Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 190: Khách đến từ Thần Sơn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đi ở phía sau ta, các ngươi nhất định phải sống sót.” Một ông lão căn dặn các
đệ tử, sau đó rống to một tiếng, lão mở một con đường máu xông ra ngoài.

Bên ngoài Bổ Thiên Các có rất nhiều bóng người, ngoài trừ Nhân Tộc ra còn có
những sinh linh nữa, tất cả đều đang chờ đợi. Một Thánh Địa to lớn khi sụp đổ
thì cũng không biết lưu lại thần tàng kinh người cỡ nào.

Ngoài ra, còn có thể đạt được Đại Cơ Duyên mà bọn họ mong đợi nhất, năm tháng
dài dằng dặc trôi qua cũng chẳng được mấy cái. Vì thế, rất nhiều người dẫn
theo những đệ tử trong tộc của mình tới nơi đây.

“Một vài con cháu của Vương Hầu đã ở trong Tịnh Thổ rồi, bọn họ nhất định sẽ
chiếm hết ưu thế.”

“Đến cả Nhân Hoàng cũng động lòng, vì con cháu mình cũng lên kế hoạch, xem ra
không phải giả rồi!”

Ở ngoài Bổ Thiên Các, vô số sinh linh xuất hiện vây kín cả nơi đây, chúng bắt
đầu hành động, chuẩn bị lao vào trong.

“Ầm!”

Chiến đầu liền bùng nổ, phù văn bùng phát, ông lão của Bổ Thiên Các lao ra đầu
tiên, rất nhanh đã dính máu me đầy người, bị thương rất nặng, bởi vì có quá
nhiều người tiến đến chặn đánh.

Ở sau lưng ông ta, một đám đệ tử biến sắc, không thể xông lên được, bị vây kín
nơi đây.

“Giết, xông lên!”

Một hướng khác, mười mấy vị trưởng lão cũng mở đường, tất cả đều tắm mình
trong máu tươi, điểu khiển bảo cụ tiêu diệt cả một ngọn núi, mở ra một con
đường máu dẫn dắt đám đệ tử phá vỡ vòng vây.

“Không ai được đi!” Xa xa, một ông già rống to, ông ta đang ngự không mà tới,
dưới chân là một tấm da thú cổ, tay cầm một thanh thần kiếm vàng óng chém mạnh
xuống.

“Ầm!”

Núi sông đổ nát, sông lớn đổi dòng, uy thế một kiếm này không thể biết mạnh mẽ
cỡ nào, cắt đứt cả đại địa, xuất hiện cả một vực sâu thăm thẳm, rất nhiều đệ
tử chôn thây ở nơi đây, mấy vị trưởng lão cũng cùng chung số phận.

“Thác Bạt Gia các ngươi quả nhiên cũng tới rồi!”

Bên trong Bổ Thiên Các, một tiếng sư tử hống truyền tới, Lôi tổ râu tóc dựng
thẳng, từng sợi như được đúc từ thép, cả người lượn lờ tia điện, lão cầm Lôi
Thần Chùy trong tay, chân đạp một lông chim thần nhanh chóng lao tới.

“Ầm ầm” một tiếng, Lôi Thần chùy màu tím phát sáng, bổ ra một luồng tia chớp
to lớn đẩy lùi người kia, rồi sau đó lão cũng mạnh mẽ xông lên.

Thời Thượng Cổ, gia tộc Thác Bạt suýt chút nữa đã khai sáng một Cổ Quốc, thế
nhưng Tế Linh trong tộc bọn họ lại bị Thần Đằng của Bổ Thiên Các chém chết, vì
một lần đó mà không thể gượng dậy nổi, có thù nặng với vùng Tịnh Thổ này.

“Hôm nay, Bổ Thiên Các sắp diệt vong, Thần cho dù đến cũng không cứu được các
ngươi!” Ông lão thuộc gia tộc Thác Bạt cầm trong tay thanh thần kiếm vàng kim
quát lớn.

“Người nào muốn động đến Bổ Thiên Các ta thì đều phải trả giá bằng máu, trước
hết giết ngươi cái đã!” Lôi tổ Mộ Viêm rống to, cả người được tia chớp quấn
quanh, xung phong nhào về phía trước,

“Ầm ầm!”

Mây đen dày đặc giữa bầu trời, mưa to ầm ầm trút xuống, chuyện này khiến người
khác ngạc nhiên, lão ta lại đang triệu hoán tia chớp từ trong thiên địa tự
nhiên.

“Không được!” Lão tổ của gia tộc Thác Bạt kinh sợ, thật sự không nghĩ tới lại
trùng hợp có hai đám mây lớn thổi tới, chuyện này cực kỳ bất lợi đối với hắn
ta. Người tu lôi điện chỉ cần triệu hoán mây đen tới là có thể giúp cho thực
lực bản thân tăng vọt.

Quả nhiên, hai đám mây lớn đụng vào nhau, một tiếng ầm ầm vang vọng, tia chớp
to lớn như núi bổ thẳng xuống mặt đất.

“A…”

Lão tổ của Thác Bạt gia gào lớn, toàn lực tránh né thế nhưng làm sao có thể
nhanh hơn tia chớp? Vừa mới gặp phải thì liền bị đánh bay, cả người cháy khét,
miệng ho đầy máu, nhanh chóng trốn xa.

“Giết, đám nhóc các ngươi đi sau ta đột phá vòng vây, cho dù ta mất đi cái
mạng già này cũng phải đưa các ngươi ra ngoài!” Lôi tổ Mộ Viêm rống to.

Chiến đấu bắt đầu, đây chỉ là một bên mà thôi, bốn phương tám hướng xung quanh
Bổ Thiên Các đâu đâu cũng có bóng người, các lão giả trong giáo đều dẫn các đệ
tử đột phá vòng vây xông thẳng ra ngoài.

Đại nạn ập tới, chỉ có thể liều mạng, chứ không thì không có một con đường
sống nào cả.

Nơi sâu trong Bổ Thiên Các, một vài ông lão nỗ lực rất là lâu mà cũng vô dụng,
Tế Linh có xây dựng một thông đạo hư không vàng kim, thế nhưng đã bị hủy đi,
hiển nhiên đã có Chí Cường Giả nhúng tay vào.

Thời khắc này, chiến đấu ở dưới mặt đất rất kịch liệt, quyết đấu trên không
lại càng đáng sợ hơn, thật khiến người ta phải sợ hãi, khó có thể biết được
những trận chém giết kia thuộc cấp độ nào.

Thần Đằng ngút trời đâm thẳng lên tầng mây cao, đối lập với mấy đại Chí Cường
Giả, cả người tỏa ra những ánh xanh lấp lánh, màn hào quang bùng nổ lóa mắt,
trật tự phù văn lần lượt trồi lên bay lượn xung quanh nó.

“Ngươi sống quả thật rất lâu, Thượng Cổ đã Phong Thần, một trận chiến mà thành
danh, đến hiện tại mà vẫn còn khỏe mạnh ở nhân gian, thế nhưng huy hoàng cũng
phải kết thúc rồi.” Một sinh vật hình người tràn ngập kim quang mở miệng.

Tế Linh của Bổ Thiên Các hờ hững, bây giờ còn có thể nói cái gì cơ chứ, với
lại nó cũng chẳng muốn nhiều lời.

“Ta tới đây cũng không phải vì thứ khác, chỉ cần Thần Chủng, ngươi sắp chết
rồi, sao không bằng cho ta đi thì hơn? Mà ta sẽ cố gắng toàn lực ra tay để bảo
vệ Bổ Thiên Các.” Một con hung cầm to lớn che kín cả bầu trời, cả người phủ
đầy khói đen ngập trời, hai con mắt như hai vầng huyết nguyệt, ở trong bóng
tối trông vô cùng kinh khủng.

“Thôn Thiên Tước ngươi mà cũng có chứ tín để nói ra điều này? Ngươi vốn là một
con di chủng, lão sư của ngươi tốt bụng làm phép lên ngươi khiến cho ngươi
tiến hóa thành sinh linh thuần huyết, thế nhưng ngươi đã làm những gì? Vào lúc
Thiên Nga Cầm Thánh ở tuổi già gần ra đi, ngươi đã nuốt sống ông ta!”

Phương xa, có người cười gằn, nói ra những lời như vậy lập tức khiến cho con
ma cầm này giận dữ, khói đen dâng trào phủ kín cả sơn hà.

“Đại nạn của ngươi đã tới, không bằng cứ thẳng thắn giao Thần Chủng cho ta,
ngươi hẳn cũng đã biết thân phận của ta, ta đến từ Nam Vẫn Thần Sơn, chắc chắn
không lật lọng mà sẽ tận lực bảo hộ Bổ Thiên Các.” Sinh linh hình người giẫm
trên kim quang vạn dặm từ từ mở miệng.

Bất kể là trên bầu trời, hay là dưới mặt đất, tất cả mọi người đều hít một hơi
lạnh, Nam Vẫn Thần Sơn là nơi nào? Tương truyền nơi đó có Thần Linh dừng bước.

Lão Đằng không nói gì, sống từ Thượng Cổ cho tới hiện tại, hạng người gì mà
chẳng thấy qua, thậm chí cũng đã từng chém giết với Thần Linh, máu tươi nhiễm
cả bầu trời, đến hiện tại nào có thể tin ai.

“Đến từ Thần Sơn thì hay lắm sao?” Phương bắc, một con hung thú khổng lồ xuất
hiện, cũng được sương mù bao trùm, cặp mắt màu xanh biếc giống như bó đuốc bốc
cháy hừng hực.

Nó tản ra sát khí ngập trời, thân hình vô cùng to lớn. Đám mây lớn trên trời
còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay của nó, nếu trên người không lượn lờ sương mù thì
đám mây nhỏ xíu kia cơ bản không thể che được được thân thể.

“Cùng Kỳ, mặc dù ngươi cũng là một di chủng, thế nhưng không thể không khiến
người ta kinh thán, đoạt đi tọa hóa thiên địa, đủ sánh vai với Chí Cường Giả.
Thế nhưng ngươi đã từng làm những gì, từng là Tế Linh của một Cổ Quốc, kết quả
sau khi hấp thu xong tín ngưỡng lực thì tâm không muốn cố thủ một phương nên
đã nuốt toàn bộ người của quốc gia đó. Quả thật cùng hưng hung ác!”

Trong bóng tối, thanh âm kia lại lần nữa truyền tới, nó nói về quá khứ của con
sinh linh trong mây mù kia.

“Vù” một tiếng, thiên địa run rẩy, một chiếc móng vuốt đè ép cả bầu trời cào
về một phía, phủ kín cả tầng trời, nhấn chìn hết toàn bộ, Cùng Kỳ đã ra tay.

Điều khiến người khác bất ngờ đó là uy lực của chiếc móng vuốt này thật lớn,
lượn lờ đầy phù văn, đủ khả năng đập nát một mảnh sông núi, đây chính là ma uy
của Cùng Kỳ, may là nó đang trên bầu trời cao cách xa mặt đất.

Hào quang vạn đạo điềm lạnh rực rỡ, một bóng người như là Thần Linh ngồi xếp
bằng trong hư không tản ra vô số ánh sáng thần thánh, đằng sau đầu của hắn
hiện lên một chiếc vòng thần, giống như một vị Thần Phật ngồi xếp bằng ngăn
cản chiếc móng vuốt kia lại.

Bên trong Bổ Thiên Các, Nhóc Tỳ nghe thấy được và cũng nhìn thấy được những
hình ảnh này, trong lòng chấn động.

Nó không biết căn nguyên của hai con sinh linh hình người kia, cũng không biết
bắt nguồn từ nơi đâu, thế nhưng một con ma cầm một con hung thú kia thì cũng
đoán được phần nào.

Lúc trước, sâu trong dãy núi nơi vị trí của Thạch Thôn, do sơn bảo xuất thế
nên tứ đại sinh linh quyết chiến với nhau và diệt sạch một vùng mười vạn dặm.
Sau đó, Liễu Thần từng ấp mở nói ra vài câu, ma cầm kia chính là Thôn Thiên
Tước, hung thú kia là Cùng Kỳ.

“Cường giả của Nghi Sơn, ngươi từng dám nuốt Khổ Thánh của Tiểu Tây Thiên, kết
quả lại bị hắn phá vỡ thân thể chui ra ngoài và bị hàng phục, khiến cho ngươi
trở thành Tế Linh ở nơi đó, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, mặc dù ngươi đã
trở lại Thần Sơn, thế nhưng đừng tưởng rằng ta không biết nguồn gốc của
ngươi.” Cùng Kỳ quát lên.

Mọi người ngơ ngác, Tế Linh của Tiểu Tây Thiên còn sống?

Tiểu Tây Thiên tuyệt đối vô cùng mạnh mẽ, vừa là một giáo phái mà cũng là một
Cổ Quốc, là một thế lực lớn vô cùng khủng bố, kinh người đến cực điểm, Tế Linh
của bọn họ tuyệt đối là một vị tồn tại rất lâu đời.

Hắn vậy mà lại đến từ Thái Cổ Thần Sơn – Nghi Sơn!

Nghi Sơn, đó chính là một trong những Thái Cổ Thần Sơn tiếng tăm lừng lẫy, dựa
theo suy đoán của mọi người, nơi đó rất có khả năng tồn tại Chân Hống, Kim Sí
Đại Bằng.

Sinh vật hình người ngồi xếp bằng trên hư không, sau đầu có vòng thần, trần
đầy thánh huy, dáng vẻ nghiêm trang, chặn lại chiếc móng vuốt to lớn của Cùng
Kỳ kia, thần thánh và mạnh mẽ.

“Ta đưa ra Thần Chủng, các ngươi sẽ rời đi?” Lão Đằng rốt cuộc mở miệng, vẫn
rất bình tĩnh, không buồn không vui, chưa từng vì chuyện sắp chết mà buồn khổ.

“Trừ phi ngươi đưa Thần Chủng cho mình ta, nếu không thì ta vẫn phải chém giết
với bọn họ, nơi đây khó tránh sự hủy diệt.” Sinh linh hình người đến từ Nam
Vẫn Thần Sơn đứng ở trên đại đạo kim quang dài mấy vạn dặm kia mở miệng.

Sinh linh của Nghi Sơn cũng mở miệng, nói: “Đằng huynh không nên suy nghĩ
nhiều, ngươi nên hiểu rằng, rất nhiều người muốn ngươi chết đi, bọn họ đưa con
cháu mình tiến vào Bổ Thiên Các để làm cái gì chứ? Chính là chờ ngươi tẩy lễ.”

“Mặc dù trơ trụi, tàn khốc thế nhưng đây lại là sự thật, Bổ Thiên Các cũng có
thể đã rõ, cho nên cũng chưa đưa bọn họ đi.”

Thôn Thiên Tước thân hình khổng lồ, dài cũng không biết mấy ngàn mấy vạn dặm,
đè ép cả bầu trời, che khuất cả mặt trời, khiến cho cả khu vực trở nên đen
tối, cười lạnh nói: “Mấy trăm năm qua, ngươi làm bộ như không chống đỡ nổi
nữa, giăng bẫy để giết chết Chí Cường Giả, hiện tại cũng muốn diễn lại trò cũ
rích này? Vô dụng thôi.”

Thần Đằng thờ dài một tiếng, nó đã từng yếu thế, chém giết các địch thủ, hiện
tại còn có dư giả sức lực gì đâu, kế sách cũ nay cũng vô dụng.

“Vậy thì chiến thôi!” Nó gào lớn một tiếng, dây leo hồ lô phát sáng, hồ lô màu
xanh kia phát ra từng gợn sóng giống như là khai thiên tích địa vậy, hỗn độn
tràn ngập nơi đây.

“Bùm!”

Thôn Thiên Tước đứng mũi chịu sào, hét dài một tiếng, lông chim bay lượn, lúc
này máu tươi văng tung tóe, có thể thấy được Thần chủng mạnh mẽ cỡ nào, đấy
chính là vị trí tinh hoa cả một đời của Lão Đằng.

Vù một tiếng, Cùng Kỳ ra tay, một chiếc móng vuốt chộp về phía trước, muốn
chặt đứt dây leo già chụp lấy chí bảo.

Đại chiến bùng phát, may là trên bầu trời, nếu không cả mặt đất đã bị hủy diệt
sạch sẽ như mười vạn dặm quanh Thạch Thôn trước kia, từng tấc đất đều tan nát,
nhuộm đầy máu tanh.

Dù vậy, đại chiến trên bầu trời cũng cực kỳ đáng sợ, bên dưới mọi người không
một ai dám phi hành, không người nào dám tiến hành chiến đấu trên không, tất
cả đều ở trên mặt đất.

“Xoẹt xoẹt” thanh âm không dứt bên tai, lông thần bay lượn, Thôn Thiên Tước
bắn ra mấy chục sợi lông chim đặc biệt to lớn, giống như là tiên kiếm chém về
phía trước, lượn lờ trật tự phù văn.

Tế Linh toàn thân phát sáng, toàn bộ tầng lá không ngừng “xào xạc”, giống như
là cơn sóng màu xanh ập tới, tiêu diệt toàn bộ các loại phù văn, khiến cho mấy
chục cọng lông thần bị đốt cháy rồi nổ tung.

“Bùm!”

Phía trên dây leo xanh biếc, hồ lô màu xanh rung động va chạm với một bàn tay,
phát ra những luồng lôi điện cao mười vạn trượng, cường giả đến từ Nghi Sơn
rút lui, lòng bàn tay nứt ra, máu tươi chảy xuống dưới.

“Trời cao một trận chiến!” Dây leo già vọt lên trên, đâm thẳng vào không trung
đen tối, chớp mắt đã không thấy đâu.

Cùng Kỳ, Thôn Thiên Tước cũng truy kích sát phía sau, nhảy thẳng lên Cửu
Thiên, đại dương phù văn bao phủ tới giống như những dải ngân hà đầy óng ánh.

Hiển nhiên, đại chiến ở trên chín tầng trời đã đạt đến trình độ cực kỳ kịch
liệt, khủng bố bá đạo, Lão Đằng triệu hoán sao băng từ nơi thiên ngoại, giống
như là bằng hiện tượng tận thế này đánh giết mấy vị Chí Cường Giả kia.

Trong lúc nhất thời, trên Cửu Thiên, sấm chớp bạo động, sao băng phát sáng,
phù văn đan dệt, ngân hà dày đặc vô cùng rực rỡ, máu tươi tung tóe.

Thế nhưng, nó có mạnh hơn cũng chẳng làm gì được, thân thể khô hóe, lá xanh
biến vàng, sinh mệnh đã đến điểm cuối.

“Giết!”

Trên mặt đất, mọi người của Bổ Thiên Các bắt đầu phá vòng vây, chia làm mấy
chục tổ chạy về bốn phương tám hướng.

Đây là một trân huyết chiến cực kỳ khốc liệt, phù văn đan dệt, tay chân đứt
đoạn không ngừng bay lên, sinh mệnh lúc này thật là nhỏ bé.

“Trưởng lão!” Rất đông đệ tử Bổ Thiên Các gào lên đau đớn.

Những vị trưởng lão phá vòng vây đi ở phía trước, vì để bảo vệ bọn đệ tử nên
đã lấy thân ngăn cản kẻ địch, bị phù văn nhấn chìm rồi lần lượt nằm xuống, con
đường này không thông rồi, có cường giả vô cùng đáng sợ trấn giữ và ngăn cản.

“Đi bên kia!”

Một vị nguyên lão mạnh mẽ của Bổ Thiên Các lao tới, che trước người của các
môn đồ, bảo vệ bọn họ, cả người ông ta thiêu đốt, ngăn cản những phù văn đang
công kích tới để giúp cho các đệ tử nhanh chóng lui lại đổi hướng chạy trốn.

“Phụp”

Ông ta hộc một ngụm máu to, nửa người bị chặt đứt, phù văn dương cương bá liệt
của đối thủ khiến ông ta bị thương nặng.

“Tây Lăng Thú Sơn, quả nhiên các ngươi cũng đã tới rồi!” Ánh mắt Liễu Lão ảm
đạm, giống như là mắt sư tử vậy, ông tay xông tới trợ giúp, quét mạnh về phái
trước đẩy lùi một con Bạch Hổ, nhân thế công mà lao tới chém giết.

Bạch Hổ chủ sát phạt, khí Canh Kim ngút trời, cực kỳ đáng sợ, tiếng hổ gầm
động trời đất khiến cho quần sơn vạn suối lay động, chấn động cả sơn hà.

Thế nhưng Liễu Lão vô cùng mạnh mẽ, cả người phát sáng, vừa mới giao thủ đã xé
tan một miếng da hổ, máu tươi chảy đầm đìa, khác xa hoàn toàn dáng vẻ mơ màng
thường ngày, lúc này cứ như một vị Chiến Thần vậy.

Mỗi phương mỗi hướng đều như thế cả, đại chiến bùng phát, cực kỳ khốc liệt.

Ngoài ra, còn có một nhóm người từ bên ngoài tới cũng không có tham gia cuộc
huyết chiến, thế nhưng bọn họ lại càng mạnh bạo, dẫn theo con cháu trong tộc
xông thẳng vào nơi sâu nhất của Bổ Thiên Các, đến gần nơi ở của Tế Linh.

“Thời khắc đó sắp tới rồi!” Bọn họ ngửa mặt lên trời chờ mong.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận