“Trước tiên ngươi cứ về nghỉ ngơi đi, ta cần phải chuẩn bị, bảo đảm mọi thứ
chắc chắn không có sơ hở để tái sinh.”
Các chủ Bổ Thiên Các nói lời ôn hòa, thân hình sáng lên làm cả vùng cổ địa
sáng lên.
Tế Linh khô héo, toàn bộ cây khô vàng, sống từ thời thượng cổ tới giờ, qua
không biết bao nhiêu năm tháng, hiện giờ đã gần hết sức sống, nếu không có
việc gì thì cũng gần chết tới nơi.
Nhiều năm qua, Bổ Thiên Các nghĩ mọi biện pháp cứu lại tính mạng nó, giúp nó
sống thêm nhưng cũng không có mấy hiệu quả. Có điều hiện giờ bọn họ cũng đã
thu thập đủ linh vật, chuẩn bị bỏ ra, phối hợp Bất Lão Thần Tuyền có trong cát
ướt kia tạo ra tác dụng lớn nhất.
Việc này cần chuẩn bị tỉ mỉ, thậm chí còn cần phải luyện hóa một ít thần vật
từ thời thượng cổ để lại, rót vào trong cát để bảo đảm chắc chắn thành công.
Nhóc tỳ chạy mất dạng như chớp giật. Sau khi trở về lại thu được kết quả như
vậy làm cho nó cực kỳ vui vẻ. Hiện giờ về nghỉ ngơi một phen, sau đó có thể
tiến vào Tàng Kinh Các.
Vùng tịnh thổ thượng cổ này rất dồi dào linh khí, hơn xa bên ngoài, nhưng tính
ra vẫn kém Bách Đoạn Sơn, chỉ tính riêng việc linh khí trong thế giới thượng
cổ đó hóa thành chất lỏng chảy trên mặt đất là đã hiếm thấy ở đời rồi.
Nhóc tỳ chạy vào một vùng núi đá. Những ngọn núi dưới chân là những khoảng
rừng trúc. Đệ tử mới nhập môn được chỉ định ở trong những dãy nhà trúc trên
đó. Nó cũng không tìm thấy bóng lông. Lần trước khi rời đi để mặc bóng lông
trong Bổ Thiên Các làm nó cảm thấy rất bất an. Bởi vì cái mồm của tên của nợ
kia ‘quá tốt’, cái gì cũng có thể bỏ vào được.
“Sư đệ đó à, mừng ngươi trở về.” Không ít người chào hỏi với nó.
Khi trước nó từng đánh bại không ít thiên tài, làm chấn động đám đệ tử mới
nhập môn. Đương nhiên cũng có một bộ phận người vừa thấy là nhanh chân bỏ chạy
không dám tới gần. Bởi vì ai cũng biết, nó trúng tà, bị hồn ma bám theo, tới
ban đêm là có con quỷ đi bên người. Nhưng dù sao ai cũng là kẻ tu hành, hơn
nữa hiện giờ là ban ngày, nắng cao quá đầu thành ra đa phần cũng không sợ hãi,
nhao nhao tiến tới chào hỏi.
Đồng thời, họ cũng rất tò mò nhìn con chim không có lông, cả người trụi lủi
kia.
Đám đệ tử trước mặt không biết lai lịch nó, lại cũng không biết mấy ngày qua
nó làm việc gì. Chỉ có vài tên trong thiên tài doanh và đệ tử của nguyên lão
được kể qua mới biết tên hài tử hung tàn này nghịch thiên tới nhường nào!
Dĩ nhiên giấy không gói được lửa, không bao lâu nữa tin tức sẽ lộ ra.
“Các ngươi có thấy một con khỉ nhỏ nào không. Nó núc ních thịt, căng tròn, cao
có cỡ nắm tay thôi.” Nhóc tỳ hỏi.
“Ngươi đang nói tới cái ‘tai họa’ kia à? Dĩ nhiên là biết! Đúng rồi, sư đệ, nó
thường ra vào phòng ngươi như thể được ngươi nuôi ấy. Ngươi không biết, nó đã
gây ra tai họa lớn thế nào đâu.”
“Đúng rồi, con khỉ nhỏ kia thật lợi hại, ăn sạch một mảnh linh điền, lại còn
ăn sạch hết những lão dược trên linh sơn. Nếu không phải do nó ăn quá no, ngủ
cạnh một gốc linh dược thì có lẽ cũng không bắt được nó.”
Một đám nam nữ thiếu niên hơn chục tuổi vừa thán phục vừa kể việc xảy ra trong
mấy ngày vừa qua.
Nhóc tỳ vò đầu. Quả nhiên dự cảm trở thành sự thật. Bóng lông phá hoại một
mảnh vườn thuốc của Bổ Thiên Các, bị một lão tổ bắt lại.
“Sớm biết thế này thì đã mang nó vào Bách Đoạn Sơn rồi.” Nó lẩm bẩm.
Khi đó, nó cảm thấy thế giới thượng cổ quá nguy hiểm, mà tên Bóng Lông lại là
chúa gây rắc rối, mang theo có khi lại bị kẻ khác đuổi giết cả ngày không biết
chừng, thành ra mới để lại Bổ Thiên Các, nhưng hiện giờ xem ra đã tính sai
hoàn toàn.
Một đám người túm tụm lại, toàn bộ đều là để tử mới nhập môn. Nhóc tỳ rất vui
vẻ. Lúc mới vào không ai biết tới nó cả, nhưng hiện giờ lại có không ít người
hay tin tới gặp nó. Sau đó không lâu, nhóc tỳ tới thiên tài doanh, lập tức kéo
theo một đám ánh mắt khác thường.
Một vài người có nghe qua về lai lịch của nó nhưng vẫn chưa thật sự tin.
“Tiểu sư đệ! Nghe nói ngươi vừa làm một việc cực lớn bên ngoài, tạo ra phong
ba vô biên. Thiên tài của các tộc đều không phải đối thủ của ngươi?”
Một thiếu nữ áo xanh nhẹ nhàng đi tới, làn da trắng nõn, dáng người thon thả,
khuôn mặt rạng rỡ mang theo ý cười, đôi mắt chuyển động.
Đó đúng là cô gái thanh xuân tươi lệ Ngạn Tâm, dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi.
Nàng đã từng giao đấu với nhóc tỳ, tuy bị đánh thua nhưng cũng chưa tạo ra thù
gì.
“Em gái xinh đẹp vừa nói gì thế. Ta không hiểu gì hết à?”
Nhóc tỳ giả ngu, vẫn tỏ thái độ như trước với vị sư tỷ cao hơn một cái đầu, cố
ý lau nước miếng ra vẻ.
“Ngươi đúng là hài tử gấu ở Hư Thần giới, lần này tới Bách Đoạn Sơn phát uy
đúng không?” Lại một thiếu nữ đi tới.
Nàng mặc váy da thú ngắn, làn da màu lúa mỳ, dáng vẻ mang chút đẹp hoang dã
như báo gấm, hình thể thon dài khỏe mạnh, tới ánh mắt cũng có chút dã tính.
“Phiêu Tuyết muội muội, đã lâu không gặp, không ngờ đã xinh đẹp tới mức này
rồi.”
Nhóc tỳ lau nước dãi, cố ý chuyển đề tài, không muốn nói nhiều. Một đám người
vây quanh đều mang theo ý cười cổ quái. Tên nhóc này còn chưa đủ mười tuổi,
thấp hơn cô gái đang tuổi thanh xuân kia hẳn một cái đầu vậy mà cũng ra vẻ như
đàn anh.
Những người kia cũng không có ý gì, coi như là có chút giao tình, vì khi trước
cả đám từng thua một đống dược tán, cốt thư cho một mình nhóc tỳ. Ai nấy đều
vào hỏi, có phải đúng là nhóc tỳ đã làm một loạt sự kiện trong Bách Đoạn Sơn
kia không.
“Vũ Hào huynh, đã lâu không gặp, thật làm cho ta nhớ mãi.”
Nhóc tỳ hi hi ha ha nói: “Thương thế đã khá lên chưa? Lúc nào lại tiếp tục
luận bàn với ta ha.”
Chu Vũ Hào vừa mới cởi băng, lại gặp ngay phải hài tử hung tàn, sắc mặt hơi
xám đi, nhanh chóng lùi ra sau. Hắn không hề muốn gãy xương thêm lần nữa, lần
trước bị đánh thật sự là đau thấu xương tủy rồi.
“Tiểu ca ca!” Một nhi đồng thanh tú chạy tới, vẻ mặt tràn ngập vui sướng.
Đúng là Thanh Phong, vừa tiến vào Động Thiên cảnh.
Những ngày gần đây, hắn siêng năng rèn luyện hơn bất kỳ người nào khác, không
hề lãng phí chút thời gian nào, vừa nghe thấy nhóc tỳ về là lập tức tới.
“Đi mau, tìm bóng lông.” Nhóc tỳ kéo hắn chạy đi, không muốn nán lại cho đám
người hỏi han tiếp.
Trên một ngọn linh sơn, điện quang màu tím lóe ra. Nơi này như biển sấm, cả
ngọn núi bị luồng điện bao phủ, trên cùng có một tòa cổ điện rộng rãi thần
thánh.
Chu Yểm lộ ra nguyên hình, cả người màu vàng, da lông óng ánh, tay chân bị
buộc chặt bởi mấy cái thần liên, người treo trước cửa điện, xung quanh điện
quang chớp sáng vây quanh nó làm nó khó có thể chạy ra.
Bóng lông hơi uể oải, dáng vẻ ủ rũ. Nó đã bị treo tới nửa tháng mà lão già
chết tiệt kia vẫn chưa thả nó ra. Thần liên là một trong các trọng bảo của Bổ
Thiên Các, bằng không đã sớm bị nó cắn đứt rồi.
“Chi chi!” Sau khi nhìn thấy đầu nhóc tỳ, nó lập tức thét lên, ý là mau mau
tới cứu nó.
“Con khỉ này không hề đơn giản.”
Quái điểu không lông giật mình một cái khi nhìn thấy khối cầu nhỏ bằng nắm tay
mà như gặp phải quái vật khổng lồ đang ngủ say. Tuy thân thể quái điểu không
lông có vấn đề lớn, nhưng linh giác mạnh mẽ bẩm sinh của nó vẫn còn nguyên,
thế nên có thể nhìn được cả việc nhóc tỳ bị trúng lời nguyền.
“Tiền bối, xin người thả bóng lông ra.” Nhóc tỳ xin xỏ.
“Nó hủy dược điền ăn sạch linh dược của ta, mắc tội quá lớn.”
Một lão đầu lĩnh cả người toàn tia điện ngồi xếp bằng trong điện, vẻ mặt không
giận mà uy. Đây chính là một vị lão tổ tu luyện phù văn pháp tắc lôi điện ở Bổ
Thiên Các, thực lực bí hiểm, cực kỳ mạnh mẽ.
“Xin tiền bối cho nó một cơ hội. Hơn nữa tiểu ca ca đã mang Bất Lão Tuyền về
để cứu tế linh thượng cổ. Xin người thả bóng lông ra đi.” Thanh Phong cũng
mang ánh mắt trong veo xin xỏ, dáng vẻ đầy thành khẩn.
“Ngươi chính là đứa nhỏ kia à.”
Trong điện, lão già bỗng hiện ra dưới chân núi, cả người phát ra tia điện, chỉ
tay tạo ra một ký hiệu cổ quái trên đỉnh đầu, tia điện đan vào nhau cực kỳ
chói sáng. Lão nhìn nhóc tỳ, nói:
“Ngươi có thể hiểu được phù văn này không?”
Đây là ảo nghĩa của lôi đạo hóa thành phù văn, toàn bộ quy luật ngưng kết
thành một cái ký hiệu, là tinh hoa cả đời tu đạo của lão.
“Ký hiệu thật mạnh, hóa phồn thành giản, biến phù văn lôi đạo vô tận thành một
thần phù. Thật đúng là kinh người, nghịch thiên. Tiền bối công tham tạo hóa.”
Nhóc tỳ sợ hãi than.
Nó vô cùng bội phục. Phù văn kia mở ra cho nó rất nhiều dẫn dắt, bởi vì vốn dĩ
nó có bảo thuật Toan Nghê nên cũng nghiên cứu phù pháp lôi đạo. Lúc này vừa
nhìn là đã có chút ngẩn ngơ.
Qua thời gian rất lâu sau nó mới tỉnh lại, cảm thấy nhận được lợi ích không
nhỏ, mặc dù không hoàn toàn hiểu ra nhưng đúng là như được đi ra một vùng trời
đất mới.
“Ngươi hung tàn đúng như lời đồn.” Lão già gật đầu, tia điện quanh người càng
chói mắt hơn.
Nhóc tỳ xấu hổ nói: “Ta là người vô cùng lương thiện, tuyệt không hung tàn
chút nào.”
“Ai tin.” Nhị ngốc tử ở bên nói nhỏ.
“Đùng.” Nhóc tỳ đập vào nó, tiện tay thả ra một luồng điện, thi triển chút
nhận thức vừa rồi ra làm Nhị ngốc tử bốc đầy khói đen, người co giật, tia điện
nổ vang liên hồi.
“Quả nhiên thiên phú kinh người.” Lão già khen ngợi.
Nhị ngốc tử xui xẻo, cả người đầy khói đen, miệng mũi bắn ra điện, chửi rủa
liên hồi. Không ngờ nó lại trở thành hòn đá thử pháp thuật, thí nghiệm bảo
thuật mạnh yếu lên người.
“Về sau ngươi có thể vào Tàng Kinh Các chọn cốt thư phù văn lôi đạo, từ từ tìm
hiểu. Sau này có gì khó hiểu có thể tới gặp ra.” Vị lão tổ Bổ Thiên Các nói.
“Đa tạ tiền bối.” Nhóc tỳ cực kỳ vui vẻ, chân thành cảm tạ.
“Lôi thuật vốn là thần thông trấn giáo của Bổ Thiên Các ta. Nhưng truyền thừa
đến giờ đã mất đi rất nhiều tinh túy, không biết qua bao lâu nữa mới có thể bổ
sung lại.”
Lão già lắc đầu, tia điện lóe lên, biến mất khỏi chân núi, hiện ra giữa điện.
“Tiểu ca ca, đây chính là một lão tổ của Bổ Thiên Các. Được ông ấy dạy cho
thần thông lôi đạo thì uy lực bảo thuật của huynh sẽ tăng lên cực nhanh.”
Thanh Phong giật mình, nói nhỏ với tiểu ca ca.
“Tiền bối có thể thả bóng lông ra được không?” Nhóc tỳ hỏi.
“Keng” một tiếng, thần liên ở đằng xa mở ra, bóng lông lập tức hóa thành một
đường sáng vàng bay xuống dưới.
Sau một tiếng vèo, nó đứng trên vai của nhóc tỳ, rồi sau đó trốn sau lưng của
nó, lộ ra một đôi mắt lớn, quơ vuốt, nhe răng nhếch miệng hướng về đỉnh núi.
“Để ý tới nó. Tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy bản thể.”
Lão già mở miệng, sau khi thả Chu Yểm ra còn nhắc nhở. Hiển nhiên, lão cũng
nhìn ra lai lịch cực lớn của con khỉ vàng, không thể để lộ ra ngoài nhân thế
được.
“Đi, Thanh Phong, ta dẫn ngươi đi ăn mấy thứ.” Nhóc tỳ dẫn Thanh Phong và bóng
lông đi về phía xa.
“Được, chúng ta đi chúc mừng tiểu ca ca ngày mai được vào Tàng Kinh Các. Đó là
nơi truyền thừa cốt thư từ thượng cổ tới giờ, nhất định sẽ có rất nhiều bí
pháp, không chừng lại có thể tìm được bảo thuật trấn giáo thất truyền ấy chứ.”
Thanh Phong cảm thấy cao hứng thay nó. Khi cả đám trở về chỗ ở thì phát hiện
ra một thiếu niên mặc áo bạc đã đứng chờ trong rừng trúc khá lâu, sắc mặt lúc
đỏ lúc trắng, tay nắm chặt.
Đó đúng là Tiêu Thiên.
Sau khi trở về tộc, hắn không nán lại mà quay về ngay. Hắn nghe kể về một loại
đại sự ở Bách Đoạn Sơn thì lại càng nghi ngờ việc bản thân kết ‘Tri kỷ’ với
hài tử hung tàn kia, về sau cẩn thận tìm hiểu ngọn ngành thì tí nữa phun mất
ngụm máu. Cho nên, hắn không ở lại lâu, lập tức quay về Bổ Thiên Các, cần một
câu trả lời rõ ràng.