“Nhanh, nhanh lên, phải nhanh hơn nữa, nếu đến trễ thì chúng ta cũng chẳng
kiếm chát được thứ gì đâu, nhân mã của Thác Bạt Tộc và Vũ Tộc đã tiến vào từ
lâu rồi.”
Ngoài dãy núi, một đám người đang cấp tốc chạy tới, thân thể được hào quang
bao quanh, nhằm thẳng vào sâu trong khu rừng nguyên thủy kia.
Đây là một nhóm cường giả, đến từ cổ giáo được truyền thừa lâu đời, họ đều là
cao thủ vì Thanh Đồng Bảo Thư mà tới, muốn tham gia vào cuộc chiến để kiếm
được một vài chiến lợi phẩm.
Một hướng khác, một đám hung cầm xuất hiện, thân hình to lớn, cánh chim sáng
rực như là than đang bốc cháy, còn có một ít khói tím mông lung bốc lên, lại
có những tia chớp rực rỡ.
Đây là một đám di chủng, có tới tám chín tên cường giả lĩnh quân, dẫn theo một
đám lớn ác điểu xuyên qua rừng núi, vô cùng kinh khủng, phù văn lượn lờ dày
đặc.
“Trời ạ, Ma Cầm của Bắc Thiên Phong tới rồi, chuyện lần này chắc chắn sẽ trở
nên rất khó, đối địch với bọn chúng thì không tốt chút nào!”
Bên trong núi rừng, có không ít người ngửa đầu nhìn lên cao, ai nấy đều biến
sắc, một đám ma cầm, trong đó có gần mười con di chủng Thái Cổ làm đầu lĩnh,
đây chính là một lực lượng đáng sợ, lấp lánh hào quang, như là một ngọn sao
chổi vụt ngang bầu trời.
Kình phong đập vào mặt, một vài hung cầm bay xẹt qua sát với khu rừng khiến
cho rất nhiều cây cổ thụ nổ tung, cả vùng núi trở nên bừa bộn, những đoạn cây
gãy trở nên héo tàn.
“Nhanh lên, không thể rớt lại phía sau được. Thái Cổ Thần Thư có giá trị không
thể đo lường được, mặc dù không cách nào gom đủ nhưng cũng có thể trao đổi chí
bảo với những người khác.”
Những đám tu sĩ lần lượt kéo tới, mặc dù cũng đã nhìn thấy di chủng Thái Cổ
bay ngang trên bầu trời thế nhưng họ cũng không lùi bước, vẫn như trước nhanh
chóng nhằm thẳng vào nơi sâu nhất của khu rừng rậm nguyên thủy này.
Trong khu rừng tỏa ra ánh sáng lung linh, thỉnh thoảng lại có bảo cụ vắt ngang
trời cao, rất nhiều cường giả nhanh chóng tìm tới nơi đây, không ngừng lục
soát tìm kiếm cho ra mục tiêu.
Tiếng la hét, tiếng quát tháo cùng với những tiếng chim hót thú gào liên tiếp
vang lên, khu rừng trở nên sống động hẳn. Vô cùng nào động, hết thảy sinh linh
trong khu rừng đều bị kinh động.
“Thế trận quả nhiên to lớn a.”
Nhóc Tỳ cất bước, gió núi thổi qua, mái tóc đen dày bay lượn. Cặp mắt có thần,
như có hai tia chớp bắn ra ngoài vậy, nó cảm nhận được một loại sát khí.
Mây nổi bốn phía, vô số cao thủ đã tới gần. Nhưng nó cũng chẳng lo lắng gì,
nhanh chân tiến tới chào đón mọi người đang kéo tới từ rất nhiều phương hướng,
nó muốn đối mặt với tất cả quần hùng.
“Đã thấy, ở đây, ha ha…” Có người cười to. Cảm thấy vô cùng phấn khích, cuối
cũng coi như đã không tới chậm. Hắn mừng vì là người đầu tiên tìm được thiếu
niên kia, may là thằng nhóc này còn chưa bị giết.
“Đám hung cầm kia truy lùng kinh khủng như vậy, thật sự là vận may mà, vậy mà
chúng ta lại là người đầu tiên phát hiện ra trước.”
Đây là một đám cao thủ, hầu như đều là tán tu cả, đã gặp nhau ở ngoài dãy núi
và cùng kết thành liên minh, trở thành một lực lượng rất đáng sợ, đang vây
quanh Nhóc Tỳ.
“Không cần nói nhiều, giao ra Thanh Đồng Bảo Thư!” Có người quát lên, bọn họ
tới là vì chí bảo.
“Dựa vào cái gì?” Nhóc Tỳ hỏi.
Mọi người nghe thấy thế thì cười lạnh, dựa vào cái gì? Tất nhiên là thực lực,
theo như nhận biết của bọn họ, Hùng Hài Tử sắp chết, sức chiến đấu đã mất từ
lâu rồi, hiện tại chỉ như là miếng thịt nằm trên thớt mà thôi.
“Ta khuyên ngươi một câu, thành thật mà nghe theo đi, miễn cho việc bị tra
tấn, nếu không sẽ có lúc còn đau khổ hơn cả sống và chết nữa đấy.” Có người
châm biếm.
Đây chính là lời giải thích tốt nhất cho việc “hổ lạc đồng bằng lại bị chó
khinh”. Vào lúc này đây, những người này cảm thấy Nhóc Tỳ đỡ không nổi một đòn
nên cứ thế mà uy hiếp nó.
Nếu không, trước kia thì có mấy ai dám làm như thế? Trong lòng bọn họ, người
đạt được chín Động Thiên đại biểu cho việc vô địch và bất bại.
“Các ngươi cứ việc tới thử xem sao.” Nhóc Tỳ bình tĩnh nói.
Những người này cười lạnh, không thèm nói gì nữa, nhanh chóng ra tay, bọn họ
cũng rất sợ xảy ra biến cố nào đó, nếu như những đại giáo Thượng Cổ khác tới
thì chắc chắn sẽ gây bất lợn cho bọn chúng.
Phù văn rực rỡ lấp lánh từ trên người mấy đại cao thủ rồi xông thẳng về phía
trước, bọn họ sử dụng phương pháp công kích mạnh mẽ nhất, dùng cốt văn trấn
áp, bao phủ cả khu núi rừng nơi đây lại.
Mấy chục người liên thủ tất nhiên uy lực vô cùng kinh khủng, những luồng gió
mạnh thổi cuồn cuộn, cổ thụ chọc trời bật cả gốc, đá vụn bắn đầy trời, những
ngọn núi nhỏ nứt thành bốn mảnh vang lên ầm ầm.
Tuy biểu hiện của bọn họ ngông cuồng thế nhưng khi đã xuất thủ thì ai cũng đều
xuất toàn lực cả, họ sợ phát sinh chuyện không may.
“Xoẹt!”
Con mắt của Nhóc Tỳ bốc lên hai chùm sáng vàng óng khiến người khác cực kỳ sợ
hãi, từng sợi từng sợi ký hiệu óng ánh từ cặp mắt phóng ra ngoài, chíu một
tiếng, xuyên thủng bốn tên đầu lĩnh đang xông lên trước tiên.
“A…” Những tên này kêu to, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, quả thật không thể nào
tin được.
Bộ ngực của bọn họ xuất hiện một cái lỗ to như miệng chén, máu tươi chảy đầm
đìa, việc này khiến cho người khác tuyệt vọng và sợ hãi, chỉ là hai chùm sáng
vàng óng mà thôi lại có thể tiêu diệt đi bốn đại cường giả.
“Gào….”
Cùng lúc đó, một con Toan Nghê màu tím vô cùng to lớn xuất hiện ở đằng sau
lưng Nhóc Tỳ, nó cao to như núi lớn, con mắt lạnh lẽo và vô tình nhìn chằm
chằm xuống đám người bên dưới.
Nó há cái miệng lớn ra, lập tức khiến cho mấy chục người kinh hồn khiếp vía
xoay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi, cái miệng màu tím đóng
mở, tất cả bọn họ đều bay ngược vào trong cái miệng gơm gớm kia.
Đây chính là một cái miệng lớn được hóa từ lôi đình, chỉ trong nháy khi bị hút
vào trong, mấy chục người này nổ tung rồi hóa thành tro bụi, hầu như không còn
sót lại bất cứ thứ gì nữa.
Đám người này toàn bộ chết hết, khi Toan Nghê biến mất, tất cả khôi phục lại
sự yên lặng vốn có, trên không trung chỉ còn sót lại một ít tro bụi vương
xuống bên dưới vùng núi này.
Ngoài ra, cả vùng núi trống rỗng, ngay cả đến bốn bộ thi thể cũng bị Toan Nghê
làm biến thành bụi bặm, nơi đây rất sạch sẽ không có bất cứ vết máu hay xương
vụn nào cả.
Nhóc Tỳ lại tiếp tục tiến bước, đạp trên những cành lá khô héo, gió nhè nhẹ
thổi tới, tà áo tung bay, khí chất xuất trần ẩn hiện, dáng vẻ cơ bản chẳng
giống như vừa mới tiêu diệt xong quần địch cả.
Rốt cuộc, quần hùng cũng kéo tới, chư giáo phát hiện ra nó, bởi vì những tiếng
hô hào vừa nãy đã truyền ra rất xa.
“Ở đây, không được để cho hắn chạy thoát!” Rất nhiều người hô to.
Lần này thập phương chân chính là địch, bóng người đông đảo, các đại giáo môn
phái đều vây xung quanh từ bốn phương tám hướng đang ùn ùn kéo tới.
“Gào gừ…”
Thú gào rung trời, gió tanh nhức mũi, một đám mãnh thú cứ như là hồng thủy ào
tới, to lớn và dữ tợn, có những con giống như là tòa núi nhỏ, giẫm đạp xuống
khiến cho cả vùng núi ầm ầm rung chuyển, thậm chí va thẳng vào những tòa núi
nhỏ để mở ra đường đi.
Lĩnh quân chính là mấy con di chủng đều rất đáng sợ, hoặc là vảy giáp có tia
chớp, hoặc là da thú mịn như tơ lụa phát ra những ánh sáng rực rỡ tràn đầy
hung khí, dẫn theo rất nhiều hung thú khác nhanh chóng chạy tới.
Mặt đất không ngừng chấn động, khắp núi rừng lá cây bay loạn xạ.
Quần hùng đều hoảng sợ nhanh chóng lui tránh, nhường đường cho bọn chúng.
Cầm đầu chính là Bích Lân Báo, Kim Tình Long Giác Sư, Ác Ma Viên… tổng cộng
có sáu đại cao thủ, mỗi con như là những ngọn núi nhỏ, khí thế kinh người. Cặp
mắt như là cối xay to lớn.
“Đây chính là cường giả của Tây Lăng Thú Sơn, bọn chúng đều đến cả, xem ra
không dễ dàng rồi, muốn đạt được Thanh Đồng Bảo Thư ắt phải diễn ra một hồi
huyết chiến.” Mọi người hoảng sợ.
“Tránh ra!” Con Bích Lân Báo cao tới mười mấy trượng quát lên. Thân thể khổng
lồ rung động, núi rừng run rẩy, ánh mắt khủng bố, quát lớn: “Người thiếu niên,
lăn lại đây, giao ra sách quý đồng thau!”
“Tây Lăng Thú Sơn, các ngươi hơi quá đấy, dựa vào cái gì mà phải đưa bảo thư
cho các ngươi?” Có một vài cường giả của những đại giáo thuộc Nhân Tộc không
phục, đồng thời ép tới đằng trước.
“Không sai, bảo thư là của các ngươi hay sao, muốn đe dọa và độc chiếm ư,
không được đâu!” Người của một vài gia tộc Thượng Cổ cũng lên tiếng.
Đám sinh linh đối lập cũng lớn tiếng quát tháo, ai cũng không phục ai. Cho dù
di chủng Thái Cổ đã đến đông đủ nhưng cũng chẳng lo sợ gì.
Cường giả Nhân Tộc nhiều như thế, trải dài cả khu rừng chẳng lẽ lại còn sợ
những tên di chủng lĩnh quân này sao? Nghĩ rằng kéo đến nhiều người như vậy là
có thể mạnh hơn sao?
“Chúng ta không quan tâm đến những chuyện đó, tiêu diệt tính mạng của hắn mới
chính là việc quan trọng nhất!”
Người của tứ đại gia tộc Côn, Ly, Mông, Uyên cũng đã xuất hiện. Có người đứng
bên trong lớn tiếng nói, bọn họ có thù hận rất sâu với Nhóc Tỳ, hy vọng là
người đầu tiên giết chết nó, rồi sau đó mới bàn tới việc sách quý đồng thau
thuộc về ai.
“Không sai, trước giết hắn, chúng ta không muốn nhìn thấy cái bản mặt gớm
ghiếc này nữa, hi vọng tính mạng của hắn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian
này!” Người của tứ đại gia tộc phụ họa.
Trong tay mấy tên cường giả có nắm giữ ma khí, đây chính là muốn giết chết cả
hư thân lẫn chân thân của Hùng Hài Tử, bọn họ đã lấy ra những thứ quan trọng
nhất trong tộc, chấp nhận trả giá đắt như thế để đánh đổi cho cơ hội lần này.
“Câm miệng, các ngươi không đủ tư cách tranh giành với chúng ta!” Bích Lân Báo
như là tòa núi nhỏ quát lên, con mắt to bằng cái thớt tỏa ra hung quang, nhìn
chằm chằm quần hùng.
“Ồn ào, tất cả các ngươi câm miệng lại cho ta!” Cuối cùng, Nhóc Tỳ đang bị
quần hùng bao vây lại lên tiếng, nó trừng mắt, nó cũng nhịn không nổi nữa rồi.
Trong phút chốc, cả dãy núi trở nên yên tĩnh, rất nhiều cường giả của đại
giáo, đông đảo cao thủ của gia tộc cổ xưa, còn có đám di chủng Thái Cổ, bốn
phương tám hướng cũng không biết có bao nhiêu sinh linh, tất cả đều dõi mắt
nhìn về nơi trung tâm.
“Thiếu niên, ngươi có biết là đang nói chuyện với người nào không?! Bích Lân
Báo gào thét, lộ ra hung quang, từ trên cao nhìn chằm chằm về phía nó.
“Điếc không sợ súng!” Nhóc Tỳ chỉ phán đúng bốn chữ.
“Muốn chết!” Bích Lân Báo trở nên rực rỡ cả người, xuất hiện một lớp vảy dày
đặc, nó đập mạnh móng vuốt to lớn xuống, cái móng vuốt này đủ đập nát cả một
ngọn núi đá.
Mọi người nhanh chóng rút lui, không dám đứng yên chổ này nữa, con quái vật
khổng lồ như thế này một khi lên cơn điên thì hậu quả rất khó lường.
Thế nhưng, sự tình phát sinh lại khiến cho mọi người đều giật nẩy mình, Nhóc
Tỳ hét lên một tiếng, cũng nâng quyền lên đồng thời nện thẳng về phía chiếc
móng vuốt đang hướng về mình kia. Trong quá trình này, một chùm ánh sáng không
gì sánh được tỏa ra, cứ như là một vầng thái dương vô cùng to lớn, từ trong
nắm đấm của thiếu niên kia lao ra rồi nhấn chìm cả Bích Lân Báo vào trong.
Tất cả mọi người sợ hãi, rốt cuộc thần uy này là như thế nào đây? Phù văn được
dâng lên từ nắm đấm lại đáng sợ như vậy, cứ như là đại dương bao trùm nơi đây
lại.
“Ầm!”
Kèm theo đó là một tiếng vang thật lớn vang lên, con di chủng Thái Cổ to như
tòa núi lớn kia kêu thảm thiết, nhanh chóng chia năm xẻ bảy rồi nổ tung, mưa
ánh sáng xuất hiện pha trộn một vài hào quang màu vàng, trông rất đáng sợ và
lạnh lẽo.
“Trời ạ, phát sinh chuyện gì thế, không phải hắn sức cùng lực kiệt rồi sao, tự
dưng lại có sức chiến đấu cỡ này?!”
Tất cả mọi người chấn kinh, chỉ một quyền như vậy lại giải quyết một con di
chủng khổng lồ như thế, đây là một chuyện kinh người đến cỡ nào.
“Ly Tộc, Côn Tộc, Uyên Tộc… Các ngươi vậy mà cũng dám tới, sự dạy dỗ ở trong
Bách Đoạn Sơn còn chưa đủ hay sao?” Nhóc Tỳ quay đầu lại, nhìn thẳng về cường
giả của tứ đại gia tộc.
“Ngươi…”
Nhân mã bốn tộc hoảng sợ rút lui, tất cả đều sợ hãi, làm sao lại như thế này,
chẳng giống tin tức nhận được chút nào! Tin tức đều nói là Hùng Hài Tử gần
chết rồi, hơn người người của bốn tộc trong trận chiến đó cũng đã từng giao
chiến với nó, và đã chứng minh được, thế nhưng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi.
“Vù!”
Ma khí bay lên trấn áp về phía trước.
Người của tứ đại tộc ra tay, lấy công để mà thủ rồi sau đó nhanh chóng rút
lui. Bọn họ sợ sau khi bị Hùng Hài Tử gây khó dễ sẽ không có chút cơ hội nhỏ
nhoi nào nữa.
Nhóc Tỳ hừ lạnh một tiếng, kim quang cả người cao vạn trượng, từng cọng lông
thần bay ra hóa thành vô số thiên kiếm, mỗi một thanh đều rất chân thực, vô
cùng sắc bén.
Đây là bảo thuật Côn Bằng, hiện tại sử dụng sức mạnh của mười Động Thiên thi
triển ra giống như là Thần Linh tiêu diệt địch thủ ở tứ phương, hiện ra uy thế
vô cùng khủng bố.
“Bụp!”
Một thanh lại một thanh thiên kiếm màu vàng xuyên thẳng qua, nhân mã của tứ
đại tộc tử thương vô số, đặc biệt là đám đầu lĩnh của bọn chúng đều bị cướp
sạch ma khí. Nhóc Tỳ bắt đầu phản công, những nhân vật thủ lĩnh của bốn tộc
đều bị ma khí bắn trúng, lúc này chúng kêu to, kèm theo là sự không cam và sợ
hãi, chết oan chết uổng.
Bên trong núi rừng, sương máu lượn lờ. Tiếng hô “giết” rung trời, đôi cánh màu
vàng sau lưng Nhóc Tỳ giang ra như là hổ nhập bầy sói, tiêu diệt quần hùng.
Những người này đều vì nó mà đến cả cho nên nó cũng chẳng lưu tình chút nào,
một đường huyết sát, sử dụng bảo thuật chí cường, thế như chẻ tre, ngay cả
ngọn núi cũng san bằng.
Trong nháy mắt, nơi đây giống như là địa ngục, đâu đâu cũng có bóng dáng của
những người lưu vong, đâu đâu cũng có những thi thể của cao thủ, có rất nhiều
nhân mã của các đại giáo Thượng Cổ địch không lại cũng bắt đầu chạy thoát
thân.
“Phát sinh chuyện gì thế!” Một đám hung cầm bọt tới, chúng đến từ Bắc Thiên
Phong nên chỉ vừa mới bay qua nơi đây, khi quay trở lại thài vừa khóe thấy
được cảnh này.
“Ầm!”
Ánh mắt của Nhóc Tỳ trở nên lạnh lẽo, nâng quyền lên, một con Côn Bằng vọt lên
cao, thân thể màu vàng còn xuất hiện một vài lốm đốm màu đen che kín cả bầu
trời, lúc này liền giết chết mấy tên đầu lĩnh đang chạy trốn, mưa máu bay tán
loạn, lông chim tàn tạ.
“Trốn thôi!”
Mọi ngươi khiếp sợ nhanh chóng chạy ra ngoài dãy núi, cuộc chiến đấu này không
cách nào có thể tiếp tục được, nếu tiếp tục thì mọi người chỉ có con đường
chết.
Nhóc Tỳ như là một vị Ma Thần, đạp lên trên thi thể của địch nhân để tiến tới,
nhanh chóng chạy ra khỏi dãy núi, một người truy sát cả quần hùng, quả thật
như là san bằng tất cả, không một ai có thể ngăn cản được nó.