“Ngươi ăn ta?” Chim khổng lồ màu vàng liếc xéo, con ngươi như thể là một vòng
xoáy màu vàng óng, rất kinh khủng, như muốn nuốt trọn cả linh hồn của người
khác.
“Sao ta lại cảm thấy choáng váng đầu óc thế này?” Đại Hồng Điểu kinh sợ, lúc
này lông tóc toàn thân nó dựng thẳng đứng, lắc mạnh đầu thì mới hồi phục lại
được.
Cặp mắt màu vàng của con chim thần này cực kỳ thâm thúy, vòng xoáy như là biển
sâu vực lớn, có khả năng nuốt lấy linh hồn của người khác, nếu như chỉ là
những sinh vật bình thường thì ắt phải ôm hận!
Nó đứng trên một tảng đá, toàn thân óng ánh kim quang, có một loại khí thế rất
uy nghiêm giống như một vị thần linh màu vàng giáng thế, dõi mắt nhìn xuống
con dân của mình.
Tâm thần Nhóc Tỳ tập trung cao độ, thực lực của con chim khổng lồ kì dị kia
rất mạnh, cho nên phải cảnh giác nếu không sẽ chịu thiệt thòi lớn.
“Chả có gì để nói, để ta lên trước xé nát con khỉ da vàng này, ta hết kiên
nhẫn rồi!” Bạo Viên rống giận, nhanh châm bước về phía trước, xuất thủ đầu
tiên.
Đại địa rung chuyển, những hòn đá trên mặt đất xóc nảy, nó cao hơn mười mét
thế nhưng mỗi bước chân giẫm xuống sức mạnh còn hơn xa thể trọng của mình, một
bộ lông đen thui phải dày đến một thước, trông rất kinh khủng.
“Cẩn thận, sức mạnh con Bạo Viên này vô cùng lớn, nó nắm giữ bảo thuật Kim
Cương thần lực.” Ở phía sau, Sư Tử chín đầu mệt mỏi nhắc nhở.
Chim loan năm màu rên rỉ, nó bị con Bạo Viên đánh trọng thương, thiếu chút nữa
là xé thành hai, máu me khắp người, nằm trên mặt đất, nó là người bị thương
nặng nhất.
“Bùm” một tiếng, con Bạo Viên giẫm mạnh một cước vô cùng thô bạo và cuồng dã,
còn có sự khinh bỉ, từ trên cao nhìn xuống, nó muốn một cước giẫm nát Nhóc Tỳ.
Miệng to đầy răng nanh, tướng mạo thì hung dữ kèm theo sự tự tin đến cực điểm,
pha thêm chút xem thường, giống như một con Cự Long nhẹ nhàng chà đạp một con
kiến hôi vậy.
Nhóc Tỳ là ai? Cho tới bây giờ chưa từng bị một người nào bắt nạt bởi vì nó
rất cường thế, vung tay liền lấy ra bảo kính Toan Nghê, mạnh mẽ và chuẩn xác
đánh ra, một luồng sấm sét thô to màu vàng đánh thẳng lên mu bàn chân của Bạo
Viên.
“Gào…” Bạo Viên kêu lên đau đớn.
Phù văn không ngừng lấp lóe trên bàn chân đen to của nó, thế nhưng do hung
hăng, cuồng dã, không có bảo vệ nên khi bị sét đánh trúng đã phá vỡ màn sáng
bảo vệ trên bàn chân, mùi cháy khét bốc lên nghi ngút.
Nhóc Tỳ không từ bỏ, tiếp tục phản công, lại lấy ra Cốt Tiễn màu vàng chém
thẳng tới cái lỗ cháy khét kia, thần mang sắc bén.
“Phốc!”
Máu tươi văng tung tóe, Bạo Viên mặc dù bị thương nhưng nó vẫn nhanh nhẹn ứng
biến, thần cương hộ thể xuất hiện, ánh sáng màu đen rực sáng, nó bật nhảy mấy
chục mét lên trời cao, né tránh một đòn trí mạng kia.
Long Giao tiễn dính đầy máu bay ngược trở về, vẻ mặt Nhóc Tỳ lạnh lùng, tiếp
tục giơ lên bảo kính, một tia chớp thô to xuyên thẳng lên không trung.
Bạo Viên giận dữ, không nghĩ tới một phút lơ đãng lại thành ra bị động như
vậy, mất đi tiên cơ rơi vào thế hạ phong.
Mặc dù nó khổng lồ nhưng vẫn có được sự nhanh nhẹn linh hoạt. Lộn nhào một
vòng cách xa mấy trăm mét trên trời cao, một tiếng ‘Rầm’ vang vọng khi nó tiếp
đất, khiến cho cả vùng đất rạn nứt, một bàn tay lớn màu đen chém mạnh xuống
làm cho tảng đá mười mấy vạn cân trong nháy mắt vỡ vụn.
Nó nổi giận, thu lại toàn bộ vẻ coi thường, lui lại phía sau rồi cả người phát
sáng, một luồng khói đen ngập trời bốc lên cao hóa thành một cơn lốc xoáy vờn
quanh nó.
Đây chính là phù văn Kim Cương, thần lực kinh khủng, toàn thân bành trướng cao
to hơn trước rất nhiều lần, thân thể cao đến ba mươi mét, to gấp ba lần lúc
ban đầu, hơn nữa khi cơ thể biến lớn thì dường như có những con Cầu Long quấn
quanh thân thể.
“Rầm!”
Bạo Viên lại vọt tới, ánh sáng màu đen che kín toàn thân, giống như lấy một
cái chuông lớn chụp lên trên người, vang lên những tiếng ong ong, nó xông về
phía trước, giẫm nát cả mặt đất, cát chảy đá bay, đất đá như là thủy triều
tràn về phía trước muốn nhấn chìm Nhóc Tỳ.
Đây chính là một đợt sóng trùng kích, trên thân thể của Bạo Viên bùng phát ra
những phù văn màu đen hóa thành hơn mười đợt sóng biển vỗ về phía Nhóc Tỳ.
“Mở!”
Nhóc Tỳ hét lớn, hai chân giẫm mạnh một phát, phù văn màu bạc khuếch tán, bảo
nguyệt treo cao bao phủ nó ở bên trong, dĩ nhiên nó đang lơ lửng ở trên không
giống như một vị thần linh vậy.
“Trấn áp!”
Nhóc Tỳ hét lớn, nó không ngừng biến hóa thủ thế, từng loại phù văn lần lượt
xuất hiện, thân thể chuyển động, lúc thì giống như Đại Bàng giương cánh, lúc
thì giống như Li Long phá trời, một hồi lại như Chân Hống nuốt trăng… Nhưng
phù văn này đều được ghi chép ở trong Nguyên Thủy Chân Giải, đây không phải là
bảo thuật có thể giúp bản thân tăng lên thực lực, thế nhưng sau khi Nhóc Tỳ
thi triển lại có một loại tác dụng biến thứ mục nát trở nên thần kỳ!
Ầm một tiếng, những cơn sóng biển màu đen bị đánh tan, người thiếu niên ở trên
không trung tuy nhỏ nhắn thế nhưng lại sở hữu một sức mạnh vô biên, một quyền
nện về phía trước khiến cả thiên địa chấn động.
Ánh mắt Bạo Viên hung ác, bàn tay như chiếc gầu khổng lồ đưa ra, giống như ngũ
lôi oanh đỉnh đè mạnh xuống, muốn bóp nát Nhóc Tỳ.
Toàn thân của hai người đều phát sáng, hoa văn xuất hiện, đây cũng không phải
chỉ riêng sức mạnh thân thể, mà còn phải vận dụng đến những sức mạnh thần bí
phù văn, dung hợp lại với nhau, vô cùng kinh khủng.
Rốt cuộc, hai người bọn họ đụng vào nhau, bàn tay muốn bóp nát Nhóc Tỳ thế
nhưng lại kịch liệt co giật, Bạo Viên gào thét, cảm giác đau nhức xuất hiện.
Nắm đấm nhỏ nhắn của Nhóc Tỳ giống như mũi khoan, lượn lờ những phù văn, xuyên
thấu vào trong máu thịt của Bạo Viên, máu tươi phun trào, làm cho nó cảm thấy
sợ hãi.
Mặc dù thân thể bé nhỏ thế nhưng sức mạnh bạo phát còn lớn hơn cả nó, sau khi
va chạm đã phá tan máu thịt của nó, cho nên mới khiến cho nó lấy làm sợ hãi.
“Mở!”
Bảo Viên gào rú, ánh sáng màu đen ở ngoài cơ thể càng thêm chói mắt, cuối cùng
cũng biến thành một cái chuông lớn màu đen, không ngừng vang vọng, đánh văng
Nhóc Tỳ ra xa.
“Coong!”
Đột nhiên Nhóc Tỳ xuất ra một chưởng, vỗ mạnh lên trên chiếc chuông lớn đó,
phát ra những tiếng nổ rung trời, thanh âm truyền xa cả chục cả trăm dặm.
“Bảo thuật thật là mạnh!” Nó kinh ngạc, sức phòng ngự của Bạo Viên quả nhiên
kinh người, chiếc chuông đen này không tổn hại chút nào.
Bạo Viên màu đen ngửa mặt lên trời gầm rú, nện thật mạnh lên bộ ngực của mình,
chiếc chuông lớn thoát khỏi cơ thể, ánh sáng màu đen càng thêm rực rỡ, chụp
thẳng đến Nhóc Tỳ với khí tức khủng bố và kinh người.
Chiếc chuông này rất to, cộng thêm tốc độ cực nhanh, muốn tránh cũng không
phải là chuyện dễ dàng gì, khi Nhóc Tỳ hạ xuống đất thì bị chiếc chuông lớn
này bao kín ở bên trong.
“Con khỉ da vàng kia, muốn đấu với ta hả, ta sẽ cho ngươi chết không toàn
thây!” Bạo Viên kêu to, hai tay không ngừng đánh mạnh lên chuông lớn.
“Coong”, “coong”…
Chiếc chuông lớn phát ra những âm thanh vang vọng, đinh tai nhức óc, Bạo Viên
điều khiển chuông lớn, muốn biến Nhóc Tỳ từ một người sống sờ sờ thành một
đống thịt nát vụn.
Trên thực tế, lâu nay nó toàn sử dụng cách này để chiến đấu với cường địch và
có không ít đối thủ đã bị chiêu này mà biến thành đống thịt bầy nhầy. Mọi việc
đều rất thuận lợi.
Nhưng mà, lần này lại không có hiệu quả, Nhóc Tỳ được một vầng trăng bạc bao
phủ, đứng vững trên mặt đất dường như đã cắm rễ sâu vào trong, cố gắng chống
cự lại tiếng chuông.
“Hừ, tên khỉ da vàng kia, công nhận ngươi mạnh thiệt. Tiếp tục!” Bạo Viên gầm
rú dữ dội, hai tay không ngừng nện mạnh, truyền càng nhiều phù văn vào bên
trong, chuông lớn màu đen phát sáng, ở trên bề mặt xuất hiện những kiểu chữ cổ
xưa. Hiển hóa thành một chữ “Phong”.
Chuông lớn màu đen càng thêm kinh khủng, những tiếng chuông vang vọng ra xung
quanh làm cho những ngọn núi đá sát bên cạnh biến thành bột mịn, mà ở trung
tâm Nhóc Tỳ được trăng bạc bao phủ, vẫn như cũ không hề hấn gì, chỉ là thân
thể không ngừng lay động thôi.
“Ta không tin ngươi vẫn kiên trì tiếp được!” Bạo Viên nổi giận, đôi bàn tay
càng thêm mạnh mẽ. Lại xuất hiện thêm vài chữ cổ nữa, lần lượt là: Sát, Luyện,
Tế.
Chuông lớn phát ra những âm thanh kỳ dị, giống như là những âm thanh tế tự,
như đang tế sống Nhóc Tỳ vậy. Ánh sáng màu đen giống như hồng thủy, bao phủ về
phía trung tâm.
“Khỉ đột, tài năng chỉ đến thế thôi sao?” Nhóc Tỳ cả người tỏa ra phù văn chói
mắt. Sau đó đột nhiên bùng phát, hai tay vung lên. Không ngừng nện thẳng về
một nơi trên chuông lớn, cuối cùng ‘răng rắc’ một tiếng, chuông lớn nổ tanh
bành.
Thân thể của Bạo Viên bay ngược ra đằng sau, va trúng một ngọn núi đá, miệng
phun đầy máu tươi, nửa ngày sau mới có thể đứng dậy được, tức giận hét lớn
xông về phía trước.
“Thần văn phụ thể!” Nó rống to, trợn mắt há miệng, hiện ra một đại thần thông
hàng ma.
Tứ chi của nó phát sáng, phù văn hóa thành áp giáp bảo vệ, xuất hiện ở trên
cánh tay, cực kỳ bá đạo, đánh thẳng về phía Nhóc Tỳ.
Nơi này trở nên náo loạn, Bạo Viên phát uy, thần lực kinh thế, nhổ lên một
ngọn núi đá nén thẳng về phía Nhóc Tỳ.
Nhưng mà, điều làm người khác ngạc nhiên chính là, thiếu niên Nhân tộc kia
cũng hùng hùng hổ hổ, lấy cứng chọi cứng, tuyệt không tránh lui, sức mạnh
quanh thân thể phải tới mấy chục vạn cân, hơn nữa còn có năng lực bí mật của
phù văn, thần uy kinh người vượt xa những người cùng lứa.
Nơi này chấn động, hai người giao chiến đến mấy chục hiệp, Nhóc Tỳ ôm lấy đầu
ngón tay của Bạo Viên rồi nhấc bổng nó lên rồi đập mạnh lên trên một ngọn núi,
rầm một tiếng, những tảng đá văng tung tóe.
Mọi người đều kinh ngạc, một bóng người bé xíu lại hất tung một con Bạo Viên
lên? Là ảo ảnh sao, khiến cho người khác không thể tin được.
Bạo Viên gào thét, ngón tay đã bị bẻ gẫy.
“Ầm!”
Nhóc Tỳ lại chuyển sang ôm một ngón tay khác, lại tiếp tục vung mạnh lên nện
xuống một ngọn núi khác, bụi mù đầy trời, những táng đá lớn lăn xuống dưới
thiếu chút nữa đã chôn vùi cả Bạo Viên.
“Gào…” Nó gào thét, liên tục bị trọng thương, phù văn phai mờ rất nhiều,
thân thể teo nhỏ chỉ cao còn có mười mấy mét.
Ánh mắt Nhóc Tỳ lóe sáng, thuận thế tiến tới, kéo mạnh lấy thân thể của Bạo
Viên, đập trái đập phải.
“Ầm!”
Còn lần này, Nhóc Tỳ lại ôm lấy cánh tay của Bạo Viên, xoay tròn trên không
rồi nện mạnh xuống mặt đất, nơi này chấn động mãnh liệt rồi xuất hiện những
vết rạn nứt lan xa hơn trăm mét.
“Ầm!”
Tiếp theo, nó nhấc Bạo Viên lên cao hơn đỉnh đầu mình rồi tiếp tục nện ở một
vị trí khác, khiến cho dãy núi rung lên bần bật, tình cảnh thật kinh người
Tất cả mọi người đều ngây dại, thân ảnh nhỏ xíu kia đến tột cùng ẩn chứa sức
mạnh đáng sợ đến cỡ nào? Vậy mà lại cường hãn như thế, giống như nhấc người
rơm, xách cổ Bạo Viên cao mười mấy mét hết đánh bên đông rồi lại đập bên tây,
vô cùng đáng sợ.
“Ngăn hắn lại!”
Ở phía đối diện, tổng cộng hơn mười mấy con Thái Cổ di chủng mạnh mẽ đồng thời
phát công, bọn chúng không thể trơ mắt làm ngơ để Bạo Viên bị đập chết tươi
như thế được.
Lúc này đã có bốn, năm tên cường giả vọt tới, có sinh vật hình người, có hung
thú, còn có cả ác điểu, đạp tan đại địa, giương cánh phá trời, đồng loạt xông
tới.
“Giết!”
Bảo quang lấp lánh, phù văn đầy trời, còn bảo cụ thì đồng thời ép xuống, cảnh
tượng vô cùng hoành tráng.
Nhóc Tỳ rống to, hào quang lưu chuyển, Cốt Tiễn màu vàng bay ngang qua trời,
bảo kính Toan Nghê soi sáng khắp nơi, một vầng trăng bạc vọt thẳng lên cao, vô
số tia chớp bay lượn, còn có rất nhiều loại phù văn dày đặc, ở giữa trời rực
rỡ chói mắt, bị nó dùng sức mạnh của bản thân điều khiển.
Nó không chỉ vận dụng bảo cụ, mà còn triển khai cả thần thông, xuất toàn lực
để đánh giết mấy tên sinh linh này.
Phía trước truyền tới những tiếng vang kinh thiên động địa, có những âm thanh
vỡ nát của bảo cụ, có tiếng gào thét của ác điểu, còn có những tiếng nổ lớn do
các con sinh linh khổng lồ nện vào mặt đất.
Năm tên cường giả vọt tới đều gặp phải đòn nghiêm trọng, trong đó có một con
mãnh thú bị Cốt Tiễn màu vàng đánh nát cả bảo cụ rồi thuận thế giết chết luôn,
thân thể bị cắt thành hai khúc, máu tươi chảy ào ào.
Còn có một con hung cầm bị tia chớp bổ trúng, cả người cháy khét, thảm hại
chạy trốn. Mặt khác, ba tên cường giả còn lại đều lảo đảo rút lui, bị thương
rất nặng.
Nhóc Tỳ dừng lại, quay đầu lại phía sau, ánh mắt cực kỳ ác liệt, ở phần lưng
của nó có mấy miệng vết thương, máu từ từ chảy xuống, sâu tới tận sương.
Ngoại trừ năm tên sinh linh ở bên ngoài, còn có một tên cường giả cũng đã ra
tay, nhắm thẳng về hướng nó, thiếu chút nữa đã xé nát phần lưng của nó, tên
này mạnh hơn nhiều với năm tên Thái Cổ di chủng kia, hết sức đáng sợ.
Bạch Hổ lạnh lùng, cũng rất thong dong trấn định, quẹt một ít máu cho vào
trong miệng, lạnh lẽo và giễu cợt: “Mùi vị cũng không tệ, ta rất thích món ăn
này.”
“Ngươi muốn chết!”
Nhóc Tỳ bước lên phía trước, sau đó bỗng nhiên gia tốc, bước lên trên người
của Bạo Viên nhằm về phái Bạch Hổ, sau mấy chục bước hạ xuống Bạo Viên gào rú
thê thảm, toàn bộ xương trên người nó đều lộ hết ra ngoài, tất cả đều nát vụn,
không thể động đậy được nữa.
“Hống…”
Bạch Hổ cũng chuyển động, gào thét chấn động cả càn khôn, biến thành một luồng
ánh sáng màu trắng rực rỡ vọt mạnh về phía trước, để lại phía sau là những cơn
gió cực mạnh, hào quang rực rỡ không ngừng cùng chiến đầu với Nhóc Tỳ.