Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 15: Nhóc tỳ ra oai

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thiếu niên lộ vẻ kinh hãi, đây chỉ là một thằng bé mà thôi, không ngờ lại có
thể đẩy bay tên sắt của hắn chỉ với một tay, có hơi khó tin một chút.

Phải biết rằng, hắn rung hai tay một cái là đủ để nâng năm sáu cái đỉnh đồng,
tên sắt to có thể bắn nứt kim loại, loại sức mạnh to lớn đó căn bản không phải
người thường có thể chịu được, đủ để bắn chết Long Giác Tượng.

Người của Bái Thôn giật mình, không có ai rõ ràng Bái Phong đáng sợ cỡ nào hơn
bọn hắn, thiên phú dị bẩm, thần lực kinh người, vô cùng hiếm thấy, sao lại để
một thằng bé đẩy được tên sắt của mình.

“Tự tìm cái chết!” Thiếu niên Bái Phong khẽ quát một tiếng, trong mắt bắn ra
chùm ánh sáng giống như hai tia chớp, hắn thở thành tiếng, kéo cung lớn rồi
bắn tên liên tục.

“Vù”, “Vù”

Tên sắt phá vỡ trời cao, vang lên ù ù, giống như tiếng ma quỷ từ dưới Cửu U,
mũi tên to dài phát ra ánh sáng kim loại lạnh lẽo khiến người ta phát sợ, tên
bay đến cực nhanh, vô cùng kinh người.

Bái Phong không ngừng kéo cung, bắn liên tiếp tám mũi tên sắt, chúng gào thét
mà đến, mũi nào cũng vô cùng đáng sợ, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại của nhóc tỳ.

Thạch Hạo như một con linh viên, xòe ra tứ chi, động tác tự nhiên, nhanh chóng
né được năm tên, sao đó hai tay đánh bay ba mũi còn lại, cắm sâu vào trong đá,
vang vang rung động.

Loại biểu hiện này khiến người ta chấn động.

Ngay cả người của Thạch Thôn cũng ngây ra, biểu hiện của Thạch Hạo đã vượt qua
dự đoán của họ, mới tí tuổi đầu đã thế này, cho ngươi ta cảm giác rất không
thật.

Bái Phong khẽ quát, điên cuồng bắn cung, tên sắt nhanh như mưa lớn đổ ập tới,
hết mũi tên này đến mũi tên khác xuyên qua núi rừng.

Thạch Hạo mặc dù rất nhỏ, nhưng tốc độ cực nhanh, như hổ vồ, giống giao nhảy,
né tránh mũi tên, đồng thời hai tay đánh ra, đụng vào thân tên, vang lên keng
keng, đánh bay rất nhiều tên sắt.

Sự nhanh nhẹn của nó căn bản không giống một đứa bé, nháy mắt đã nhảy được mấy
chục mét, thoáng cái đã sắp tới trước mắt, lúc lên xuống giống như một con Kim
Sí Đại Bằng nhỏ, đã hơi có chút khí thế bất phàm.

“Keng!”

Loạn tiễn như mưa, càng lúc càng dày đặc. Nhóc tỳ hét to, ở trên đường nó liền
nâng một tảng đá lớn ngàn cân, ầm một tiếng nhảy lên rồi ném về phía tên thiếu
niên Bái Phong sắc mặt lạnh lùng đó.

“Sao sức mạnh lại lớn như thế này cơ chứ? Đây mới chỉ một đứa bé ba bốn tuổi
thôi mà.”

Mọi người sợ hãi, việc này thật khiến người ta trợn mắt há mồm. Chỉ có mấy
người trong lúc mơ hồ nhìn thấy được khi Thạch Hạo dùng sức có ký hiệu lóe lên
rồi tắt, quá nhanh.

Đá lớn ngàn cân bay ngang trời, nện xuống phía dưới.

Con mắt Bái Phong lạnh lẽo, hắn dừng bắn tên, vung cây cung lớn cao hơn nửa
người, quất mạnh về hướng tảng đá lớn đó, ‘ầm’ một tiếng, tảng đá lớn nặng như
vậy lập tức vỡ tan, bắn tung tóe khắp nơi.

Mà Thạch Hạo cũng đã nắm lấy cơ hội xông đến phụ cận, tức giận nói: “Vì sao
ngươi lại thô bạo như vậy, muốn sát hại A Phúc thúc của ta, còn muốn cướp đi
đồ săn chúng ta cần để sinh tồn nữa?”

Bái Phong hừ lạnh một tiếng, ném cung lớn xuống đất, cầm lấy một thanh trường
mâu màu đỏ đậm làm bằng Huyết Văn Thiết, dùng mâu ra sức đâm về phía ngực của
nhóc tỳ.

Mà lúc này Thạch Hạo đang ở lưng chừng trời, vừa vặn hứng về phía trước, rất
khó né tránh, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm cho dân Thạch Thôn tí nữa tim nhảy ra
ngoài, ai ai cũng thầm hận Bái Phong không thôi, vì hắn ra tay vô cùng ác độc.

“Keng”

Tiếng rung kim loại truyền tới, Thạch Hạo ánh mắt trong trẻo, tay phải bắt đầu
vung lên, vẽ ra một đạo quỹ tích đẹp đẽ, phát ra ánh sáng rực rỡ, ‘keng’ một
tiếng cắt trường mâu thành hai đoạn, mà cái tay trắng nõn đó lại không hề bị
tổn thương gì.

Kết quả này khiến người ta ngẩn người, Thạch Hạo tuổi nhỏ đi chọi cứng một Bái
Phong mạnh mẽ, không ngờ lại không ở vào thế hạ phong, từ chỗ rất xa xông đến
trước mắt, biểu hiện rất cường thế.

“Vù. . .”

Bái Phong bỗng ném mâu gãy ra, nhắm đúng hướng mắt phải của Thạch Hạo, quyết
đoán mà ác liệt, với khoảng cách gần như thế này thì thật sự rất nguy hiểm.

Thạch Hạo nghiêng đầu né tránh, người ở lưng chừng trời, chân phải trực tiếp
vung tròn xuống, đá vào mặt của Bái Phong, mang theo một luồng gió mạnh. Mặc
dù người nó nhỏ, nhưng tư thế lại khá đẹp mắt, động tác tự nhiên lưu loát
giống như chim yến xẹt qua giữa không trung.

“Ầm”

Bái Phong lấy tay trái cản lại, phát ra một tiếng vang nặng nề, chận động làm
cho cây cối ở gần rụng lá, rơi xuống thành từng mảng, giống như có gió thu
thổi qua.

“Sực mạnh thật là lớn!”

Người của Bái Thôn lộ ra vẻ không thể tin nổi, họ biết rõ, Bái Phong thần lực
kinh người, tuy vẫn còn là thiếu niên nhưng ở trong phạm vi mấy nghìn dặm đã
hiếm có người sánh vai, nhưng hiện tại lại không thể chiếm nổi thượng phong.

Thạch Hạo hạ xuống đất, tuổi nhỏ như vậy, chiều cao kém Bái Phong rất nhiều,
nhưng nó trước sau không sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tức giận, mắt trợn tròn đứng
sóng đôi với hắn.

Nhân mã hai bên đều dừng lại, họ đã bị cuộc quyết đấu giữa thiếu niên mạnh mẽ
và đứa bé khiến người ta kinh ngạc này hấp dẫn, tất cả đều đang chờ bọn nó
phân ra thắng bại.

Bái Phong sắc mặt u ám, mắt lộ hàn quang, hắn đã mười bốn tuổi rồi, nhưng đối
phương lại còn chưa đến bốn tuổi, vừa rồi va chạm không phân thắng bại với hắn
mà nói là một loại sỉ nhục.

“Ầm!”

Bái Phong thân thể thon dài, bỗng quét chân một cái, giống như một cái cọc sắt
quét ngang tới, kình khí đáng sợ đang nổ vang, giống như một con quái vật lớn
tấn công.

Thạch Hạo lùi lại, nó từ nhỏ lớn lên ở trong núi rừng, mặc dù không có trải
nghiệm thực chiến, nhưng lại biết rất nhiều, tránh đi mũi nhọn, nhảy một cái
liền lùi ra mấy mét.

Song, Bái Phong đã từng giết mãnh thú, từng chém dị cầm, từng giết những người
mạnh mẽ, kinh nghiệm thực chiến phong phú, tự nhiên biết rõ phải chiếm thượng
phong.

Người hắn nhảy vút lên trời, nháy mắt đã là mấy mét, chân phải xoay tròn như
một cái roi sắt đánh xuống, thế không thể đỡ, kình phong đánh vào mặt khiến
người ta đau đớn, sát chiêu dồn dập.

Ở sau lưng là mấy cây cổ thụ, không còn đường lui, không thể tiếp tục né
tránh, Thạch Hạo dựa lưng vào cây lớn, hai tay đan chéo, ra sức giơ lên trên
để đỡ, mấy cái phù hiệu lóe lên rồi tắt.

“Ầm!”

Giống như hai con thú khổng lồ đụng vào nhau, khiến nơi này cát bay đá chạy,
khói bụi mịt mù, cây cối héo úa. Hai người chấn động mạnh, mà lúc chân Bái
Phóng đè xuống liền trực tiếp đá gãy một cây đại thụ đường kính hơn một mét ở
sau lưng Thạch Hạo.

Ầm một tiếng, cổ thụ chọc trời gãy lìa, rơi ở trong vùng núi, phát ra một
tiếng động lớn, thanh thế kinh người.

Lần này người của Bái Thôn nhìn rất rõ ràng, trong lòng bàn tay của Thạch Hạo
giống như có ký hiệu lấp lóe, là loại sức mạnh này ngăn lại đòn tấn công mấy
ngàn cân của thiếu niên thiên phú siêu tuyệt Bái Phong.

“Bảo Cụ, trong tay đứa bé đó là một cái Bảo Cụ quý hiếm!” Bọn chúng hét lớn
lên.

Không cần biết thế nào, chúng cũng không tin Thạch Hạo đã mò ra được sự huyền
bí của Cốt Văn, cho rằng vì cái dây đeo tay mài bằng răng thú ở trên cổ tay nó
phát huy tác dụng, bởi vì quả thật có hào quang lóng lánh đang chảy xuôi.

Cả đám người Bái Thôn đều đỏ mắt, đây mặc dù không phải là trấn tộc chí bảo gì
cho cam, nhưng cũng là một cái Bảo Cụ tốt, có thể tăng sức mạnh cho một đứa bé
như thế này, khẳng định là bất phàm.

Sau khi đá gãy cây lớn, khí thế ác liệt của Bái Phong không đổi, tấn công càng
thêm nhanh chóng mãnh liệt, đôi chân như cọc sắt tung hoành, khiến cây cối
không ngừng gãy lìa, cành gãy lá rụng bay khắp nơi.

Thạch Hạo cũng không kém, bắt đầu đánh trả, mặc dù thân hình nhỏ nhưng lần nào
nhảy lên cũng cao mấy mét, tấn công như một con đại bàng non giương cánh.

“Ầm!”

Quyền phong của Bái Phong như sấm, một quyền đánh ra, sau khi Thạch Hạo né
được liền trúng một tảng đá núi nặng mấy nghìn cân, trực tiếp đánh nát bấy nó,
đá vụn bay khắp nơi.

Cảnh tượng này cực kỳ kinh người, một thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi, không
ngờ lại có loại sức mạnh to lớn khủng bố thế này, cả đám người trưởng thành
nhìn cũng phải hít hơi lạnh.

Nhóc tỳ tuy còn nhỏ, nhưng ở độ tuổi này mà nói đã coi là thần lực kinh người,
song về sức mạnh tuyệt đối lại không thể so với Bái Phong, nhưng với sự hỗ trợ
từ sức mạnh thần bí của Cốt Văn, nó cũng không sợ gì.

Động tác của cả hai cực nhanh, mỗi một đòn đều rất đáng sợ, quyền phong như
sấm, vang lên ầm ầm, khiến cho cây cối đổ rạp, đá núi nứt toác.

Sau khi giao thủ mấy chục chiêu, Bái Phong sắc mặt âm hàn, hắn là một kẻ thiên
túng kỳ tài, nhưng lại chưa từng ngờ tới việc không chiếm nổi thượng phong với
một đứa bé không được bốn tuổi, khiến hắn làm sao chịu nổi.

“Ầm!”

Lần này, sau khi hắn toàn lực tấn công, đột nhiên khom lưng cúi đầu, từ sau
lưng bay ra một mảng tên nỏ, sắc bén lập lòe, nhắm thẳng vào hai mắt và toàn
bộ khuôn mặt của nhóc tỳ.

Tất cả người của Thạch Thôn đều cả kinh kêu lên, việc này quá đột nhiên. Sau
đó, cả đám đều tức phẫn nộ, Bái Phong quá nham hiểm, đối phó một đứa bé mà
thôi, hắn lại dùng hết các chiêu độc ác như vậy.

Nhóc tỳ hơi giật mình nhưng cũng không sợ, hai tay múa lên, ngón tay hiện ra
một mảng văn lạc, tạo thành một vầng trăng lưỡi liềm nhỏ, bị nó nắm ở trong
lòng bàn tay, bỗng vung một cái, hàng loạt điểm sáng khuếch tán ra đánh vỡ
toàn bộ tên nỏ.

Người của Thạch Thôn thở phào một hơi, vừa rồi quả thật là sợ toát hết mồ hôi
hột.

“Tiểu tử này quá ác độc, sau khi trưởng thành nhất định sẽ là một tai họa!”
Thạch Phi Giao tức giận nói.

“Vù!”

Thạch Hạo mắt to trong veo, chủ động xông lên trên, hai tay giương ra như chim
ưng vồ mồi, động tác thô bạo mà sắc bén, cực giống tư thế Thanh Vân Ưng đánh
xuyên tầng mây.

“Ầm!”

Vầng trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay nó lại lóe hào quang, hóa thành ánh
sáng trong suốt dâng trào lên đón lấy Bái Phong, nặng nề va chạm với nhau, tạo
ra một cơn bão mạnh mẽ.

Lần này, Bái Phong phun ra một bụm máu tươi, người bay ngang ra, đụng gãy rất
nhiều cành cây đại thụ, rơi ở trên đất. Mà nhóc tỳ thì lại nháy mắt đuổi theo.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận