Trên ngọn thần sơn, bóng người kia được phủ kín khí lành, hào quang dâng trào,
hắn bước ra một bước dưới chân liền xuất hiện một đại lộ màu vàng xông ra
ngoài không biết bao nhiêu vạn dặm.
Tốc độ của đại lộ màu vàng này rất nhanh, giống như là sao chổi lấp lánh thần
quang trải dài trên bầu trời, hắn đứng bên ngoài không biết bao nhiêu vạn dặm
thế nhưng vẫn không hề tới gần Bổ Thiên các.
“Nếu ngươi không chết đi thì quả thật quá nghịch thiên rồi, chờ ngươi gặp
nạn…!” Lời nói của hắn rất lạnh, thánh huy chấn động càn khôn đã thu lại từ
lâu, hiện tại hắn đang đứng trên một ngọn núi lớn rất nguy nga.
Không chỉ hắn, còn có hai bóng người khác cũng tới, thế nhưng cũng không đến
gần, mỗi người đứng ở một phương, yên lặng ngóng nhìn.
Bên trong Bổ Thiên các, sức sống của Tế Linh dồi dào, những lá cây từ từ
chuyển sang màu xanh, sau đó óng ánh tỏa ra bảo quang an lành, phía trên dây
leo không ngừng vang lên những tiếng ầm ầm, khí hỗn độn xuất hiện cộng thêm đó
là những âm thanh rất đáng sợ vang lên.
Tất cả mọi người đều vui mừng, đám người Bổ Thiên các đều quỳ lạy, một vài lão
già vui đến phát khóc, Tế Linh thức tỉnh, không còn gì tốt hơn tin tức này.
Những năm gần đây, Tế Linh càng ngày càng suy yếu, gần như chết héo, chuyện
này từ lâu đã truyền tới bên ngoài khiến cho uy danh của Bổ Thiên các xuống
dốc không phanh, kém xa trước kia.
Nếu là quá khứ, bọn họ vừa truyền lệnh, khắp nơi không ai không nghe, thế
nhưng hiện tại có rất nhiều thế lực lớn cũng đang ngấp nghé đòi ngang hàng,
toàn bộ đều vì Tế Linh sắp chết.
Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, Bổ Thiên các mất đi bảo thuật trấn giáo, Tế
Linh gần như diệt vong, một thế lực cao nhất như bọn họ sẽ từ từ thụt lùi và
ắt sẽ gặp đại nạn.
Thời khắc này, Bổ Thiên các trên dười đều nhiệt liệt hoan hô, bởi vì Tế Linh
thực sự đang thức tỉnh, xỏa bỏ toàn bộ sự uể oải trước đây, tất cả lá cây đều
xanh tươi mơn mởn, lưu chuyển những ánh xanh lấp lánh.
Nhóc Tỳ đờ cả người, gốc dây leo này đã thay đổi triệt để, giống như được điêu
khắc từ ngọc bích, tỏa ra bảo quang xanh biếc, những tia khí lành không ngừng
bốc lên.
Đây là cây Hồ Lô mà mình từng nhìn thấy sao? Hoàn toàn khác nhau!
Những gợn sóng mạnh mẽ không ngừng khuếch tán, sức sống trỗi dậy, như là một
vị thần linh niết bàn rồi thức tỉnh, trên trời luồng ánh sáng thần thánh của
ngân hà không ngừng buông xuống kết hợp với tinh hoa của mặt trời, toàn bộ đều
bị cây dây leo già nua kia nuốt hết.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hơi thở của sự sống lại tràn ngập nơi
đây, cây dây leo già nua bắt đầu trổ lộc, mầm non giống như mã não xanh, toàn
thân sáng bóng, vô cùng mạnh mẽ.
Cuối cùng, khi tất cả yên tĩnh trở lại, những dị tượng kia đều biến mất thì nó
trở nên thần dị vô cùng, xích thần trật tự lượn lờ quanh người, giống y như
thần linh uy nghiêm không thể xâm phạm.
Tế Linh phục sinh, một lần nữa mạnh mẽ phát triển, truyền khắp Bổ Thiên các,
lập tức vô số tiếng hoan hô vang lên, mọi người vô cùng phấn chấn.
Chuyện lớn như vậy ắt sẽ truyền ra bên ngoài, tin tức nhanh chóng khuếch tán,
trong lúc nhất thới các thế lực lớn trong Đại Hoang mênh mông đều chấn động,
không ai không kính nể.
Ai cũng cho rằng cây dây leo già nua này sẽ phải chết, dù sao đã sống lâu như
vậy rồi thì kiên trì sao nổi nữa, thế nhưng lại không nghĩ rằng nó lại có thể
gắng gượng vượt qua được, chỉ cần tới gần Bổ Thiên các thì sẽ cảm ứng được hơi
thở sinh mệnh tràn đầy kia.
Ở bên ngoài Bổ Thiên các, tít sâu trong một ngọn núi lớn, một bóng người phát
sáng than nhẹ một tiếng, bước trên đại lộ ánh sáng vàng, trong nháy mắt biến
mất không còn tăm hơi.
Một con hung cầm khổng lồ, con mắt cứ như vầng trăng màu máu không ngừng chớp
chớp, mang theo những làn khói đen ngập trời rồi giương cánh bay về phía vòm
trời bên ngoài vực ngoại. Do quá to lớn nên nó không muốn bay trong tầng mây,
vì như vậy sẽ làm kinh động toàn bộ đại địa bên dưới.
Còn có một luồng thần quang, óng ánh như mặt trời trực tiếp nổ tung, biến mất
tại chổ, đáng sợ đến nỗi làm người khác tê rần cả da đầu.
Tế Linh Bổ Thiên các thức tỉnh, sự vui mừng hân hoan bên trong Tịnh Thổ phải
đến mấy ngày mới bình tĩnh trở lại.
Đêm khuya, Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng bên dưới lục đằng sáng long lanh, trong tay
cầm một khối cốt thư chăm chú nghiền ngẫm, ngồi ở nơi đây khiến cho tâm trí
của nó đặc biệt yên tĩnh.
Bởi vì đã mang về bùn cát của Bất Lão Tuyền giúp cho Tế Linh thức tỉnh, nó đã
lập được đại công nên đã được Các chủ cho phép mang những phù văn cốt thư
trong Tàng Kinh các đến nơi đây nghiên cứu.
Mấy ngày trôi qua, cuối cùng nó cũng đã dung hợp bảo thuật của Kim Sí Đại Bằng
và bảo thuật Thanh Thiên Bằng lại thành một, uy lực tăng lên rất nhiều, khủng
bố tuyệt luân!
“Khố kim cốt kia rốt cuộc nằm ở nơi nào, nếu như ta có thể tìm thấy, môn bảo
thuật này của ta nhất định sẽ phát sinh lột xác về chất.” Nhóc Tỳ ánh mắt sáng
rực.
Ở sau thân thể Nhóc Tỳ, một vầng thần nguyệt màu vàng hiện lên, hiện tại cũng
có thể gọi là trứng thần, đang thai nghén một con Ma cầm Thái Cổ, cảnh này
khiến cho Nhóc Tỳ đang ngồi ở kia trở nên có vẻ vô cùng siêu nhiên.
“Ồ, con Ma cầm này hình như không giống lắm.” Nó quay đầu lại nhìn rất chăm
chú, lộ ra vẻ mặt khác thường.
Một đêm này, nó ngồi ở đây ngộ đạo giúp cho bảo thuật chim Bằng thăng hoa, sau
khi đã triệt để thông hiểu đạo lý thì phát hiện con Ma cầm Thái Cổ này có chút
khác lạ, vô cùng thần bí và mạnh mẽ.
Lúc thì ánh sáng vàng lấp lánh, lúc sau thì lại chuyển sang màu xanh, giống
như đang chuyển hóa thành cá vậy. Thật là quái dị.
Nhóc Tỳ nghi ngờ, nhiều lần suy diễn đã phát hiện bản thân dung hợp hai môn
bảo thuật này lại với nhau quả nhiên không sai, uy lực tăng vọt, không chỉ
mạnh đến mấy lần.
Thế nhưng vì sao lại như vậy? Nó tỉ mỉ quan sát, chăm chú cân nhắc và suy tư.
“Đây chẳng lẽ là… Côn Bằng?!” Nó đột nhiên chấn động, bống nhiên nhớ tới rồi
trợn tròn con mắt như không thể nào tin được.
Nó thật sự hoảng sợ, sinh linh này có thể nó là chí cường, không gì sánh được,
đủ để xếp vào hàng ngũ mười đại chim thần hung thú mạnh nhất thời Thái Cổ!
“Có thật hay không đây?” Nhóc Tỳ hoài nghi, tuyệt đối không ngờ rằng bản thân
chỉ mân mê và ngộ đạo, sau khi dung hợp, vậy mà hóa sinh ra một con Ma cầm như
vậy.
Nó nhìn chằm chằm vào sinh linh bên trong quả trứng thần màu vàng kia, thật sự
có điểm giống như đang chuyển đổi giữa cá và chim, rất mơ hồ, sương mù lượn
lờ, tràn ngập một loại khí thế rất đáng sợ.
“A, ta đã bước ra một con đường, nhưng đây chỉ mới là điểm bắt đầu mà thôi, nó
khẳng định không phải là Côn Bằng chân chính, chênh lệch rất lớn, chỉ cần cố
gắng lột xác tiếp cận đến gần nó là được.”
Trong mắt Nhóc Tỳ lộ ra những tia ánh sáng hừng hực, nó vô cùng hài lòng, tìm
thấy một con đường mạnh mẽ, rất có khả năng, nó hi vọng sẽ tái hiện lại một
môn bảo thuật chí tôn!
Bảo thuật của Côn Bằng, bất kể là thời Thái Cổ chư thần cùng tỏa sáng hay là
hiện tại và tương lai đi nữa thì tuyệt đối là một đại thần thông cái thế, nó
từng được xếp vào nhóm mười người mạnh nhất.
“Kim Sí Đại Bằng và Thanh Thiên Bằng dung hợp với nhau lại có thể sản sinh
biến hóa ra Côn Bằng, ta muốn tiếp tục nghiên cứu!” Nhóc Tỳ tràn đầy lòng tự
tin.
“Không sai, con đường mà cháu chọn rất đúng, Kim Sí Đại Bằng và Thanh Thiên
Bằng dung hợp lại, tái hiện Côn Bằng!” Một thanh âm rất xa xưa và tang thương
truyền tới.
Nhóc Tỳ kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu lên, thì ra là cây dây leo già nua kia,
lần đầu tiên nó mở miệng nói chuyện, và đang trò chuyện với Nhóc Tỳ.
“Tế Linh đại nhân, xin hãy chỉ điểm cho cháu!” Nhóc Tỳ nhảy lên ôm chầm lấy
cây Hồ Lô, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng ước ao.
Dây leo già im lặng, ai dám to gan với nó như vậy? Những người gặp nó đều phải
quỳ lạy, đứa bé này lại không sợ hãi chút nào, cứ như rất thân quen vậy, giống
như một con gấu ôm chặt thân cây treo ở trên người nó.
Nhóc siêu quậy có chút phấn khích, dù gì thì chính mình mang về “Bất Lão bùn
cát” giúp cho Tế Linh trong tình trạng sắp chết sống lại, tin rằng đối phương
sẽ không trách cứ gì mình.
“Ta chỉ là một cây dây leo, không hiểu Côn Bằng pháp thì sao mà chỉ điểm cho
cháu được, chỉ là hướng dẫn cho cháu đi đúng đường mà thôi.” Tế Linh than thở.
Nhóc Tỳ vò đầu, buông lỏng tay ra, nhỏ giọng nói: “Có thể chỉ điểm cho cháu
thứ khác được không?”
“Muốn học hỏi thì cứ vào Tàng Kinh các, bên trong có không ít kinh văn, thậm
chí còn vô cùng ghê gớm nữa.” Dây leo già lên tiếng, dường như rất uể oải.
Nhóc Tỳ nghi ngờ, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nói: “Tế Linh đại nhân,
ngài làm sao vậy?”
“Ta sắp chết!” Dây leo già bình tĩnh nói, giống như là một chuyện rất bình
thường.
Nhóc Tỳ kinh ngạc, che cái miệng nhỏ lại, nói: “Sao lại như vậy được chứ, ngài
mới khôi phục sức sống, sao lại sắp chết được?”
Tế Linh hiện tại rất xanh tươi, như được điêu khắc từ ngọc bích, ánh sáng thần
thánh dâng trào, tràn đầy sự thần bí và mạnh mẽ, hơi thở sinh mệnh tràn ngập
khắp nơi khiến cho người người kính nể.
“Ta sống từ Thượng Cổ đến hiện tại, đã lâu lắm rồi, sinh mệnh khô cạn, chuyện
này rất bình thường.” Nó mở miệng nói.
“Nhưng mà, trạng thái của ngài so với trước đây tốt hơn rất nhiều.” Nhóc Tỳ
không tin.
“Bởi vì cần phải như vậy, nếu như lập tức tọa hóa, Bổ Thiên các rất có khả
năng sẽ gặp họa ngập đầu.” Tế Linh thở dài một hơi.
“Hả?” Nhóc Tỳ kinh ngạc thốt lên.
“Hoang vực sẽ đại loạn, có lẽ sẽ bắt đầu từ Bổ Thiên các, bắt đầu lan tràn,
cũng có thể vì cái chết của ta mà mở đầu.” Tế Linh mang theo một loại cô đơn.
Nhóc Tỳ đờ ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên nó nghe thấy, xem ra sẽ có
một ngày, Hoang vực sẽ xuất hiện một đại kiếp nạn.
“Thời loạn lạc đến, hết thảy đều là hư, chỉ có thể khiến cho bản thân mình
càng mạnh mẽ hơn thì mới có khả năng sống tiếp.” Dây leo già nói như vậy.
“Ngài thật sự sắp chết sao?” Nhóc Tỳ nhìn nó tràn đầy sức sống, không nghĩ tới
cuối cùng kết quả lại là như vậy.
“Không còn cách nào khác.” Tế Linh gật đầu.
Nhóc Tỳ chần chờ trong chốc lát, nói: “Nếu cho ngài hai giọt Bất Lão Tuyền
chân chính thì có thể cứu được không?”
Tế Linh lắc đầu, nói: “Sinh mệnh khô cạn, ai cũng không thể ngăn trở được, chỉ
vài giọt thần dịch thì không thể thay đổi được vận mệnh của ta.”
Nhóc Tỳ nghe vậy thì chỉ có thể thở dài một tiếng, một vị Tế Linh mạnh mẽ như
vậy cuối cùng cũng sẽ chết. Ở bên trong túi Càn Khôn của nó có một bình ngọc,
bên trong có năm con rồng nhỏ màu vàng đang ngủ đông, chính là năm giọt thần
dịch.
“Ta sẽ tiếp tục kiên trì giúp cho Bổ Thiên các tranh thủ thời gian, có thế mấy
tháng cũng có thể một năm.” Tế Linh mở miệng, nó sẽ không chết ngay lập tức,
muốn chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa.
Nhóc Tỳ trò chuyện thêm một lúc nữa, cảm thấy dây leo già rất thoáng, cơ bản
chẳng buồn phiền gì cả, theo như nó từng nói, sống quá lâu nên đã nếm qua vị
đời, cũng là bình thường.
Thấy nó như vậy, Nhóc Tỳ cũng không trầm tư như hồi nãy nữa mà tâm tình khôi
phục như cũ, cũng không thương cảm chi hết.
“Tiền bối, ngài thật sự không thể chỉ điểm chút gì cho cháu sao?”
“Ta thật sự là không hiểu Côn Bằng pháp.”
Nhóc Tỳ cũng không từ bỏ, nói: “Ngài mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ có biện
pháp, không phải ngài nói con đường của cháu đi là đúng sao, cháu nghĩ nếu đạt
được khối kim cốt trong Tàng Kinh các thì nhất định có thể giúp cho môn bảo
thuật này của cháu càng thêm mạnh mẽ hơn, sẽ lột xác và thăng hoa.”
Dây leo màu xanh run run, rồi mọc ra một mầm non hướng xuống lòng đất, bùn đất
bị tách ra hai bên, dây leo thâm nhập vào rất sâu trong lòng đất, cuối cùng
quấn lấy một khối kim cốt từ trong lòng đất lên.
Con mắt của Nhóc Tỳ đỏ rực, nhìn chằm chằm không chớp mắt, phía trên khối
xương màu vàng này lấp lánh những phù văn, vô cùng mãnh liệt, linh tính còn
hơn xa bảo cụ, xem ra vô cùng thần bí.
“Đây chính là khối kim cốt kia sao, sao lại ở chỗ này?” Nhóc Tỳ giật mình, sau
đó tập trung vào bùn đất ở nơi rễ Tế Linh, đừng nói bên dưới chôn rất nhiều
cốt thư nhen? Thần thông trấn giáo đã thất lạc chắc cũng nằm ở nơi đây.
“Chính là khối kim cốt này, không kém bảo thuật trấn giáo chút nào, nếu cháu
thực sự tìm hiểu được, sẽ rất có lợi đấy.” Tế Linh lên tiếng.