Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 183: Ba tên mập

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Có lầm hay không đây, cả đám người kéo đến cửa rồi còn ngồi chình ình một đống
ăn thịt tọa kỵ của người ta nữa, thiệt là quá hung tàn mà.

Đám người Học viện Trục Lộc thấy thế thì đờ người ra, chuyện này rốt cuộc là
như thế nào? Bọn họ hơi choáng.

“Sư đệ!” Một vị nữ đệ tử kinh ngạc thốt lên, chạy nhanh về phía trước, nâng
Thác Bạt Xuyên người đầy máu tươi lên, sau đó cả đám người Học viện Trục Lộc
chạy tới.

“Đệ đau chết mất!” Thác Bạt Xuyên tỉnh dậy, cảm giác mình gãy ít nhất phải
mười mấy khúc xương, vô cùng đau đớn, lại nhìn về phía tên nhóc siêu quậy
miệng dính đầy dầu mở thì thiếu chút nữa ngất tiếp.

“Ngươi…” Hắn trừng mắt về phía bên kia.

“Chú em cũng muốn ăn hả, Tiêu Thiên đưa cho em nó một miếng đi.” Nhóc Tỳ nói.

Thiếu niên áo bạc lườm nó một cái rồi xoay người, chậm rãi cầm trong tay miếng
thịt vàng óng đi tới, hắn chẳng có để ý làm gì.

“Chúng ta muốn một câu trả lời thật hợp lý, vì sao lại như thế này, Bổ Thiên
các ngươi khinh người quá đáng!” Một vị sư huynh của Học viện Trục Lộc lớn
tiếng nói.

“Nguyên nhân rất đơn quản, hắn hung hăng quấy phá, xông vào Thiên Tài doanh
đánh gãy chân đứt gân mấy vị sư huynh của ta, sau đó thì ta đánh bại hắn
thôi.” Nhóc Tỳ túm lấy áo của Tiêu Thiên chùi chùi miệng.

“Cút!” Thiếu niên áo bạc thấy thế thì trừng mắt thế nhưng cũng không động thủ.

Tất cả mọi người của Học viện Trục Lộc mặt mày lạnh tanh, nói chuyện gì mà như
giỡn chơi vậy, người của bọn ta bị ngươi đánh bại rồi còn bị gãy mười mấy cái
xương sao không nói vậy? Mà con di chủng đang ở trên đống lửa kia là cái quái
gì vậy?

“Vì sao ngươi lại ăn thịt Kim Tình Long Giác Sư?” Người của Học viện Trục Lộc
hỏi.

“Bởi vì nó muốn ăn thịt ta, kết quả ngược lại bị ta ăn thịt.” Nhóc siêu quậy
đáp trả rất đơn giản và thẳng thắng.

“Ngươi…” Một đám người không cam lòng, muốn xông lên chiến một trận.

“Ai sợ ai chứ, tiếp chục chiến nào!” Nhóc Tỳ đứng dậy.

“Hạ sư muội, thức ăn thường ngày của Bổ Thiên các rất dở hay sao thế, đám
thiếu niên này cứ như quỷ đói đầu thai lại vậy, lại ăn di chủng canh cửa của
chúng ta.” Nữ chiến thần mở miệng, cả người phát sáng, ngay cả giáp trụ màu
vàng cũng được nhuộm bởi những hào quang vàng nhạt.

Hạ U Vũ cũng bó tay, đám sư đệ sư muội này gan cũng lớn thiệt, ánh mắt chuyển
động, nói: “Bọn họ còn nhỏ, làm việc không suy nghĩ, vui vẻ cho qua là tốt
nhất.”

Chuyện này mà có thể vui vẻ được hay sao, cũng quá bao che khuyết điểm rồi! Xa
xa, cặp mắt đám người Thác Bạt Xuyên như tóe lửa, đây chính là di chủng Thái
cổ, giá trị không hạn định được, vậy mà cứ thế bị ăn mất rồi.

“Nhóc siêu quậy, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi, quả nhiên ngang ngược.” Nữ
chiến thần mở miệng, nàng nhìn về phía thiếu niên đứng trước mặt cảm thấy vừa
tức vừa buồn cười.

Thằng này công nhận ngang ngược thiệt, từ Hư Thần giới quậy lan tới Bổ Thiên
Các, rồi lại náo động sang Bách Đoạn sơn, một loạt phong ba nổi lên khiến
người khác hận không thể đánh nó cho nhừ tử một trận.

Hạ U Vũ thấy thế biết Nữ chiến thần đang có ý mến người tài, vẫn chưa tức giận
và trách tội, lúc này mới thả lỏng, cười khúc khích nói: “Các ngươi cũng quá
đáng, dù gì đi nữa đây cũng là chỗ ở của khách mời, sao lại đi ăn tọa kỵ của
người ta, có ăn cũng phải ra chỗ khác mà ăn, à không đúng, ai cho phép các
ngươi ăn vậy?”

“Ha ha…” Tất cả người thuộc Thiên Tài doanh đều nở nụ cười.

Cơ thể Nữ chiến thần lấp lánh, tỏa ra những ánh sáng thiên liêng, nhìn sang
Thác Bạt Xuyên, nói: “Ta biết ngươi đến từ gia tộc Thác Bạt, có một vài thù cũ
với Bổ Thiên các, thế nhưng lại làm việc không thể quá khích như thế được,
luận bàn với nhau sao có thể đánh gãy xương người ta?”

Không ít người trong lòng hơi động, gia tộc Thác Bạt đúng là vô cùng nổi danh,
đó là một gia tộc Thượng cổ có thế lực to lớn vô cùng, uy chấn cả Đại Hoang.

Ở thời kỳ Thượng cổ, bọn họ thậm chí có chí lập quốc, thế nhưng lại phát sinh
một chuyện lớn phá hỏng toàn bộ căn cơ, Tế Linh của bọn họ bị một cây dây leo
thần giết chết.

Tộc Thác Bạt thất bại nên không thể khai quốc được nữa. Trải qua năm tháng tu
dưỡng dài đằng đẵng, bọn họ rốt cuộc lại trở nên mạnh mẽ, hiện tại đã trở
thành một thế lực đỉnh cấp.

Mọi người bừng tỉnh, chẳng trách tên thiếu niên Thác Bạt Xuyên lại có địch ý
như thế, từ trước tới nay gia tộc bọn họ đều coi Bổ Thiên các là tử địch.

“Hai vị sư tỷ, ta mời các tỷ ăn thịt nướng, rất thơm nhen, đây chính là một
đại bổ dược đấy.” Nhóc Tỳ mở miệng, tiến tới chào hỏi Hạ Vũ Y và Nữ chiến
thần.

Nhóc Tỳ động tác rất thành thạo, dùng đao bạc cắt một miếng thịt vàng ươm đưa
tới cho hai nàng.

“Mùi vị cũng không tệ.” Hạ U Vũ cười cười, mái tóc đen bóng, mặt hình trái
xoan, cặp mắt linh động, môi đỏ răng trắng, cắn một miếng trên miếng thịt,
nhịn không được mà khen ngợi.

Nữ chiến thần nghe thấy thế thì cũng lấy lên một miếng thịt đưa vào trong đôi
môi đỏ, từ từ thưởng thức, nói: “Không sai, ẩn chứa rất nhiều tinh hoa thần
tính mạnh mẽ, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon.”

“Phốc.”

Thác Bạt Xuyên nghe thấy thế thì phun ra một ngụm máu.

“Nếu hai vị sư tỷ đều thích vậy thì sẽ cho các tỷ thêm một ít nữa.” Nhóc Tỳ
nói.

“Sao keo kiệt thế hả, đưa ta nửa con luôn đi.” Nữ chiến thần chẳng ngại ngùng
gì nói.

Nhóc Tỳ lập tức trợn tròn cặp mắt, nói: “Đệ còn chưa ăn no mà!”

“Thì sao, ngươi không cho?” Giáp trụ màu vàng trên người Nữ chiến thần sáng
rực, nàng xinh đẹp kinh người, hơn nữa vóc dáng của nàng rất khiêu gợi, lồi
lồi cong cong, cộng thên chiến y màu vàng rất hợp với nàng, như có một loại
duyên dáng khó tả được.

“Gặp đối thủ rồi nha, chưa gì mà đã đòi ăn luôn nửa con, thậm chí chẳng kém gì
ta.” Nhóc Tỳ nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ngươi nói cái gì đó hả?” Nữ chiến thần trừng nó.

“Không có gì, đệ chẳng qua cảm thấy sư tỷ nên giảm béo thì hơn, không nên ăn
quá nhiều.” Nó nhỏ giọng nói.

Tất cả mọi người cứng đờ, thân hình thon gọn như thế mà cần phải giảm cân à,
đây chính là một dáng người ma quỷ, bộ ngực căng tròn, chiếc eo nhỏ nhắn, hai
chân thon dài, có thể nói còn quý hơn cả hoàng kim nữa.

Nữ chiến thần trừng nó, từ trước tới nay chưa một ai dám nói với mình như vậy.

Hạ Vũ Y cười hì hì, nàng toàn thân mặt áo trắng, siêu trần thoát tục, đứng nơi
đây cứ như muốn cưỡi gió bay đi, xinh đẹp không gì tả nổi, giống như “Trích
tiên” lâm thế.

“Sư tỷ, thật ra tỷ cũng nên giảm béo đi.” Nhóc Tỳ nói.

Nụ cười của Hạ Vũ U chợt ngừng lại, cái tên nhóc này quả thực muốn ăn đòn mà.

“Ngươi nói, hai chúng ta đều cần phải giảm béo, thật sự rất mập lắm à?”

Phong thái của hai người rất xuất chúng, xinh đẹp vô cùng, tư thế duyên dáng,
thướt tha động lòng, một cô gái xinh đẹp như thế thì càng không cho người khác
“bôi nhọ” mình như vậy.

“Rất mập chứ sao nữa, cũng đừng ngại, cứ hỏi đệ những nơi nào đầy đặn.” Nhóc
Tỳ thanh âm yếu ớt, cặp mắt nhìn về bộ ngực căng tròn cùng với cặp mông vểnh
cao kia, không cần nói cũng biết.

Trong nháy mắt này, toàn bộ nơi đây trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người không
nói lời nào, không một ai dám thở mạnh, mỗi người đều có ánh mắt khác lạ nhìn
về phía nó.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tên nhóc siêu quậy này quả nhiên nhân thần cộng
phẫn mà, thật sự muốn ăn đòn rồi!

Hạ U Vũ và Nữ chiến thần phong thái xuất thế, nghiêng nước nghiêng thành,
khuôn mặt xinh đẹp hiếm thấy, có thể nói là một đời giai nhân khiến người khác
phải phát điên lên.

Tên nhóc siêu quậy chết tiệt này, dùng ánh mắt như kẻ cướp nhìn về chỗ nào
đây? Cái được gọi là giảm béo thì ra là như vậy, mày ngài hai người dựng
thẳng, đôi mắt trợn tròn, đồng loạt ra tay.

Nhóc Tỳ lập tức chạy trối chết, đây đúng là chẳng nói đạo lý gì hết mà. Nó đã
nói cái gì đâu.

“Hai vị sư tỷ, các tỷ không nói đạo lý gì hết hả, đúng là nói thật mất lòng,
các người không được chà đạp lên sự thật!”

Thường ngày Hạ U Vũ khẽ cười cứ như là tiên nữ, mà khí chất của Nữ chiến thần
càng thêm xuất chúng, cứ như thần nữ. Thế nhưng hiện tại ai cũng rất bạo lực,
đuổi theo chỉ đánh mình nó.

“Đúng là như vậy mà, vóc dàng của Hổ Nữ còn hơn cả các tỷ, chính mình mập mà
lại không cho người khác nói!” Nhóc Tỳ kêu oan.

Hạ U Vũ và Nữ chiến thần phát điên, cảm thấy hết cặp mắt này đến cặp mắt khác
đang liếc nhìn cặp mông vểnh cao và bộ ngực căng tròn của mình, tên nhóc này
quả nhiên thiếu đạo đức!

“Ngươi đúng là nhân thần cộng phẫn, muốn ăn đòn rồi!”

“Nhóc siêu quậy, đồ thiếu đạo đức trầm trọng!”

Hai vị sư tỷ lấy bảo cụ của chính mình ra, đuổi theo nó. Hai người vô cùng tức
giận, mặt mày hồng hào cả lên, đứa nhỏ này khiến người khác không tức không
được.

“Đệ nói thật mà, không tin thì cứ đi hỏi Tiêu Thiên đi.” Nhóc Tỳ chạy trốn, la
lớn: “Tiêu huynh, huynh nói hai người bọn họ có mập hay không?”

Thiếu niên áo bạc lập tức cứng đờ, chầm chậm xoay người đưa lưng về phía nó
như không muốn đáp trả câu hỏi này, nếu không ắt sẽ bị nhừ tử, trong lòng
không ngừng oán thầm, đừng hòng kéo ta cùng xuống nước.

Nhóc Tỳ kêu to: “Các ngươi có nhìn thấy không, hắn không muốn chứng kiến,
không có lời gì để nói, quay lưng lại chứng tỏ là không muốn nhìn rồi.”

Thiếu niên áo bạc nghe thế thì tức giận, xoay người lại, nhìn thẳng về phía Hạ
U Vũ và Nữ chiến thần, kết quả hai tiếng bùm bùm truyền tới, nơi trán của hắn
trúng chiêu rồi.

“Nhìn cái gì?”

Sao lại xui xẻo đến thế chứ? Nước mắt nước mũi của Tiêu Thiên chảy ròng ròng,
trán bị hai cô gái này mỗi người nện một cú, sức lực rất mạnh.

“Thanh Phong, đệ nói thử xem, các nàng có phải rất mập hay không?” Nhóc Tỳ
không phục, lại hô lên lần nữa.

Thanh Phong khuôn mặt đỏ bừng, lấy hai tay che mắt lại, không trả lời và cũng
không nhìn tới, không muốn dẫm vào vết xe đổ.

“Ngươi đúng lại cho ta!” Nữ chiến thần ngày thường rất tàn khốc, thế nhưng
hiện tại lại rất xấu hổ, một đường truy đuổi, chiến y hoàng kim phát sáng.

Hạ U Vũ cũng như thế, chưa từng thất thố như thế này, thế nhưng hiện tại lại
vô cùng tức giận, mặt mày đỏ kè.

Nhóc Tỳ bị đánh, không thể không triển khai bảo thuật, thân thể phát sáng, một
đôi cánh màu vàng xuất hiện, tốc độ của nó tăng lên rất nhiều, nhanh chóng đi
xa.

Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, mạnh mẽ như Nữ chiến thần mà lại không thể đuổi
theo kịp, Hạ U Vũ nhẹ nhàng như tiên lại không bắt được, chuyện này làm người
khác giật mình.

Tốc độ của hắn quả nhiên rất nhanh, đó là bảo thuật gì?

“Không đơn giản, chắc chắn hắn hiểu rõ về thần thông chí cường của Kim Sí Đại
Bằng.” Ánh mắt Hạ U Vũ tóe ra ánh lạ lùng, nàng biết lâu nay nó đều chìm đắm
trong Tàng Kinh các, cũng đã từng nghe qua khối kim cốt trong truyền thuyết
này, không ngờ lại bị nó đoạt được!

“Cho dù là bảo thuật của Kim Sí Đại Bằng thì ngươi cũng chạy không thoát được,
phải ở đây luận bàn với đệ tử của Học viện Trục Lộc bọn ta.” Nữ chiến thần
nói, bởi vì bọn họ cũng có loại thần thông tương tự như thế này.

“Ta không tin.” Nhóc Tỳ lắc đầu, rồi sau đó tận tình khuyên nhủ: “Hai vị sư
tỷ, hiện tại giảm béo vẫn còn kịp, nếu không các tỷ cũng sẽ giống như Hỏa Linh
Nhi sư muội, béo đến kinh người.”

Xa xa. một bóng người lả lướt tiến tới, chính là Hỏa Linh Nhi, trên người nàng
mặt một bộ y phục màu đỏ thẩm, mặc dù mới có mười bốn mười lăm tuổi thế nhưng
dáng vẻ đã cân đối, đường cong chập trùng, gần như hoàn mỹ.

“Tiểu tặc, ngươi nói linh tinh cái gì thế hả, ta liều mạng với ngươi!” Hỏa
Linh Nhi tức điên, thật sự rất xấu hổ.

Có người đi gọi nàng, báo cho nàng biết việc Học viện Trục Lộc bắt nạt các đệ
tử Bổ Thiên các, nàng từ nơi lão quái vật kia chạy tới nơi đây để giúp đỡ, kết
quả lại đúng lúc nghe thấy lời nói này.

“Ba tên mập y như nhau, không chọc nổi nữa rồi, ta có thể trốn thoát không
đây?” Nhóc Tỳ nhanh chân chạy trốn.

Đến cùng là ai gây sự đây, ba người ai nấy đều tức giận.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận