Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 203: Trở Lại Hư Thần Giới

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tường đổ, gạch vụn khắp nơi trên mặt đất kể lại thăng trầm của một thời huy
hoàng. Đây là thế giới của thần linh hay còn có huyền cơ khác?

Một ngọn lại một ngọn thái cổ thần sơn bị chặt gẫy, mây mù hỗn độn che phủ mịt
mờ không bờ bến. Nhóc Tỳ một đường chạy tới nhanh như điện chớp, tốc độ thật
nhanh, tóc đen dài bay bay sau lưng.

Rốt cục nó đến chỗ tận cùng và bước lên thông đạo màu vàng có hào quang lóe
sáng, biến mất từ chỗ đang đứng ban đầu để đi tới Sơ Thủy Địa.

“Ai thế kia, sao lại ngồi xổm trên lối đi, thực cho mình là Hùng Hài Tử sao?
Cũng định lấy đi hai khối phù cốt?”

“Đúng là rỗi hơi, bắt chước ai cũng được, đừng nên học theo thằng kia.”

Ở Sơ Thủy Địa, Nhóc Tỳ sau khi đi vào bèn ngồi xổm xuống tảng đá xanh kia cẩn
thận quan sát, trên bề mặt còn có khảm mấy khối bảo cốt, nó cảm thấy chúng so
với ngày trước càng óng ánh và xán lạn.

Dĩ nhiên nó sẽ không đi đào một lần nữa. Đã từng bị tống cổ một lần, nó cũng
không muốn bị Hư Thần Giới vĩnh viễn cấm cửa, chỉ là có chút hoài niệm mà
thôi, nhớ lại chuyện trong quá khứ.

Nó ngồi xổm bên trên mà đẽo gọt, gõ gõ tảng đá xanh. Tư thế kỳ quái như vậy
tất nhiên làm người khác chú ý, mọi người chỉ chỏ, bàn tán ầm ĩ ở chỗ này.

Nhóc Tỳ không lộ ra mặt thật, định trước hết tìm hiểu tình hình một chút.

“Ê, ta bảo này cậu nhỏ, đừng coi mình thật như thằng nhỏ hung tàn.”

“Bắt chước cái dạng như mày là muốn bị đánh hội đồng một trận a.”

Nhóc Tỳ nghe vậy vò đầu đứng dậy, nó đánh giá xung quanh. Sơ Thủy Địa không có
gì thay đổi, vẫn giống như trong quá khứ.

“Hùng Hài Tử tới chưa?” Nó biết rồi mà còn cố hỏi.

“Đến cái gì mà đến, chết ở Bổ Thiên Các rồi, đây là kết quả của nhảy nhót quá
mức, rốt cuộc ngay cả mạng nhỏ của mình cũng bồi vào.” Có người nói.

“Chưa chắc đâu, vẫn chưa nhìn thấy thi thể, làm sao xác định được nó đã chết.”
Có người phản đối.

“Dẹp đi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ a. Ngươi cũng không chịu suy nghĩ
một chút, y theo tính tình của nó, nếu như còn sống làm sao có thể không đến
Hư Thần Giới? Phải biết rằng hiện nay đã qua hai năm lẻ một tháng, thời hạn
cấm cửa của nó đã qua.”

Ở Sơ Thủy Địa người đến kẻ đi vô cùng náo nhiệt, sau khi nhắc tới Hùng Hài Tử
đã khiến cho rất nhiều người quan tâm, không ít người đang bàn tán.

Có người cười nhạo: “Chỉ bằng nó còn định chạy thoát khỏi Bổ Thiên Các? Đã sớm
hóa thành tro bụi rồi, tục truyền ngay cả mấy vị lão tổ của bọn nó đều chết
trận. Nó tuy thiên phú dọa người nhưng một thằng nhỏ chưa ráo máu đầu rất khó
sống sót.”

“Ai ui, đây chẳng phải là người của tứ đại gia tộc sao? Ta nhận ra ngươi, còn
nhớ rõ hơn hai năm trước từng bị Hùng Hài Tử chất ở trong ‘núi người’, làm sao
vẫn còn ở Sơ Thủy Địa chưa từng rời đi a? Với tu vi các ngươi ta nghĩ sớm nên
tiến nhập động thiên cao hơn đó chứ?” Có người chế nhạo.

“Cái này mà cũng không biết sao? Vô luận là tứ đại gia tộc hay các thế lực lớn
có địch ý với Bổ Thiên Các đều có không ít người tới Sơ Thủy Địa, đây là đang
chờ tin tức mà.”

“Tục truyền có vài con cá lọt lưới hiếm hoi của Bổ Thiên Các làm cho các đại
tộc không thoải mái, đây là đang giăng lưới a, khắp nơi nghe ngóng.”

Nhóc Tỳ vô cùng kinh ngạc. Hư Thần Giới phức tạp chứ cũng không yên tĩnh như
nó tưởng tượng. Trận chiến ở Bổ Thiên Các tuy kết thúc nhưng ảnh hưởng vẫn
còn, sóng lớn vẫn chưa từng lắng xuống.

Nghĩ đến trận chiến ấy nó siết chặt nắm tay, trong lòng rất khó chịu. Nhiều sư
huynh sư tỷ như vậy đều chết trận, máu nhuốm đỏ tịnh thổ. Còn có các trưởng
lão, hầu như không ai sống sót. Vì che chở môn đồ rời đi bọn họ lấy máu lấy
mạng mà ngăn trở đại địch.

Nhóc Tỳ len lỏi qua đám người hướng về đằng xa mà đi, một mình yên lặng suy
nghĩ, thời gian rất lâu sau trong lòng mới bình tĩnh trở lại.

Nó lại biến hóa dung mạo, dùng bảo thuật của Mao Cầu thay đổi chiều cao trở
nên giống như một cây gậy trúc, so với trước đây khác biệt rất lớn, sau đó
oang oang nói một câu: “Hùng Hài Tử chưa chết, ta vừa nghe được nó người nói
nhỏ, bảo đã từng nhìn thấy nó.”

Nó chỉ đang định thử thăm dò thôi, kết quả một đám người cấp tốc vọt tới, tất
cả đều có sát khí, hầu như đồng thời quát hỏi.

“Ở đâu? Ai thấy?”

“Nói mau, thằng nhỏ hung tàn ở nơi nào, khi nào xuất hiện?”

Thanh âm bọn họ gấp gáp, phù văn bên ngoài thân thể lưu chuyển dày đặc, rất có
ý nếu không hài lòng sẽ mạnh mẽ ra tay.

Nhóc Tỳ hầu như trong nháy mắt cảm ứng được vài loại phù văn khác nhau. Người
của tứ đại gia tộc đều có, ngoài ra có người bên ngoài cơ thể mưa bụi mịt mờ
lượn lờ tứ phía, rất có thể là người của Vũ Tộc.

Ngoại trừ mấy người này còn có nhân mã của các thế lực khác, cũng đều tụ tập
mà đến, chẳng cần suy nghĩ cũng khẳng định có Thác Bạt Tộc các kiểu.

Trước đây chư giáo liên thủ đại phá Bổ Thiên Các, không chỉ có Thác Bạt thế
gia, Vũ Tộc, Tây Lăng Thú Sơn, tứ đại gia tộc các loại còn có một số truyền
thừa cực kỳ lợi hại.

Trong mắt Nhóc Tỳ lóe lên một tia sáng kỳ lạ, trong lòng cười nhạt. Những
người này thật là âm hồn không tan, cho dù tiến vào Hư Thần Giới vẫn có thể
gặp mặt, hơn nữa còn đang tìm kiếm nó. Đây là định nhổ cỏ tận gốc a.

Xem ra không ít người đều cho rằng nó còn sống, vì vậy khắp nơi thả lưới, hy
vọng có thể lần ra một ít đầu mối. Dù sao thiên phú nó biểu hiện ra ngoài quá
dọa người, cho dù một vài thượng cổ đại giáo cũng sợ nó thật sự còn sống sót,
cuối cùng trở thành họa lớn.

“Nói mau, ngươi lấy được tin tức ở đâu, ai đang bàn tán?!” Giọng những người
này rất bất thiện, trực tiếp uy hiếp kèm theo sát khí dày đặc.

Hơn nữa thêm nhiều người vây tụ lại, tất cả đều có sát khí tràn ngập. Một đám
lai giả bất thiện đều muốn biết tung tích của Hùng Hài Tử.

Nhóc Tỳ lập tức nói rõ, đây chỉ là nghe được, cũng không thể xác định là thật
hay giả.

“Bớt nói nhảm, nói ra nhanh lên!” Có kẻ thuộc tứ đại gia tộc quát tháo.

“Đừng nhầm lẫn, nếu không cẩn thận mạng của ngươi!” Người của Vũ Tộc càng
thẳng thừng.

“Là hai lão già, một người trên vai có một con chim, nhỏ giọng thì thầm với
một lão già nát rượu thoạt trông rất gian trá và có chút ti tiện.” Nhóc Tỳ
nói.

“Cái gì? Điểu Gia, còn có Tinh Bích đại gia?!”

“Đi, nhanh đi tìm hai lão già kia. Bọn họ vẫn một mực ở Sơ Thủy Địa, chưa từng
đi đến động tiên cao hơn!”

Đám người kia lập tức chạy đi như một trận cuồng phong vậy, tuy vẫn còn một số
người xông về phía Nhóc Tỳ định tóm lấy nó, nhưng nó thừa dịp xông loạn vào
đoàn người rồi biến mất rất nhanh.

Năm đó hai người kia vì rao bán các loại tin tức cả thật lẫn giả về Nhóc Tỳ
nên ở Sơ Thủy Địa mang tiếng xấu rành rành, rất nhiều người đều biết.

Hùng Hài Tử khá ngạc nhiên. Đã qua đi hai năm mà hai lão già kia còn chưa rời
đi sao? Thật đúng là có chút cổ quái.

Tinh Bích đại gia, thoạt nhìn là loại người rất ti tiện, rất láu cá. Lão đang
tản bộ thì bị người vô cớ bao vây, thiếu chút nữa bị đập cho một trận béo mập.

Điểu Gia cách đó không xa, thấy vậy vắt chân lên cổ mà chạy, kết quả vừa mới
chạy ra vài chục bước đã bị người vừa vặn chặn đầu, cũng tương tự có một đám
hung thần ác sát để mắt tới lão.

“Người trẻ tuổi chớ làm ẩu, thân phận lão phu không tầm thường, nếu vô lễ với
ta tổ sư các ngươi sẽ trách tội các ngươi.” Tinh Bích đại gia ra vẻ một dạng
thế ngoại cao nhân.

Một đám người đều nhìn lão bằng nửa con mắt, cười nhạt không ngừng. Lão già
này cũng không sợ thổi vỡ da trâu ( ý là nói khoác) làm nổ bị thương bản thân?
Nếu không định hỏi tin tức của lão đã sớm trước tiên trừng trị lão một trận.

“Chư vị đừng làm ẩu, chuyện gì cũng từ từ.” Điểu Gia xua tay không để mọi
người đến gần.

“Bớt nói nhảm đi, hai lão già các ngươi trước kia lừa gạt biết bao nhiêu
người, bây giờ có chuyện hỏi các ngươi, không được nói láo.” Một người hung
hãn nói.

“Nói, Hùng Hài Tử rốt cuộc ở đâu? Các ngươi phát hiện như thế nào?” Người của
Vũ Tộc hung hăng ép hỏi.

“Hùng Hài Tử?” Dáng vẻ cao nhân đắc đạo của Tinh Bích đại gia tức khắc thay
đổi, đôi mắt đảo nhanh như chớp, sau đó phản ứng rất nhanh. Lão nói: “Muốn
biết tin tức trước tiên chi một trăm tinh bích!”

Hơn nữa lão bổ sung rất nhanh: “Mỗi người một trăm tinh bích, ta sẽ không công
bố với mọi người. Ai mua, nhanh chóng đến đây giao dịch.”

Nhóc Tỳ đứng bên ngoài đoàn người nhìn mà trợn mắt há mồm. Lão gia hỏa này
thật bỉ ổi, rõ ràng bị người chặn đường, hơn nữa cái gì cũng chẳng biết vậy mà
còn định rao bán tin tức giả. Thật là một lão khốn kiếp a.

“Lão già kia ngươi là phường lừa đảo, hai năm qua vơ vét biết bao tinh bích,
còn định lừa gạt chúng ta?” Ngay tại chỗ có người nổi giận.

“Tin tức đáng tin cậy, nếu các ngươi không tin sẽ có người âm thầm tới hỏi mua
với giá đắt, đến lúc đó đừng hối hận.” Tinh Bích đại gia ngạo nghễ nói.

“Lột da ngươi ra!” Có người định xuất thủ, bất quá lại bị người ngăn cản. Bọn
họ quay sang hỏi Điểu Gia, người vẫn lặng yên không nói và thoạt trông có vẻ
tương đối thành thật một chút: “Lão gia hỏa này, ngươi tới nói đi.”

“Hai trăm tinh bích một tin tức.” Điểu Gia bình tĩnh trả lời.

“Ta @#$$# ! Lão già kia ngươi điên à, ta hỏi tin tức của ngươi, ngươi lại định
chào hàng? Hơn nữa còn đắt gấp đôi?” Mọi người nổi giận.

“Tin tức ta bán là thật, lão gia hỏa kia bán tin tức là giá đó, ta dĩ nhiên
phải đắt!” Điểu Gia không chút nao núng nói.

Tinh Bích đại gia phẫn uất nói: “Lão già kia ngươi phỉ báng ta, nếu như nói
tin tức của người nào giá cao là thật, như vậy ta quyết định, ba trăm tinh
bích một lần.”

“Ta nhổ vào, tin giả còn dám lộn xộn, đừng có so với ta, ngươi chính là một kẻ
lừa đảo, ta luôn luôn già trẻ không lừa.” Điểu Gia liếc xéo.

“Nói xằng nói bậy, ngươi mới là lão già bịp bợm!”

Hai người cãi vã om sòm, thổi râu trợn mắt, cấu qua véo lại.

Mọi người ngẩn ra, bắt hai con hàng này để tra hỏi, rốt cuộc hai người không
chỉ thuận cột mà trèo (ý nói thừa dịp hùa theo để kiếm chác), còn định chào
bán tin tức giá cao. Hai bên đang đánh lộn giành giật, quả thực khiến người ta
phát điên.

“Đủ rồi, các ngươi xong chưa, nói nhanh một chút Hùng Hài Tử đang ở phương
nào, chân thân ở nơi nào?” Người của Thác Bạt Tộc xuất hiện, cực kỳ bá đạo,
thực sự chịu đựng họ đủ rồi.

“Đưa tinh bích đây, thiếu một đồng cũng không nói cho ngươi!” Hai lão gia hỏa
trăm miệng một lời.

Nhóc Tỳ không nói gì, hai lão con hàng trong hoàn cảnh này vẫn không quên lừa
đảo, thật không phải loại người tốt đẹp gì.

“Không biết sống chết!” Có người nổi giận kìm chế không nổi nữa, ép thẳng về
phía trước trực tiếp ra tay.

“Phanh!”

Nhưng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, người định dạy dỗ Điểu Gia bị con chim
trên vai lão đập cánh một cái đánh bay, đụng vào một ngọn núi đá sau lưng,
miệng hộc máu.

Tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, không khỏi lùi bước. Đây tuyệt đối là cao
thủ a, hơn nữa tựa hồ còn mạnh đến mức có chút không bình thường.

Giờ phút này sắc mặt mỗi người cũng thay đổi, không dám lại có hành động thiếu
suy nghĩ. Bọn họ bỗng nhiên hiểu ra, vì sao hai lão con hàng này vẫn luôn đứng
thẳng đến bây giờ mà không có người thu dọn, té ra là gốc rạ cứng.

Đứng sau đoàn người, Nhóc Tỳ lộ vẻ kinh ngạc, hai người này quả nhiên không
tầm thường. Sau đó nó nở nụ cười, biết đâu có thể kéo hai người này cùng nhập
bọn, làm một chuyến buôn bán.

Hùng Hài Tử lần này trở về không thể rèn luyện bản thân một cách đơn giản như
vậy, nó định khuấy lên bão táp ngập trời, phải trả huyết thù, đối phó với các
thượng cổ đại giáo đã diệt Bổ Thiên Các.

Dựa theo tính cách của nó mà nói, tất nhiên sẽ không trực tiếp đứng ra, cũng
không lập tức đánh đấm với những đại địch đó.

Nó vừa mới thử, đã sớm tính toán ngon lành. Nó rao bán tin tức chính mình xuất
hiện khiến cho các đại giáo phải tốn hao cái giá cực lớn, cầm hàng núi tinh
bích, nguyên thủy bảo cốt đến trao đổi.

Nó hy vọng đối phương sẽ “nhiệt liệt” vô cùng, mang đại lễ nhiều và long trọng
đến để “hoan nghênh” nó xuất hiện.

Lúc đầu nó còn định một mình húp sạch, thay đổi dung mạo biến thành một người
khác ở chỗ này buôn bán tin tức, tiến hành giao dịch với các đại giáo.

Bây giờ thấy hai lão con hàng này nó cảm thấy cần phải buông tay, bởi vì hai
lão khốn kiếp có giao tình không tệ với nó thật không đơn giản, tựa hồ rất có
thể trấn trụ được tình hình. Mấu chốt chính là họ là những “kẻ tái phạm”, đối
với việc làm cách nào để xảo trá vơ vét tài sản và lừa gạt có thể nói là “thạo
việc”, quá tinh thông.

Nhóc Tỳ không chần chờ nữa, nó cấp tốc truyền âm, âm thầm nói với hai ông già
vài câu, trao đổi rất nhanh và đơn giản.

Kết quả hai lão con hàng như đang đánh máu gà, mắt lập tức sáng rỡ, bắt đầu
tỏa sáng xanh, hắng giọng một tiếng làm rung động khắp Sơ Thủy Địa, dọa cho
những kẻ bao vây tất cả đều không tự chủ được phải lùi bước, sợ bọn họ bạo
khởi làm khó dễ.

“Ta quyết định, nói giá chỉ có thể lấy nguyên thủy bảo cốt hoặc bảo huyết của
thái cổ di chủng đến đổi, hơn nữa phải là loại có giá trị khiến ta thỏa mãn,
nếu không đừng làm giao dịch với chúng ta.”

“Như vậy đã rõ ràng rồi đó, chúng ta biết chân thân của Hùng Hài Tử ở chỗ nào,
cũng biết nó rèn luyện chỗ nào ở Hư Thần Giới. Tuyệt đối là tin tức thật, nếu
như là giả sẵn sàng lấy đầu trên cổ ra bồi thường!”

“Đương nhiên ta còn phải nói thêm, tiểu lâu la cũng đừng đến cho chướng mắt,
tốt nhất để trưởng tộc các tộc đến đây, dùng bảo bối trân quý nhất trao đổi,
nếu không không thể trả lời!”

Hai lão gia hỏa ngươi một tiếng ta một lời, không ngừng bổ sung, phải ra giá
trên trời, hơn nữa điều kiện hà khắc.

Nhưng bọn họ phát thệ, tin tức tuyệt đối là thật, sẵn sàng lấy đầu trên cổ ra
bảo đảm.

Rất nhanh, Sơ Thủy Địa sôi trào, Hùng Hài Tử chưa chết, còn định xuất hiện?

Hơn nữa, tin tức cấp tốc truyền đến động thiên phúc địa ở cao hơn, gây ra một
hồi sóng to gió lớn.

Sau khi đã miệng đắng lưỡi khô, hoàn toàn đắc ý, hai lão già kia ánh mắt trở
nên lim dim liếc mắt nhìn nhau, ở chỗ vắng vẻ nhỏ giọng thầm thì.

“Hùng Hài Tử này thật hiểm độc a, cho dù nhảy ra cũng khiến người ta phải dùng
bảo bối để đổi tin tức, thực sự đáng hổ thẹn a.”

“Tiểu tử này da mặt cũng dày thật đấy, quá hiểm độc, rõ ràng là chính mình
định nhảy ra đi báo thù, lại khiến cho người khác giống như đang cầu cạnh nó,
thật sự bịp người!”

“Đang tự nói mình đấy à? Ta nghĩ miêu tả rất thích hợp!” Mặt nhỏ của thằng
nhóc đầu gấu đen lại, nó ngứa răng với bọn họ.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận