Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 192: Trên dưới một lòng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Bắt nạt Bổ Thiên Các ta sao, chúng ta đã trở về, quyết một trận tử chiến chém
hết quân giặc!”

Những người trở về rống to, từng người từng người điều động bảo cụ đánh về
phía trước, bốn phương tám hướng đều là bóng người, tất cả đều suất lĩnh những
nhóm cao thủ trợ giúp Tịnh Thổ.

Trên dưới Bổ Thiên Các, vốn sĩ khí đang hạ thấp thế nhưng khi thấy môn nhân
trở về thì nhiệt huyết lập tức sôi trào, ai ai cũng anh dũng xung phong đại
chiến địch thủ.

Đại chiến bắt đầu, mưa thần linh giữa bầu trời rơi rớt giống như những cánh
hoa óng ánh bay lượn khắp nơi vô cùng xinh đẹp, mà dưới mặt đất lại văng tung
tóe máu tanh.

“Lăng Thiên Hầu ở đây, ai dám xâm lấn sư môn chúng ta?”

Một bóng người vô cùng hùng dũng, hắn mặc một bộ giáp bạc, bay ngang qua bầu
trời, trên đường đi thế như chẻ tre, phù văn vừa ra không ngớt địch thủ nổ
tung hóa thành mưa máu.

“Lăng Thiên Hầu, ngươi không an phận làm Hầu Gia xưng tôn một phương của mình,
dám tới chạy tới nơi đây làm chuyện xấu, cẩn thận cái mạng chó của nhà ngươi!”
Một con di chủng rít gào, nó là một con quạ lông đen như mực dài đến mấy chục
mét, âm thanh vang ra không rõ ràng, nó tỏa ánh sáng đen xì đầy trời.

Nó là một cao thủ Cầm Tộc đã trưởng thành, ở nơi đây huyết sát tứ phương, dũng
mãnh vô địch, đang dẫn đắt một đám quạ con tới đây để tắm rửa mưa thần linh.

“Ồn ào, một con quạ con nho nhỏ mà cũng dám xương Vương, có cái quái gì mà
cũng dám kiêu ngạo, GIẾT!” Lăng Thiên Hầu hét lớn, trong tay liền xuất hiện
thêm một cây cung lớn, hắn rút ra một mũi tên, kéo căng dây cung, xoạt một
tiếng mũi tên bay vút ra ngoài.

Mũi tên như cầu vồng, như hóa thành một bó đuốc màu bạc vô cùng rực rỡ, bắn
thủng trời cao nhằm phía con quạ đen to lớn kia, mũi tên cứ thế thay đổi
phương hướng rượt theo con quạ đang chạy trốn.

Con quạ đen kêu to, phun ra một chùm lửa đen to lớn hóa thành phù văn thiêu
đốt mũi tên đang tiến tới.

Thế nhưng, mũi tên hừng hực ký hiệu màu bạc lóng lánh tiêu diệt đi ngọn lửa
đen, thế tiến tới như chẻ tre, “Phốc” một tiếng nhỏ vang lên, mũi tên màu bạc
bắn thủng thân thể con quạ khiến nó nổ tung chia năm xẻ bảy, máu tươi văng
tung tóe.

Uy phong một mũi tên lại bưu hãn như vậy, cứ thế giết chết một con di chủng
Thái Cổ, sự đáng sợ và cường thế của Lăng Thiên Hầu làm người khác run rẩy,
chỉ trong nháy mắt mà thôi mà khu vực này trở nên trống trải và không ai dám
ngăn chặn.

“Tộc chủ Kỳ Sơn ở đây, người nào dám xâm lấn Tịnh Thổ ta, giết không tha!” Một
ông lão âm vang như sư tử gào rống, xuất hiện từ bầu trời, lòng bàn tay lão
đang nâng một chiếc bảo ấn, khẽ rung một cái thì bảo ấn nhanh chóng hóa lớn
còn hơn cả một ngọn núi bay ra bên ngoài.

Nó nhanh chóng đè xuống, sức nặng dũng mãnh và bá đạo, mặt đất sụt lún, những
đám sinh linh ở phía dưới sợ hãi và cơ bản không thể chống đỡ được nên đều bị
bảo ấn đè thành thịt vụn.

“Giết!”

Tiếng kêu “giết” đầy trời, cũng không biết có bao nhiêu môn nhân của Bổ Thiên
Các từ bốn phương tám hướng tràn về, bọn họ máu me đầy người, một đường huyết
chiến từ ngoài vào trong.

Cả non sông đâu đâu cũng có dấu chân địch, ngọn lửa chiến tranh bùng lên khắp
nơi, mọi người điên cuồng giết chóc đến đỏ cả mắt.

Bất luận là cường giả danh chấn một phương hay là cao thủ bình thường, phàm là
xuất thân từ Tịnh Thổ đều có loại khí chất không sợ hãi, nếu không thì đã
không tới trợ giúp rồi.

Vùng Tịnh Thổ hỗn loạn, thập phương đều chiến, đâu đâu cũng có tiếng gào thét.

Mọi người của Bổ Thiên Các cực kỳ sôi trào, khóe mắt có dòng lệ lăn dài. Những
ai đã từng là đệ tử bất kể trăm năm trước hay gần chục năm nay nay đều ùn ùn
kéo về khiến cho mỗi người ai cũng có cảm giác như muốn òa khóc.

Ngay cả những người Lôi Tổ Mộ Viêm, Liễu Lão cũng rưng rưng nước mắt, chiến ý
càng thịnh, hai người xung phong đánh ra bốn phương chém giết những tên quái
vật cấp bậc lão tổ kia.

“Bổ Thiên Các tiêu đời, Tế Linh gần chết, bọn họ còn có gì nữa chứ, cho dù có
nhiều thế lực ra tay thì nơi nầy nhất định cũng trở nên khô cằn, chúng ta cùng
tiến lên nhanh chóng tiêu diệt nơi đây.”

Một lão quái vật mở miệng, hắn là một nhân vật cấp bậc lão tổ chân chính hiếm
có địch thủ, có đại thù với Bổ Thiên Các, mà loại người như thế này thường
ngày rất ít xuất hiện.

“Ngươi nói tiêu đời là tiêu đời sao?”

Một vầng mặt trời bay lên khiến người khác chói mắt, đó là một người đang phát
sáng chiếu rọi khắp vùng Tịnh Thổ này, vô cùng dị thường.

“Là Chiến Vương!”

Mọi người biến sắc, người có tên cây có bóng, Chiến Vương uy danh hiển hách,
toàn bộ uy danh ấy đều do tự mình chém giết mà thành, năm đó cũng đã từng tới
Bổ Thiên Các tu hành và hiện tại đã trở lại.

Không thể không nói hắn quả thật mạnh mẽ, giơ tay thì phù văn lóe sáng giống
như biển lớn đè ép xuống dưới khiến cho nhiều lão quái vật đứng tại chổ phun
ra máu tươi, thân thể run bần bật.

“Giết!” Lão quái vật há miệng phun ra một thanh kiếm, thế nhưng chỉ dài một
thước, thanh kiếm tỏa ra những tia sáng lung linh rồi hóa thành một dải lụa
đâm tới.

Thanh kiếm này được đánh bóng từ hàm răng của một con thú lâu năm không biết
tên, toàn thân xanh biếc và mũi nhọn không gì không xuyên được, từ khi xuất
thế đến giờ lão quái vật này vẫn luôn dùng nó, đánh đâu thắng đó, ngay cả núi
cũng có thể dễ dàng cắt ra.

“Coong!”

Thế nhưng đúng lúc này, Chiến Vương điểm một ngón tay cứng rắn chống đỡ thanh
kiếm này, cũng không có biểu hiện chút lo lắng gì.

Bảo cụ xanh biếc run rẩy, phù văn lờ mờ, suýt chút nữa thì rơi khỏi trời cao.

“Giết cho ta!” Lão quái vật phun ra một luồng tinh khí bay vào trong thanh
kiếm xanh làm cho nó càng thêm sáng hơn như một vầng ánh sáng cháy rực.

“Coong, coong, coong…”

Ngón tay của Chiến Vương lại điểm xuống, liên tiếp điểm mười ngón tay đánh lên
trên bảo cụ, hắn vận dụng thần lực phù văn chí cương chí cường khiến cho cả
thiên địa phải run rẩy, một ngọn núi cách đó không xa bị sóng âm chấn cho nứt
ra.

“Răng rắc!”

Cuối cùng, thanh kiếm xanh biếc rạn nứt và bị ngón tay của Chiến Vương búng
nát, một kiện bảo cụ đáng sợ cứ thế bị hủy.

Lão quái vật rống to một tiếng, hoàn toàn phát điên, đây chính là binh khí mà
hắn đã tế luyện cả đời không ngờ rằng lại bị hủy diệt như thế, ánh mắt đỏ lên,
miệng phun máu tươi.

“Lão phu liều mạng với ngươi!”

“Vậy thì đi chết đi!” Chiến Vương quát lên đầy lạnh lùng, vẫn như một vầng mặt
trời đại sát về phía trước.

“Bùm!”

Thần lực kinh thế, Chiến Vương đấm ra một quyền, phù văn như biển lớn đánh tan
bảo thuật của lão quái vật rồi sau đó cũng đánh bay lão ta dạt ra ngoài, nổ
tung banh xác trên bầu trời.

Cường thế đến tuyệt đối, mạnh mẽ không gì sánh được, không thẹn với uy danh
từng tranh giành hoàng vị với Nhân Hoàng, thần uy hiển hách đúng là nhờ chiến
mà sinh.

“Sư huynh, đã từ biệt nhiều năm, chúng ta nay đã gặp lại!” Chiến Vương hành
động thoải mái giết sâu vào trong Tịnh Thổ, nhìn thấy các chủ của Bổ Thiên
Các.

Một tiếng sư huynh đều khiến cho cả hai cảm thán.

Trong lòng các chủ của Bổ Thiên Các rung động, Chiến Vương chỉ tu hành ở Tịnh
Thổ có mười năm thì rời đi, chủ yếu lấy Thạch Quốc làm trọng, không ngờ rằng
hôm nay lại tới cứu viện cho Tịnh Thổ, có thể nói là trọng nghĩa trọng tình.

“Hôm nay các ngươi có đến nhiều thêm cũng vô dụng mà thôi, Thần Đằng sắp chết,
các ngươi có thể dựa vào cái gì chứ, nhất định bị diệt vong!”

Một con Ngân Giao uốn lượn thân thể khổng lồ của mình nhắm thẳng tới nơi đây,
nó là một di chủng có thù lớn với Bổ Thiên Các, vô cùng đáng sợ, nó đã giết
chóc rất nhiều đệ tử Bổ Thiên Các.

Điều nó nói là sự sự thật, cho dù có nhiều người đến cứu viện đi nữa thì cũng
khó mà thay đổi được hiện trạng, dù sao địch nhân quá nhiều, có rất nhiều thế
lực liên hợp lại với nhau, điều quan trọng nhất chính là những Chí Cường Giả ở
trên chín tầng trời kia mới là quyết định hết thảy.

“Vù!”

Các chủ Bổ Thiên Các không nói gì mà tự mình ra tay, hắn hóa thành một chùm
sáng bay tới trấn áp con Ngân Giao kia, vừa giơ tay lên liền xuất hiện lôi
điện đan dệt khiến cho cả người nó cháy đen, vảy cũng bong tróc ra ngoài.

Mọi người ở xung quanh giật mình, đây chính là một con Giao Vương, tuyệt đối
không phải là một di chủng tầm thường nào có thể so sánh được, vậy mà bị trọng
thương rồi, thật tương phản với vẻ bá đạo vô địch mà nó hiển lộ ra khi nãy.

Chiến Vương thấy thế cũng nhằm về phía xa xa, tiếp tục cuộc đại chiến.

Ngân Giao giận giữ, nó há miệng phun ra một luồng ánh sáng thần kỳ nhằm áp chế
các chủ của Bổ Thiên Các, còn chính mình thì bay lên trời cao, muốn dùng thân
thể mạnh mẽ để xé nát địch nhân.

Vù một tiếng, sau lưng các chủ xuất hiện một màn hào quang, một đôi cánh thần
màu vàng xuất hiện nổi lên những trận gió mạnh, còn có những tiếng sấm nổ
vang.

Đây chính là Thần Bằng Thuật, hơn nữa có biến hóa chi đạo vô cùng đáng sợ, mà
thân thể của vị chưởng giáo của Tịnh Thổ này từ từ lớn lên, hóa thành một con
chim lớn màu vàng.

“Cái gì, thật là đáng sợ, hắn đã thông linh, hình dáng có thể biến thành Thần
Cầm!” Rất nhiều người kinh ngạc.

Việc tu hành của bảo thuật vô cùng đa dạng, trong đó có một con đường vô cùng
gian nan, đó chính là biến thân thành những sinh linh khác, điều kiện rất hà
khắc nhưng uy lực cực lớn, có lúc có thể bù đắp cho việc bảo thuật không trọn
vẹn.

“Vù” một tiếng, Đại Bằng giang cánh rồi đáp xuống. Một đôi móng vuốt sắc bén
chộp lấy Ngân Giao rồi xé toạc, huyết dịch bắn lên bùng phát ra ánh sáng vô
tận.

Ngân Giao gào thét, trong lòng sợ hãi, loài Giao trời sinh sợ hãi Bằng Tộc vì
bị khắc chế, tục truyền mỗi ngày Đại Bằng đều nuốt sống ăn tươi các loại xà
giao, coi bọn chúng chỉ là lương thực.

“Xoạt!”

Ngân Giao giãy giụa thế nhưng vẫn khó lòng mà thoát khỏi kết cục, cuối cùng bị
xé tan, chết thảm tại chổ.

Toàn bộ sinh linh biến sắc, các chủ của Bổ Thiên Các chiến đấu từ đầu đến
cuối, bận rộn cứu viện những đệ tử đang gặp nguy hiểm, quả nhiên mạnh mẽ đến
tận cùng.

Hiện tại ông ta chuyên ngăn chặn những cường giả tuyệt đỉnh của các giáo, đây
chính là một uy hiếp vô cùng đáng sợ đối với mọi người.

Bổ Thiên Các trên dưới một lòng, từ trước tới nay mọi người chưa hề đoàn kết
nhất trí như bây giờ, khi chiến đấu với quần hùng tuy thương vong rất lớn
nhưng không phải không có sức đánh một trận.

“Như thế có hữu dụng không đây?” Xa xa, kim quang lấp lánh, lại một kẻ địch
không thể tưởng tượng ra được xuất hiện, nó mặc dù hình người thế nhưng toàn
thân mọc dày một bộ lông vàng óng, hiển nhiên đây không phải là nhân loại, khí
thế vô cùng khủng bố.

“Hoàng Kim Thú!” Mọi người giật mình sau đó trong lòng run rẩy, đây chính là
sinh linh tới từ Thái Cổ Thần Sơn, được xưng là Thần Bộc!

Đúng là sinh vật cỡ này xuất hiện đủ để chứng minh tất cả, và còn Chí Cường
Giả đang quyết chiến trên chín tầng trời đã định kết cục của Bổ Thiên Các rồi.

“Khà khà, ha ha…” Trên chín tầng trời truyền tới tiếng cười lớn, Thôn Thiên
Tước giương cánh kích thiên, bởi vì nó cảm thấy được Tế Linh đã kiệt lực, dù
sao đã khô héo từ lâu nên khó chống đỡ được.

“Thần Chủng là của ta, ngươi bảo vệ vùng Tịnh Thổ này không được rồi!” Cùng Kỳ
vô cùng lạnh lùng, con mắt xanh ngắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, sát khí chấn
động khắp nơi.

“Bùm!”

Giữa bầu trời, từng trận mưa ánh sáng bùng phát dữ dội hơn, Thần Đằng ảm đạm,
toàn thân khô vàng và không hề có màu xanh biếc nào nữa, toàn bộ lá cây đều
khô héo cả, những dây leo xung quanh cũng như thế.

Chỉ còn có một hồ lô màu xanh là còn có tinh thần khí và ẩn chứa sinh cơ.

“Bụp!”

Mưa máu tung tóe, Lão Đằng đánh một trận cuối cùng, đánh trọng thương Thôn
Thiên Tước làm cho linh vũ văng tán loạn.

“Xoẹt!”

Hồ lô màu xanh rung động, ánh kiếm Hỗn Độn bay vụt lên, sinh linh hình người
từ Nghi Sơn tới bị chém trúng bả vai, máu tươi phụt lên rất cao.

“Gàooo…” Cùng lúc đó, Cùng Kỳ gào thét, nó bị một sợi dây leo già quất
trúng, ho ra đầy máu, xương cốt thiếu chút nữa tách ra.

Lão Đằng sắp chết, mưa ánh sáng rơi càng nhiều hơn xuống dưới mặt đất.

“Tạm biệt!” Nó nói ra hai chữ này, rồi cũng không còn sức lực để chiến nữa
rồi.

“Tế Linh đại nhân!” Bên trong vùng Tịnh Thổ có rất nhiều người bi thương.

“Kéo dài hơi tàn cho tới bây giờ cũng hay lắm, đáng nhẽ ngươi nên chết sớm thì
hơn!” Lời nói của Thôn Thiên Tước vô cùng lạnh lẽo và âm trầm, con mắt màu máu
cực kỳ lạnh lẽo, sát ý như thủy triều, răng rắc một tiếng, móng vuốt sắc bén
chụp đứt một đoạn dây leo héo vàng.

“Thân đã khô cạn, ngươi lấy gì để chiến nữa đây, hôm nay ngươi muốn hóa toàn
bộ thành mưa ánh sáng thì cũng không thể, ta phải khiến ngươi thành bụi phấn,
luyện thành đan dược, nuốt lấy toàn bộ!” Cùng Kỳ gầm dữ dội.

Lão Đằng rất bình tĩnh, hiểu rằng sắp chết rồi, nó nhìn thật kỹ Tịnh Thổ bên
dưới, nhìn cái sân xa xưa đã bị hủy bởi ngọn lửa chiến tranh, nó từng sinh ra
nơi đó, hiện tại cũng phải nằm xuống nơi đây.

“Tế Linh đại nhân!” Tất cả mọi người của Bổ Thiên Các đều hô to, họ khó lòng
tiếp nhận kết quả này, vô cùng oán hận và phẫn nộ, nước mắt nhịn không được
lăn dài trên má.

Nhóc Tỳ kêu gào, lần đầu tiên sự bi thương lại mãnh liệt như thế, nhưng hiện
thực lại vô tình và tàn khốc đã đánh nát tan, nó một tay cầm Kiếm Gãy, một tay
cầm Tiểu Tháp, không ngừng xung phong, càng hận hơn là không thể bay lên trời
cao chiến một trận.

“Vù!”

Đột nhiên, Kiếm Gãy phát sáng, một lão già tóc tai bù xù xuất hiện, trên đầu
có cắm một thanh cổ kiếm, có máu đen từ từ chảy xuống.

Quỷ Gia xuất hiện lần này không chỉ riêng mình Nhóc Tỳ nhìn thấy mà tất cả
những người khác cũng nhìn thấy được.

Ông ta tiếp nhận thanh kiếm gãy từ tay Nhóc Tỳ rồi vuốt nhè nhẹ, lão có chút
mê man, một lát sau thì tỉnh táo lại rồi sau đó nổi giận vọt thẳng lên trời.

“Bùm!”

Tất cả mọi người chấn động, ông lão đầu tóc rối bời cầm kiếm gãy trong tay,
lúc này lại chém đứt móng vuốt của Thôn Thiên Tước đang bẻ từng đoạn trên thân
dây leo già, máu tươi dâng trào.

Ai cũng không nghĩ tới ông ta lại mạnh mẽ và không e sợ gì cả, hơn nữa đột
ngột xuất hiện trên chín tầng trời.

Mưa ánh sáng rơi càng nhiều, Thần Đằng gần như biến mất, cả người bắt đầu cháy
hừng hực hóa thành cơn mưa Thần Linh rực rỡ.

“Ngươi đã hoàn thành lời hứa bảo vệ Tịnh Thổ với ta, mãi cho tới khi mình già
yếu rồi chết trận.” Ông lão tóc tai bù xù, con mắt vô hồn quay về nói với Tế
Linh.

“Ngươi là ai?” Thôn Thiên Tước nổi giận, nó nối lại móng vuốt bị chặt đứt, cả
người phát sáng từ từ lao đến.

“Gràoooo…” Ông lão tóc xám đầy đầu ngửa mặt lên trời rống to, ông ta giống y
như Ma Thần vậy, mây gió đất trời như bị nghịch chuyển, lão xông thẳng về phía
trước.

Thôn Thiên Tước khiếp sợ nhanh chóng tránh né, luồng sát khí này quá nặng!

“Ông đã trồng ta, ban cho ta sinh mệnh…” Tế Linh khẽ nói, nó nhìn ông lão có
đầu bị cổ kiếm xuyên thủng, nó từ từ mờ nhạt trong màn mưa ánh sáng rồi dần
dần biến mất.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận