Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 200: Nơi ký thác tâm linh

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Những cành cây của cây Liễu bị cháy đen, mười mấy cành non xanh mơn mởn phất
phơ trong gió, hào quang rực rỡ, nếu so sánh với thân cây thì tràn đầy sức
sống, vô cùng an lành và thần thánh.

Nhóc Tỳ mởi túi Càn Khôn ra, rồi lại lấy ra sáu cái túi da thú rất to, sau khi
mở ra thì lộ ánh hào quang rực rỡ, y như đang đứng trước một đại dương màu
vàng ầm ầm vang vọng.

Cảnh tượng của ao thần sâu trong Bách Thảo viên ngày đó lại được tái hiện lại,
gợn sóng màu vàng bao phủ khắp nơi, rõ ràng là không có ao nước thế nhưng lại
vang vọng những tiếng sóng vỗ và hiện ra hào quang của thần dịch.

Người trong thôn kinh ngạc, chuyện này quả thật quá rung động, đây mới chỉ là
một chiếc túi thôi mà đã xuất hiện rất nhiều thứ, hóa thành những gợn sóng màu
vàng không ngừng cuộn trào lên trời cao.

“Liễu Thần, đây đều là những thứ cháu mang từ trong Bách Đoạn sơn ra, tất cả
đều đưa cho người, cháu nghĩ sẽ có các tác dụng nào đó.” Nhóc Tỳ nói.

Không cần nhiều lời, chuyện liên quan tới cây cối khẳng định là thần thổ, một
ít bùn cát thì có thể chăm sóc một cây linh dược rồi, thế nhưng giờ lại có cả
đống lớn như thế này thì có thể tưởng tượng được kinh người đến cỡ nào.

“Gào…” Một khối đá nhỏ trên sợi tóc của Nhóc Tỳ gào rú như một con thú, sau
đó rơi xuống rồi nhào thẳng tới đống bùn cát màu vàng kia, la hét: “Của ta!”

“Ầm”

Nhóc Tỳ rất nhanh chụp lấy nó, nói: “Ngươi nuốt cả một nửa trong Bách Thảo
viên rồi, đây là dành cho Liễu Thần, không được giành giật.”

Đả Thần Thạch tránh thoát, lăn lộn trên mặt đất, gào to: “Ta muốn ăn, ta vẫn
muốn ăn, ngươi đều trộm sạch ao thần kia rồi.”

Mọi người ngơ ngác, một khối đá mà cũng biết nói?

“Bách Đoạn sơn, Bất Lão Thần Tuyền, quả thật đã thai nghén ra thần tính bất
hủ, thế nhưng những bùn cát này cũng không có mấy tác dụng với ta.” Liễu Thần
nói.

“Cái gì, không muốn hả, thế thì đều là của ta rồi!” Đả Thần Thạch nhào tới thế
nhưng cũng không dám vọng động, chỉ chỉ nằm bò ở phía trên mà thôi, đối mặt
với cây cổ thụ này thì trong lòng của nó sinh ra sự kính nể, nhịn không được
mà run rẩy.

“Ngài thật sự không cần à?” Nhóc Tỳ vò đầu, nó nắm lấy Đả Thần Thạch lên rồi
ném luôn vào trong túi Càn Khôn.

“Một ít là được rồi, để ta xem thử thần tính của Bất Lão Thần Tuyền nào.” Liễu
Thần nói rồi đưa ra một cành cây bao lấy một ít bùn cát màu vàng từ từ thẩm
thấu vào trong cành cây, rất thanh đống bùn cát đó đã mất đi ánh sáng lộng lẫy
như ban đầu rồi, sau đó cành non thối lui.

Nhóc Tỳ kinh ngạc, Liễu Thần hồi phục, cành cây càng ngày càng lớn, càng ngày
càng mạnh, không cần sự tẩm bổ của thần thổ.

“Liễu Thần, ở chỗ cháu còn có năm giọt Bất Lão Tuyền chân chính, ngài có cần
không?” Nó cảm thấy không cho Liễu Thần một lễ vật quý giá thì trong lòng chịu
không được. Dù sao đối phương cũng đã chiếu cố nó rất nhiều, dốc lòng chỉ
điểm, giúp cho nó biết được và đột phá cực cảnh, còn tiêu hao nhiều sức lực
dẫn nó đi Hư Thần giới.

Nó lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, ở trong đó có năm con rồng nhỏ đều do chất
lỏng màu vàng óng hóa thành không ngừng lượn lờ, linh tính mười phần.

Tộc nhân giật mình, đến cùng thì đứa nhỏ này đã đạt được bao nhiêu vật nghịch
thiên đây? Không cần suy nghĩ nhiều, chất lỏng thần đã hóa thành sinh linh này
tuyệt đối là tuyệt thế thần trân.

“Cho ta một giọt là được rồi, như vậy phân giải thần tính bất lão càng triệt
để.” Liễu Thần bình tĩnh nói, vẫn như trước rất trầm ổn.

Một giọt chất lỏng màu vàng bay lên, con rồng nhỏ hóa thành sương mù màu vàng,
hào quang rạng ngời, điềm lành dâng trào, thâm nhập vào những cành non kia rồi
nhuộm một chiếc lá nơi đó thành màu vàng óng.

“Thật thần dị!” Mọi người hoảng sợ.

“Rất tốt, Bất Lão Tuyền đã đi rất xa trên con đường bất hủ này.” Liễu Thần thở
dài nói.

Nhóc Tỳ biết sự mạnh mẽ của Liễu Thần ra sao, rất lâu về trước, nếu không phải
nó suy yếu thì bất kỳ vật có linh tinh nào đều hữu dụng với nó cả, hiện tại
cũng không cần nhiều, chỉ cần dựa vào bản thân thì đủ để đoạt tạo hóa thiên
địa rồi.

“Liễu Thần, chỗ cháu vẫn còn một món thần trân.”

Lần này Nhóc Tỳ thật cẩn thận lấy ra một món đồ bằng ngọc đựng Thái Nhất Chân
Thủy từ trong túi Càn Khôn, vô cùng cẩn thận, như sợ nó bay đi vậy.

Chân Thủy phát sáng, không ngừng vọt lên muốn bay đi thật xa, nếu không có túi
Càn Khôn tỏa ra từng luồng ánh sáng khống chế lấy nó thì chắc là nó đã chạy xa
rồi.

“Đây chính là Thái Nhất Chân Thủy, dùng để nấu thánh dược hoặc tế luyện chí
bảo thì nó có tác dụng rất lớn, có thể làm vật dẫn, giá trị kinh người.” Liễu
Thần nói.

Có thể được Liễu Thần đánh giá như vậy, đủ thấy giá trị của Thái Nhất Chân
Thủy như thế nào rồi.

“Cái gì, đây chính là Thái Nhất Chân Thủy?” Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong
giật mình.

“Tộc trưởng gia gia, cháu đem về phải mấy cân, đủ để dùng mà, chút nữa sẽ đưa
cho gia gia liền.” Nhóc Tỳ lên tiếng.

“Cái này… Cũng có thể cân được hả?” Thạch Vân Phong có chút choáng váng, lúc
sắc bột linh dược chỉ cần thêm một chút Chân Thủy thì có thể hóa thành những
bảo dược có phẩm chất cao hơn.

Những người trong thôn dò hỏi thì biết được sự quý báu của thứ nước này, sau
đó ai cũng đờ người ra.

“Liễu Thần, thứ này có thể uống á, cháu uống mấy cân luôn.” Nhóc Tỳ nói, muốn
đưa cho cây Liễu dùng.

“Thứ này có thể uống?” Tộc trưởng giật mình.

“Ngươi uống?” Liễu Thần cũng kinh ngạc, tựu hồ cảm thấy rất thú vị.

“Uhm, uống, vị cũng không tệ cho lắm, tuy không tốt cho tiêu hóa nhưng thần
năng vô cùng mạnh mẽ.” Nhóc Tỳ gật đầu.

“Biến thái mà!” Nhị Ngốc Tử nói thầm ở sau, ngay cả Thái Nhất Chân Thủy mà
cũng có thể tiêu hóa hết được, tên nhóc này còn là người sao? Quá hung tàn mà.

“Rất tốt, xem ra ngươi tiến bộ không nhỏ, khoảng thời gian này nên điều chỉnh
lại trạng thái cho tốt, sau đó chuẩn bị tẩy lễ.” Liễu Thần nói.

“Quá hay!” Nhóc Tỳ phấn chấn, nó vẫn không quên lời nói của Liễu Thần, bắt nó
phải trở về trước năm mười hai tuổi.

Bất kể là lúc năm tuổi, hay là mười tuổi thì việc tẩy lễ sẽ có ảnh hưởng rất
lớn, rất quan trọng.

Liễu Thần cũng không có thu Thái Nhất Chân Thủy mà vẫn để cho Nhóc Tỳ cất giữ,
rồi nói mình cần một chút thời gian để tìm hiểu sự huyền bí bất hủ của Bất Lão
Thần Tuyền, sau đó rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

“Tên thúi nhà ngươi, ngươi trộm sạch hang ổ của Thần Linh luôn à, sao lại
chiếm được nhiều thứ tốt nghịch thiên như vậy!”

Đám người Bì Hầu, Hổ Tử, bé chảy nước mũi đồng thời nhào tới đè lên nó, nghe
những chuyện đã trải qua trong hai năm vừa rồi, bởi vì những thứ đồ này quá
kinh khủng.

“Tộc trưởng gia gia, đây là Bất Lão Tuyền, người hãy thu lấy hai giọt này
nhen.”

Nhóc Tỳ nhanh chóng đứng dậy, trong bình còn bốn giọt chất lỏng thì phân ra
một nửa đưa cho những tộc lão như Thạch Vân Phong, tuổi của bọn họ càng ngày
càng yếu, hai giọt thần dịch này có thể tăng thêm tuổi thọ cho bọn họ.

“Chúng ta đều đã già yếu cả rồi, bình thản nằm xuống thì cũng chẳng có tiếc
nuối gì cả, không thể lãng phí như thế này được.” Đám tộc lão lắc đầu, rất
muốn dùng thế nhưng lại cảm thấy quá lãng phí.

Nhưng Nhóc Tỳ kiên quyết không thu lại, nhất định phải nhận lấy.

“Cứ để bọn nhỏ trong thôn dùng đi.” Tộc trưởng nói.

Khí lành lượn lờ trong Thạch thôn, những gốc linh dược được trồng xuống khi
nãy đều đang phun ra nuốt vào những tinh hoa nhật nguyệt, óng ánh rực rỡ,
khiến cho linh khí nơi đây càng thêm nồng đậm, hóa thành một vùng đất quý giá.

Nhóc Tỳ kể cho mọi người nghe những sự tình đã trải qua trong hai năm qua, mọi
người nghe rất chăm chú, cảm giác vô cùng chấn động, đây mới chỉ là một đứa bé
thế nhưng hai năm vừa rồi lại trải qua nhiều chuyện như vậy.

“Haizz, đáng tiếc cho Bổ Thiên các, một đại giáo Thượng Cổ nói diệt là diệt,
quả thật dù có truyền thừa huy hoàng đến mấy rồi cũng sẽ có ngày bị hủy diệt,
trăng tròn tất khuyết, mặt trời ban trưa rồi cũng phải lặn, thịnh rồi sẽ suy,
quy luật này không thể thay đổi được.” Tộc trưởng thở dài.

Con mắt của Thanh Phong đỏ lên, trận chiến đó mới kết thúc không lâu, những
ngày gần đây nó thường mơ thấy những sư huynh sư tỷ kia, thế nhưng ai cũng đã
chết trận rồi, không thể nào gắp lại.

Khoảng thời gian ấm áp và vui sướng đó nay đã trở thành quá khứ, chỉ có thể dò
tìm trong ký ức mà thôi.

“Thạch thôn ta chẳng phải là như vậy sao, thịnh rồi sẽ suy mà, vốn chính là tổ
địa đệ nhất Thạch quốc thế nhưng hiện tại còn sót lại gì, ngay cả con đường tu
hành cũng đã bị chặt mất.” Một vị tộc lão cảm thán.

Nhóc Tỳ như nhớ ra điều gì đó, nói: “Tộc trưởng gia gia, khi chúng con trở lại
thì thấy mấy ngọn núi đá cách đây mấy dặm hoặc hóa thành bột mịn, hoặc bị cắt
đứt nửa đoạn, chẳng lẽ có kẻ địch đến xâm phạm hay sao?”

Nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người đều căng thẳng, Thạch Lâm Hổ nói: “Một
năm về trước, nơi đây bị bọn thổ phỉ phát hiện, tên đầu lĩnh khi đến có mang
theo một bảo cụ rất mạnh mẽ, kết quả thì đều bị Liễu Thần giết chết.”

Nhóc Tỳ gật đầu, may là có Liễu Thần nếu không tộc nhân đã rơi vào tình thế
nguy cấp rồi.

“Bọn họ đến đều là vì thần tàng của Chí Tôn, nhiều năm rồi mà vẫn không từ bỏ,
hình như có manh mối, một mực ầm ĩ tìm kiếm.” Tộc trưởng nói.

“Thôi quên đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa, có Liễu Thần ở đây, đám bọn chúng
không tạo lên được sóng gió gì đâu, hơn nữa lần đó cũng chẳng có tên nào chạy
thoát được cả, chúng đều bị giết chết không một ai biết tới nơi đây.” Thạch
Phi Giao nói.

Mặt trời đỏ rực chuẩn bị xuống núi, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời, chiếu
xuống thôn xóm, toàn bộ nhà cửa đều xuất hiện một tầng hào quang thần thánh,
như là một miếu thờ xa xưa, có một vẻ đẹp vô cùng xuất thế.

Xa xa, vó ngựa ầm ầm, ánh sáng thần tháh trắng noãn lấp lánh, một bầy thú một
sừng màu bạc chạy như bay tới, trên lưng có một người đàn ông không ngừng gào
rú.

Đây chính là đội ngũ đi săn bắn, bọn họ đã trở về.

Trong hai năm vừa rồi, thú một sừng đã tiếp nhận những người trong thôn, đã
trở thành những người bạn của nhau, không còn xa lạ nữa.

“Ồ, Nhóc Tỳ!” Thành viên trong đội săm bắn đều rất trẻ nhanh chóng vọt tới, ai
nấy cũng vô cùng kích động.

Bên trong thú một sừng có một con cao lớn lạ thường, giống như là một con
Thiên Long đang lao nhanh, hóa thành một luồng ánh lửa bạc vây quanh lấy Nhóc
Tỳ, tỏ ra vô cùng vui mừng.

“Tiểu Bạch, ngươi đã trở thành một con hung thú chân chính rồi, phù văn đã
thành hình hơn nữa còn rất mạnh nữa, thế là đã tiến hóa đến bước này rồi!”
Nhóc Tỳ mừng rỡ.

“Trong cơ thể thú một sừng có huyết thống của Thiên Mã Thái Cổ, nếu nó không
ngừng tiến hóa, có một này sẽ tái hiện lại thần uy của tổ tiên, thời đó Thiên
Mã có thể đạp trên nhật nguỵêt mà đi và cũng là một trong những tọa kỵ của Chí
Tôn.” Nhị Ngốc Tử nói.

Mặt trời dần xuống núi, lửa trại được đốt lên, mọi người trong thôn đều quây
quần bên ven hồ, cùng nhau tận hưởng bữa tiệc lớn.

“Đại thẩm, đây chính là bảo dược huyết nhục mà con đã mang về, thẩm ăn rồi thì
đừng nhớ tới con quái điểu không lông kia nữa nhen, nó ăn không ngon đâu.”
Nhóc Tỳ lấy miếng thịt to như một ngọn núi nhỏ ra, cả miếng thịt đều tỏa hào
quang óng ánh.

“Trời ơi, những thứ này đều là di chủng Thái Cổ, tên nhóc chết tiệt này quả
nhiên có nghề nhen, năng lực cũng không thấp, săn giết được những món này
luôn?” Không cần nói tới mấy đứa nhỏ, ngay cả đến đám trung niên Thạch Lâm Hổ
cũng phải trợn tròn con mắt.

Mọi người vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, đây chính là di chủng Thái Cổ đấy, là đại
dược chân chính, chỉ cần ăn một miếng nhỏ thôi thì bọn họ đều có hy vọng đột
phá.

Mấu chốt nhất chính là, nơi đây có tới ba bốn mươi con, nói ra thì ai tin được
chứ? Quả thật giống như nằm mơ giữa ban ngày vậy, quá kinh khủng.

“Con đã nói rồi, sẽ đưa cho mọi người những lễ vật thật lớn…” Nhóc Tỳ vò
đầu.

“Ha ha… Đây chính là lễ vật tốt nhất, có thể giúp chúng ta đột phá, còn có
thể thỏa mãn niềm đam mê ẩm thực nữa chứ, đây đều là mỹ vị chốn nhân gian mà.”
Người trong thôn đều vui mừng.

Một đống thịt như vậy thì ăn đến khi nào đây, đây đều là di chủng Thái Cổ,
dược tính vô cùng mạnh, cũng không phải như ăn những miếng thịt bình thường sẽ
tiêu hóa dễ dàng như vậy.

Ba mươi bốn mươi con mồi, hơn nửa là săn giết ở Bách Đoạn sơn, đều là những
tộc thiên tài đã công kích Nhóc Tỳ và những con sinh linh bản địa, còn một nửa
là săn bắt khi cuộc chiến đẫm máu xảy ra ở Bổ Thiên các.

Đây trở thành một buổi thịnh yến, Nhóc Tỳ chọn lấy một miếng thịt Kim Sí Đại
Bằng rất lớn cùng với thêm một ít nấm Đầu Khỉ rồi bắt đầu hầm nhừ, đây quả
thực là mỹ vị nhân gian kết hợp với đại dược.

Những hào quang màu vàng bốc nghi ngút lên từ trong một cái đỉnh màu đen, vô
cùng rực rỡ.

Người trong thôn tuy nhiều thế nhưng cũng không thể ăn như đám Đại Hồng Điểu
được, mọi người chỉ ăn một miếng thịt Kim Sí Đại Bằng lớn mà thôi, nếu ăn quá
nhiều thì không cách nào luyện hóa hết tinh khí trong đó được.

“Đây y như là trong thần thoại vậy, chúng ta lại ăn được thịt của Kim Sí Đại
Bằng…”

Ngoài ra, cao hổ được làm từ Bạch Hổ – di chủng Thái Cổ cũng không ít, đây đều
là trân phẩm cả.

Còn những di chủng khác, mặc cho người trong thôn tùy ý lựa chọn, thích ăn
miếng nào thì cứ nướng lấy mà ăn, tất cả đều bóng loáng màu vàng, mùi thịt
thơm lừng.

Những trái cây chín mọng cũng được người trong thôn chất đầy trên bãi cỏ trước
đống lửa, có vàng, có đỏ, hương thơm lan tỏa, mê người đến cực điểm.

“Tộc trưởng gia gia, a thúc, cháu sẽ cho các người nếm thử một loại rượu thần,
đêm nay không uống mấy thứ rượu tạp nham kia nữa.” Nhóc Tỳ hướng về đám người
Thạch Phi Giao nói.

Nó lấy ra một cây cổ thụ, thân cây vô cùng to lớn, mở chỗ che đậy ra, đổ rượu
thần từ trong đó ra, mùi thơm nức mũi, còn cách rất xa thì đã khiến người khác
say khướt rồi.

“Trời à, đây… Đừng nói là rượu Hầu Nhi trong truyền thuyết nhen?!” Con mắt
của mọi người gần như lồi ra ngoài.

Mặc dù không phải tu sĩ, cho dù là một người bình thường đến mức không thể
bình thường hơn đều đã nghe về truyền thuyết của rượu Hầu Nhi, bởi vì tiếng
tăm của nó quá to lớn, dùng rất nhiều linh dược để lên men, chính là một vài
bảo dược dưới thánh dược, là thứ rượu quý giá nhất.

“A thúc, các người đừng làm ma men nhen, mỗi lần chỉ nên uống một ngụm hỏ, nếu
không thì sẽ say ngất ngây luôn đấy.” Dựa theo ước lượng của Nhóc Tỳ thì những
người trong thôn tửu lượng lớn nhất thì uống chừng hai ly nhỏ là lăn quay trên
mặt đất liền.

“Nhanh, tên thúi nhà ngươi mau rót rượu, ta chịu không được nữa rồi!” Một đám
thanh thiếu niên chạy tới, ngảy cả Bì Hầu, bé chảy nước mũi cũng ào ào kéo
tới.

Kết quả, phụ thân của Nhị Mãnh không tin nên đã nốc một ly thật lớn, ngay lập
tức cứ như là bùn nhão nằm dẹp trên mặt đất, say như chết, cả người phát sáng,
chìm trong giấc ngủ say.

Hiển thiên ông ấy đã đạt được rất nhiều chỗ tốt, rượu thần có thể điều trị
thân thể cho ông ta, khiến cho mỗi tấc trên cơ thể đều phát sáng. Thế nhưng
ông ta lại không thể nào hưởng thụ được cái thú của việc uống rượu, mọi người
thấy thế thì đều rút kinh nghiệm, tất cả mọi người nhấp từng ngụm nhỏ từ từ
thưởng thức.

Ánh trăng sáng ngời, hồ lớn trong suốt. Gợn sóng nhấp nhô, nồi hầm Kim Sí Đại
Bàng ở trên bở dâng lên những ánh sáng thần kỳ, còn có những miếng thịt vàng
ươm trên bếp lửa, hơn nữa còn có rượu Hầu Nhi, nơi đây tràn ngập tiếng cười
nói vui vẻ, hương thơm ngát của thịt và rượu hòa quyện lại với nhau khiến
người khác say mê.

Rất nhanh có người đột phá, nhanh chóng ngồi xếp bằng ở một bên, đả tọa điều
tức.

Trên thực tế, mọi người ai nấy đều phát sáng cả, dược tính huyết nhục của di
chủng Thái Cổ mạnh mẽ biết dường nào, hơn nữa lại uống một ly nhỏ rượu Hầu
Nhi, khi bọn họ mở miệng nói chuyện đều có những làn khí lành dâng lên.

“Bé chảy nước mũi, Hổ Tử, Nhị Mãnh, các ngươi đừng uống quá nhiều mà quên đột
quá, ta còn có một vài món bảo cụ, chút nữa sẽ đưa cho các ngươi.”

Thời khắc này, Nhóc Tỳ rất ôn hòa, không hung tàn chút nào, ánh mắt hài lòng
nhìn mọi người, ở đây nó không cần đề phòng, tính cách hung tàn và xấu xa ở
bên ngoài đều biến mất hết.

“Ta cảm thấy chỉ có ở đây hắn mới là một đứa bé.” Nhị Ngốc Tử nói thầm ở xa.

Sau khi trở lại Thạch thôn, Nhóc Tỳ lại biến thành một đứa trẻ ngoan ngoãn,
hồn nhiên, cười một cách tự nhiên, hô to gọi nhỏ với đám bạn vè, vô cùng giản
dị.

“Xem ra, nơi này rất quan trọng với hắn, nếu không thì đã không mang những báu
vật kia về đây, không biết sau này nếu như thôn này không còn tồn tại nữa, thì
hắn sẽ như thế nào nữa.” Đại Hồng Điểu say bí tỉ mở miệng.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận