng, Tiểu Thanh ba con chim
non đang vô cùng lo lắng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận