Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 160: Trọng đồng

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Thiếu niên kia thật quá mạnh. Một con người mà có thể vươn tới bước này thì
thật không thể hình dung. Cả đời hiếm thấy.”

Ngoan thạch nói nhỏ, tỏa ra tia sáng loáng giữa đám tóc của nhóc tỳ. Vẻ mặt
của nhóc tỳ đọng lại. Trình độ phù văn của Thạch Nghị cực kỳ khủng bố, sâu
không lường được, rất khó đoán xem hiện giờ đã mạnh và đáng sợ tới mức nào.
Các thiên tài của các tộc đứng xung quanh đều thán phục. Tuy ai nấy đều là kẻ
tâm cao khí ngạo nhưng khi đối mặt với người thân tư ngút trời kia thì đám bọn
họ lại không thể không cúi đầu, chênh lệch thật quá lớn.

“Lần thứ năm đánh bại Liệt Thiên Ma Điệp. Không biết nó có khuất phục không?”

“Ông.”

Hư không rung chuyển, cả người Ma Điệp lóe sáng, đôi cánh rung động, trong
phút chốc đã bay ra ngoài trăm trượng. Nó xẻ dọc một ngọn núi thấp, bay qua
giữa. Mọi người hít một hơi khí lạnh. Con Thần trùng kia quá mạnh, chỉ rung
cánh lên mà bảo quang đã bay tận trời. Nếu không có Thạch Nghị đứng đây thì
liệu có ai dám tranh phong với nó? Ma Điệp bay lên một ngọn núi, cả người sáng
chói như thể đang điều tức. Ngay sau đó, nó dẫn phát rồi cộng hưởng với trời
đất, tinh khí vô tận dũng mãnh lao tới khiến nó như bùng cháy. Cuối cùng, ma
điệp cụp cánh lại, bay tới, hai cánh lóe lên, kinh lôi cuồn cuộn, điện quang
lập lòe, cả vùng mây gió quay cuồng, ánh sáng chói lòa.

“Nó lại muốn tấn công, cả ngày bị khiêu chiến liên tục, giờ đã đi tới đường
cùng rồi sao?”

Hậu duệ Ma Thần thái cổ tức giận, lao vào quyết chiến lần cuối. Bị đánh bại
liên tiếp làm nó vô cùng khó chiu, lần này vận dụng hết khả nặng và thần lực
ra. Cả người Ma Điệp sáng lên, đôi cánh như hai thanh kiếm tiên đan chéo vào
nhau, chém về phía Thạch Nghị.

Oanh!

Khi còn cách rất xa, âm thanh kinh lôi đã nổ vang tới nhức tai, lôi quang như
biển sao điên cuồng đổ xuống, điện quang vô tận bổ về, sáng chói nhưng khiếp
người. Bảo thuật của Ma Điệp kinh người làm đám người đang xem nghẹn họng nhìn
trân tối, kẻ nào kẻ nấy đều lông tóc dựng đứng. Thạch Nghị đứng đó như thần,
ánh sáng chói lọi bao phủ, từng sợi tóc tung bay, đồng tử tỏa ra ánh sáng làm
tim người khác đập liên hồi. Giờ phút này, hắn như một thiên thần giáng thế.
Không hề có động tác dư thừa nào, hắn nâng tay phải lên, chỉ về phía trời xa.
Trong khoảng khắc, cả người hắn tràn ngập hơi nước, hòa cùng những tia sáng
nhạt, đột ngột bạo phát quét qua vùng trời.

“Ầm ầm!”

Cùng lúc, hắn đánh về phía mây đen đang bao phủ trên đỉnh đầu. Lôi minh kinh
thế, từng tia chớp to lớn xuất hiện, bổ xuống.

“Hắn cũng vận dụng bảo thuật lôi điện. Thật quá mạnh mẽ!”

Mọi người giật mình, có điều cũng nhanh chóng bình thường trở lại, bởi vì lúc
trước Thạch Nghị cũng đã từng thi triển ra loại bảo thuật này. Cuối cùng thì
cũng không nhìn thấy hắn thi triển lại bảo thuật thứ sau, nếu thế thì cũng quá
kinh người đi!

“Đây là bảo thuật của Vũ tộc, là thần thông trấn giáo của gia tộc mẫu thân
hắn!”

Thạch Nghị dùng tia chớp đấu với lôi đình. Loại bảo thuật này vốn mười phần
khủng bố. Từng đóa hoa mưa bay đầy trời, lôi điện thì lại cuồng bạo tới cực
hạn.

“Rõ ràng bảo thuật trong tay hắn mạnh mẽ hơn người Vũ tộc thi triển rất
nhiều!”

Mọi người cảm thán. Thần nhân quá tuyệt vời. Thần thông trong tay hắn có uy
lực gia tăng lên một khoảng lớn làm cho người ngoài khó có thể nhìn thấy bóng
lưng.

“Một thân có năm đại thần thông, cái nào cũng đều là bảo thuật cỡ trấn tộc!”

Cả người Thạch Nghị tắm trong lôi điện sáng vàng, như một vị thần đối kháng
với Ma Điệp. Hai bên có thể nói là châm tiêm đối mạch mang, cùng dùng lôi điên
chí cương để đối đầu. Đây là chiến đấu cương liệt nhất, chí cương chí dương,
không gì không phá. Từng tia chớp như sao trời giáng xuống, một luồng lại một
luồng làm cả vùng sáng chói. Tất cả mọi người cùng phải bịt chặt lỗ tai lại.
Loại âm thanh kia thật quá đáng sợ, màng tai gần như muốn rách ra. Điện quang
như sóng cuồn cuồn nổi lên giữa biển lôi vô tận. Thần trì sáng chói mắt. Phù
văn tới bước này, quả thật có thể coi như là thần. Ai dám tranh phong đây? Có
thể nói đại chiến hai sinh linh này quyết đấu là kinh điển. Hậu duệ của chư
thần tới đây đều phải biến sắc. Thạch Nghị và Ma Điệp quá mạnh!

“Nếu như ta nhớ không nhầm thì Vũ vương phủ chỉ có hai loại bảo thuật chí
cường, còn lại đều chỉ là thần thông mang tính phụ trợ. Không hiểu tại sao hắn
lại nắm trong tay tới năm loại bảo thuật trấn tộc vậy?”

“Chẳng lẽ đó không phải là của Vũ vương phủ hay sao?”

“Vũ vương phủ không thiếu tiểu thần thông nhưng một đại tộc có một loại bảo
thuật thật sự cực mạnh đã là nhiều lắm rồi.”

Đám người to nhỏ với nhau. Vũ vương phủ có hai loại đại thần thông, ngoài ra
thêm một bảo thuật trấn giáo, tính cả thảy mới có ba, còn hai loại kia, chẳng
lẽ là do Thạch Nghị học từ đâu ra? Mọi người ngạc nhiên nhưng cũng chỉ có thể
thở dài, người như thần như thế thì dĩ nhiên là đã có cơ duyên lớn cho bản
thân. Lại nói Vũ vương cũng không phải người bình thường, khi còn trẻ đã cạnh
tranh ngôi vị hoàng đế, thực lực mạnh tới dọa người, cho dù nhiều năm chưa
từng xuất hiện nhưng ai nấy đều không quên. Không chừng hắn đã sớm có được
thêm một hai loại thần thông, bí mật truyền xuống dưới, người ngoài không biết
mà thôi.

“Oanh.”

Ma Điệp bị đánh bay. Lôi điện của nó rất mạnh, không kém gì Thạch Nghị nhưng
vẫn bị đánh bại. Người trọng đồng thật đáng sợ, mỗi đôi mắt có thể phóng đại
từng tí sơ hở ra vô tận, rồi sau đó tấn công vào, chỉ cần cho hắn một tí ti cơ
hội là đã có thể dễ dàng chiến thắng.

“Xoẹt.”

Lôi điện tan hết. Ma Điệp không cam lòng hóa thành một đường sáng lao đi, hai
cánh sáng loáng như hai thanh kiếm tiên, sự chói sáng làm người xem mở mắt
không nổi. Thần quang phát ra, từng luồng quét về phía trước đánh nát toàn bộ
núi, thung lũng, tiếng sụp đổ vang trời. Mọi người hoảng sợ. Đôi cánh bướm
sáng loáng, sắc bén như hai thanh kiếm tiên, phát ra ánh sáng không gì phá
được, chém về phía Thạch Nghị. Thạch Nghị vẫn bình tĩnh, đôi mắt mở to bắn ra
một vùng văn lạc khủng bố, kèm theo thần âm vang lên. Một vùng ký hiệu thần bí
mênh mông chói lọi bao phủ phía trước người hắn. Loại cảnh tượng này thật kinh
người, mênh mông chói lọi như khí hỗn độn thuở khai thiên tích địa.

“Trọng đồng khai thiên!”

Có người hô lên. Lời đồn quả nhiên đúng. Thạch Nghị có một đôi mắt chứa đựng
thần năng huyền ảo vô cùng vô tận, có thể đè giết địch thủ. Đôi mắt của hắn lộ
ra thần quang, giữ chặt Càn Khôn. Ma Điệp giãy dụa, cuối cùng hai cánh cứng đờ
lại rồi bị cố định giữa hư không, ánh sáng mờ dần đi, khó có thể phát ra được
kiếm quang. Toàn bộ trời đất đều dần im ắng lại.

“Ngoài thứ kia ra, ngươi còn có cái gì không?”

Tuy Liệt Thiên Ma Điệp bị giữ chặt nhưng vẫn không hoảng hốt. Âm thanh trong
trẻo nhưng lạnh lùng, đúng là giọng nói của thiếu nữ. Thạch Nghị không nói gì,
cả người phát sáng. Oanh một tiếng, xung quanh người hắn xuất hiện các loại
phù văn cực kỳ khủng bố. Từng động thiên hiện ra, mỗi cái đều chứa đựng một
sinh linh giống như thần minh bên trong. Trong đó một động thiên chứa một con
Ngũ Sắc Khổng Tước, giương cánh bay cao, lay động tạo ra ánh sáng chói lọi,
mạnh mẽ tới khiếp người. Trong một động thiên khác là một con Bệ Ngạn cực kỳ
hung mãnh, có cái sừng rồng dài như thần hổ, cả người phát sáng, ngửa cổ gầm.
Trong động thiên thứ ba có một con Kim Bằng như được đúc từ hoàng kim, con
ngươi như điện, cả người tràn ngập sắc vàng như thiên thần thái cổ tái hiện
Trong động thiên thứ tư. . . Năm động thiên cùng sáng lên, mỗi cái đều có một
sinh linh khủng bố hiện ra. Ngũ Sắc Khổng Tước, Bệ Ngạn, Kim Sí Đại Bằng. .
.bay quanh người Thạch Nghị. Mưa hào quang bay múa làm cho hắn như đấng thần
vương nhìn xuống nhân gian. Mọi người kinh sợ. Đây là cảnh giới bảo thuật
luyện tới mức xuất thần nhập hóa, ảo nghĩa phù văn năm đại thần thông đều hơn
ngàn vạn, mỗi một loại bảo thuật đều bị hắn cô lọc thành một quả phù văn, tẩm
bổ trong động thiên, hóa sinh thành những thần điểu, mãnh thú thái cổ.

“Một quả phù văn là một loại bảo thuật chí cường!”

“Mỗi động thiên tẩm bổ một con sinh linh chí tôn!”

Mọi người ồ lên kinh ngạc. Đây thật quá khủng bố. Chỉ có người thiên tư cực
cao, nhân tài lý giải cùng lĩnh ngộ phù văn thì mới có thể hiện ra dị tượng
như vậy.

“Không hổ là người trọng đồng. Người thế này, chỉ cần lớn lên là có thể sánh
vai với thánh nhân, thần tiên thượng cổ!”

Cường giả của các tộc đều kinh hãi. Quả thật không thể địch lại thiếu niên
nhân tộc kia. Ở ngoài đám người, nhóc tỳ lấy ra một nắm cát vàng, nhét vào
trong mồn nhai ‘rồm rộp’, mặt không chút thay đổi. Ngoan thạch buộc trên búi
tóc của nó, tỏa ra ánh sáng như ngọc, thấy thế lập tức kêu lên: “Thứ đó không
phải để dành cho ta sao? Sao ngươi lại ăn vậy?”

“Ăn hết, ăn tuốt, luyện hóa toàn bộ.”

Nhóc tỳ tự nói, trong miệng nhai nát từng hạt cát trong suốt, nói tiếng được
tiếng mất:

“Ước gì lớn thêm được hai ba tuổi.”

“Mặc kệ thế nào, ngươi cũng không thể ăn thần sa này được. Ăn thứ này xong,
ngươi cũng không tiêu hóa nổi.”

Đả Thần Thạch nhìn thấy nó giày xéo như vậy thật đau lòng muốn chết.

“Ngươi không hiểu đâu.”

Nhóc tỳ nói. Mặc dù mồm đang nhai cát vàng nhưng vẻ mặt lại thất thần, ngàn
vạn suy nghĩ xẹt qua, từng cảnh tượng khi xưa hiện ra trước mắt. Đả Thần Thạch
kinh hãi nhìn nhóc tỳ ăn cát, đột nhiên cảm nhận thấy trong lòng nó nhất định
chôn sâu cái gì đó, nhìn vẻ bề ngoài có vẻ hung tàn, nhưng thật ra là đang
liều mạng tăng thực lực lên.

“Thiếu niên như thần kia là địch thủ của ngươi à?” Ngoan thạch hỏi.

Nhóc tỳ gõ bốp một nhát xuống, nói: “Ta là vô địch!”

Ngoan thạch đấu tranh, nói: “Ngươi mà còn gõ ta nữa, ta sẽ bỏ đi luôn.”

Nhóc tỳ túm một nhát bắt lấy, đặt ở miệng, cắn, nói: “Ngươi ăn nhiều thứ tốt
như vậy, nhất định tinh hoa thần tính rất nhiều. Ta nếm chút hương vị xem thế
nào nào.”

“Cứu mạng!” Đả Thần Thạch hét lên chói tai.

Không ngờ cái tên hài tử hung tàn này lại cắn nó ‘ken két’ thật. Thạch Nghị
lại buông Liệt Thiên Ma Điệp ra, mặc cho nó bay vào sâu trong cấm khu Thiên
Cốt, hòa vào đám sương mù. Sau đó người trọng đồng đi vào, biến mất trước mặt
mọi người.

“Oanh.”

Sau nửa canh giờ, một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, khắp tiểu thể giới
đều rung động cùng sáng lên. Các lối đi dần mờ lại, toàn bộ cánh cửa màu vàng
cùng nhanh chóng nhạt dần rồi sau đó hoàn toàn biến mất. Các khu vực ở tiểu
thế giới cùng dung hợp, đưa về một chỗ, không cần phải đi qua thông đạo nào.
Toàn bộ Bách Đoạn Sơn hiện ra, không còn phân chia thành vùng nhỏ lẻ nữa. Lúc
này thời gian thế giới mở ra đã gần hết, nếu muốn vào lại thì cần phải qua
trăm năm nữa. Điều này cũng có nghĩa rằng, nguy hiểm thật sự sắp đổ ập xuống.
Từ xưa tới nay đều vậy, khi các khu hợp lại, không chỉ có các thiên tài dễ
phát sinh va chạm, đáng sợ nhất chính là sinh linh bản địa ở Bách Đoạn Sơn bắt
đầu lao ra săn bắt.

“Gào…”

Một tiếng gầm nặng trĩu vang lên, chấn động cả vùng trời. Từ chỗ sâu trong các
dãy núi phát ra hơi thở khủng bố làm cả vạn núi rung động. Những sinh linh
cường đại là dân bản địa kia luôn bị nhốt trong khu vực nhỏ hẹp, hiên tại được
giải thoát hoàn toàn, điên cuồng lao ra lãnh địa của mình. Bọn chúng như nhận
được mệnh lệnh nào đó, bắt đầu lao ra giết những thiên tài bên ngoài đi vào.

“Ô ô. . .”

Một đám dơi khổng lồ vỗ cánh, phát ra tiếng rít, mỗi con đều lớn như Dực Long
thoát ra từ chỗ vực sâu của một khu phong ấn, che trời ngập đất, chém giết bốn
phương. Một con báo xanh thức tỉnh từ trong một sơn cốc đầy sương mù. Nó đứng
thẳng dậy, cả người cao tới mấy trăm thước, vảy bạc lóe ra, nhảy vọt lên cao
rồi ‘uỳnh’ đáp xuống trên một ngọn núi, bộ móng vuốt cắm vào làm cả ngọn núi
đổ sụp xuống.

Rắc rắc.

Một ngọn núi lửa vỡ ra, một con Mãng Ngưu màu đỏ đậm lao ra, giẫm lên nham
thạch nóng chảy, tiếng gào chấn động cả tiểu thế giới làm núi rừng khắp nơi
như muốn nứt ra.

“Đám người ngoài kia tới lấy linh dược, vơ vét bảo cụ, tiêu dao đã đủ lâu
trong này, giờ là lúc chúng ta mở yến tiệc.”

Một con thú mắt ngọc ngươi vàng mở miệng. Nó đi ra từ một cái hồ lớn, nhìn xa
giống hệt Kỳ Lân, trên đầu có mọc một đôi sừng hươu, vảy đỏ dày đặc, đuôi như
roi thép, vuốt sắc như trảo, toàn thân đỏ thẫm, hơi nước tràn ngập, ánh sáng
mờ bao phủ. Trên một ngọn núi cao, một con Khổng Tước đứng cạnh một con Kim
Bằng, cả hai cùng nhìn xuống vạn vật sông núi, rồi sau đó cả người phát ra bảo
quang làm dãy núi phân bốn. Chúng giương cách xé trời, chia ra bay đi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận