“Đứng yên, Kim Sí Đại Bằng là Bán Huyết Thần Cầm, các ngươi cứ ăn như vậy thật
quá lãng phí. Ta có một phương thuốc cổ truyền, đợi khi nào tìm được bảo dược
thì cùng hấp một lúc, có thể phát huy thần hiệu.” Hỏa Linh Nhi mở miệng, ngăn
cản đám Đại Hồng Điểu.
Đây là một vùng tương tự như những nơi khác của di tích, có sương mù dày đặc
lượn quanh, rất bí ẩn và yên lặng. Bên bờ suối mát chảy từ trong núi ra, đám
Đại Hồng Điểu, Cửu Đầu Sư Tử đang chuẩn bị nhổ lông con chim khổng lồ màu
vàng.
Hình thể Bằng Điểu khổng lồ, toàn thân lóng lánh kim quang. Không nói đến thân
thể mà ngay cả cái cánh bị chém rụng lúc nãy cũng đã đạt chiều dài hơn mười
thước, thần huy rực rỡ, tinh khí cuồn cuộn, đủ khiến cả đám ăn uống thỏa mãn.
“Lại còn rắc rối như vậy sao?” Một đám Di Chủng vội vã, không thể chờ lâu hơn
được nữa: đây chính là hậu duệ Thiên Thần, thế gian hiếm thấy.
Vẻ mặt Hỏa Linh Nhi trịnh trọng, nói: “Chất lượng vẫn hay hơn, đợi khi kết hợp
với một ít bảo dược, kỳ mộc, linh huyết … các loại thì Kim Bằng có thể phát
huy dược lực vượt sức tưởng tượng của các ngươi!”
Cửu Đầu Sư Tử gật đầu, lai lịch nó rất lớn, xuất thân từ một vương tộc cổ xưa
nên hiểu chuyện, đồng ý với quan điểm của nàng.
“Được rồi, nếu có thể phát huy dược hiệu lớn nhất thì ta không ý kiến gì.” Đại
Hồng Điểu nói. Tuy rằng cùng là giống chim với Kim Sí Đại Bằng nhưng nó lại
rất muốn mổ đối phương hai cái.
Sau cùng, cả đám sinh linh đều gật đầu, làm theo ý Công Chúa Hỏa Quốc.
Đây là một phiến nhỏ thế giới thượng cổ, tuyệt đối không thiếu linh dược, lại
càng có nhiều mộc, thần trùng … các loại thuốc dẫn đều có thể tìm được nhưng
điều kiện tiên quyết là ra khỏi khu di tích này. Di tích này ngay cả một ngọn
cỏ cũng không có thì đào đâu ra mấy thứ kia.
“Con Di Chủng Bạo Viên này đúng là hiếm thấy, cổ huyết nồng đậm, phát tán ô
quang này. Hình thể khổng lồ như vậy thực sự khó kiếm, đủ cho chúng ta xơi.”
Đại Hồng Điểu nuốt từng ngụm nước bọt.
“Hự”, Tiểu Bất Điểm cầm Hắc Oa lên, đập mạnh vào đầu Đại Hồng Điểu, quát:
“Ngươi thật hung ác, lại muốn ăn hung thú hình người. Sau này, ở trước mặt ta
thì đừng có nhắc đến việc này.”
Đại Hồng Điểu tức giận giậm chân, cảm thấy phẫn uất không gì sánh được, nói:
“Ngươi mới thật tàn nhẫn, chuyên môn săn giết mãnh thú linh cầm mà ăn, quá ác
rồi.”
Cửu Đầu Sư Tử bên cạnh liền cảm thông với Đại Hồng Điểu, vì nó cũng từng bị
Tiểu Bất Điểm xẻo thịt; song nó cảm cảm thấy mất mặt nên chưa từng nói với đám
huynh đệ không biết xấu hổ này.
“Này này Loan Điểu, ánh mắt ngươi kiểu gì vậy! Ta là vì cứu ngươi nên không
màng sống chết, chém giết với cả đám Thái Cổ Di Chủng, thiếu chút nữa là bỏ
lại cái mạng này rồi.” Tiểu Bất Điểm liếc sang con chim khổng lồ đang trọng
thương.
Ngũ Sắc Loan Điểu trợn trắng mắt trừng Tiểu Bất Điểm, nó từng bị thiếu niên
nhân tộc này xin tí thịt cánh, thịt đùi; tuy giờ được chính người ta cứu nhưng
uất ức này khó có thể tiêu tan.
“Đừng trừng mắt lên, tí cho ngươi ăn nhiều huyết nhục bảo dược hơn, tẩm bổ lại
thân thể.” Tiểu Bất Điểm nói.
Bên bờ suối trong veo, các Phong Ấn Giả bên cạnh Hỏa Linh Nhi đang thu dọn một
con ma cầm. Thân thể con ma cầm này không khác gì loài chim nhưng đầu thì lại
là đầu voi, cả thân thể được bao phủ bằng lông vũ xanh biếc, toả ra hào quang.
“Đây là Bích Vũ Tượng Điểu, một loài Di Chủng hiếm thấy. Đáng tiếc nó đã hủy
hai cái ngà rồi bằng không thật đúng nhặt được bảo bối.” Một Phong Ấn Giả hết
sức tiếc nuối.
Không có biện pháp, những chủng tộc cường đại trước khi chết không thể nào để
địch nhân chiếm được bảo cốt phù văn.
Bên kia, đám Cửu Đầu Sư Tử, Hỏa Nha đều vây quanh xử lý Bạo Viên. Hình thể
khổng lồ của Bạo Viên đủ để cả đám Di Chủng chúng nó ăn no.
Một mình Tiểu Bất Điểm loay hoay kiểm kê chiến lợi phẩm, mặt mày ủ rũ, tiếc
nuối cùng cực. Chiến y Bạch Hổ mặc bị chém đứt thành vài phần, còn Nguyên Từ
Phong thì nát thành hơn mười khối, muốn hợp nhất lại không được, uy lực suy
giảm trầm trọng.
“Đừng có tham quá, cái Túi Càn Khôn ngươi cướp được là của hiếm đấy, có thể do
cường giả Bạch Hổ tọa hóa lưu lại, tuyệt đối sánh ngang chí bảo trấn tộc.” Hỏa
Linh Nhi trợn trắng mắt, không biết nói sao cho phải với tiểu tử tham tài này.
Nhắc tới chiến lợi phẩm này Tiểu Bất Điểm liền vui vẻ, lập tức hăng hái, lấy
túi ra quơ qua quơ lại xem xét.
Cái túi này do da Bạch Hổ luyện chế thành, ở trên có các loại phù văn, phát ra
khí tức cổ lão mà tang thương. Sợi dây thừng chỗ thắt túi lấp lánh rực rỡ. Nó
tuy chỉ nhỏ bằng bàn tay nhưng lại có thể hút lấy vạn vật, thần bí khó lường.
Tiểu Bất Điểm tập trung tế luyện, sau đó bắt đầu thử nghiệm, dùng nó thu phóng
đồ vật, chậm rãi làm quen, hiểu cách sử dụng.
“Ầm ầm” một hồi, đá bay tán loạn; cự thạch hơn mười mấy vạn cân liền bị thu
vào túi, bụi bay mù mịt, cảnh tượng thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
“Thực sự là bảo bối tốt! ” Tiểu Bất Điểm tán tụng, sau đó nghịch chuyển phù
văn, trút khối đá ra ngoài.
Nó tiếp tục thử nghiệm lần thứ hai. “Ầm” một tiếng, bụi bay mịt mù. Một quả
núi nhỏ trực tiếp bay lên, tiến vào trong Túi Càn Khôn. Miệng túi bằng da thú
ánh lên vạn đạo hào quang, thụy khí* xuất hiện thôn nạp vạn vật, quả nhiên
không có gì không thể thu.
*Thụy khí: chắc là theo kiểu đám sương mù xuất hiện khi mở túi thần ấy, màu ngọc bích.
“Ai ui, thằng khốn ngươi làm trò gì vậy?” Đại Hồng Điểu thét lên sợ hãi, thân
thể bị khống chế, nhanh chóng thu nhỏ bay thẳng vào trong Túi Càn Khôn, không
có đường nào thoát ra.
“Ha ha”, Tiểu Bất Điểm cười to, lấy sợi thừng vàng cột ngay miệng túi, lắc lắc
liên hồi. Từ trong túi truyền ra âm thanh lịch bịch, kèm theo đó là từng lời
van xin của Đại Hồng Điểu: “Mau thả ta ra đi!”.
Tiểu Bất Điểm vừa tháo sợi thừng vàng ra, thụy khí lại xuất hiện. Đại Hồng
Điểu vừa được phóng thích liền thở hổn hển, mắng ngay: “Ông liều mạng với
ngươi!”
Tiểu Bất Điểm lập tức vung túi da thú lên, Đại Hồng Điểu phẫn uất quay mông bỏ
đi; nó đi thẳng về phía Bạo Viên bên kia, hét lên: “Ăn ngươi bù lỗ!”
Ngọn lửa bập bùng, cả đám Cửu Đầu Sư Tử, Hỏa Nha vây quanh tranh thủ nướng
thịt Bạo Viên. Những khối thịt to vàng tỏa hương thơm nồng đậm; cả đám háu
táu, ăn như nuốt cả lưỡi.
Những khối thịt này ẩn chứa tinh khí cường đại, chúng nó đều bị thương nên đây
chính là bảo dược tốt nhất để tẩm bổ thân thể.
Không lâu sau, cả đám Tử Điêu, Ngũ Sắc Loan Điểu, cường giả Tam Nhãn Tộc đều
mà bắt đầu phát sáng. Khung xương trong cơ thể rung động từng hồi, vang lên
răng rắc. Những khúc xương bị trật, gãy trước kia được điều chỉnh, tuy không
lập tức phục hồi như cũ nhưng không có gì đáng ngại.
Hơn nữa, huyết nhục nhu động, thần hà* tỏa ra bốn phía, tất cả vết thương đều
khép lại, máu trong cơ thể lưu chuyển thông suốt, cả cơ thể mờ mờ ảo ảo.
“Thoải mái quá, ta cảm thấy nhanh chóng đột phá thôi!” Tử Điêu vốn gãy cả hai
chân trước, nhưng hiện tại ăn hết hơn nghìn cân thịt Bạo Viên cường đại thì cả
người phát sáng, tử khí bốc lên, giọng nói cũng mạnh mẽ hơn trước.
“Máu của ta lại tinh khiết hơn trước rồi, tốt quá!” Cửu Đầu Sư Tử cũng cực kỳ
vui mừng, khung xương trong cơ thể xuất hiện từng sợi tơ máu vàng nhạt. Loại
huyết nhục bảo dược đối với nó có lợi ích cực lớn.
Trải qua một phen sinh tử, thân thể, tinh khí tiêu hao hầu như không còn rồi
sau đó được bổ sung khiến chúng nó xém đột phá, một một cá nhân đều như một
mặt trời nhỏ, thi nhau phát sáng.
“Quất tiếp!”
Cự viên cao hơn mười thước, hình thể cường tráng, huyết nhục bảo dược lưu lại
tuy nhiều nhưng lại bị đám Di Chủng này ăn như bão cuốn, đến cả chút xương
cũng không còn.
Tất cả chúng nó đều nằm thẳng cảnh trên mặt đất, cả người phát sáng, cử động
một chút cũng không muốn.
Bên kia, Tiểu Bất Điểm, Hỏa Linh Nhi cùng với mấy Phong Ấn Giả cũng không mấy
tốt hơn. Một con hậu duệ ma cầm bị ăn hơn phân nửa, thịt trong long lanh,
trong suốt vào miệng liền tan đi, mỹ vị cực ngon.
Rốt cục Hỏa Linh Nhi gánh không nổi nữa, thực sự không ăn nổi; một phần cũng
là vì thiếu niên kia cứ luôn miệng nhắc nhở nàng chú ý giảm béo, bộ ngực quá
cao, cái mông quá lớn khiến nàng phẫn uất đến nổi đóa.
Cuối cùng, ngay cả mấy Phong Ấn Giả cũng nuốt không trôi nữa, tuy rằng bọn họ
có thực lực cường đại nhưng lại không tiêu hóa được nhiều bảo dược như vậy.
“Ăn uống quá lãng phí!”
Tiểu Bất Điểm nói một câu rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn tiếp, Hơn nửa con ma cầm
còn lại đều bị ăn sạch sẽ. Nó không ngừng luyện hóa tinh khí, dung nhập trong
thân thể.
Một đám người nhìn mà đờ ra, thân thể nhỏ như vậy sao nuốt được nhiều thức ăn
như thế cơ chứ?
Ngay cả đám Cửu Đầu Sư Tử, Hỏa Nha cũng hết hồn, quá tàn bạo rồi. So với bọn
chúng thì thân thể nhỏ hơn, thế quái nào ăn lắm vậy.
“Thảo nào nhìn thấy chúng ta thì liền chảy nước miếng! Sau nàynên trốn hắn đi,
vạn nhất trúng lúc đói bụng, không chừng hắn làm thịt luôn chúng ta.” Cả đám
Di Chủng len lén lau mồ hôi, xem thiếu niên Nhân tộc hung tàn kia như một con
hung thí hung ác thời tiền sử.
Cả người Tiểu Bất Điểm tràn đầy ánh sáng luân chuyển, tinh khí theo lỗ chân
lông đi ra ngoài cơ thể, thương thế lành lặn, tinh khí cuồn cuộn giống như
biển gầm gột rửa thân thể nó. Cơ thể thông thấu, ngay cả tóc cũng sáng lên.
“Ôi, động thiên thứ chín mở ra khó thật, bây giờ còn chưa có cảm giác.” Tiểu
Bất Điểm gãi đầu rồi nói.
Một vị Phong Ấn Giả run sợ, không khỏi than thở: “Chín động thiên khó thấy,
chỉ có ghi chép trong sách cổ mà thôi. Tộc chúng ta thì chỉ cần là tám động
thiên thì cũng đã hiếm như sừng lân lông phượng. Bây giờ ngươi có thể tiến
nhập cảnh giới tiếp theo rồi.”
“Đợi khi nào ăn được thịt Đại Bằng thì lại trùng kích!” Tiểu Bất Điểm căm giận
gầm gừ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó của nó, mọi người không biết nên nói gì:
ngươi còn chưa thỏa mãn nữa à, từ lúc vào tiểu thế giới này thì tu vi ngươi
một đường tăng tiến, người khác thì phải khổ tu không ít đấy!
Nhất là mấy Phong Ấn Giả, trong lòng khá bất bình; trước đây, mấy năm khổ tu
của bọn họ cũng không bằng đứa nhỏ hung tàn này tiến nhập phiến thượng cổ tiểu
thế giới mấy ngày. Ngẫm lại thật là thua thiệt, quả nhiên là một yêu nghiệt!
“Các ăn no chưa hết chưa?” Tiểu Bất Điểm vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo, hỏi mọi
người xung quanh.
“No rồi!” Những Di Chủng này chỉ cần vừa nói thì tinh khí liền thoát ra, ánh
sáng mờ lập tức xuất hiện.
“Vậy thì một mình ta ăn tiếp.” Hắn lập tức chạy đến chỗ Bạch Hổ, lấy Đoạn Kiếm
chém rớt một cái chân rồi nhanh chóng lột da rửa thịt.
“Má nó, thật phí của trời!” Mấy lão nhân tức giận giậm chân.
“Từ đông sang tây đều là đồ ăn, hơn nữa ta cũng có ăn hết đâu, có một cái chân
thôi mà, nấu một nồi nước là đủ rồi.” Tiểu Bất Điểm chẳng hề để ý mà nói.
“Chúng ta cũng ăn!” Cả đám Thái Cổ Di Chủng đều vọt tới, đây chính là thịt
Bạch Hổ, cho dù có nuốt không vô cũng phải ráng.
Hỏa Linh Nhi căm giận, cái này có khác gì giày xéo bảo vật.
Ánh lửa bùng lên, hương thơm xông vào mũi. Sau ba canh giờ thì chân hổ trong
Hắc Oa đã nhừ, ngay cả xương cũng bị Tiểu Bất Điểm dùng Bảo Thuật làm tan,
nước dùng trong suốt, tràn đầy ánh sáng lung linh.
Vừa mới đến gần, một hư ảnh Bạch Hổ lao ra, dương nanh múa vuốt nhưng theo đó
lại là hương thơm nồng đậm. Tiểu Bất Điểm há mồm, hung ác nói: ” Ăn sạch, húp
hết!”. Sau đó nó liền cắn một ngụm.
Nước lèo từ xương hổ hầm thành trong suốt lấp lánh, sềnh sệch không gì bằng.
Tiểu Bất Điểm múc một muỗng lớn, cho vào trong miệng, cảm nhận mỗi lỗ chân
lông đều mở ra, như mọc cánh phi thăng vậy.
“Quả nhiên là mỹ vị, so với sư tử còn ngon hơn nhiều!” Nó húp vô cùng say sưa,
vừa nhai vừa nói.
Cửu Đầu Sư Tử nghe được liền tái mặt, may mà mọi người nghe nhưng chả biết
chuyện gì.
“Thật ngon!” Tiểu Bất Điểm kêu lên, sau đó bắt đầu điên cuồng múc, canh hổ cốt
không ngừng vơi đi.
Cả đám người, bao gồm Hỏa Linh Nhi nhanh chóng liều mạng lao về phía trước,
tranh gianh canh.
Chỉ lúc sau, một nồi canh sạch sẽ, toàn bộ đều vào bụng mỗi người. Cả đám chưa
thỏa mãn, liếc nhìn thân thể còn lại của Bạch Hổ.
Chỉ có Tiểu Bất Điểm thì thỏa mãn, ăn uống no đủ. Cả người nó phát sáng như
một mặt trời vậy.
“Các ngươi quá hung tàn, ăn nhiều như vậy rồi mà còn nhớ thương nữa sao, đích
thực là lũ tham ăn!” Nó quở trách mọi người, bao gồm cả Hỏa Linh Nhi.
Cả đám nhất thời phẫn nộ: ai hung tàn, ai tham ăn? Ngươi còn không biết xấu hổ
mà còn thuyết giáo chúng ta?!
“Thứ tốt như vậy đừng nên chà đạp nó, để khi nào tìm được linh dược thì lại
hầm tiếp. Khi đó, chúng ta có thể đột phá đó!” Tiểu Bất Điểm nói.
Nó lấy Túi Càn Khôn ra, thu Kim Sí Đại Bằng, Bạch Hổ và đám Di Chủng đã chết
vào. Sau đó lấy sợi thừng vàng cột chặt miệng túi, treo ở bên hông.
“Tiện lợi thật, đừng ai mơ giành mãnh thú của ta nữa.”
Cả đám trợn trắng mắt, ngươi đừng ăn những sinh linh khác thì tốt đẹp chứ ai
dám ăn ngươi?
“Túi Càn Khôn tựa hồ có thể giữ đồ ăn không hư thối. Nhiều Di Chủng như vậy
đem về Thạch Thôn cho tộc trưởng gia gia, Lâm Hổ thúc, bọn Đại Tráng, Nhị
Mãnh, Bì Hầu nếm thử, cho mỗi tộc nhân đều ăn Thái Cổ Di Chủng thì không chừng
có thể giúp bọn họ nhanh chóng đột phá.” Tiểu Bất Điểm xoa bụng nhỏ tròn vo,
mỉm cười ngọt ngào tiến nhập mộng đẹp.
Cả đám không biết nói gì đều lắc đầu, thiếu niên này ngủ say, tươi cười xán
lạn khiến cả nữ tử cũng ghen tỵ thế mà tỉnh dậy thì lại quá hung tàn.
Đám Tử Điêu, Hỏa Nha nhờ uống canh hổ cốt mà phá vỡ gông xiềng, dẫn đến đột
phá. Cả thân thể chúng bùng lên tinh khí, dày cả một tầng, gây ra động tĩnh
rất lớn.
Qua hồi lâu, mọi thứ dần dần yên tĩnh lại.
Đêm đã về khuya, cả đám sinh linh đều ngủ thật sâu giấc.
Sáng sớm hôm sau, thi thể Thái Cổ Kim Ô bắt đầu bay lên từ chân trời, hóa
thành Thái Dương, chiếu rọi ánh sáng xuyên qua lớp sương mù mông lung của di
tích.
“Xuất phát, đi kiếm linh dược thôi, một nồi canh Kim Sí Đại Bằng đang chờ
chúng ta quất. Nào, cùng tiến về những vườn linh dược kia!” Tiểu Bất Điểm dõng
dạc nói.
Cả đám bĩu môi nhưng đồng loạt ly khai, bởi vì ai ai cũng đều thương nhớ bảo
dược hiếm thấy!
Phiến thượng cổ tiểu thế giới này có rất nhiều địa phương đặc biệt khác, như
vùng đất chư thánh vẫn lạc, thiên cốt cấm khu, Bảo Cụ di tích v.v… và còn có
rất nhiều thiên tài phân tán tứ phương.
“Ngươi muốn tìm Bất Lão Thần Tuyền?”
Khi mọi người biết mục đích của Tiểu Bất Điểm thì tất cả đều giật mình.
Tục truyền, tiểu thế giới này đích xác có Bất Lão Tuyền nhưng nó lại nằm ở nơi
cực độ nguy hiểm. Từ xưa đến nay hầu như không mấy ai đắc thủ.
“Bất Lão Tuyền ở trong Bách Thảo Viên, có tràng vực thần bí bao quanh,khiến ta
không thể dùng Bảo Thuật. Nó có thể đơn giản ép nát thân thể sinh linh nào đến
gần, hầu như ít ai dám tiến vào.” Hỏa Linh Nhi nói.
Bách Thảo Viên chính là dược điền của tiểu thế giới này, trong đấy trồng đầy
linh dược, có rất nhiều trân phẩm hiếm thế, thậm chí cả thánh dược!
“Các ngươi đều không muốn ăn tiểu kim hấp nấm sao? Hiện tại Kim Sí Đại Bằng
có, nấm thì đi đâu ngắt? Tất nhiên phải vào Bách Thảo Viên rồi!” Tiểu Bất Điểm
nói.
Cả đám xoắn xuýt, nơi đó tuyệt đối là một vùng ma thổ nhuộm máu. Từ trước đến
nay, ai muốn vào đó hái linh dược thì hơn phân nửa là chịu chết.
“Chúng ta có thể đi cùng tương trợ ngươi nhưng chỉ có thể ở bên ngoài, không
tiến vào trong đấy.” Cửu Đầu Sư Tử nói nghiêm túc.
Thấy cả bọn lộ vẻ ngưng trọng, không muốn tiến vào Bách Thảo Viên thì Tiểu Bất
Điểm hồ nghi, lẩm bẩm: “Lẽ nào ta bị mấy lão già Bổ Thiên Các gài bẫy?”
Từ vẻ mặt đám người này thì nơi đó chính là cấm địa!
“Nếu không có thân thể cực độ mạnh mẽ thì không thể đi vào, từ trước đến nay
chỉ có con của Di chủng Thái Cổ thuần huyết mới dám đi vào, tìm kiếm đại cơ
duyên nghịch thiên.” Một Phong Ấn Giả râu tóc bạc trắng bên cạnh Hỏa Linh Nhi
nghiêm túc khuyên bảo, không hề nói quá.
“Cái gì?” Ánh mắt của Tiểu Bất Điểm nhất thời sáng lên, vừa mới phiền muộn thì
lập tức hưng phấn, nói: “Nơi nào mà gặp được con của Thái Cổ Hung Thú chân
chính thì là nơi ta thích nhất!”
Cả đám không biết nói gì, các sinh linh khác thì tránh không kịp mà nó thì
ngược lại, lao vào tham gia cho náo nhiệt.
Công Chúa Hỏa Quốc chớp chớp đôi mắt to, cực kỳ có linh tính, nhỏ giọng nói:
“Thằng nhóc này bản thân chính là một con mãnh thú thuần huyết hình người rồi,
so với thần cầm dị thú thuần huyết cũng chẳng kém cạnh, ai ăn ai còn chưa
biết.”
Đại Hồng Điểu nghe vậy hai tròng mắt nhất thời lóe sáng, lập tức nhào tới,
dang hai cánh ôm lấy cánh tay Tiểu Bất Điểm, nói: “Dẫn ta đi cùng với!”
“Nghĩ thông suốt chưa mà nói ta dắt ngươi theo?” Tiểu Bất Điểm hỏi.
“Sao có thể được!” Đại Hồng Điểu dùng sức lắc đầu, nói: “Ta đi vào nhất định
sẽ bị mãnh thú thuần huyết nuốt sống. Ngươi mạnh mẽ, lại hung tàn như vậy thì
nên cái nồi của ta theo, nhất định cần dùng để nấu một con Thái Cổ Hung Thú
nhỏ. Ta không cầu gì hơn, khi về ngươi cho ta chút canh là được rồi!”
“Bốp!”
Tiểu Bất Điểm giật lấy Hắc Oa, nện mạnh lên đầu nó.
“Ông nhịn!” Đại Hồng Điểu muốn nói “liều mạng với ngươi” nhưng ngẫm lại thì
không thực tế nên sau cùng phun ra vài chữ.
Ly khai di tích, tiểu thế giới trở lại như trước, được chiếu sáng rạng ngời,
hoa cỏ tươi tốt, cổ thụ chọc trời, sinh cơ bừng bừng.
Đoàn người hướng về Bách Thảo Viên, một cỗ nhân mã cường đại như vậy đi cùng
một chỗ dọa cho không ít sinh linh ven đường bỏ chạy thục mạng.
Đương nhiên cũng có sinh linh cường đại cá biệt ngấp nghé, quan sát cả bọn
chằm chằm, vài lần muốn động thủ.
Tiểu Bất Điểm không cam lòng tỏ ra yếu kém, quay đầu về phía đôi mắt đáng sợ
nhìn họ chằm chằm mà rống lên khiến sinh linh kinh khủng trong rừng rậm tránh
lui.
“Gì thế, sao ta thấy lạnh cả sống lưng vậy?” Bọn họ kinh hãi.
“Ta thì giờ thấy may mắn khi có Hùng Hài Tử bên cạnh! Nếu phải đối mặt với
sinh linh vừa nãy, ta nghĩ ta sẽ trở thành thức ăn của nó quá.” Đại Hồng Điểu
cảm thấy da đầu tê dại, cảm thán.
“Không phải là sinh vật thuần huyết chứ?” Hỏa Linh Nhi nhíu mày.
Bọn họ đã tiếp cận Bách Thảo Viên, sinh linh tương tự dĩ nhiên cảm ứng được
mấy con!
Tiểu Bất Điểm đề phòng, đối mặt với sinh linh thuần huyết chân chính nó đâu
dám khinh thường. Tuy rằng muốn bắt sống một con nhưng cũng phải đối đãi cẩn
thận.
Rốt cục đã đến Bách Thảo Viên, tuy cách khá xa nhưng vẫn có thể thấy được thụy
khí bốc lên, các loại cây cỏ đều phát sáng.
Đó là một phiến dược viên, có ánh sáng thần thánh bao phủ, linh lung rạng
ngời, tinh khí cuồn cuộn. Ngay cả dược thảo thông thường sinh trưởng nơi đây
cũng trở nên trong suốt, linh khí nồng đậm dị thường.
“Của ta, của ta tất!”
Cả đám không thốt nên lời, thằng nhóc kia quả nhiên lại biến thành kẻ hám
tiền, hai mắt lóe sáng, miệng chảy nước miếng ròng ròng rồi!